Hòn đảo của bác sĩ Moreau (20)

XI. Cuộc săn người.

Nó đã đến trước trí não của tôi cùng với một hy vọng vô lý của lối thoát là cánh cửa ở phía ngoài của phòng tôi vẫn còn mở cho tôi. Tôi đã bị thuyết phục bây giờ, tuyệt đối quả quyết, là Moreau đã mổ xẻ sống một con người. Tất cả thời gian từ khi tôi đã nghe tên của ông ta, tôi đã cố liên kết trong trí não của tôi theo lối nào đó tính chất động vật kỳ cục của những người dân ở đảo cùng với những hành động ghê tởm của ông ấy; và bây giờ tôi nghĩ tôi đã thấy tất cả cái đấy. Trí nhớ về công việc của ông ấy trong những nghiên cứu truyền máu đã trở lại với tôi. Những sinh vật này tôi thấy đã là các nạn nhân của cuộc thí nghiệm gớm ghiếc nào đó. Những tên vô lại có triệu chứng bệnh hoạn này chỉ đơn thuần đã định giữ tôi lại, để làm tôi ngơ ngáo cùng với vỏ bọc của sự tin tưởng của chúng, và ngay lập tức nhào lên tôi cùng với một số phận kinh khủng hơn là cái chết, - với sự tra tấn; và sau sự tra khảo là sự đê hèn gớm ghiếc nhất cái đó là khả thi để hiểu, - biến tôi thành một linh hồn lạc lối, một con thú vật, thành một phần trong đám Comus của họ.

Tôi đã nhìn xung quanh để tìm một vũ khí nào đó. Không có gì. Khi đó cùng với một nguồn cảm hứng tôi đã quay qua chiếc ghế võng, đưa chân tôi lên mép nó, và đã xé toạc ra chiếc tay vịn phẳng. Cái đấy đã xảy ra là một cái đinh đã bị dứt ra cùng với gỗ, và chĩa ra, tạo nên một thứ nguy hiểm như một vũ khí nhỏ theo một cách nào đấy. Tôi đã nghe một bước chân bên ngoài, và không thể kiềm chế được đã mở tung cánh cửa và đã thấy Montgomery bên trong khoảng sân có hàng rào ngoài đấy. Anh ấy định khóa cánh cửa ở phía ngoài! Tôi đã vung cây gậy có đinh của mình lên và cắt vào gương mặt của anh ấy; nhưng anh ấy đã nhảy lùi trở lại. Tôi đã ngập ngừng một khắc, sau đấy đã quay lại và bỏ chạy, vòng qua góc của căn nhà. "Prendick, anh bạn!" Tôi đã nghe tiếng hét ngạc nhiên của anh ấy, "Đừng làm một con lừa khờ dại, anh bạn!"

Chỉ một phút nữa, tôi nghĩ, và anh ấy sẽ nhốt được tôi, và sẵn sàng như là một con thỏ thí nghiệm với số phận của tôi. Anh ấy đã hiện lên ở đằng sau góc nhà, vì tôi đã nghe anh ấy hét, "Prendick!" Sau đấy anh ấy đã bắt đầu chạy theo tôi, vừa chạy hét các thứ. Lần này chạy một cách mù quáng, tôi đã đi về phía đông bắc trong một phương hướng vuông góc so với cuộc thám hiểm lần trước của tôi. Một lần, lúc tôi đang chạy cắm đầu cắm cổ trên bãi biển, tôi đã liếc qua bờ vai tôi và đã thấy người hầu của anh ấy cùng với anh ấy. Tôi đã chạy một cách hung hăng lên chỗ dốc, chạy qua nó, sau đấy quay về hướng đông dọc theo một thung lũng đá đã viền quanh phía trên cùng một phía với rừng rậm nhiệt đới tôi đã chạy phải đến có lẽ là một dặm cả thảy, lồng ngực của tôi căng thẳng, tim tôi nện trong những vành tai của tôi; và sau đấy không nghe thấy gì từ Montgomery hoặc người của anh ấy, và cảm thấy ở trên bờ của tình trạng kiệt quệ, tôi đã tăng tốc gấp đôi một cách gấp gáp về phía bãi biển như tôi đã xét đoán, và nằm xuống trong chỗ ẩn náu của một bãi lau sậy. Ở đó tôi đã nằm lại trong một thời gian dài, quá khủng khiếp để xê dịch, và quả thực là quá đáng sợ thậm chí để đặt kế hoạch một cua hành động. Hoạt cảnh hoang dã xung quanh tôi nằm ngủ im lặng dưới mặt trời, và tiếng động duy nhất gần tôi đã là tiếng vo ve mỏng mảnh của những loài muỗi mắt nhỏ nào đó cái đấy đã tìm ra tôi. Ngay lập tức tôi đã trở nên có nhận thức về một âm thanh sống động mơ màng, tiếng vi vu của biển ở trên bãi.

Sau khoảng một giờ đồng hồ tôi đã nghe Montgomery gào tên của tôi, xa xa về phía bắc. Cái đấy bố trí tôi nghĩ về kế hoạch hành động của tôi. Như tôi đã giải thích nó lúc đấy, cư trú trên hòn đảo này chỉ có hai người mổ xẻ thú vật sống này và những nạn nhân đã bị động vật hoá của họ. Vài trong số những người này không có nghi ngờ họ đã có thể gây áp lực vào việc của họ chống lại tôi nếu sự cần thiết đã phát sinh. Tôi đã biết cả hai Moreau và Montgomery đã đeo những khẩu súng lục ổ quay; và, vũ trang bằng một thanh gỗ có đinh yếu đuối, sự chế nhạo chíp hôi nhất trước một cái gậy bi-a, tôi coi như là đã bị tước khí giới.

Nên tôi vẫn nằm ở đó, cho đến khi tôi đã bắt đầu nghĩ về thức ăn và nước uống; và tại ý nghĩ đấy sự tuyệt vọng thật sự của hoàn cảnh của tôi đã trở về với tôi. Tôi không biết cách nào để có được bất cứ thứ gì để ăn. Tôi đã là quá ngu dốt về thực vật học để khám phá phương cách bất kỳ của gốc rễ hoặc trái ngọt cái đấy đã có thể nằm quanh tôi; tôi đã không có hình dung về việc bẫy vài con thỏ ở trên đảo. Tôi càng lật đi lật lại viễn cảnh thì cái đấy càng trở nên trống rỗng hơn. Rốt cuộc trong sự liều lĩnh tuyệt vọng của hoàn cảnh của tôi, trí não của tôi đã trở lại tới những Con-Vật-Người tôi đã bắt gặp. Tôi đã cố để tìm được hy vọng nào đó trong những cái tôi đã nhớ về họ. Theo thứ tự tôi đã hồi tưởng về mỗi một người tôi đã thấy, và đã cố gắng rút ra linh cảm nào đó từ sự trợ giúp từ trí nhớ của tôi.

Lúc đó bất ngờ tôi đã nghe một tiếng sủa của chó săn hươu nai, và tại cái đấy đã hình dung một sự nguy hiểm mới. Tôi đã giành một chút thời gian để nghĩ, nếu không họ sẽ bắt tôi sau đấy, nhưng chộp lấy cây gậy đóng đinh của tôi, tôi đã cắm cổ chạy xuống từ nơi trốn tránh của tôi về phía tiếng động của biển. Tôi nhớ một sự gia tăng của những thực vật nhiều gai, cùng với những cái gai cái đấy đã đâm như lưỡi dao díp. Tôi đã hiện lên mất máu và cùng với quần áo bị làm rách ở trên bờ của một con lạch dài mở về hướng bắc. Tôi đã đi thẳng vào nước không có một sự lưỡng lự chút nào, lội trên con lạch, và ngay lập tức thấy mình ngập sâu đến tận đầu gối trong dòng chảy nhỏ. Tôi đã toài ra rốt cuộc lên bờ về hướng tây, và cùng với trái tim của tôi đập inh ỏi trong những vành tai tôi, đã bò trườn vào một búi của những cây dương xỉ để đợi lối thoát. Tôi đã nghe thấy chó (đã chỉ có một con) lại gần hơn, và tiếng kêu ăng ẳng khi nó đã đến chỗ những cây có gai. Rồi tôi đã không nghe thêm gì nữa, và ngay lập tức đã bắt đầu nghĩ là tôi đã trốn thoát.

Những phút đồng hồ đã trôi qua; sự im lặng đã kéo dài ra, và rốt cuộc sau một tiếng đồng hồ được an toàn sự can đảm của tôi đã bắt đầu trở lại với tôi. Đến lúc này tôi đã là không còn khiếp sợ hoặc cảm thấy khốn khổ quá nhiều. Tôi đã, như cái đấy đã là, chuyển qua giới hạn của sự kinh hoàng và thất vọng. Tôi đã cảm thấy bây giờ là cuộc sống của tôi một cách thực tế đã coi như bỏ, và sự thuyết phục đấy khiến tôi có khả năng dám làm bất cứ thứ gì. Tôi đã có thậm chí một mong muốn chắc chắn để bắt gặp gương mặt Moreau để đương đầu; và lúc tôi lội vào nước, tôi đã nhớ là nếu tôi bị ép quá ít nhất là một đường lối của lối thoát khỏi sự hành hạ vẫn còn để mở tới tôi, - họ không thể kiểu gì ngăn cản tôi trẫm mình. Tôi đã hầu như sẵn sàng trẫm mình ngay lúc đó; nhưng một mong muốn kỳ quặc để được nhìn thấy toàn bộ sự mạo hiểm, một sự kỳ quái, không liên quan đến riêng ai, niềm ham thích ngoạn mục trong chính mình, đã kiềm chế tôi. Tôi đã căng thẳng chân tay tôi, những vết thương và sự đau đớn từ những chỗ bị đâm bởi những cái gai, đã chĩa vào quanh tôi từ những cái cây; và, rất bất ngờ đến nỗi cái đấy đã trông như là nhảy ra khỏi mạng lưới xanh lục quanh nó, những con mắt tôi đã sáng lên ở trên một người da đen đang theo dõi tôi. Tôi đã thấy nó đã là sinh vật giống như khỉ đã đón chiếc xuồng lớn ở trên bãi biển. Nó đã bám vào tới cuống xiên của một cây thuộc giống cọ. Tôi đã kẹp chặt cây gậy có đinh của tôi, và đã đứng lên đối mặt nó. Nó đã bắt đầu cất tiếng ríu rít. "Bạn, bạn, bạn," đấy đã là tất cả những gì tôi có thể phân biệt lúc đầu tiên. Bất ngờ nó đã nhảy xuống khỏi cái cây, và ngay sau đó đã giữ những chiếc lá hình răng lược tách rời ra và nhìn chằm chằm một cách hiếu kỳ vào tôi.

Tôi đã không cảm thấy cùng một mối ác cảm đối với sinh vật này như cái tôi đã trải nghiệm lúc gặp những Con-Vật-Người khác. " Bạn," nó đã nói, "trong chiếc thuyền." Nó đã là một con người, lúc đấy, - ít nhất cũng nhiều chất người như là người hầu của Montgomery, - vì nó đã có thể nói.

"Đúng thế," Tôi đã nói, "Tôi đã đến trong chiếc thuyền. Từ con tàu."

"Ồ..!" Nó đã nói, và những con mắt sáng, hiếu động của nó đã du hành trên người tôi, tới những bàn tay tôi, tới cây gậy tôi đang mang, tới chân tôi, tới những chỗ rách trên áo khoác của tôi, tới những chỗ đứt và xây sát tôi đã nhận từ những cái gai. Nó đã hóa ra là đã khó xử tại một cái gì đó. Những con mắt nó đã trở lại tới những bàn tay tôi. Nó đã chìa tay mình ra và đếm những ngón tay của nó một cách chậm chạp, "Một, hai, ba, bốn, năm - tám?"

Tôi đã không nắm bắt được ý nghĩa của nó lúc đấy; sau đó tôi đã tìm ra là một tỷ lệ lớn trong những Con-Vật-Người này đã có những bàn tay xấu xí, thiếu thi thoảng thậm chí ba ngón tay. Nhưng đoán là cái này đã ở theo lối nào đó là một sự đón chào, tôi đã làm cùng một thứ như thế để trả lời. Nó đã cười toét đến tận mang tai cùng với sự thỏa mãn mênh mông. Rồi cái nhìn thoáng qua rong ruổi mau lẹ của nó đã đi xung quanh một lần nữa; nó đã làm một vận động mau lẹ và đã biến mất. Những tấm lá dương xỉ hình răng lược nó đã đứng ở giữa đã chập lại sột soạt cùng nhau.

Tôi đã bất giác bám theo sau nó, và đã ngạc nhiên thấy nó đung đưa một cách phấn khởi bằng một cánh tay gầy từ một sợi dây chão của những loài dây leo cái đấy đã thòng lọng xuống từ tán lá phía trên đầu. Nó quay lưng về phía tôi.

"A lô!" Tôi nói.

Nó đã nhảy xuống cùng với một bước nhảy xoay tít, và đã đứng đối mặt với tôi.

(to be cont.)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...