X. Tiếng khóc của người.
Lúc tôi đã cố gắng tới gần căn nhà tôi thấy ánh sáng tỏa ra từ cánh cửa mở của căn phòng tôi; và sau đấy tôi đã nghe vẳng đến từ ngoài bóng tối ở bên cạnh luồng sáng da cam hình chữ nhật đấy, tiếng của Montgomery hét, "Prendick!" Tôi đã tiếp tục chạy. Ngay lúc này tôi đã nghe thấy anh ấy một lần nữa. Tôi đã trả lời một cách yếu đuối "A lô!" và thêm một khoảnh khắc nữa đã loạng choạng lên tới chỗ anh ấy.
"Anh đã ở đâu?" Anh ấy đã nói, giữ tôi tại chiều dài của cánh tay, như vậy là ánh sáng từ cánh cửa đã rơi trên gương mặt của tôi. "Chúng tôi cả hai đã rất bận đến nỗi chúng tôi đã quên mất anh cho đến khoảng nửa giờ trước." Anh ấy đã dẫn tôi vào phòng và đã ấn tôi ngồi xuống trong chiếc ghế võng. Trong một lát tôi đã bị lóa mắt vì ánh sáng. "Chúng tôi đã không nghĩ anh sẽ bắt đầu thăm dò hòn đảo này của chúng tôi mà không nói với chúng tôi," Anh ấy đã nói; và sau đấy, "Tôi đã sợ..!"
Sức mạnh còn lại cuối cùng của tôi đã rời bỏ tôi, và đầu tôi đã gục về phía trước trên ngực tôi. Tôi nghĩ anh ấy đã tìm được một sự thỏa mãn chắc chắn trong việc đưa cho tôi rượu bờ-ran-đi.
"Vì Chúa," Tôi nói, "Hãy buộc chặt cánh cửa đấy."
"Anh đã gặp vài trong số những sự hiếu kỳ của chúng tôi, hả?" Anh ấy đã nói.
Anh ấy đã khóa cửa và quay lại phía tôi một lần nữa. Anh ấy đã không hỏi gì thêm, chỉ đưa tôi rượu bờ-ran-đi với thêm chút nước và đã ép tôi ăn. Tôi đã ở trong một trạng thái suy sụp. Anh ấy đã nói một cái gì đó lờ mờ về việc anh ấy đã quên cảnh báo tôi, và đã hỏi tôi một cách ngắn gọn lúc nào tôi đã bỏ lại căn nhà và cái gì tôi đã thấy.
Tôi đã trả lời anh ấy một cách ngắn gọn, bằng các câu đứt đoạn. "Nói với tôi tất cả cái đấy nghĩa là gì," tôi nói, trong một trạng thái bên bờ hoảng loạn.
"Nó là không có gì khủng khiếp lắm," Anh ấy nói. "Nhưng tôi nghĩ anh đã có đủ cho một ngày." Báo sư tử bất ngờ đã cất lên một tiếng hét đau đớn sắc nét. Tại cái đấy anh ấy đã chửi thề dưới hơi thở. "Tôi sẽ bị nguyền rủa," Anh ấy nói, "Nếu chỗ này không phải xấu như là Phố Gower, cùng với những con mèo của nó."
"Montgomery," Tôi nói, "Cái gì là thứ đã đuổi theo tôi? Nó đã là một con thú vật hay cái đấy đã là người?"
"Nếu anh không ngủ đêm nay," Anh ấy đã nói, "anh sẽ không suy nghĩ được gì vào ngày mai. ".
Tôi đã đứng lên ở trước mặt anh ấy. "Cái gì đã là thứ đã đuổi theo sau tôi?" Tôi đã hỏi.
Anh ấy đã nhìn tôi thẳng vào mắt tôi, và đã nhếch môi. Những con mắt anh ấy, mới vừa sống động một phút trước đây, đã trở nên trì độn. "Theo cách đánh giá của anh," Anh ấy nói, "Tôi nghĩ cái đấy đã là một con yêu quái."
Tôi đã cảm thấy một cơn cáu kỉnh cực kỳ, cái đấy đã chuyển qua nhanh cũng như cách nó đã đến. Tôi lại ném mình xuống ghế, và đã áp mạnh những bàn tay tôi trên trán. Báo sư tử lại bắt đầu thêm một lần nữa.
Montgomery đã đi vòng vòng ở đằng sau tôi và đặt tay anh ấy lên bờ vai của tôi. "Nhìn đây, Prendick," Anh ấy đã nói, "Không phải việc của tôi là đã để anh trôi ra vào hòn đảo khờ dại này của chúng tôi. Nhưng nó không phải là rất xấu như anh cảm thấy, anh bạn ạ. Các dây thần kinh của anh đã làm việc tới mức mệt mỏi. Để tôi đưa anh một cái gì đó cái đấy sẽ giúp anh ngủ. Cái đấy - sẽ duy trì được trong những giờ đồng hồ. Anh chỉ đơn giản là phải ngủ, nếu không tôi sẽ không trả lời về cái đấy."
Tôi đã không trả lời. Tôi đã cúi mình về phía trước, và đã ôm lấy mặt bằng những bàn tay. Ngay lập tức anh ấy đã trở lại cùng với một lọ thuốc nhỏ chứa một chất lỏng màu sẫm. Cái đấy anh ấy đã đưa cho tôi. Tôi đã uống nó một cách ngoan ngoãn, và anh ấy đã giúp tôi nằm vào võng.
Khi tôi đã tỉnh giấc, ngày đã trải rộng. Tôi đã nằm yên một lát, nhìn chằm chằm vào nóc nhà phía trên. Những cái rui mè, tôi đã quan sát, đã được làm ra từ những cây gỗ của một con tàu. Sau đó tôi ngoảnh đầu, và thấy một bữa ăn đã chuẩn bị cho tôi trên bàn. Tôi đã lĩnh hội được là tôi đói, và đã chuẩn bị trèo ra ngoài võng, cái đấy, rất lịch sự lường trước mục đích của tôi, đã xoắn tròn lại và hất tôi xuống sàn - trên bốn chân.
Tôi đã nhổm dậy và ngồi xuống trước đồ ăn. Tôi đã có một cảm giác nặng trong đầu, và chỉ một ít trí nhớ mập mờ nhất lúc đầu về các thứ đã xảy ra qua đêm. Làn gió nhẹ buổi sáng đã thổi rất vui vẻ qua cửa sổ không có kính, và nó cùng với thực phẩm đã đóng góp tới cảm giác của tiện nghi động vật cái đấy tôi đã trải nghiệm. Ngay lúc này cánh cửa ở đằng sau tôi cánh cửa về phía trong về phía khoảng sân có hàng rào lại đã mở. Tôi ngoảnh lại và đã thấy gương mặt của Montgomery.
"Được rồi," Anh ấy nói. "Tôi bận khủng khiếp." Và anh ấy khép cánh cửa.
Sau đấy tôi đã khám phá ra là anh ấy đã quên khóa lại cái đấy. Rồi tôi đã nhớ lại sự biểu hiện của gương mặt của anh ấy đêm trước, và cùng với nó trí nhớ về tất cả những gì tôi đã trải nghiệm được tự xây dựng lại trước tôi. Và khi sự sợ hãi đã trở lại với tôi đã vẳng đến một tiếng nức nở từ phía bên trong; nhưng lần này cái đấy đã là không phải tiếng nức nở của một con báo sư tử. Tôi đặt xuống miếng đồ ăn đang ngập ngừng ở trên những bờ môi của tôi, và lắng nghe. Sự im lặng, lẫn trong tiếng thì thầm của làn gió nhẹ buổi sáng. Tôi đã bắt đầu nghĩ những vành tai của tôi đã lừa gạt tôi.
Sau một sự tạm ngừng dài tôi đã trở lại với bữa ăn của tôi, nhưng cùng với những vành tai của tôi vẫn còn cẩn mật. Ngay lập tức tôi đã nghe một cái gì đó khác, rất yếu ớt và trầm. Tôi đã ngồi như là đã đóng băng trong tư thế của tôi. Mặc dù nó đã là yếu ớt và trầm, cái đấy đã tác động tới tôi một cách sâu sắc hơn là tất cả những cái tôi cho đến nay đã nghe về những sự kinh tởm ở đằng sau bức tường. Đã không có sai lầm lần này về bản chất của những tiếng động không rõ rệt, đứt quãng; hoàn toàn không còn nghi ngờ về nguồn gốc của chúng. Vì nó đã rên rỉ, đã ngắt quãng vì nức nở và hổn hển vì đau đớn. Cái đấy đã không phải là thú vật lần này; nó đã là một con người bị giày vò!
Khi tôi hình dung cái này tôi đã trở dậy, và chỉ ba bước đã vượt qua phòng, chộp lấy tay cầm của cánh cửa vào khoảng sân có hàng rào, và đã đẩy tung nó mở trước mặt tôi.
"Prendick, anh bạn! Dừng lại!" Montgomery đã hét lên, can thiệp.
Một con chó săn Ê-cốt bị giật mình đã ăng ẳng và gầm gừ. Đã có máu, tôi đã thấy, trong chậu, - nâu, và một ít đỏ tươi - và tôi ngửi thấy mùi đặc trưng của a-xít các-bon-ních. Sau đó qua một khung cửa mở tận phía bên kia, trong ánh sáng nhìn không rõ của bóng tối, tôi đã thấy một cái gì đó nhảy vọt lên đau đớn ở trên một cái khung, đã có sẹo, có màu đỏ, và bị băng bó; và sau đó che lấp hết cái này đã xuất hiện gương mặt của Moreau già nua, trắng nhợt và khủng khiếp. Lập tức ông ta đã kẹp chặt tôi ở bờ vai cùng với một tay cái đấy đã bị làm đốm bẩn đỏ, đã xoắn tôi khỏi chân tôi, và đã vứt tôi về phía sau đâm đầu xuống vào phòng tôi. Ông ta đã nâng tôi lên như là tôi là một đứa trẻ nhỏ. Tôi đã ngã sóng soài ở trên sàn, và cánh cửa đã đóng sầm và che mất cường độ cáu kỉnh của gương mặt ông ta. Sau đó tôi đã nghe chìa khóa quay trong ổ, và giọng nói của Montgomery trong sự phê bình nhận xét.
"Làm hỏng công việc cả đời," Tôi đã nghe Moreau nói.
"Anh ấy không hiểu," Đã nói Montgomery. Và các thứ khác cái đấy đã không thể nghe thấy.
"Tôi không thể có thừa thì giờ," Moreau nói.
Phần còn lại tôi đã không nghe thấy. Tôi đã ngóc dậy và đứng run rẩy, trí óc của tôi là một sự hỗn loạn của những nỗi lo âu kinh khủng nhất. Nó có thể là khả thi, tôi đã nghĩ, là một thứ như vậy như là mổ sống những người đã bị mang tới đây? Câu hỏi đã bắn như chớp nhoáng xuyên qua một bầu trời huyên náo; và bất ngờ sự khủng khiếp mù mịt của trí não tôi đã cô đọng vào một nhận thức sống động về sự nguy hiểm của chính mình.
(to be cont.)
Lúc tôi đã cố gắng tới gần căn nhà tôi thấy ánh sáng tỏa ra từ cánh cửa mở của căn phòng tôi; và sau đấy tôi đã nghe vẳng đến từ ngoài bóng tối ở bên cạnh luồng sáng da cam hình chữ nhật đấy, tiếng của Montgomery hét, "Prendick!" Tôi đã tiếp tục chạy. Ngay lúc này tôi đã nghe thấy anh ấy một lần nữa. Tôi đã trả lời một cách yếu đuối "A lô!" và thêm một khoảnh khắc nữa đã loạng choạng lên tới chỗ anh ấy.
"Anh đã ở đâu?" Anh ấy đã nói, giữ tôi tại chiều dài của cánh tay, như vậy là ánh sáng từ cánh cửa đã rơi trên gương mặt của tôi. "Chúng tôi cả hai đã rất bận đến nỗi chúng tôi đã quên mất anh cho đến khoảng nửa giờ trước." Anh ấy đã dẫn tôi vào phòng và đã ấn tôi ngồi xuống trong chiếc ghế võng. Trong một lát tôi đã bị lóa mắt vì ánh sáng. "Chúng tôi đã không nghĩ anh sẽ bắt đầu thăm dò hòn đảo này của chúng tôi mà không nói với chúng tôi," Anh ấy đã nói; và sau đấy, "Tôi đã sợ..!"
Sức mạnh còn lại cuối cùng của tôi đã rời bỏ tôi, và đầu tôi đã gục về phía trước trên ngực tôi. Tôi nghĩ anh ấy đã tìm được một sự thỏa mãn chắc chắn trong việc đưa cho tôi rượu bờ-ran-đi.
"Vì Chúa," Tôi nói, "Hãy buộc chặt cánh cửa đấy."
"Anh đã gặp vài trong số những sự hiếu kỳ của chúng tôi, hả?" Anh ấy đã nói.
Anh ấy đã khóa cửa và quay lại phía tôi một lần nữa. Anh ấy đã không hỏi gì thêm, chỉ đưa tôi rượu bờ-ran-đi với thêm chút nước và đã ép tôi ăn. Tôi đã ở trong một trạng thái suy sụp. Anh ấy đã nói một cái gì đó lờ mờ về việc anh ấy đã quên cảnh báo tôi, và đã hỏi tôi một cách ngắn gọn lúc nào tôi đã bỏ lại căn nhà và cái gì tôi đã thấy.
Tôi đã trả lời anh ấy một cách ngắn gọn, bằng các câu đứt đoạn. "Nói với tôi tất cả cái đấy nghĩa là gì," tôi nói, trong một trạng thái bên bờ hoảng loạn.
"Nó là không có gì khủng khiếp lắm," Anh ấy nói. "Nhưng tôi nghĩ anh đã có đủ cho một ngày." Báo sư tử bất ngờ đã cất lên một tiếng hét đau đớn sắc nét. Tại cái đấy anh ấy đã chửi thề dưới hơi thở. "Tôi sẽ bị nguyền rủa," Anh ấy nói, "Nếu chỗ này không phải xấu như là Phố Gower, cùng với những con mèo của nó."
"Montgomery," Tôi nói, "Cái gì là thứ đã đuổi theo tôi? Nó đã là một con thú vật hay cái đấy đã là người?"
"Nếu anh không ngủ đêm nay," Anh ấy đã nói, "anh sẽ không suy nghĩ được gì vào ngày mai. ".
Tôi đã đứng lên ở trước mặt anh ấy. "Cái gì đã là thứ đã đuổi theo sau tôi?" Tôi đã hỏi.
Anh ấy đã nhìn tôi thẳng vào mắt tôi, và đã nhếch môi. Những con mắt anh ấy, mới vừa sống động một phút trước đây, đã trở nên trì độn. "Theo cách đánh giá của anh," Anh ấy nói, "Tôi nghĩ cái đấy đã là một con yêu quái."
Tôi đã cảm thấy một cơn cáu kỉnh cực kỳ, cái đấy đã chuyển qua nhanh cũng như cách nó đã đến. Tôi lại ném mình xuống ghế, và đã áp mạnh những bàn tay tôi trên trán. Báo sư tử lại bắt đầu thêm một lần nữa.
Montgomery đã đi vòng vòng ở đằng sau tôi và đặt tay anh ấy lên bờ vai của tôi. "Nhìn đây, Prendick," Anh ấy đã nói, "Không phải việc của tôi là đã để anh trôi ra vào hòn đảo khờ dại này của chúng tôi. Nhưng nó không phải là rất xấu như anh cảm thấy, anh bạn ạ. Các dây thần kinh của anh đã làm việc tới mức mệt mỏi. Để tôi đưa anh một cái gì đó cái đấy sẽ giúp anh ngủ. Cái đấy - sẽ duy trì được trong những giờ đồng hồ. Anh chỉ đơn giản là phải ngủ, nếu không tôi sẽ không trả lời về cái đấy."
Tôi đã không trả lời. Tôi đã cúi mình về phía trước, và đã ôm lấy mặt bằng những bàn tay. Ngay lập tức anh ấy đã trở lại cùng với một lọ thuốc nhỏ chứa một chất lỏng màu sẫm. Cái đấy anh ấy đã đưa cho tôi. Tôi đã uống nó một cách ngoan ngoãn, và anh ấy đã giúp tôi nằm vào võng.
Khi tôi đã tỉnh giấc, ngày đã trải rộng. Tôi đã nằm yên một lát, nhìn chằm chằm vào nóc nhà phía trên. Những cái rui mè, tôi đã quan sát, đã được làm ra từ những cây gỗ của một con tàu. Sau đó tôi ngoảnh đầu, và thấy một bữa ăn đã chuẩn bị cho tôi trên bàn. Tôi đã lĩnh hội được là tôi đói, và đã chuẩn bị trèo ra ngoài võng, cái đấy, rất lịch sự lường trước mục đích của tôi, đã xoắn tròn lại và hất tôi xuống sàn - trên bốn chân.
Tôi đã nhổm dậy và ngồi xuống trước đồ ăn. Tôi đã có một cảm giác nặng trong đầu, và chỉ một ít trí nhớ mập mờ nhất lúc đầu về các thứ đã xảy ra qua đêm. Làn gió nhẹ buổi sáng đã thổi rất vui vẻ qua cửa sổ không có kính, và nó cùng với thực phẩm đã đóng góp tới cảm giác của tiện nghi động vật cái đấy tôi đã trải nghiệm. Ngay lúc này cánh cửa ở đằng sau tôi cánh cửa về phía trong về phía khoảng sân có hàng rào lại đã mở. Tôi ngoảnh lại và đã thấy gương mặt của Montgomery.
"Được rồi," Anh ấy nói. "Tôi bận khủng khiếp." Và anh ấy khép cánh cửa.
Sau đấy tôi đã khám phá ra là anh ấy đã quên khóa lại cái đấy. Rồi tôi đã nhớ lại sự biểu hiện của gương mặt của anh ấy đêm trước, và cùng với nó trí nhớ về tất cả những gì tôi đã trải nghiệm được tự xây dựng lại trước tôi. Và khi sự sợ hãi đã trở lại với tôi đã vẳng đến một tiếng nức nở từ phía bên trong; nhưng lần này cái đấy đã là không phải tiếng nức nở của một con báo sư tử. Tôi đặt xuống miếng đồ ăn đang ngập ngừng ở trên những bờ môi của tôi, và lắng nghe. Sự im lặng, lẫn trong tiếng thì thầm của làn gió nhẹ buổi sáng. Tôi đã bắt đầu nghĩ những vành tai của tôi đã lừa gạt tôi.
Sau một sự tạm ngừng dài tôi đã trở lại với bữa ăn của tôi, nhưng cùng với những vành tai của tôi vẫn còn cẩn mật. Ngay lập tức tôi đã nghe một cái gì đó khác, rất yếu ớt và trầm. Tôi đã ngồi như là đã đóng băng trong tư thế của tôi. Mặc dù nó đã là yếu ớt và trầm, cái đấy đã tác động tới tôi một cách sâu sắc hơn là tất cả những cái tôi cho đến nay đã nghe về những sự kinh tởm ở đằng sau bức tường. Đã không có sai lầm lần này về bản chất của những tiếng động không rõ rệt, đứt quãng; hoàn toàn không còn nghi ngờ về nguồn gốc của chúng. Vì nó đã rên rỉ, đã ngắt quãng vì nức nở và hổn hển vì đau đớn. Cái đấy đã không phải là thú vật lần này; nó đã là một con người bị giày vò!
Khi tôi hình dung cái này tôi đã trở dậy, và chỉ ba bước đã vượt qua phòng, chộp lấy tay cầm của cánh cửa vào khoảng sân có hàng rào, và đã đẩy tung nó mở trước mặt tôi.
"Prendick, anh bạn! Dừng lại!" Montgomery đã hét lên, can thiệp.
Một con chó săn Ê-cốt bị giật mình đã ăng ẳng và gầm gừ. Đã có máu, tôi đã thấy, trong chậu, - nâu, và một ít đỏ tươi - và tôi ngửi thấy mùi đặc trưng của a-xít các-bon-ních. Sau đó qua một khung cửa mở tận phía bên kia, trong ánh sáng nhìn không rõ của bóng tối, tôi đã thấy một cái gì đó nhảy vọt lên đau đớn ở trên một cái khung, đã có sẹo, có màu đỏ, và bị băng bó; và sau đó che lấp hết cái này đã xuất hiện gương mặt của Moreau già nua, trắng nhợt và khủng khiếp. Lập tức ông ta đã kẹp chặt tôi ở bờ vai cùng với một tay cái đấy đã bị làm đốm bẩn đỏ, đã xoắn tôi khỏi chân tôi, và đã vứt tôi về phía sau đâm đầu xuống vào phòng tôi. Ông ta đã nâng tôi lên như là tôi là một đứa trẻ nhỏ. Tôi đã ngã sóng soài ở trên sàn, và cánh cửa đã đóng sầm và che mất cường độ cáu kỉnh của gương mặt ông ta. Sau đó tôi đã nghe chìa khóa quay trong ổ, và giọng nói của Montgomery trong sự phê bình nhận xét.
"Làm hỏng công việc cả đời," Tôi đã nghe Moreau nói.
"Anh ấy không hiểu," Đã nói Montgomery. Và các thứ khác cái đấy đã không thể nghe thấy.
"Tôi không thể có thừa thì giờ," Moreau nói.
Phần còn lại tôi đã không nghe thấy. Tôi đã ngóc dậy và đứng run rẩy, trí óc của tôi là một sự hỗn loạn của những nỗi lo âu kinh khủng nhất. Nó có thể là khả thi, tôi đã nghĩ, là một thứ như vậy như là mổ sống những người đã bị mang tới đây? Câu hỏi đã bắn như chớp nhoáng xuyên qua một bầu trời huyên náo; và bất ngờ sự khủng khiếp mù mịt của trí não tôi đã cô đọng vào một nhận thức sống động về sự nguy hiểm của chính mình.
(to be cont.)
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...