Đêm đã khuya. Ngôi sao đỏ có viền đen ở trước cổng nhà tuy không nhìn rõ nữa, nhưng nó vẫn còn nguyên đấy.
Đây là vườn của gia đình em gái nhỏ xinh xinh. có nhiều sợi dây mảnh được buông xuống từ các cành cây cao. Tiếp ngay sau đó là một chú bé tụt từ trên cây xuống theo cái thân cây sần sùi. Chú bé đặt một tấm ván lên dây đu rồi ngồi xuống, lá cây rì rào reo theo. Có con chim hốt hoảng kêu ré lên và bay đi mất. Khuya rồi. Chị Ôn-ga và Giê-nhi-a đã ngủ từ lâu. Những người bạn của chú bé đó cũng đã ngủ êm rồi. Đó là Xi-ma vui tính; là La-đư-ghin lầm lì; là Cô-li-a ngộ nghĩnh. Riêng Gây-ca dũng cảm thì hẳn là giờ này đang trằn trọc và lẩm bẩm trong giấc mơ.
Chiếc đồng hồ trên tháp canh điểm giờ dõng dạc: "Ban ngày bận việc! Bính...boong... Bính... Boong... một... hai!..."
Đúng, muộn thật rồi!
Chú bé đứng dậy, đưa tay lần lần trên mặt cỏ nhặt lên một bó hoa đồng to.
Bó hoa ấy là do Giê-nhi-a hái về.
Cố thận trọng để không đánh thức, không làm giật mình những người đang ngủ, chú bé bước lại gần hiên nhà tràn ngập ánh trăng và lẹ làng, nâng niu đặt bó hoa lên bậc thềm trên cùng. Chú bé ấy chính là Ti-mua.
Buổi sáng ngày nghỉ. Để chào mừng một năm ngày chiến thắng của Hồng quân bên hồ Kha-xan, các đoàn viên thanh nhiên cộng sản ở khu nghỉ mát có tổ chức tại vườn hoa một ngày hội hóa trang lớn - có cả hòa nhạc lẫn vui chơi.
Các em gái đã có mặt tại bãi rừng thưa ngay lúc còn sớm tinh sương. Chị Ôn-ga vội là nốt chiếc áo khoác. Trong lúc tìm chiếc váy, chị giũ luôn cả cái áo của Giê-nhi-a.
Vô tình chị bắt được mảnh giấy ở túi áo rơi ra.
Ôn-ga nhặt lên đọc:
"Cô bạn. Ở nhà đừng có sợ gì ai. Mọi việc đâu đã vào đấy cả rồi. Tôi sẽ không nói chuyện với ai đâu. Ti-mua".
"Không nói chuyện với ai. Tại sao lại không sợ? Con bé bí ẩn và ranh mãnh này có chuyện gì bí mật vậy? Không, nhất định phải kết thúc chuyện này ngay. Ba đi vắng, ba đã dặn kỹ rồi... Phải hành động kiên quyết và mau lẹ mới được".
Anh Ghê-oóc-ghi gõ cửa sổ.
- Chị Ôn-ga ơi, - anh khẩn khoản, - chị giúp tôi với! Có một đoàn đại biểu đến chỗ tôi yêu cầu tôi phải hát một bài. Giữa ngày vui như hôm nay mà lại đi từ chối thì thật là không nên. Chị đệm đàn phong cầm cho tôi nhé!
- Vâng... nhưng chị chơi đàn dương cầm có thể giúp anh làm việc ấy chứ! - Ôn-ga ngạc nhiên. - Sao lại cứ phải đệm bằng phong cầm mới được?
- Chị Ôn-ga ạ, tôi không muốn đệm bằng dương cầm. Tôi muốn chị đệm đàn cơ! Ta cùng biểu diễn thú hơn nhiều! Tôi nhảy qua cửa sổ vào được chứ? Chị hãy bỏ bàn là xuống, lấy phong cầm ra đi! Đây, tôi tự lấy ra hộ chị rồi đây này. Chị chỉ còn có việc bấm phím và tôi lấy giọng hát lên là xong.
- Này, Ghê-oóc-ghi này, - Ôn-ga hơi bực, - nói thực ra thì nhà tôi còn có cả cửa, và anh có thể không phải nhảy qua cửa sổ...
Vườn hoa bắt đầu ồn ào. Xe chở khách đi nghỉ mát kéo nhau đến từng đoàn dài. Những chuyến xe tải chở đến đây nào là bánh mì, bánh kẹp thịt, kẹp xúc xích, nào là nước chanh, nước cam với những kẹo và bánh ngọt. Những bà bán kem xách tay hoặc đẩy xe mặc toàn quần áo màu xanh trông đến là đẹp mắt.
Máy hát quay tay trên bãi rộng thi nhau hát đủ giọng. Những người vừa đến và những người vốn sinh sống ở đây ăn bánh, uống nước quanh máy hát.
Nhạc đã cử lên.
Ông cụ gác cửa đứng bên cổng ra vào rạp hát ngoài trời đang quát tháo anh thợ điện vì anh ta đòi mang cả lắc lê lẫn móc leo cột vào nhà hát.
- Này, ông bạn thân mến, không ai cho đem những thứ dụng cụ ấy vào đây đâu. Hôm nay là ngày hội. Trước hết anh bạn hãy về nhà rửa mặt đi rồi mặc quần áo cho tử tế vào.
- Nhưng vào xem có cần vé đâu, bố già?
- Cũng không được. Ở đây là nơi ca hát. Hay là anh bạn lại còn định đem cả cột dây điện thoại vào nữa. Còn ông kia, khoan đã, - Ông cụ giữ một người khác lại. - Đây là chỗ người ta ca hát... đàn nhạc. Vậy mà túi ông lại để thòi ra một cái chai kìa.
- Nhưng, thưa với bố, - người kia ấp úng nói, - tôi cần... bản thân tôi là danh ca giọng nam cao đây.
- Thôi, đi ngay đi, ông giọng nam cao, - ông cụ chỉ tay vào anh thợ điện nói, - đây ông giọng nam trầm này còn không phản đối được thì ông, ông bạn giọng nam cao chẳng nên phản đối làm gì.
Giê-nhi-a được các bạn trai báo cho biết là chị Ôn-ga sẽ lên sân khấu chơi đàn nên em cứ nhấp nha nhấp nhổm ngồi không yên chỗ.
Thế rồi chị Ôn-ga và anh Ghê-oóc-ghi bước ra. Giê-nhi-a rất lo: em có cảm giác là thế nào người ta cũng sẽ cười chị Ôn-ga. Nhưng không có một ai cười cả.
Anh Ghê-oóc-ghi và chị Ôn-ga đứng trên bậc cao với dáng điệu giản dị, trẻ trung và vui vẻ đến nỗi Giê-nhi-a chỉ muốn chạy lên ôm chặt lấy cả hai người.
Chị Ôn-ga mắc dây đeo đàn qua vai.
Một nếp nhăn sâu hoắm vạch dài ngang trán anh Ghê-oóc-ghi. Anh cúi khom khom, khẽ nghiêng đầu sang một bên. Giờ đây anh đã trở thành một ông già và cất tiếng trầm trầm:
"Đã ba đêm rồi ta không ngủ. Ta vẫn tưởng như có chuyện
gì bí ẩn trong vắng lặng đây đó đang rình mò.
Súng xiết cháy tay. Tim lo đè nặng,
Như hai mươi năm trước trong chiến tranh đêm lắng.
Hỡi tên giặc trong đội lính đánh thuê,
Nếu giờ đây ta gặp bay một lần nữa
Thì lão già đầu bạc này vẫn sẵn sàng hăm hở xông lên.
Như hai mươi năm về trước, bình tĩnh, ngoan cường,
lão vẫn chưa quên".
- Úi trời ơi, hay quá! Thật tội nghiệp cho ông già thọt can đảm quá chừng! Giỏi quá! Cừ quá! - Giê-nhi-a cứ lẩm bẩm một mình. - Được đấy. Chơi đàn nữa lên, chị Ôn-ga ơi! Chỉ tiếc ba không được nghe chị chơi đàn thôi.
Sau buổi hòa nhạc anh Ghê-oóc-ghi và chị Ôn-ga thân mật khoác tay nhau đi trong vườn hoa.
- Thế là xong! - Ôn-ga nói. - Nhưng tôi không biết Giê-nhi-a đã biến đâu mất rồi.
- Cô ấy đứng ngay trên ghế băng - anh Ghê-oóc-ghi đáp, - và kêu to: "Hoan hô! Hoan hô!" Sau đó có một chú bé đến gần... - nói đến đây anh bỗng ngừng lại, - không rõ là đứa nào và cả hai đều biến mất.
- Đứa nào nhỉ? - Ôn-ga lo lắng. - Anh Ghê-oóc-ghi, anh lớn tuổi hơn tôi, anh hãy bảo xem tôi nên xử sự với em gái tôi như thế nào bây giờ? Anh xem đấy, sáng nay tôi tìm thấy cái mảnh giấy này trong túi áo của nó.
Anh Ghê-oóc-ghi đọc. Bây giờ đến lượt anh đắn đo, suy nghĩ.
- Đừng sợ ở đây có nghĩa là đừng nghe lời ai cả. Hừm, cái thằng bé ấy mà vào tay tôi, tôi sẽ cho nó một trận! - Ôn-ga nói.
Chị cất mảnh giấy đi. Hai người cùng im lặng hồi lâu. Nhưng tiếng nhạc vẫn reo vui. Chung quanh mọi người vẫn cười vang và thế là họ lại khoác tay đi trong vườn hoa. Đến ngã tư bất chợt họ chạm trán với một cặp khác khiến cả hai đều sững lại. Cặp kia cũng tay cầm tay thân ái bước thẳng tới chỗ họ. Cặp đó chính là Ti-mua và Giê-nhi-a.
Sau giây phút ngỡ ngàng cả hai cặp đều lễ phép cúi đầu chào nhau rồi lại đi tiếp.
- Thằng ấy đấy! - Ôn-ga thất vọng kéo tay anh Ghê-oóc-ghi nói. - Chính cái thằng ranh ấy đấy, anh ạ!
- Ồ, - anh Ghê-oóc-ghi tỏ vẻ ngượng nghịu, - nhưng cái chính lại ở chỗ nó là thằng cháu trai táo bạo của tôi.
- Vậy là cả anh... cũng biết chuyện rồi! Ôn-ga bực bội. - Thế mà anh không thèm nói gì với tôi hết!
Chị hẩy tay anh ra rồi chạy đi. Nhưng Ti-mua và Giê-nhi-a đã không còn ở đấy nữa.
Chị quặt sang con đường hẹp chạy ngoằn ngoèo. Đến đây, chị bắt gặp Ti-mua đang đứng với "Con bài hoa" và Mi-sơ-ca.
- Này, - chị Ôn-ga sấn sổ bước sát tới trước mặt Ti-mua, - bọn chúng mày chuyên trèo vào vườn nhà người ta, làm gãy cây quả nhà người ta, bất chấp cả bà già và trẻ mồ côi còn chưa đủ hay sao? Chó nó trông thấy mày cũng phải khiếp sợ bỏ chạy, thế mà mày còn phải xúi giục em tao về cãi lại tao. Cổ mày đeo khăn quàng đỏ thật, nhưng ra mày chỉ là... một thằng mất dạy!
Ti-mua tái người đi.
- Không phải như vậy đâu! - em nói. - Chị không biết gì hết.
Chị Ôn-ga phất tay rồi chạy bổ đi tìm Giê-nhi-a.
Ti-mua lặng người đứng đó.
Cả "Con bài hoa" lẫn Mi-sơ-ca cũng bị bối rồi nên đứng im.
- Thế nào, chính ủy? - Mi-sơ-ca bỗng hỏi. - Xem ra thì cũng có lúc cuộc đời của ngài gặp những phút không vui nhỉ?
- Đúng thế, thủ lĩnh ạ, - Ti-mua từ từ ngước mắt lên nhìn nó, đáp. - Lúc này không những không vui mà còn đau đớn nữa. Giá như bị các cậu bắt, đánh, nện... thì có lẽ còn thấy dễ chịu hơn là chỉ vì bọn các cậu mà tớ phải nghe những lời như vậy...
- Thế sao cậu lại lặng im? - Mi-sơ-ca cười khẩy. - Sao cậu không nói toạc ra rằng: đấy không phải em, mà là tụi nó. Chúng tớ đứng ngay đây, ngay bên cạnh cậu mà.
- Phải đấy! Cậu cứ nói thế đi rồi chúng tớ sẽ cho cậu một trận, - thằng "Con bài hoa" mừng rỡ đế ngay.
Nhưng Mi-sơ-ca hoàn toàn không có ý chờ đợi sự ủng hộ này. Nó im lặng và lạnh lùng nhìn tên đồng bọn của mình. Còn Ti-mua thì đưa tay sờ những thân cây bên ven đường, lẳng lặng bỏ đi.
- Kiêu kỳ lắm! - Mi-sơ-ca khẽ nói. - Nó muốn khóc lắm mà vẫn cố nén.
- Thì cứ nện ngay cho nó một quả là nó bật lên khóc thôi, - thằng "Con bài hoa" nói chưa dứt câu đã vội nhặt một quả thông ném theo Ti-mua.
- Nó... kiêu kỳ, - Mi-sơ-ca khàn khàn nhắc lại, - còn mày thì... đốn mạt! - Và thế là nó dang tay nện luôn cho "Con bài hoa" một quả vào trán.
"Con bài hoa" bị châng hẩng một lúc mới kêu lên mà bỏ chạy. Mi-sơ-ca còn cố đuổi theo thụi thêm cho nó hai quả nữa vào lưng.
Cuối cùng Mi-sơ-ca dừng lại, nhặt cái mũ vải bị rơi lên đập mạnh vào đầu gối phủi bụi rồi bước đến quầy bán kem mua một chiếc, tựa lưng vào gốc cây ăn. Nó vừa thở gấp vừa ngoạm từng miếng thật to.
Ti-mua tìm đến gặp Xi-ma và Gây-ca ở chỗ chơi bắn súng, ngay trên sân hội.
- Ti-mua này, - Xi-ma báo cho bạn biết, - chú cậu đang tìm cậu đấy, trông chú ý có vẻ bực tức lắm.
- Tớ về đây, biết rồi.
- Cậu có quay lại đây nữa không?
- Không biết nữa!
- Ti-mua! - bỗng Gây-ca nắm lấy tay bạn nhẹ giọng nói. - Sao thế? Chúng mình có làm điều gì xấu cho ai đâu. Cậu biết đấy, khi con người có lẽ phải...
- Ừ, tớ biết... họ chẳng sợ bất cứ một điều gì trên trái đất này. Nhưng dẫu sao họ cũng vẫn thấy đau đớn.
Ti-mua bước đi. Giê-nhi-a chạy lại gặp Ôn-ga giữa lúc chị đang xách đàn về nhà.
- Chị Ôn-ga!
- Cút đi! - Ôn-ga trả lời, không nhìn em. - Tao không thèm nói chuyện với mày nữa. Tao sẽ về Mát-xcơ-va ngay tức khắc. Còn mày có thể cứ ở lại đây rồi muốn đi chơi với đứa nào thì đi, đi đến sáng cũng mặc.
- Nhưng, chị Ôn-ga ạ...
- Tao không muốn nói chuyện với mày. Ngày mai sẽ dọn tất cả về Mát-xcơ-va. Sẽ đợi ở đấy.
- Đúng rồi, phải có ba, chứ không phải là chị. Ba sẽ hiểu tất cả! - Giê-nhi-a giận dữ kêu lên. Em khóc và lao đi tìm Ti-mua.
Em tìm hỏi Gây-ca, Xi-ma xem Ti-mua ở đâu.
- Cậu ấy bị gọi về nhà rồi. - Gây-ca nói. - Chú cậu ấy bực mình về chuyện gì giữa các cậu lắm đấy.
Giê-nhi-a giậm chân đến điên lên. Em nắm chặt tay lại, rồi kêu:
- Thế đấy... chẳng có gì mà cũng làm khổ người ta!
Em ôm lấy thân cây bạch dương, nhưng vừa lúc đó thì Ta-nhi-a và Nhu-rơ-ca chạy đến.
- Giê-nhi-a! - Ta-nhi-a gọi. - Cậu làm sao thế? Lại đằng kia đi, mau lên! Có người đệm đàn rồi đấy, mọi người bắt đầu nhảy rồi. Bọn con gái cũng đến nhảy cả đấy.
Hai cô bạn nhỏ nắm lấy tay Giê-nhi-a kéo đến một vòng người. Trong đó những chiếc váy màu và những chiếc áo hoa rực rỡ đang quay loang loáng.
- Giê-nhi-a, đừng khóc nữa! - Nhu-rơ-ca vẫn ríu rít giọng liến thoắng. - Bà tôi cốc tôi mà tôi cũng chẳng khóc nữa là! Này, các cậu ơi! Chúng mình vào nhảy đi!... Nhảy đi!...
- "Nhảy-ảy đi-i!" - Giê-nhi-a lặp lại giọng Nhu-rơ-ca.
Và thế là các cô lọt qua vòng nhảy chạy vào trong nắm vai nhau nhảy say sưa và phấn khởi.
(...)
Đây là vườn của gia đình em gái nhỏ xinh xinh. có nhiều sợi dây mảnh được buông xuống từ các cành cây cao. Tiếp ngay sau đó là một chú bé tụt từ trên cây xuống theo cái thân cây sần sùi. Chú bé đặt một tấm ván lên dây đu rồi ngồi xuống, lá cây rì rào reo theo. Có con chim hốt hoảng kêu ré lên và bay đi mất. Khuya rồi. Chị Ôn-ga và Giê-nhi-a đã ngủ từ lâu. Những người bạn của chú bé đó cũng đã ngủ êm rồi. Đó là Xi-ma vui tính; là La-đư-ghin lầm lì; là Cô-li-a ngộ nghĩnh. Riêng Gây-ca dũng cảm thì hẳn là giờ này đang trằn trọc và lẩm bẩm trong giấc mơ.
Chiếc đồng hồ trên tháp canh điểm giờ dõng dạc: "Ban ngày bận việc! Bính...boong... Bính... Boong... một... hai!..."
Đúng, muộn thật rồi!
Chú bé đứng dậy, đưa tay lần lần trên mặt cỏ nhặt lên một bó hoa đồng to.
Bó hoa ấy là do Giê-nhi-a hái về.
Cố thận trọng để không đánh thức, không làm giật mình những người đang ngủ, chú bé bước lại gần hiên nhà tràn ngập ánh trăng và lẹ làng, nâng niu đặt bó hoa lên bậc thềm trên cùng. Chú bé ấy chính là Ti-mua.
Buổi sáng ngày nghỉ. Để chào mừng một năm ngày chiến thắng của Hồng quân bên hồ Kha-xan, các đoàn viên thanh nhiên cộng sản ở khu nghỉ mát có tổ chức tại vườn hoa một ngày hội hóa trang lớn - có cả hòa nhạc lẫn vui chơi.
Các em gái đã có mặt tại bãi rừng thưa ngay lúc còn sớm tinh sương. Chị Ôn-ga vội là nốt chiếc áo khoác. Trong lúc tìm chiếc váy, chị giũ luôn cả cái áo của Giê-nhi-a.
Vô tình chị bắt được mảnh giấy ở túi áo rơi ra.
Ôn-ga nhặt lên đọc:
"Cô bạn. Ở nhà đừng có sợ gì ai. Mọi việc đâu đã vào đấy cả rồi. Tôi sẽ không nói chuyện với ai đâu. Ti-mua".
"Không nói chuyện với ai. Tại sao lại không sợ? Con bé bí ẩn và ranh mãnh này có chuyện gì bí mật vậy? Không, nhất định phải kết thúc chuyện này ngay. Ba đi vắng, ba đã dặn kỹ rồi... Phải hành động kiên quyết và mau lẹ mới được".
Anh Ghê-oóc-ghi gõ cửa sổ.
- Chị Ôn-ga ơi, - anh khẩn khoản, - chị giúp tôi với! Có một đoàn đại biểu đến chỗ tôi yêu cầu tôi phải hát một bài. Giữa ngày vui như hôm nay mà lại đi từ chối thì thật là không nên. Chị đệm đàn phong cầm cho tôi nhé!
- Vâng... nhưng chị chơi đàn dương cầm có thể giúp anh làm việc ấy chứ! - Ôn-ga ngạc nhiên. - Sao lại cứ phải đệm bằng phong cầm mới được?
- Chị Ôn-ga ạ, tôi không muốn đệm bằng dương cầm. Tôi muốn chị đệm đàn cơ! Ta cùng biểu diễn thú hơn nhiều! Tôi nhảy qua cửa sổ vào được chứ? Chị hãy bỏ bàn là xuống, lấy phong cầm ra đi! Đây, tôi tự lấy ra hộ chị rồi đây này. Chị chỉ còn có việc bấm phím và tôi lấy giọng hát lên là xong.
- Này, Ghê-oóc-ghi này, - Ôn-ga hơi bực, - nói thực ra thì nhà tôi còn có cả cửa, và anh có thể không phải nhảy qua cửa sổ...
Vườn hoa bắt đầu ồn ào. Xe chở khách đi nghỉ mát kéo nhau đến từng đoàn dài. Những chuyến xe tải chở đến đây nào là bánh mì, bánh kẹp thịt, kẹp xúc xích, nào là nước chanh, nước cam với những kẹo và bánh ngọt. Những bà bán kem xách tay hoặc đẩy xe mặc toàn quần áo màu xanh trông đến là đẹp mắt.
Máy hát quay tay trên bãi rộng thi nhau hát đủ giọng. Những người vừa đến và những người vốn sinh sống ở đây ăn bánh, uống nước quanh máy hát.
Nhạc đã cử lên.
Ông cụ gác cửa đứng bên cổng ra vào rạp hát ngoài trời đang quát tháo anh thợ điện vì anh ta đòi mang cả lắc lê lẫn móc leo cột vào nhà hát.
- Này, ông bạn thân mến, không ai cho đem những thứ dụng cụ ấy vào đây đâu. Hôm nay là ngày hội. Trước hết anh bạn hãy về nhà rửa mặt đi rồi mặc quần áo cho tử tế vào.
- Nhưng vào xem có cần vé đâu, bố già?
- Cũng không được. Ở đây là nơi ca hát. Hay là anh bạn lại còn định đem cả cột dây điện thoại vào nữa. Còn ông kia, khoan đã, - Ông cụ giữ một người khác lại. - Đây là chỗ người ta ca hát... đàn nhạc. Vậy mà túi ông lại để thòi ra một cái chai kìa.
- Nhưng, thưa với bố, - người kia ấp úng nói, - tôi cần... bản thân tôi là danh ca giọng nam cao đây.
- Thôi, đi ngay đi, ông giọng nam cao, - ông cụ chỉ tay vào anh thợ điện nói, - đây ông giọng nam trầm này còn không phản đối được thì ông, ông bạn giọng nam cao chẳng nên phản đối làm gì.
Giê-nhi-a được các bạn trai báo cho biết là chị Ôn-ga sẽ lên sân khấu chơi đàn nên em cứ nhấp nha nhấp nhổm ngồi không yên chỗ.
Thế rồi chị Ôn-ga và anh Ghê-oóc-ghi bước ra. Giê-nhi-a rất lo: em có cảm giác là thế nào người ta cũng sẽ cười chị Ôn-ga. Nhưng không có một ai cười cả.
Anh Ghê-oóc-ghi và chị Ôn-ga đứng trên bậc cao với dáng điệu giản dị, trẻ trung và vui vẻ đến nỗi Giê-nhi-a chỉ muốn chạy lên ôm chặt lấy cả hai người.
Chị Ôn-ga mắc dây đeo đàn qua vai.
Một nếp nhăn sâu hoắm vạch dài ngang trán anh Ghê-oóc-ghi. Anh cúi khom khom, khẽ nghiêng đầu sang một bên. Giờ đây anh đã trở thành một ông già và cất tiếng trầm trầm:
"Đã ba đêm rồi ta không ngủ. Ta vẫn tưởng như có chuyện
gì bí ẩn trong vắng lặng đây đó đang rình mò.
Súng xiết cháy tay. Tim lo đè nặng,
Như hai mươi năm trước trong chiến tranh đêm lắng.
Hỡi tên giặc trong đội lính đánh thuê,
Nếu giờ đây ta gặp bay một lần nữa
Thì lão già đầu bạc này vẫn sẵn sàng hăm hở xông lên.
Như hai mươi năm về trước, bình tĩnh, ngoan cường,
lão vẫn chưa quên".
- Úi trời ơi, hay quá! Thật tội nghiệp cho ông già thọt can đảm quá chừng! Giỏi quá! Cừ quá! - Giê-nhi-a cứ lẩm bẩm một mình. - Được đấy. Chơi đàn nữa lên, chị Ôn-ga ơi! Chỉ tiếc ba không được nghe chị chơi đàn thôi.
Sau buổi hòa nhạc anh Ghê-oóc-ghi và chị Ôn-ga thân mật khoác tay nhau đi trong vườn hoa.
- Thế là xong! - Ôn-ga nói. - Nhưng tôi không biết Giê-nhi-a đã biến đâu mất rồi.
- Cô ấy đứng ngay trên ghế băng - anh Ghê-oóc-ghi đáp, - và kêu to: "Hoan hô! Hoan hô!" Sau đó có một chú bé đến gần... - nói đến đây anh bỗng ngừng lại, - không rõ là đứa nào và cả hai đều biến mất.
- Đứa nào nhỉ? - Ôn-ga lo lắng. - Anh Ghê-oóc-ghi, anh lớn tuổi hơn tôi, anh hãy bảo xem tôi nên xử sự với em gái tôi như thế nào bây giờ? Anh xem đấy, sáng nay tôi tìm thấy cái mảnh giấy này trong túi áo của nó.
Anh Ghê-oóc-ghi đọc. Bây giờ đến lượt anh đắn đo, suy nghĩ.
- Đừng sợ ở đây có nghĩa là đừng nghe lời ai cả. Hừm, cái thằng bé ấy mà vào tay tôi, tôi sẽ cho nó một trận! - Ôn-ga nói.
Chị cất mảnh giấy đi. Hai người cùng im lặng hồi lâu. Nhưng tiếng nhạc vẫn reo vui. Chung quanh mọi người vẫn cười vang và thế là họ lại khoác tay đi trong vườn hoa. Đến ngã tư bất chợt họ chạm trán với một cặp khác khiến cả hai đều sững lại. Cặp kia cũng tay cầm tay thân ái bước thẳng tới chỗ họ. Cặp đó chính là Ti-mua và Giê-nhi-a.
Sau giây phút ngỡ ngàng cả hai cặp đều lễ phép cúi đầu chào nhau rồi lại đi tiếp.
- Thằng ấy đấy! - Ôn-ga thất vọng kéo tay anh Ghê-oóc-ghi nói. - Chính cái thằng ranh ấy đấy, anh ạ!
- Ồ, - anh Ghê-oóc-ghi tỏ vẻ ngượng nghịu, - nhưng cái chính lại ở chỗ nó là thằng cháu trai táo bạo của tôi.
- Vậy là cả anh... cũng biết chuyện rồi! Ôn-ga bực bội. - Thế mà anh không thèm nói gì với tôi hết!
Chị hẩy tay anh ra rồi chạy đi. Nhưng Ti-mua và Giê-nhi-a đã không còn ở đấy nữa.
Chị quặt sang con đường hẹp chạy ngoằn ngoèo. Đến đây, chị bắt gặp Ti-mua đang đứng với "Con bài hoa" và Mi-sơ-ca.
- Này, - chị Ôn-ga sấn sổ bước sát tới trước mặt Ti-mua, - bọn chúng mày chuyên trèo vào vườn nhà người ta, làm gãy cây quả nhà người ta, bất chấp cả bà già và trẻ mồ côi còn chưa đủ hay sao? Chó nó trông thấy mày cũng phải khiếp sợ bỏ chạy, thế mà mày còn phải xúi giục em tao về cãi lại tao. Cổ mày đeo khăn quàng đỏ thật, nhưng ra mày chỉ là... một thằng mất dạy!
Ti-mua tái người đi.
- Không phải như vậy đâu! - em nói. - Chị không biết gì hết.
Chị Ôn-ga phất tay rồi chạy bổ đi tìm Giê-nhi-a.
Ti-mua lặng người đứng đó.
Cả "Con bài hoa" lẫn Mi-sơ-ca cũng bị bối rồi nên đứng im.
- Thế nào, chính ủy? - Mi-sơ-ca bỗng hỏi. - Xem ra thì cũng có lúc cuộc đời của ngài gặp những phút không vui nhỉ?
- Đúng thế, thủ lĩnh ạ, - Ti-mua từ từ ngước mắt lên nhìn nó, đáp. - Lúc này không những không vui mà còn đau đớn nữa. Giá như bị các cậu bắt, đánh, nện... thì có lẽ còn thấy dễ chịu hơn là chỉ vì bọn các cậu mà tớ phải nghe những lời như vậy...
- Thế sao cậu lại lặng im? - Mi-sơ-ca cười khẩy. - Sao cậu không nói toạc ra rằng: đấy không phải em, mà là tụi nó. Chúng tớ đứng ngay đây, ngay bên cạnh cậu mà.
- Phải đấy! Cậu cứ nói thế đi rồi chúng tớ sẽ cho cậu một trận, - thằng "Con bài hoa" mừng rỡ đế ngay.
Nhưng Mi-sơ-ca hoàn toàn không có ý chờ đợi sự ủng hộ này. Nó im lặng và lạnh lùng nhìn tên đồng bọn của mình. Còn Ti-mua thì đưa tay sờ những thân cây bên ven đường, lẳng lặng bỏ đi.
- Kiêu kỳ lắm! - Mi-sơ-ca khẽ nói. - Nó muốn khóc lắm mà vẫn cố nén.
- Thì cứ nện ngay cho nó một quả là nó bật lên khóc thôi, - thằng "Con bài hoa" nói chưa dứt câu đã vội nhặt một quả thông ném theo Ti-mua.
- Nó... kiêu kỳ, - Mi-sơ-ca khàn khàn nhắc lại, - còn mày thì... đốn mạt! - Và thế là nó dang tay nện luôn cho "Con bài hoa" một quả vào trán.
"Con bài hoa" bị châng hẩng một lúc mới kêu lên mà bỏ chạy. Mi-sơ-ca còn cố đuổi theo thụi thêm cho nó hai quả nữa vào lưng.
Cuối cùng Mi-sơ-ca dừng lại, nhặt cái mũ vải bị rơi lên đập mạnh vào đầu gối phủi bụi rồi bước đến quầy bán kem mua một chiếc, tựa lưng vào gốc cây ăn. Nó vừa thở gấp vừa ngoạm từng miếng thật to.
Ti-mua tìm đến gặp Xi-ma và Gây-ca ở chỗ chơi bắn súng, ngay trên sân hội.
- Ti-mua này, - Xi-ma báo cho bạn biết, - chú cậu đang tìm cậu đấy, trông chú ý có vẻ bực tức lắm.
- Tớ về đây, biết rồi.
- Cậu có quay lại đây nữa không?
- Không biết nữa!
- Ti-mua! - bỗng Gây-ca nắm lấy tay bạn nhẹ giọng nói. - Sao thế? Chúng mình có làm điều gì xấu cho ai đâu. Cậu biết đấy, khi con người có lẽ phải...
- Ừ, tớ biết... họ chẳng sợ bất cứ một điều gì trên trái đất này. Nhưng dẫu sao họ cũng vẫn thấy đau đớn.
Ti-mua bước đi. Giê-nhi-a chạy lại gặp Ôn-ga giữa lúc chị đang xách đàn về nhà.
- Chị Ôn-ga!
- Cút đi! - Ôn-ga trả lời, không nhìn em. - Tao không thèm nói chuyện với mày nữa. Tao sẽ về Mát-xcơ-va ngay tức khắc. Còn mày có thể cứ ở lại đây rồi muốn đi chơi với đứa nào thì đi, đi đến sáng cũng mặc.
- Nhưng, chị Ôn-ga ạ...
- Tao không muốn nói chuyện với mày. Ngày mai sẽ dọn tất cả về Mát-xcơ-va. Sẽ đợi ở đấy.
- Đúng rồi, phải có ba, chứ không phải là chị. Ba sẽ hiểu tất cả! - Giê-nhi-a giận dữ kêu lên. Em khóc và lao đi tìm Ti-mua.
Em tìm hỏi Gây-ca, Xi-ma xem Ti-mua ở đâu.
- Cậu ấy bị gọi về nhà rồi. - Gây-ca nói. - Chú cậu ấy bực mình về chuyện gì giữa các cậu lắm đấy.
Giê-nhi-a giậm chân đến điên lên. Em nắm chặt tay lại, rồi kêu:
- Thế đấy... chẳng có gì mà cũng làm khổ người ta!
Em ôm lấy thân cây bạch dương, nhưng vừa lúc đó thì Ta-nhi-a và Nhu-rơ-ca chạy đến.
- Giê-nhi-a! - Ta-nhi-a gọi. - Cậu làm sao thế? Lại đằng kia đi, mau lên! Có người đệm đàn rồi đấy, mọi người bắt đầu nhảy rồi. Bọn con gái cũng đến nhảy cả đấy.
Hai cô bạn nhỏ nắm lấy tay Giê-nhi-a kéo đến một vòng người. Trong đó những chiếc váy màu và những chiếc áo hoa rực rỡ đang quay loang loáng.
- Giê-nhi-a, đừng khóc nữa! - Nhu-rơ-ca vẫn ríu rít giọng liến thoắng. - Bà tôi cốc tôi mà tôi cũng chẳng khóc nữa là! Này, các cậu ơi! Chúng mình vào nhảy đi!... Nhảy đi!...
- "Nhảy-ảy đi-i!" - Giê-nhi-a lặp lại giọng Nhu-rơ-ca.
Và thế là các cô lọt qua vòng nhảy chạy vào trong nắm vai nhau nhảy say sưa và phấn khởi.
(...)
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...