Ti-mua và đồng đội (10)

Có một đứa bé con tóc vàng óng đang đi trên con đường rải cát trong khu vườn râm mát của ngôi nhà có vẽ ngôi sao đỏ viền đen trước cổng. Ngôi nhà này đối diện với nhà của Ôn-ga và Giê-nhi-a. Mẹ đứa bé đó là một người đàn bà còn trẻ, đẹp, nhưng vẻ mặt lúc nào cũng rầu rầu, mệt mỏi. Bà đang ngồi trên ghế đu gần cửa sổ. Trên bậu cửa sổ có một bó hoa đồng lớn. Trước mặt bà là cả một đống toàn những điện, thư từ của bạn bè, người thân, gia đình và những người chưa từng quen biết.

Trong những bức thư và điện đó bà đọc thấy những lời lẽ ấm áp và dịu dàng. Những lời đó từ xa vang tới đây hệt như tiếng vọng của rừng cây, không hề lôi kéo ai, không hề hứa hẹn điều gì nhưng nó lại có sức thôi thúc và nhắc nhở cho ta biết rằng mọi người vẫn sống bên ta và cho dù ta có phải ở một nơi rừng núi âm u đi nữa, cũng chẳng hề bị cô độc bao giờ.

Đứa bé tóc vàng óng kéo ngược chân con búp bê lôi đi, khiến cho đôi tay gỗ và hai cái đuôi tóc làm bằng sợi gai của nó cứ lết trên mặt cát. Đứa bé dừng lại gần hàng rào. Có một con thỏ làm bằng gỗ dán tô màu đang chạy trên mép hàng rào. Con thỏ đưa cánh tay đều đặn trên mặt đàn ba-la-lai-ca có vẽ dây. Trông mặt nó thật buồn cười.

Thấy vậy đứa bé vội bỏ con búp bê, bước tới sát tận hàng rào. Cái thứ trò chơi lạ kỳ tưởng như khó hiểu và trên thế gian này không đâu có đã hấp dẫn nó. Bỗng con thỏ từ trên hàng rào ngoan ngoãn nhảy xuống tận tay đứa bé. Ngay sau đó khuôn mặt hài lòng và láu lỉnh của Giê-nhi-a cũng lập tức hiện ra.

- Chị chơi với em đấy à? - Em bé nhìn Giê-nhi-a hỏi.

- Ừ, chị chơi với em đấy. Em có muốn chị nhảy vào chơi với em không?

- Ở chỗ này có lá han đấy, - đứa bé con nghĩ ngợi rồi báo trước cho Giê-nhi-a biết. - Hôm qua em bị bỏng tay ở đây đấy.

- Không sao! - Giê-nhi-a vừa nhảy qua rào, vừa nói. -Chị không sợ đâu. Nào trỏ cho chị xem cây nào làm bỏng tay em? Đây hả? Em xem chị bứt nó ra, vứt nó đi, giẫm nát và nhổ toẹt vào nó đây này. Nào, chúng mình cùng chơi nhé! Em cầm lấy chú thỏ, còn chị sẽ giữ con búp bê.

Ôn-ga đứng trên bậc thềm chợt trông thấy Giê-nhi-a đang lúi húi làm gì gần hàng rào bên hàng xóm, nhưng chị không có ý định ngăn cản em vì sáng nay em đã khóc quá nhiều. Tuy vậy khi thấy em trèo qua hàng rào vào vườn nhà người lạ thì chị sợ hãi vội chạy ngay ra cổng. Giê-nhi-a và em bé gái đã đến bên cửa sổ với người đàn bà nọ. Đứa con gái nhỏ giơ cho bà mẹ xem con thỏ có cái mặt buồn cười đang chơi đàn ba-la-lai-ca. Bà mẹ mỉm cười.

Qua nét mặt lo lắng của Giê-nhi-a bà đoán được ra ngay là Ôn-ga đang đi vào vườn với ý bực dọc.

- Cô đừng giận em ấy, - bà ta nhẹ giọng nói, - em ấy chỉ chơi với cháu bé nhà tôi thôi. Chúng tôi đang gặp chuyện buồn... - Người đàn bà im lặng. - Tôi thì khóc mà cháu nó, - bà ta chỉ về phía đứa bé con xinh xắn, rồi nói thêm: - cháu nó không hề biết gì về việc bố cháu đã bị giết ở biên giới.

Bây giờ đến lượt Ôn-ga thấy bối rối. Giê-nhi-a thì đứng ở xa nhìn hai người vẻ đau đớn và thương xót.

- Tôi chỉ có một mình, cô ạ, - người đàn bà nói tiếp. - Mẹ tôi ở tận miền rừng tai-ga xa lắm, các em trai tôi đều đi Hồng quân cả, mà chị em gái thì chẳng có ai.

Lúc Giê-nhi-a bước tới gần, bà ta nắm lấy vai em, hất đầu về phía cửa sổ, hỏi:

- Em à, có phải đêm hôm qua em đem bó hoa này đến đặt ở cửa sổ nhà tôi đấy không?

- Không ạ, - Giê-nhi-a vội đáp, - không phải cháu đâu ạ. Nhưng chắc là của một bạn nào đó trong bọn chúng cháu.

- Ai cơ? - Ôn-ga ngờ vực nhìn Giê-nhi-a.

- Em không biết, - Giê-nhi-a lo sợ nói, - nhưng không phải em. Em không biết gì hết. Kìa có người đến kìa.

Tiếng ô tô dừng lại ở ngoài cổng. Có hai vị chỉ huy không quân đang đi theo con đường nhỏ từ cổng vào.

- Họ đến thăm tôi đấy, - người đàn bà nói, - chắc lại đến đề nghị đưa tôi đi trại an dưỡng ở vùng Cơ-rưm hay Cáp-ca-dơ đấy...

Hai vị chỉ huy bước tới, đưa tay ngang viền mũ ca-lô chào. Hình như họ đã nghe thấy câu nói vừa rồi của bà chủ nhà, nên đồng chí cấp trên - đại úy - nói ngay:

- Không đi Cơ-rưm, cũng không đi Cáp-ca-dơ, không đi nhà nghỉ, mà cũng không đi trại an dưỡng nào đâu. Chị có muốn gặp bà cụ chị không? Ngay hôm nay cụ đang đáp tàu hỏa từ thành phố Iếc-cút-xcơ đến đây với chị. Chúng tôi đã đưa máy bay đặc biệt về nhà đón cụ ra Iếc-cút-xcơ rồi.

- Ai đưa đi? - người đàn bà vui quá, luống cuống hỏi. - Có phải các đồng chí không?

- Không, - đồng chí đó đáp. - Đấy là các đồng chí của chúng tôi và của chị.

Đứa bé con chạy lại mạnh dạn ngước mắt nhìn những người mới đến. Rõ ràng là em đã thuộc bộ quân phục màu xanh biển này từ lâu rồi.

- Mẹ ơi, - em nói với mẹ, - mẹ làm cho con cái đu bay để bay đi, bay về. Con sẽ bay thật xa, xa như ba ấy.

- Ôi, không đâu, con ạ! - bà mẹ ôm chặt con vào lòng, - không, con không bay xa... như ba con làm gì!

(...)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...