"Tôi nói," tôi bảo, "Ở đâu tôi có thể kiếm được cái gì đó để ăn?"
"Ăn!" Nó đã nói. "Ăn thực phẩm của con người, bây giờ." Và con mắt nó đã quay trở lại tới sự đung đưa của những sợi dây thừng. "Ở chỗ những túp lều."
"Nhưng những túp lều ở đâu?"
"Ồ..!"
"Tôi là người mới, cậu biết."
Tại cái đấy nó đã đung đưa xung quanh, và rời đi khỏi bằng những bước đi nhanh. Tất cả những sự chuyển động của nó đã là nhanh chóng một cách lạ kỳ. "Cùng đi," nó nói.
Tôi đã đi cùng với nó để thấy được sự phiêu lưu. Tôi đã đoán những túp lều đã là chỗ ẩn náu thô bạo nào đó ở đâu nó và những Con-Vật-Người nào đó nữa đang sống. Tôi có thể biết đâu sẽ thấy họ thân thiện, tìm được điểm liên hệ nào đó trong trí não của họ để bám víu lấy. Tôi đã không biết họ đã quên tài sản thừa kế phần con người của họ đến mức nào.
Người bạn giống như khỉ của tôi đã làm nước kiệu ngay bên cạnh tôi, cùng với những bàn tay nó treo xuống và quai hàm nó xô đẩy về phía trước. Tôi đã tò mò về trí nhớ nó đã có thể có trong nó. "Cậu đã ở trên hòn đảo này bao lâu?" Tôi hỏi.
"Bao lâu?" nó đã hỏi; và sau khi câu hỏi đã lặp lại, nó đã chìa lên ba ngón tay.
Sinh vật đã là hơi tốt hơn là một cái đứa ngốc. Tôi đã thử đoán ra cái nó đã muốn nói bởi cái đấy, và hóa ra là tôi đã làm nó chán ngán. Sau một hoặc hai câu hỏi khác nữa nó bất ngờ đã bỏ lại chỗ bên cạnh tôi và đã nhảy qua tại thứ quả ngọt nào đó cái đấy đã treo từ một cái cây. Nó đã kéo xuống một ít những chiếc vỏ khô có gai và bắt đầu ăn nội dung bên trong. Tôi đã lưu ý đến cái này cùng với sự thỏa mãn, vì ở đây ít nhất đã là một lời nói ám chỉ về việc cho ăn. Tôi đã thử nó cùng với những câu hỏi khác nào đó, nhưng việc huyên thuyên của nó, gợi ý những câu trả lời thường như là không hoàn toàn tại những mục đích trái ngược cùng với câu hỏi của tôi. Một vài thứ đã là thích hợp, những thứ khác hoàn toàn như vẹt.
Tôi đã rất chủ ý ở trên những nét riêng biệt này mà tôi vừa vặn đã nhận ra đường lối chúng tôi đã đi theo. Ngay lập tức chúng tôi đã đến tới những cái cây, tất cả có màu cá hồi đốm hồng và nâu, và sau đó tới một chỗ trơ trụi đã che phủ cùng với những vết trắng vàng, xuyên qua cái đấy một làn khói trôi dạt, mùi hăng hăng theo từng luồng bay tới mũi và mắt, trôi đi. Ở bên phải chúng tôi, qua một bờ vai đá trần trụi, tôi đã thấy màu xanh thủy triều của biển. Đường đi đã cuộn xuống đột ngột vào một hẽm núi hẹp giữa hai khối lớn bị bổ nhào và có nhiều đầu mấu của xỉ hơi đen đen. Chúng tôi đã tụt xuống chỗ này.
Đã tối một cách cực độ, lối đi này, sau ánh sáng mặt trời lóa mắt đã phản chiếu từ nền lưu huỳnh. Những bức tường của nó đã trở nên dốc đứng, và đã tiếp cận nhau. Những vết xanh lá cây và đỏ thẫm đã trôi qua mắt tôi. Người dẫn đường của tôi đã dừng bất ngờ. “Về nhà rồi!" nó nói, và tôi đã đứng trên sàn của một khoảng trũng lớn cái đấy lúc ban đầu đã tuyệt đối tối đối với tôi. Tôi đã nghe những tiếng ồn xa lạ nào đó, và ấn mạnh những khớp đốt ngón tay trái tôi vào mắt. Tôi đã bắt đầu có thể nhận thức một hương vị khó chịu, như là của một cái chuồng khỉ không sạch sẽ. Phía bên kia, đá đã mở ra một lần nữa ở trên một chỗ dốc thoai thoải đầy cây cỏ ngập nắng, và ở các phía ánh sáng tràn xuống qua những lối hẹp vào chỗ u ám ở trung tâm.
XII. Những Người Nói Luật.
Khi đó một cái gì đó lạnh đã động vào tay tôi. Tôi đã bắt đầu căng thẳng, và đã thấy gần gũi đối với tôi một thứ hơi hồng hồng tối mờ mờ, nhìn như một đứa trẻ bị lột da hơn là bất cứ thứ gì khác trên thế giới. Sinh vật đã có chính xác những nét đặc biệt nhẹ nhàng nhưng đáng ghét của một con lười, cùng một vầng trán thấp và những điệu bộ chậm chạp.
Như cú sốc đầu tiên của việc thay đổi của ánh sáng đã chuyển qua, tôi đã nhìn quanh tôi rành mạch hơn. Sinh vật trông giống như con lười nhỏ đã đứng và nhìn chằm chằm vào tôi. Người dẫn đường của tôi đã biến mất. Chỗ đã là một lối đi qua hẹp giữa những bức tường cao của dung nham, một chỗ nứt vỡ trong đá xương xẩu, và trên những đống dệt lẫn với nhau hoặc phẳng của dong biển, những cây cọ cánh quạt, và những cây sậy dựa vào đá đã định hình những xào huyệt thô bạo và tối tăm không thể hiểu nổi. Lối lộng gió lên hẽm núi giữa những cái này đã là ba thước Anh vừa vặn chiều rộng, và đã bị làm méo mó bởi những cục của quả cây mục rữa và những rác rưởi khác, cái đấy đã giải thích cho mùi hôi thối không vừa ý của chỗ này.
Sinh vật-con lười màu hồng nhỏ nhắn đã vẫn còn nháy mắt với tôi khi chàng người khỉ của tôi đã xuất hiện lại tại kẽ hở của cái gần nhất trong những ngăn hang này, và đã vẫy tay ra hiệu cho tôi trong đó. Khi nó đã làm như vậy một quái vật dáng đi vai thõng xuống đã ngoe nguẩy ở ngoài một trong số những chỗ, xa hơn nữa lên đường phố xa lạ này, và đã đứng lên trong hình bóng không có nét đặc biệt đối diện với màu xanh lá cây sáng sủa tận bên kia, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đã ngập ngừng, nghĩ một chút để xem xét lối tôi đã đến; và sau đấy, đã xác định đi qua cùng với sự phiêu lưu, tôi đã nắm chặt cây gậy có đinh của tôi ở khoảng giữa và đã lăn lê bò toài vào chái nhà nhỏ bốc mùi tởm lợm phía sau người dẫn đường của tôi.
Cái đấy đã là một không gian xếp thành hình bán nguyệt, đã làm hình dạng như một nửa một cái tổ ong; và đối diện bức tường đá cái đấy đã định hình phía bên trong của nó đã là một đống những quả ngọt, những quả dừa, bị điểm những đốm màu khác nhau giữa những thứ khác. Những thùng to lỗ mãng nào đó bằng dung nham và gỗ đã đứng trên sàn, và một thùng ở trên một cái ghế đẩu lỗ mãng. Đã không có lửa. Trong góc tối nhất của lều đã ngồi một khối lớn không ra hình thù gì của bóng tối cái đấy đã lẩm bẩm "Hây!" Tôi đã bước vào, và chàng người khỉ của tôi đã đứng trong ánh sáng mờ của khung cửa và đã chìa ra một quả dừa tách ra về phía tôi lúc tôi đã lết vào góc khác và ngồi xổm xuống. Tôi đã lấy cái đấy, và đã bắt đầu gặm nó, bình thản như tôi có thể, trong sự khó chịu bối rối chắc chắn và sự chật chội gần như quá quắt của cái hang. Sinh vật-con lười màu hồng nhỏ nhắn đã đứng trong kẽ hở của căn lều, và một con gì đó khác cùng với một gương mặt nâu xám và những con mắt sáng đã đến nhìn chằm chằm qua bờ vai của nó.
"Hây!" khối trì độn ở phía đối diện bí hiểm ấy thốt lên. "Đấy là một con người."
"Nó là một con người," người dẫn đường của tôi đã nói nhanh nghe không rõ, "Một người, một con người, một người-năm, như tao."
"Câm miệng!" Đã nói giọng nói từ bóng tối, và đã lẩm bẩm. Tôi đã gặm quả dừa của tôi giữa một sự yên tĩnh gây ấn tượng sâu sắc.
Tôi đã săm soi nặng nề vào màu đen, nhưng đã không thể phân biệt được gì.
"Nó là một con người," Giọng nói đã lặp lại. "Nó đến để sống cùng với chúng ta? ".
Đấy đã là một giọng nói đày đặn, cùng với một cái gì đó trong đó - một kiểu âm bội huýt gió - cái đấy đã kích động tôi một cách khác thường; nhưng khẩu ngữ Anh đã tốt một cách lạ lùng.
Chàng người-khỉ đã nhìn vào tôi như là nó đã mong đợi một cái gì đó. Tôi đã lĩnh hội sự tạm ngừng tức là đưa ra câu hỏi. "Nó đến để sống cùng với mày," Tôi đã nói.
"Đấy là một người. Nó phải học Luật."
Tôi đã bắt đầu phân biệt bây giờ một bóng tối sâu hơn trong màu đen, một đường nét phác họa mơ hồ của một hình dáng gù gù. Khi đó tôi đã nhận ra khe hở của chỗ đấy đã là tối sầm bởi hai đầu đen hơn. Tay tôi xiết chặt lấy cây gậy của tôi.
Thứ trong bóng tối đã lặp lại bằng một giọng ầm ĩ hơn, "Hãy nói những từ ngữ." Tôi đã bỏ qua nhận xét cuối cùng của nó. "Không đi bằng bốn chân; đấy là Luật," Thứ đấy đã lặp lại trong một kiểu giọng đều đều.
Tôi đã bối rối.
"Hãy nói những từ ngữ," chàng người-khỉ đã nói, lặp lại, và những hình dáng trên khung cửa đã dội lại cái này, cùng với một sự đe dọa bằng âm sắc của những giọng nói của họ.
Tôi đã hình dung là tôi phải lặp lại công thức ngu si này; và sau đấy đã bắt đầu nghi lễ điên khùng nhất. Giọng nói trong bóng tối đã bắt đầu ngâm một bài kinh cầu nguyện mất trí, hết dòng này đến dòng khác, và tôi và phần còn lại lặp lại cái đấy. Lúc chúng làm như vậy, chúng đã lắc lư từ bên này sang bên kia theo lối kỳ quặc nhất, và đập những bàn tay chúng ở trên những đầu gối chúng; và tôi đã làm theo ví dụ của chúng. Tôi đã có thể hình dung là tôi đã chết và đang ở trong một thế giới khác. Căn lều tối đấy, các mẫu hình lờ mờ lố bịch này, chỉ đã điểm xuyết đây đó bằng những tia sáng chập chờn, và tất cả bọn chúng lắc lư trong hợp xướng và hát kinh,
"Không đi bằng bốn chân; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người?
"Không mút Thức Uống; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người?
"Không ăn Cá hoặc Thịt; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người?
"Không cào Vỏ Cây; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người?
"Không săn đuổi Người khác; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người?"
Và như vậy từ sự ngăn cấm của những hành động dại dột này, lên tới sự ngăn cấm cái tôi nghĩ sau đấy đã là điên rồ nhất, bất khả thi nhất, và những thứ không hợp với khuôn phép nhất mà một người đã có thể hình dung được. Một kiểu nhiệt tình có nhịp điệu đã rơi trên tất cả chúng tôi; chúng tôi đã nói lắp bắp và đã đung đưa ngày càng nhanh hơn, lặp lại cái Luật gây sửng sốt này. Một cách nông cạn ảnh hưởng lây lan của những súc vật này đã là ở trên tôi, nhưng sâu bên trong tôi sự buồng cười và ghê tởm đã vật lộn cùng nhau. Chúng tôi đã chạy qua một danh sách dài của những sự cấm đoán, và sau đấy bài thánh ca đã đu đưa xung quanh tới một công thức mới.
"Của nó là Căn nhà Công sức.
"Của nó là Tay làm việc.
"Của nó là Tay bị thương.
"Của nó là Tay đã lành."
Và tiếp tục như vậy cho một dãy dài khác nữa, chủ yếu hoàn toàn lời nói lắp bắp khó hiểu không thể tả tới tôi về Nó, bất cứ ai nó đã có thể là. Tôi đã có thể mơ tưởng đấy đã là một giấc mơ, nhưng chưa bao giờ trước đây tôi đã nghe hát thánh ca trong một giấc mơ.
"Của nó là lóe sáng chớp nhoáng," Chúng tôi đã hát. "Của nó là biển sâu, mặn."
Một trí tưởng tượng kinh khủng đã đến vào đầu tôi là Moreau, sau khi động vật hoá những người này, đã tiêm nhiễm những bộ não bị còi cọc của họ cùng với một kiểu suy tôn thần thánh chính ông ta. Dù bằng cách nào, tôi đã là quá sắc sảo để có thể nhận thức những cái răng trắng và những móng vuốt mạnh mẽ quanh tôi để dừng việc hát kinh của tôi trên sự lưu tâm đấy.
"Của nó là những ngôi sao trên bầu trời."
"Ăn!" Nó đã nói. "Ăn thực phẩm của con người, bây giờ." Và con mắt nó đã quay trở lại tới sự đung đưa của những sợi dây thừng. "Ở chỗ những túp lều."
"Nhưng những túp lều ở đâu?"
"Ồ..!"
"Tôi là người mới, cậu biết."
Tại cái đấy nó đã đung đưa xung quanh, và rời đi khỏi bằng những bước đi nhanh. Tất cả những sự chuyển động của nó đã là nhanh chóng một cách lạ kỳ. "Cùng đi," nó nói.
Tôi đã đi cùng với nó để thấy được sự phiêu lưu. Tôi đã đoán những túp lều đã là chỗ ẩn náu thô bạo nào đó ở đâu nó và những Con-Vật-Người nào đó nữa đang sống. Tôi có thể biết đâu sẽ thấy họ thân thiện, tìm được điểm liên hệ nào đó trong trí não của họ để bám víu lấy. Tôi đã không biết họ đã quên tài sản thừa kế phần con người của họ đến mức nào.
Người bạn giống như khỉ của tôi đã làm nước kiệu ngay bên cạnh tôi, cùng với những bàn tay nó treo xuống và quai hàm nó xô đẩy về phía trước. Tôi đã tò mò về trí nhớ nó đã có thể có trong nó. "Cậu đã ở trên hòn đảo này bao lâu?" Tôi hỏi.
"Bao lâu?" nó đã hỏi; và sau khi câu hỏi đã lặp lại, nó đã chìa lên ba ngón tay.
Sinh vật đã là hơi tốt hơn là một cái đứa ngốc. Tôi đã thử đoán ra cái nó đã muốn nói bởi cái đấy, và hóa ra là tôi đã làm nó chán ngán. Sau một hoặc hai câu hỏi khác nữa nó bất ngờ đã bỏ lại chỗ bên cạnh tôi và đã nhảy qua tại thứ quả ngọt nào đó cái đấy đã treo từ một cái cây. Nó đã kéo xuống một ít những chiếc vỏ khô có gai và bắt đầu ăn nội dung bên trong. Tôi đã lưu ý đến cái này cùng với sự thỏa mãn, vì ở đây ít nhất đã là một lời nói ám chỉ về việc cho ăn. Tôi đã thử nó cùng với những câu hỏi khác nào đó, nhưng việc huyên thuyên của nó, gợi ý những câu trả lời thường như là không hoàn toàn tại những mục đích trái ngược cùng với câu hỏi của tôi. Một vài thứ đã là thích hợp, những thứ khác hoàn toàn như vẹt.
Tôi đã rất chủ ý ở trên những nét riêng biệt này mà tôi vừa vặn đã nhận ra đường lối chúng tôi đã đi theo. Ngay lập tức chúng tôi đã đến tới những cái cây, tất cả có màu cá hồi đốm hồng và nâu, và sau đó tới một chỗ trơ trụi đã che phủ cùng với những vết trắng vàng, xuyên qua cái đấy một làn khói trôi dạt, mùi hăng hăng theo từng luồng bay tới mũi và mắt, trôi đi. Ở bên phải chúng tôi, qua một bờ vai đá trần trụi, tôi đã thấy màu xanh thủy triều của biển. Đường đi đã cuộn xuống đột ngột vào một hẽm núi hẹp giữa hai khối lớn bị bổ nhào và có nhiều đầu mấu của xỉ hơi đen đen. Chúng tôi đã tụt xuống chỗ này.
Đã tối một cách cực độ, lối đi này, sau ánh sáng mặt trời lóa mắt đã phản chiếu từ nền lưu huỳnh. Những bức tường của nó đã trở nên dốc đứng, và đã tiếp cận nhau. Những vết xanh lá cây và đỏ thẫm đã trôi qua mắt tôi. Người dẫn đường của tôi đã dừng bất ngờ. “Về nhà rồi!" nó nói, và tôi đã đứng trên sàn của một khoảng trũng lớn cái đấy lúc ban đầu đã tuyệt đối tối đối với tôi. Tôi đã nghe những tiếng ồn xa lạ nào đó, và ấn mạnh những khớp đốt ngón tay trái tôi vào mắt. Tôi đã bắt đầu có thể nhận thức một hương vị khó chịu, như là của một cái chuồng khỉ không sạch sẽ. Phía bên kia, đá đã mở ra một lần nữa ở trên một chỗ dốc thoai thoải đầy cây cỏ ngập nắng, và ở các phía ánh sáng tràn xuống qua những lối hẹp vào chỗ u ám ở trung tâm.
XII. Những Người Nói Luật.
Khi đó một cái gì đó lạnh đã động vào tay tôi. Tôi đã bắt đầu căng thẳng, và đã thấy gần gũi đối với tôi một thứ hơi hồng hồng tối mờ mờ, nhìn như một đứa trẻ bị lột da hơn là bất cứ thứ gì khác trên thế giới. Sinh vật đã có chính xác những nét đặc biệt nhẹ nhàng nhưng đáng ghét của một con lười, cùng một vầng trán thấp và những điệu bộ chậm chạp.
Như cú sốc đầu tiên của việc thay đổi của ánh sáng đã chuyển qua, tôi đã nhìn quanh tôi rành mạch hơn. Sinh vật trông giống như con lười nhỏ đã đứng và nhìn chằm chằm vào tôi. Người dẫn đường của tôi đã biến mất. Chỗ đã là một lối đi qua hẹp giữa những bức tường cao của dung nham, một chỗ nứt vỡ trong đá xương xẩu, và trên những đống dệt lẫn với nhau hoặc phẳng của dong biển, những cây cọ cánh quạt, và những cây sậy dựa vào đá đã định hình những xào huyệt thô bạo và tối tăm không thể hiểu nổi. Lối lộng gió lên hẽm núi giữa những cái này đã là ba thước Anh vừa vặn chiều rộng, và đã bị làm méo mó bởi những cục của quả cây mục rữa và những rác rưởi khác, cái đấy đã giải thích cho mùi hôi thối không vừa ý của chỗ này.
Sinh vật-con lười màu hồng nhỏ nhắn đã vẫn còn nháy mắt với tôi khi chàng người khỉ của tôi đã xuất hiện lại tại kẽ hở của cái gần nhất trong những ngăn hang này, và đã vẫy tay ra hiệu cho tôi trong đó. Khi nó đã làm như vậy một quái vật dáng đi vai thõng xuống đã ngoe nguẩy ở ngoài một trong số những chỗ, xa hơn nữa lên đường phố xa lạ này, và đã đứng lên trong hình bóng không có nét đặc biệt đối diện với màu xanh lá cây sáng sủa tận bên kia, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đã ngập ngừng, nghĩ một chút để xem xét lối tôi đã đến; và sau đấy, đã xác định đi qua cùng với sự phiêu lưu, tôi đã nắm chặt cây gậy có đinh của tôi ở khoảng giữa và đã lăn lê bò toài vào chái nhà nhỏ bốc mùi tởm lợm phía sau người dẫn đường của tôi.
Cái đấy đã là một không gian xếp thành hình bán nguyệt, đã làm hình dạng như một nửa một cái tổ ong; và đối diện bức tường đá cái đấy đã định hình phía bên trong của nó đã là một đống những quả ngọt, những quả dừa, bị điểm những đốm màu khác nhau giữa những thứ khác. Những thùng to lỗ mãng nào đó bằng dung nham và gỗ đã đứng trên sàn, và một thùng ở trên một cái ghế đẩu lỗ mãng. Đã không có lửa. Trong góc tối nhất của lều đã ngồi một khối lớn không ra hình thù gì của bóng tối cái đấy đã lẩm bẩm "Hây!" Tôi đã bước vào, và chàng người khỉ của tôi đã đứng trong ánh sáng mờ của khung cửa và đã chìa ra một quả dừa tách ra về phía tôi lúc tôi đã lết vào góc khác và ngồi xổm xuống. Tôi đã lấy cái đấy, và đã bắt đầu gặm nó, bình thản như tôi có thể, trong sự khó chịu bối rối chắc chắn và sự chật chội gần như quá quắt của cái hang. Sinh vật-con lười màu hồng nhỏ nhắn đã đứng trong kẽ hở của căn lều, và một con gì đó khác cùng với một gương mặt nâu xám và những con mắt sáng đã đến nhìn chằm chằm qua bờ vai của nó.
"Hây!" khối trì độn ở phía đối diện bí hiểm ấy thốt lên. "Đấy là một con người."
"Nó là một con người," người dẫn đường của tôi đã nói nhanh nghe không rõ, "Một người, một con người, một người-năm, như tao."
"Câm miệng!" Đã nói giọng nói từ bóng tối, và đã lẩm bẩm. Tôi đã gặm quả dừa của tôi giữa một sự yên tĩnh gây ấn tượng sâu sắc.
Tôi đã săm soi nặng nề vào màu đen, nhưng đã không thể phân biệt được gì.
"Nó là một con người," Giọng nói đã lặp lại. "Nó đến để sống cùng với chúng ta? ".
Đấy đã là một giọng nói đày đặn, cùng với một cái gì đó trong đó - một kiểu âm bội huýt gió - cái đấy đã kích động tôi một cách khác thường; nhưng khẩu ngữ Anh đã tốt một cách lạ lùng.
Chàng người-khỉ đã nhìn vào tôi như là nó đã mong đợi một cái gì đó. Tôi đã lĩnh hội sự tạm ngừng tức là đưa ra câu hỏi. "Nó đến để sống cùng với mày," Tôi đã nói.
"Đấy là một người. Nó phải học Luật."
Tôi đã bắt đầu phân biệt bây giờ một bóng tối sâu hơn trong màu đen, một đường nét phác họa mơ hồ của một hình dáng gù gù. Khi đó tôi đã nhận ra khe hở của chỗ đấy đã là tối sầm bởi hai đầu đen hơn. Tay tôi xiết chặt lấy cây gậy của tôi.
Thứ trong bóng tối đã lặp lại bằng một giọng ầm ĩ hơn, "Hãy nói những từ ngữ." Tôi đã bỏ qua nhận xét cuối cùng của nó. "Không đi bằng bốn chân; đấy là Luật," Thứ đấy đã lặp lại trong một kiểu giọng đều đều.
Tôi đã bối rối.
"Hãy nói những từ ngữ," chàng người-khỉ đã nói, lặp lại, và những hình dáng trên khung cửa đã dội lại cái này, cùng với một sự đe dọa bằng âm sắc của những giọng nói của họ.
Tôi đã hình dung là tôi phải lặp lại công thức ngu si này; và sau đấy đã bắt đầu nghi lễ điên khùng nhất. Giọng nói trong bóng tối đã bắt đầu ngâm một bài kinh cầu nguyện mất trí, hết dòng này đến dòng khác, và tôi và phần còn lại lặp lại cái đấy. Lúc chúng làm như vậy, chúng đã lắc lư từ bên này sang bên kia theo lối kỳ quặc nhất, và đập những bàn tay chúng ở trên những đầu gối chúng; và tôi đã làm theo ví dụ của chúng. Tôi đã có thể hình dung là tôi đã chết và đang ở trong một thế giới khác. Căn lều tối đấy, các mẫu hình lờ mờ lố bịch này, chỉ đã điểm xuyết đây đó bằng những tia sáng chập chờn, và tất cả bọn chúng lắc lư trong hợp xướng và hát kinh,
"Không đi bằng bốn chân; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người?
"Không mút Thức Uống; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người?
"Không ăn Cá hoặc Thịt; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người?
"Không cào Vỏ Cây; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người?
"Không săn đuổi Người khác; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người?"
Và như vậy từ sự ngăn cấm của những hành động dại dột này, lên tới sự ngăn cấm cái tôi nghĩ sau đấy đã là điên rồ nhất, bất khả thi nhất, và những thứ không hợp với khuôn phép nhất mà một người đã có thể hình dung được. Một kiểu nhiệt tình có nhịp điệu đã rơi trên tất cả chúng tôi; chúng tôi đã nói lắp bắp và đã đung đưa ngày càng nhanh hơn, lặp lại cái Luật gây sửng sốt này. Một cách nông cạn ảnh hưởng lây lan của những súc vật này đã là ở trên tôi, nhưng sâu bên trong tôi sự buồng cười và ghê tởm đã vật lộn cùng nhau. Chúng tôi đã chạy qua một danh sách dài của những sự cấm đoán, và sau đấy bài thánh ca đã đu đưa xung quanh tới một công thức mới.
"Của nó là Căn nhà Công sức.
"Của nó là Tay làm việc.
"Của nó là Tay bị thương.
"Của nó là Tay đã lành."
Và tiếp tục như vậy cho một dãy dài khác nữa, chủ yếu hoàn toàn lời nói lắp bắp khó hiểu không thể tả tới tôi về Nó, bất cứ ai nó đã có thể là. Tôi đã có thể mơ tưởng đấy đã là một giấc mơ, nhưng chưa bao giờ trước đây tôi đã nghe hát thánh ca trong một giấc mơ.
"Của nó là lóe sáng chớp nhoáng," Chúng tôi đã hát. "Của nó là biển sâu, mặn."
Một trí tưởng tượng kinh khủng đã đến vào đầu tôi là Moreau, sau khi động vật hoá những người này, đã tiêm nhiễm những bộ não bị còi cọc của họ cùng với một kiểu suy tôn thần thánh chính ông ta. Dù bằng cách nào, tôi đã là quá sắc sảo để có thể nhận thức những cái răng trắng và những móng vuốt mạnh mẽ quanh tôi để dừng việc hát kinh của tôi trên sự lưu tâm đấy.
"Của nó là những ngôi sao trên bầu trời."
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...