Ti-mua và đồng đội (15)

Lũ trẻ hẹn nhau tụ tập ở gần vườn ngôi nhà số hai mươi tư xong, liền chạy tản ra khỏi bờ tường chắn.
Duy có "Con bài hoa" là ở lại. Cái im lặng ở bên trong ngôi nhà thờ làm cho nó ngạc nhiên và tức giận. Hai tù binh không hề kêu gào, đập phá; cũng không thèm trả lời những câu hỏi của nó.

"Con bài hoa" thấy vậy bèn giở trò ranh mãnh. Nó mở cánh cửa sắt ở gian ngoài nhà thờ rồi lẻn vào bên trong đứng im thin thít như thể đã bỏ đi rồi.

Nó cứ đứng ép chặt người vào tường mãi cho đến khi tấm cánh cửa kêu đánh rầm một cái như có ai lấy gỗ nện vào vậy.

- Này, ai đấy? - nó lao về phía cửa, tức tối. - Này, đừng có đùa dai. Ông lại bớp cho bây giờ!

Nhưng nào có tiếng ai trả lời. Ngoài ấy chỉ có tiếng xì xào lạ tai vọng vào mà thôi. Nhưng rồi nó nghe thấy tiếng khóa kêu lách cách. Lại có cả tiếng ai ở bên ngoài chấn song nói chuyện với tù binh. Bên trong nhà thờ có tiếng cười phá lên. Nghe thấy tiếng cười ấy, "Con bài hoa" thấy lòng bực bội lắm.

Cuối cùng cánh cửa ngoài mở tung ra. Trước mặt "Con bài hoa" sừng sững hiện ra ba người. Đó là Ti-mua, Xi-ma và La-đư-ghin.

- Mở chốt cửa ra! - Ti-mua ra lệnh. Em đứng im không hề nhúc nhích. - Mở ra không có thiệt thân đấy.
"Con bài hoa" buộc phải mở khóa. Cô-li-a và Gây-ca bước ra khỏi nhà thờ.

- Chui vào trong ấy thay! -Ti-mua ra lệnh. - Chui vào đấy, con rắn độc! Nhanh! - em nắm tay lại mà quát lớn. - Tao không có thì giờ nói chuyện nhiều với mày đâu!

Khi "Con bài hoa" bước vào rồi, cả hai cánh cửa đóng sập lại. Các em cài then cửa một cái chốt ngoài rồi mới móc khóa.

Ti-mua lấy ra một tờ giấy viết mấy nét chì tím nguệch ngoạc:

"Mi-sơ-ca, không cần canh làm gì. Tao khóa tụi nó lại và cầm chìa đi rồi. Tối này tao sẽ đến thẳng địa điểm gần vườn".

Thế rồi cả nhóm chạy biến đi ngay. Năm phút sau Mi-sơ-ca chạy đến bờ tường chắn.

Nó đọc tờ giấy, sờ khoá, rồi cười khẩy, bỏ ra cổng giữa lúc "Con bài hoa" bị nhốt bên trong đang lấy chân và nắm tay hết sức đập vào cửa sắt.

Mi-sơ-ca đứng ngoài cổng quay vào thờ ơ nói:

- Cứ đập đi! Gây-ca ạ, đập nữa đi! Không đời nào tao lại mở đâu, cứ việc đập cho đến tối, người anh em ạ!

Sau đó mọi việc đã diễn ra như sau:

Mặt trời chiều sắp lặn. Ti-mua và Xi-ma rủ nhau chạy đến bãi chợ. Ở đây có một dãy quầy hàng bán hoa quả, nước giải khát, kem, và các loại hàng khô. Ở đầu dãy có một cái lều thợ giầy, ở đó người ta thường đánh giày mỗi một ngày chủ nhật thôi.

Ti-mua và Xi-ma đứng ở đó một lát.

Xẩm tối hôm ấy, cái bánh lái tàu thủy trên gác xép căn nhà kho bắt đầu làm việc. Những đường dây điện thay nhau chạy truyền những tín hiệu đến các nơi cần thiết.

Lực lượng tiếp viện đã đến. Các em trai đã đến tập trung khá đông đủ. Có chừng hai ba chục em. Nhiều em khác cũng đến bằng cách lặng lẽ chui qua các kẽ rào.

Ta-nhi-a và Nhu-rơ-ca bị đuổi trở lại. Giê-nhi-a ngồi ở nhà. Em làm nhiệm vụ giữ chân, không cho chị Ôn-ga ra vườn.

Ti-mua đứng trên guồng lái ở gác xép.

- Đánh lại tín hiệu theo đường dây số 6! - Xi-ma thò đầu qua cửa sổ lo lắng nói. - Chẳng thấy trả lời gì cả.
Có hai cậu đang viết khẩu hiệu vào một mảnh gỗ dán. Phân đội của La-đư-ghin đã có mặt.
Cuối cùng các trinh sát viên đều đã trở về. Bọn Mi-sơ-ca đã tụ tập cả trên cái bãi sông gần vườn nhà số hai mươi tư.

- Đến giờ rồi, - Ti-mua nói. - Tất cả chuẩn bị!

Em buông guồng lái ra, nắm lấy cái dây kéo cờ. Và lá cờ của Đội từ từ kéo lên cao trên mái nhà kho cũ, trong ánh trăng khi mờ khi tỏ của bầu trời vẩn mây. Lệnh chiến đấu bắt đầu!

...Một lũ gần mười đứa bám vào nhau dò dẫm bước theo hàng rào nhà số hai mươi tư. Mi-sơ-ca dừng lại trong bóng tối, nó nói:

- Tất cả đều có mặt, thế mà thằng "Con bài hoa" vẫn chưa thấy đến.

- Nó khôn lỏi đấy, - có tiếng trả lời, - có lẽ nó đã ở trong vườn rồi. Bao giờ nó chẳng chuồn đi ăn mảnh trước.

Mi-sơ-ca gỡ hai mảnh ván đã được nậy đinh từ trước ra để chui vào. Những đứa khác lục tục chui theo. Chỉ còn lại mình thằng A-li-ô-sa trọc lốc phải ở lại để gác.

Ở cái rãnh bên kia đường lập tức có năm cái đầu ló ra khỏi bụi lá han và ngải cứu. Bốn cái đầu đã biến mất hút, còn lại cái thứ năm là đầu Cô-li-a vừa ló ra, liền bị một bàn tay chộp lấy kéo giật lại. Thế là cái đầu ấy biến mất ngay.

Tên lính gác A-li-ô-sa nghiêng nghiêng, ngó ngó. Bốn bề im lặng. Nó vội thò cái đầu trọc vào kẽ hàng rào lắng nghe xem đồng bọn đang làm gì trong ấy. Ba người ở bên rãnh bên kia tách ra. Và chỉ trong nháy mắt tên lính gác kia bỗng thấy có một sức mạnh gân guốc nào đó đến kéo chân, kéo tay nó ra. Và không kịp kêu, nó đã bị lôi ra khỏi hàng rào.

- Gây-ca! - nó ngửa mặt lên nhìn, miệng lẩm bẩm. - Cậu ở đâu chui ra thế?

- Ở chỗ ấy đấy! - Gây-ca rít răng lại. - Liệu mà câm mồm lại! Nếu không tao sẽ không đếm xỉa đến việc mày đã bênh vực tao đâu.

- Được rồi, - A-li-ô-sa nhận lời, - tớ sẽ im. - Nhưng bất thình lình nó huýt lên một tiếng sáo lanh lảnh.
Lập tức có ngay bàn tay to tướng của Gây-ca bịt lấy mồm nó. Rồi sau đó có tay ai nắm chặt lấy vai, lấy chân nó lôi đi.

Ở trong vườn, bọn kia đã nghe thấy tiếng sáo. Mi-sơ-ca quay lại. Không thấy tiếng sáo huýt nữa, nó chăm chú nhìn quanh. Bỗng nó có cảm giác như các bụi cây trong góc vườn đều lay động.

- Này "Con bài hoa"! - Mi-sơ-ca khẽ gọi. - Mày đang nấp đấy hả thằng ngốc?

- Mi-sơ-ca, có ánh đèn kia kìa! - có tiếng ai bỗng kêu lên. - Chủ nhà ra đấy!

Nhưng đâu có phải là chủ nhà ra vườn.

Từ phía sau có tới hàng chục ánh đèn pin loé lên trong đám lá cây. Những ánh đèn ấy cứ chiếu thẳng vào mắt bọn trộm vườn đang hoang mang kia mà lao tới.

- Đánh đến cùng! Không được lui! - thằng Mi-sơ-ca vừa móc túi lấy táo ném về phía những ngọn đèn, vừa hò hét. - Tước ngay đèn khỏi tay chúng nó! Thằng Ti-mua đấy!

- Đấy là Ti-mua, còn đây là Xi-ma! - Xi-ma lao người ra khỏi lùm cây quát to.

Và khoảng chừng mươi em khác cũng lao khỏi các vị trí chiến đấu và các tuyến phòng thủ.

- Ái chà! - Mi-sơ-ca gào to. - Bọn nó đông quá! Trèo qua rào mà rút thôi, chúng mày ơi!

Bị sa vào vòng vây, cả lũ điên cuồng tìm cách tẩu thoát.

Chúng vừa chen đẩy, vừa vấp ngã sưng cả trán, vừa cố lao qua hàng rào ra đường, nhưng lại bị rơi ngay vào tay La-đư-ghin và Gây-ca.

Mặt trăng đã bị lấp hẳn sau những đám mây đen. Người ta chỉ còn nghe thấy những tiếng kêu:

- Bỏ ra!

- Buông ra!

- Không được động đậy!

- Tất cả im lặng! - tiếng Ti-mua bật lên trong bóng tối. - Không được đánh tù binh! Gây-ca đâu rồi?

- Đây!

- Dẫn tất cả về vị trí tập trung.

- Nhỡ có thằng không chịu đi thì sao?

- Giữ tay, lôi chân, kéo đi long trọng như rước tượng thánh ấy.

- Buông ra, đồ quỷ sứ! - có giọng lè nhè của một thằng nào đó.

- Thằng nào lè nhè đấy? - Ti-mua giận dữ hỏi. - Có gan ăn trộm mà không có gan chịu đòn hả? Gây-ca đâu, cho lệnh tiến đi!

Bọn tù binh bị dẫn đến cái lều trống ở đầu chợ. Chúng lần lượt bị đẩy vào trong lều.

Ti-mua yêu cầu:

- Cho Mi-sơ-ca đến gặp tôi!

Mi-sơ-ca được dẫn đến.

- Xong cả chưa? - Ti-mua hỏi.

- Xong hết cả rồi!

Tên tù binh cuối cùng vừa bị đẩy vào lều thì cánh cửa được đóng vào, cài then và khoá lại bằng một cái khoá to sù.

- Cút đi! - Ti-mua nói với Mi-sơ-ca. - Trông mày buồn cười lắm! Chẳng ai cần mày và cũng chẳng ai còn sợ mày nữa đâu.

Mi-sơ-ca cúi đầu chưa rõ đầu đuôi ra sao. Nó vẫn đinh ninh rằng thế nào cũng bị đánh.

- Cút đi! - Ti-mua nhắc lại. - Cầm lấy cái chìa khóa này đến mà mở cửa nhà thờ ra, thằng "Con bài hoa" bạn mày đang ở đấy đấy.

Mi-sơ-ca vẫn không đi.

- Thả hết tất cả bọn chúng nó ra! - nó nhăn nhó nói. - Nếu không hãy giam cả tao cùng với bọn nó.

- Không được. - Ti-mua từ chối. - Giờ đây mọi chuyện đều kết thúc cả rồi. Chẳng có việc gì mày cần phải làm với chúng nó và chúng nó cũng chẳng cần đến mày nữa đâu.

Mi-sơ-ca đành cúi đầu lùi lũi bước đi giữa tiếng còi mồm chế giễu, tiếng hò reo nhạo báng. Đi được khoảng chục bước, nó quay lại rướn thẳng người lên.

- Tao sẽ quật chết mày! - nó quay lại thét vào mặt Ti-mua. - Tao sẽ quật một mình mày thôi. Một chọi một. Chết thì thôi. - Nói rồi nó nhảy chồm lên và lẩn vào trong bóng tối.

- La-đư-ghin và năm người của cậu được tự do. - Ti-mua nói. - Công việc cậu là gì nhỉ?

- Nhà số hai mươi hai, chuyển củi phố Bôn-sai-a Va-xi-li-ép-xcai-a.

- Được rồi. Tiến hành đi!

Có tiếng còi vang lên ở ga. Tàu chở khách đi nghỉ mát đã đến. Hành khách trên tàu đổ xuống. Ti-mua vội vã.

- Xi-ma và năm người của cậu làm việc gì nhỉ?

- Số nhà ba mươi tám ở phố Ma-lai-a Pê-tơ-ra-cốp-xcai-a. - Cậu ta cười vang lên, rồi nói thêm: - Việc của bọn chúng tớ vẫn là gàu, thùng và nước... Có vậy thôi, xin chào!

- Được rồi, làm đi! Thôi bây giờ mọi người sắp đi qua đây đấy. Các cậu khác cũng về nhà cả đi... Nhanh lên!

... Có tiếng ầm ầm đập phá vang lên trên bãi chợ. Những hành khách từ trên tàu xuống ngơ ngác dừng cả lại. Tiếng đập phá và gào thét lại náo lên. Đèn ở các nhà nghỉ gần đó đã loé sáng trong các ô cửa sổ. Có người nào đó bật đèn cái lều trống. Và ai nấy đều ngạc nhiên khi nhìn thấy một bảng yết thị:

KHÁCH QUA ĐƯỜNG XIN CHỚ CÓ THƯƠNG!

Bọn người bị giam ở đây là những kẻ hèn nhát
đêm nào cũng mò đi càn quét vườn cây của những
người dân lương thiện.
Chìa khóa lều này treo ở ngay phía sau bảng yết thị.
Nếu có ai mở cửa cho bọn bị giam ở đây thì trước hết
hãy xem kỹ trong số này có đứa nào là người nhà
hay quen thuộc không?

(...)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...