... Ti-mua và đồng đội

Một giờ trước khi xảy ra câu chuyện đó, Ôn-ga đang ngồi làm việc bên bàn. Chị đặt cuốn vật lý ở ngay trước mặt.

Giê-nhi-a bước vào để lấy lọ cồn i-ốt.

- Giê-nhi-a, - Ôn-ga bực dọc hỏi, - sao lại có cái vết xước trên vai thế kia?

- Em đang đi đường, - Giê-nhi-a trả lời qua quít, - thì chạm phải một cái gì gai gai, sắc sắc. Thế là bị xước da.

Ôn-ga giễu lại:

- Thế sao chị cũng đi đường lại không chạm phải cái gì gai gai, sắc sắc?

- Không đúng! Chị chạm phải môn thi toán. Cái môn ấy vừa sắc lại vừa gai. Chị sẽ bị cứa cho mà xem!... Chị Ôn-ga ơi, đừng đi kỹ sư làm gì, đi bác sĩ hơn, - Giê-nhi-a khuyên chị và đặt cái gương để bàn, ngay trước mặt chị. - Đây, chị ngắm lại thử xem, chị có làm nổi kỹ sư không? Kỹ sư thì phải như thế này này... (Cô bé làm luôn một lúc ba vẻ mặt đầy nghị lục). Còn chị thì thế này này... thế này này... rồi lại thế này này... - Giê-nhi-a nheo mắt, nhếch lông mày lên rồi cười rất đỗi dịu dàng.

- Ngốc nghếch lắm!- Ôn-ga ôm lấy em hôn rồi khẽ đẩy ra. - Giê-nhi-a, em ra chỗ khác đi, đừng đến quấy chị. Em nên ra giếng xách nước về thì tốt hơn.

Giê-nhi-a lấy một quả táo trong đĩa rồi đi về phía góc nhà. Em đứng bên cửa sổ, tháo cái vỏ bọc đàn phong cầm ra và nói:

- Chị Ôn-ga này! Hôm nay có một chú nào ấy gặp em. Trông cũng được. Tóc vàng, quần áo trắng bốp. Chú ấy hỏi em: "Cô bé ơi, tên cô là gì?" Em nói: "Là Giê-nhi-a..."

- Giê-nhi-a! Đừng quấy rầy mà cũng đừng có động vào đàn của chị!- Ôn-ga không quay lại, mắt không rời cuốn sách.

Vừa lôi chiếc phong cầm ra Giê-nhi-a vừa nói tiếp: "Chị của em hình như tên là Ôn-ga, có phải không?"

- Giê-nhi-a! Đừng ồn nữa và đừng có động vào đàn! - Ôn-ga nhắc lại, miễn cưỡng lắng nghe.

- Chú ấy bảo: "Chị cô chơi đàn giỏi lắm. Chị ấy có muốn thi vào đại học âm nhạc không?" (Giê-nhi-a đã lôi được đàn ra, đeo dây qua vai). Em bảo: "Không ạ, chị cháu theo học ngành bê tông cốt sắt rồi". Thế là chú ấy nói: "A-a!" (Giê-nhi-a bấm theo luôn một phím đàn). Em vội đáp lại: "Bê-ê!" (Giê-nhi-a lại bấm phím khác).

- Ranh con! Cất đàn đi! - Ôn-ga vừa quát, vừa đứng bật dậy. - Ai cho phép em lân la nói chuyện với ông chú, ông bác nào ấy hả?

- Được rồi, em khắc cất, - Giê-nhi-a tỏ vẻ giận dỗi, - em mà lân la à! Tự chú ấy chú. Em còn định kể nốt cho chị nghe, nhưng chị thế thì thôi em không kể nữa. Cứ đợi đấy, ba về ba sẽ bảo cho chị!

- Bảo chị ấy à? Có họa là ba sẽ bảo em ấy. Em quấy rối, không để cho chị học.

- Không, bảo chị ấy! - Giê-nhi-a cầm lấy chiếc thùng rỗng chạm xuống bậc thềm, nói với lại. - Em sẽ kể hết cho ba nghe là ở nhà ngày nào chị cũng sai em tới hàng trăm lần, hết sai đi mua dầu hỏa lại mua xà phòng rồi lại đi lấy nước! Em không phải là cái xe vận tải, không phải là con ngựa, mà cũng không phải là cái máy kéo của chị!

Giê-nhi-a lấy nước về, đặt thùng nước lên trên giá gỗ, nhưng liếc thấy Ôn-ga vẫn đang cặm cụi làm bài, không để ý đến công việc của mình, nên tấm tức bỏ ra vườn. Ra đến cái sân cỏ ở trước căn nhà kho có gác xép, Giê-nhi-a rút cái súng cao su ở trong túi ra, căng dây bắn một thằng nhảy dù nhỏ cắt bằng bìa cứng lên trên không.

Thằng nhảy dù chổng ngược hai chân bay lên trời đến tận lúc hết đà mới quay lộn trở lại. Trên đầu nó một cái dù giấy màu xanh mở tung ra. Nhưng lúc đó có một cơn gió mạnh thổi bạt thằng nhảy dù đi xa và biến mất vào phía sau cái ô cửa tối om trên gác xép nhà kho.

Nguy to rồi! Phải đi cứu thằng bìa cứng này mới được. Giê-nhi-a đi vòng quanh căn nhà kho. Em thấy những sợi dây điện mảnh tua tủa chui ra ở trong các lỗ thủng trên mái. Em bê chiếc thang gỗ ọp ẹp lại gần ô cửa nhỏ trên gác xép rồi leo lên và chui vào. Lạ quá! Có người ở trên này. Trên tường có treo mấy cuộn dây, một cái đèn, hai lá cờ hiệu, một bản đồ khu vực có những dấu hiệu kỳ lạ. Trong góc gác xép có một đống rơm phủ kín bằng bao tải. Ở đấy cũng có một cái hòm bằng gỗ dán. Ngay cạnh đó có một cái bánh xe giống như bánh lái tàu thủy. Phía trên là máy điện thoại tự làm lấy.

Giê-nhi-a nhìn qua khe hở. Những đám lá cây trong khu vườn um tùm rập rờn như sóng biển trước mắt em. Trên trời chim câu bay lượn. Giê-nhi-a thầm nghĩ: ta hãy coi những con chim câu ấy là những con hải âu, còn cái nhà kho cũ kỹ đầy những dây dợ, đèn và cờ này như một hạm tàu lớn; còn chính ta sẽ là thuyền trưởng.

Em bỗng thấy vui hẳn lên. Em quay tay lái. Những sợi dây buộc chặt vào tay lái ấy rung mạnh và reo lên. Gió vẫn nổi và thổi gợn lên những đợt sóng xanh. Giê-nhi-a tưởng như cái tàu-nhà kho này của em đang từ từ lượn vòng trên sóng đại dương vậy.

- Quay sang bên trái!- Giê-nhi-a cất tiếng chỉ huy và nắm chặt lấy bánh lái.

Những tia nắng xuyên qua những khe hở nhỏ bé trên mái nhà rơi lốm đốm lên mặt, lên áo Giê-nhi-a. Giê-nhi-a coi đó là những chiếc đèn pha từ tàu địch đang rọi vào tàu mình. Em quyết định phải tác chiến.
Em lấy hết sức để điều khiển tay lái. Chiếc bánh xe kêu cót két hết đưa qua trái, lại đưa qua phải, và Giê-nhi-a lớn tiếng ra lệnh.

Nhưng rồi những pha đèn bỗng tắt vụt đi. Dĩ nhiên đối với Giê-nhi-a thì đấy không phải là hiện tượng mây che mặt trời, mà là tàu địch đã bị em dìm xuống đáy biển sâu.

Cuộc chiến đấu kết thúc. Giê-nhi-a đưa cánh tay đầy bụi lên lau trán. Bỗng nhiên chuông điện thoại trên tường réo lên. Giê-nhi-a không ngờ đến chuyện đó. Em vẫn nghĩ rằng cái máy điện thoại này chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi, nên khi nghe thấy nó reo em hoảng hốt chạy lại cầm lấy ống nghe.

Có tiếng ai lanh lảnh và gay gắt:

- A-lô, a-lô! Trả lời đi! Con lừa nào vừa đánh đứt dây và ra những cái lệnh ngu xuẩn, khó hiểu như vậy đấy?

- Đây không phải là lừa, - Giê-nhi-a nghiêm nghị đáp. - Đây là tôi, Giê-nhi-a!

- Đồ điên!- vẫn cái giọng nói của người đó, vừa gay gắt, vừa hốt hoảng. - Bỏ tay lái ra mà chạy ngay đi không có bọn nó sẽ kéo đến đập chết bây giờ đấy!

Giê-nhi-a buông vội cái ống nói ra, nhưng muộn mất rồi. Có cái đầu của ai đã thò vào chỗ khung cửa sáng. Đó chính là Gây-ca. Theo sau là Xi-ma, rồi đến Cô-li-a và nhiều cậu khác.

- Các người là ai? - Giê-nhi-a vừa lùi xa cửa sổ, vừa hốt hoảng hỏi. - Cút đi! Đây là vườn nhà tôi. Tôi không mời các người đến đây.

Nhưng vai chen vai cả bọn con trai ấy đã kết thành một bức tường, chắc nịch lùi lũi bước lại trước mặt Giê-nhi-a. Cảm thấy mình đã bị dồn vào sát góc tường, Giê-nhi-a bật kêu lên.

Vừa lúc đó có thêm một bóng người nữa lướt vụt qua cửa sổ sáng. Tất cả đều quay lại và tản ra. Trước mặt Giê-nhi-a hiện ra một cậu con trai tóc đen, người dong dỏng, mặc chiếc áo xanh cộc tay, trên ngực áo có đính một ngôi sao đỏ.

- Khẽ mồm chứ, Giê-nhi-a!- cậu ta nói to. - Không nên làm ầm lên như thế. Không có ai động vào người cô đâu. Chúng ta đã có dịp biết nhau rồi đấy. Tôi là Ti-mua.

- Anh là Ti-mua à?! - Giê-nhi-a mở to đôi mắt đẫm nước ngờ vực thốt lên. - có phải chính anh đã đắp chăn cho tôi đêm hôm ấy? Chính anh đã viết giấy, để lại trên bàn cho tôi, chính anh đã gửi điện đi cho ba tôi và gửi chìa khóa với cái biên lai lại cho tôi không? Nhưng làm thế để làm gì? Tại sao lại làm như vậy? Sao anh lại biết tôi?

Ti-mua bước lại gần Giê-nhi-a, cầm lấy tay cô ta, trả lời:

- Hãy ở lại đây với chúng tôi! Ngồi xuống đây cùng nghe. Rồi cậu sẽ biết rõ tất cả!

(...)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...