Cô vừa định kéo anh ngồi xuống chiếc bàn còn trống ở ngay cạnh chỗ họ đang đứng, thì anh níu cô lại, chỉ về phía cuối gian. Đúng chỗ họ vừa ngồi hôm qua, có một người mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh tím hơi xỉn xỉn đang ngồi lom khom, mắt nhìn xuống mặt bàn, chăm chú làm gì đó.
Có thể là vô tình, có thể là một thói quen, cũng có thể là có chủ ý, nếu có thì có thể là chủ ý chờ họ, thằng bé - đúng là thằng bé đánh bi-a hôm qua - có vẻ mừng rỡ ra mặt lúc ngẩng đầu lên và thấy hai người đang đứng ngay trước mặt nó.
Trên bàn có chai cô-ca đang uống dở, cô bảo nó: “Xôi gà luôn nhá.” Thằng bé cười, phô hai chiếc răng thỏ, vừa gật đầu thì anh bảo: “Ấy, tao ngộ thế này thì phải có rượu,” anh cười cười, liếc nhìn thằng bé, thấy răng thỏ càng phô thêm ra, anh quay sang người phục vụ: “Lợn quay, bánh mì trắng, một chai vang đỏ… Chi Lê đi.”
Anh nhìn sang cô, để xem hưởng ứng, thì thấy cô đang chăm chú nhìn xuống mặt bàn, ở đấy có một tờ đúp vở A4 có dòng kẻ, ở trên có mấy hình vẽ nguệch ngoạc, vài công thức gì đấy. Thằng bé đang duỗi duỗi bên chân phải, kéo phéc-mơ-tuya túi áo thể thao, thì cô hỏi:
- Sao em biết giải cái này?
Thằng bé hơi dừng lại lúc cô hỏi, xong thong thả mở tiếp túi áo, thò tay vào móc ra một mớ tiền có nhiều đồng lẻ, có cả một đồng xu, đặt lên bàn, di về phía anh: “Tiền thừa hôm qua”, anh lúc đấy cũng đang xoay xoay mặt để nhìn cho xuôi vào tờ giấy trên bàn, không ngó qua, chỉ lẳng lặng thò tay vớ lấy tiền đút vào túi, nó mới quay sang cô:
- Em tự xem ở trong sách.
- Tự xem sách?.. - Cô tròn mắt nhìn nó, rồi quay sang anh, anh ngẩng lên, - Anh, đây là hệ…
- Phương trình vi phân mô tả quá trình khí động, hệ như này anh đoán là không có lời giải giải tích. - Anh chậm rãi phát biểu, lại nhìn xuống tờ giấy.
- Sao anh biết?.. - Cô tròn mắt nhìn anh.
- Anh tự xem ở trong sách. - Anh vẫn chậm rãi, còn thằng bé thì cười toe toét.
Anh hơi khom người xuống, một tay cầm mép tờ A4 đúp, nhấc lên, nghiêng nghiêng đầu nhìn mặt giấy bên dưới đấy, rồi đặt mép giấy trở lại, nhìn thằng bé, hỏi:
- Hang Dơi? - Anh khẽ chạm vào tay cô. - Anh sẽ kể sau.
- Vâng, - thằng bé gật đầu, - em đang dự định…
- Làm cái lều?
Thằng bé gật gật, anh quay sang cô:
- Em biết giải mấy cái này?
- Chuyên gia. - Cô giơ một ngón tay cái, rồi chỉ ngược vào mình. Đi chơi lông dông suốt như thế, nhưng anh chả bao giờ để ý hỏi han những chuyện cô ở đâu, làm gì, cô, tinh tướng phết, cũng không tự kể, nhưng giờ có dịp, hình như cô cũng rất phấn khởi. Cô bảo thằng bé. - Cái này phải dùng thuật toán tính, chứng minh được, rồi đưa lên máy tính.
Thằng bé giúi tờ đúp A4 trên mặt bàn vào tay anh, cúi xuống, lúi húi mở phéc-mơ-tuya cái ba lô vẫn để ở chân gốc cây - ghế ngồi - phía bên phải nó. Lúc đấy người phục vụ bưng đồ ăn đến và cô giúp anh ta bày rượu thịt lên bàn, thằng bé ngoái cổ lên, bảo cô: “Chị để gọn qua bên một chút”.
- Tê bốn hai? - Anh tròn mắt nhìn cái thằng bé vừa đặt lên mặt bàn trước mặt nó, hỏi.
- Ai-bi-em hẳn hoi đấy, không phải Lê-nô-vô đâu. - Giọng thằng bé hào hứng, nó đang mở màn hình chiếc máy tính nhỏ, màu đen đen lên.
- Máy tốt, nhưng cấu hình… chắc hơi thấp.
- Vâng, - nó vẫn tiếp tục mở máy, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, bàn tay phải chìa về phía bàn bi-a, ngửa ra, ngón tay cái làm động tác đếm đếm theo đầu các ngón kia, - thế mà cũng phải để dành mãi đấy. - Nó bật cười, chắc nhớ lại chuyện hôm qua. - Chạy hơi chậm, nhưng cũng có kết quả rồi.
- Cái gì?.. Em đã giải cái đấy ở trên này? - Giọng cô gần như thảng thốt. Cả cô cả anh đều tròn mắt ngồi nhìn thằng bé lúc đấy đang nhanh nhẹn gõ bàn phím. Đến lúc nó xòe hai bàn tay, nhìn cô, rồi nhìn anh, cười toét, thì không ai bảo ai, cả hai người đều sà xuống ngồi chân cao chân thấp ở hai bên cạnh nó, châu đầu ngó vào màn hình.
Anh nhìn thằng bé đang vui vẻ đút miếng thịt lợn béo ngậy vào mồm, cắn miếng bánh mì, môi bóng nhẫy, hỏi:
- Em sao tự nhiên lại… mấy cái khó này?
- Em ở ngay gần Hang Dơi, cứ tự nhiên mà thành nghĩ như thế thôi…
- Hang Dơi thì đã đành, ý anh là toán, vi phân… bình thường ngay cả học đại học…
- Hi… - thằng bé cười, - em có người anh họ, tốt nghiệp toán tin học ở trường đại học dân lập, lúc đầu em đã đem mấy cái này hỏi thử, thấy y ngơ ngơ như bò đội nón.
- …
- Sau em còn hỏi thêm mấy người nữa. Cuối cùng, cũng nhân chuyện này, mà em hình dung được là nếu học đại học như ở đây thì tốt nhất là đừng học. Còn nếu đã học đại học thì phải học trường xịn. Muốn học những trường như thế thì phải có tiền. Mà như hoàn… như điều kiện em… - thằng bé nhún vai, - Nhưng mà em vẫn muốn làm những cái này.
- …
- Như anh chị, trông thì biết, chắc hai người đều con nhà khá giả…
- Không phải đâu, - anh chưa nói gì thì đã thấy cô bảo thằng bé, - các cụ bảo “Tầm sư học đạo”, trường mà không có thày giáo giỏi thì đúng là có vào học thì cũng như không, mà… thậm chí còn dốt thêm đi, thày mà dạy kiến thức vớ vẩn, cái này có một người, tinh tướng lắm, đã ví nó… - cô tủm tỉm - giống như là vi-rút máy tính. Chị hồi trước là may gặp được sư phụ tốt.
- Nhưng mà như ở đây… - Thằng bé tần ngần.
- “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” - Anh bảo nó. - Trò giỏi, thì không thể chịu được thày dốt. Thày giỏi, thì luôn muốn tìm trò giỏi. Đấy là quy luật tự nhiên, cũng giống như nam châm, hút và đẩy. Chuyện này em phải tin. Loại trò mà hút khỏe như em, chuyện gặp được thày giỏi trước sau sẽ xảy ra. Có thể sớm muộn chút. Như hôm nay… Không, không phải thế, không phải anh, anh thì không là thày ai được, chị này chắc có thể, nhưng mà chị ấy đang còn phải đeo bám anh… - mắt thằng bé vừa sáng lên, thấy anh “không, không…” thì nó lại còn tần ngần hơn lúc nãy, bây giờ đã lại nhìn cô, cười nụ, cô ngồi tỉnh bơ, cằm hơi nghếch lên, nhưng ở dưới, đạp nhẹ anh một phát, trúng bàn chân.
Chỉ một lát, thịt quay đã hết sạch, anh nhấp ngụm rượu, bảo cô:
- Em kiểm tra lại công thức, được không?
Cô nhìn anh, nhắm mắt lại, gật đầu chầm chậm, hàng mi như mi búp bê. Anh quay sang thằng bé:
- Tính toán lý thuyết là một chuyện. Còn em định làm để bán, thì buộc phải tét thử mô hình. Như kiểu người ta thổi gió để thử máy bay ấy…
- …
- À, không, mình không phải làm thế, mình có thể làm theo hai cách. Hoặc là tạo môi trường mô phỏng trên máy tính, hoặc là… mình phải tự chui vào đấy.
- …
- Đừng lo, - anh vẫn quan sát nét mặt thằng bé, - từ giờ đến lúc có số liệu Lũng Sâu cũng phải vài tuần, anh sẽ… anh chị sẽ giúp em tét cái đấy ở trên hệ thống máy tính đủ tốt. Mới cả… - anh nhìn cô, rồi nhìn nó - nếu kịp, nếu trong thời gian đấy mà có dự báo Hơi Thở Rồng… thì anh sẽ chui vào đấy.
Thằng bé nhìn anh một cách chăm chú, chân mày nó hơi nhíu lại, có vẻ vừa hơi sửng sốt, vừa hơi khó hiểu, lại vừa có chút lo âu. Anh cũng chú mục nhìn lại nó một tí, rồi ghé đầu nói khẽ:
- Anh chị đang ở nhà chú Văn. Sáng mai em qua đấy được không?
- Ch… - thằng bé vừa xuýt kêu lên thì đã thấy anh đặt ngón tay lên môi, nhướng mày lên, nên nó kịp phanh ngay lại, chỉ tiếp tục xuýt xoa, xong rồi nó trố mắt ra nhìn anh, rồi quay sang cô, rồi lại nhìn anh - thảo nào nhị vị… Sáng mai… - bỗng nó lắc đầu một cách dứt khoát, - sáng mai không được. Sao không đi ngay bây giờ?
- Em… - anh hơi bị bất ngờ - làm sao em đi chơi qua đêm?
- Đi tốt. - Nó cười vẻ khoái chí. - Mấy công ty máy tính nhỏ ở quanh đây, em vẫn xin làm đêm, trực phòng máy cho họ, vừa dành dụm thêm, vừa có môi trường để học. Năng nhặt chặt bị. Chờ em tí, em gọi điện về cho mẹ.
Anh chưa kịp nói gì, nó đã nhổm dậy định đi về phía quầy ba, anh kịp tóm tay nó, dặn: “Bảo họ chuẩn bị luôn cho mình dăm cái hăm-bơ-gơ, dăm cái pít-xa sống, loại to, với một két cô-ca, xong mình khuân về luôn.”
(còn nữa)
Có thể là vô tình, có thể là một thói quen, cũng có thể là có chủ ý, nếu có thì có thể là chủ ý chờ họ, thằng bé - đúng là thằng bé đánh bi-a hôm qua - có vẻ mừng rỡ ra mặt lúc ngẩng đầu lên và thấy hai người đang đứng ngay trước mặt nó.
Trên bàn có chai cô-ca đang uống dở, cô bảo nó: “Xôi gà luôn nhá.” Thằng bé cười, phô hai chiếc răng thỏ, vừa gật đầu thì anh bảo: “Ấy, tao ngộ thế này thì phải có rượu,” anh cười cười, liếc nhìn thằng bé, thấy răng thỏ càng phô thêm ra, anh quay sang người phục vụ: “Lợn quay, bánh mì trắng, một chai vang đỏ… Chi Lê đi.”
Anh nhìn sang cô, để xem hưởng ứng, thì thấy cô đang chăm chú nhìn xuống mặt bàn, ở đấy có một tờ đúp vở A4 có dòng kẻ, ở trên có mấy hình vẽ nguệch ngoạc, vài công thức gì đấy. Thằng bé đang duỗi duỗi bên chân phải, kéo phéc-mơ-tuya túi áo thể thao, thì cô hỏi:
- Sao em biết giải cái này?
Thằng bé hơi dừng lại lúc cô hỏi, xong thong thả mở tiếp túi áo, thò tay vào móc ra một mớ tiền có nhiều đồng lẻ, có cả một đồng xu, đặt lên bàn, di về phía anh: “Tiền thừa hôm qua”, anh lúc đấy cũng đang xoay xoay mặt để nhìn cho xuôi vào tờ giấy trên bàn, không ngó qua, chỉ lẳng lặng thò tay vớ lấy tiền đút vào túi, nó mới quay sang cô:
- Em tự xem ở trong sách.
- Tự xem sách?.. - Cô tròn mắt nhìn nó, rồi quay sang anh, anh ngẩng lên, - Anh, đây là hệ…
- Phương trình vi phân mô tả quá trình khí động, hệ như này anh đoán là không có lời giải giải tích. - Anh chậm rãi phát biểu, lại nhìn xuống tờ giấy.
- Sao anh biết?.. - Cô tròn mắt nhìn anh.
- Anh tự xem ở trong sách. - Anh vẫn chậm rãi, còn thằng bé thì cười toe toét.
Anh hơi khom người xuống, một tay cầm mép tờ A4 đúp, nhấc lên, nghiêng nghiêng đầu nhìn mặt giấy bên dưới đấy, rồi đặt mép giấy trở lại, nhìn thằng bé, hỏi:
- Hang Dơi? - Anh khẽ chạm vào tay cô. - Anh sẽ kể sau.
- Vâng, - thằng bé gật đầu, - em đang dự định…
- Làm cái lều?
Thằng bé gật gật, anh quay sang cô:
- Em biết giải mấy cái này?
- Chuyên gia. - Cô giơ một ngón tay cái, rồi chỉ ngược vào mình. Đi chơi lông dông suốt như thế, nhưng anh chả bao giờ để ý hỏi han những chuyện cô ở đâu, làm gì, cô, tinh tướng phết, cũng không tự kể, nhưng giờ có dịp, hình như cô cũng rất phấn khởi. Cô bảo thằng bé. - Cái này phải dùng thuật toán tính, chứng minh được, rồi đưa lên máy tính.
Thằng bé giúi tờ đúp A4 trên mặt bàn vào tay anh, cúi xuống, lúi húi mở phéc-mơ-tuya cái ba lô vẫn để ở chân gốc cây - ghế ngồi - phía bên phải nó. Lúc đấy người phục vụ bưng đồ ăn đến và cô giúp anh ta bày rượu thịt lên bàn, thằng bé ngoái cổ lên, bảo cô: “Chị để gọn qua bên một chút”.
- Tê bốn hai? - Anh tròn mắt nhìn cái thằng bé vừa đặt lên mặt bàn trước mặt nó, hỏi.
- Ai-bi-em hẳn hoi đấy, không phải Lê-nô-vô đâu. - Giọng thằng bé hào hứng, nó đang mở màn hình chiếc máy tính nhỏ, màu đen đen lên.
- Máy tốt, nhưng cấu hình… chắc hơi thấp.
- Vâng, - nó vẫn tiếp tục mở máy, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, bàn tay phải chìa về phía bàn bi-a, ngửa ra, ngón tay cái làm động tác đếm đếm theo đầu các ngón kia, - thế mà cũng phải để dành mãi đấy. - Nó bật cười, chắc nhớ lại chuyện hôm qua. - Chạy hơi chậm, nhưng cũng có kết quả rồi.
- Cái gì?.. Em đã giải cái đấy ở trên này? - Giọng cô gần như thảng thốt. Cả cô cả anh đều tròn mắt ngồi nhìn thằng bé lúc đấy đang nhanh nhẹn gõ bàn phím. Đến lúc nó xòe hai bàn tay, nhìn cô, rồi nhìn anh, cười toét, thì không ai bảo ai, cả hai người đều sà xuống ngồi chân cao chân thấp ở hai bên cạnh nó, châu đầu ngó vào màn hình.
Anh nhìn thằng bé đang vui vẻ đút miếng thịt lợn béo ngậy vào mồm, cắn miếng bánh mì, môi bóng nhẫy, hỏi:
- Em sao tự nhiên lại… mấy cái khó này?
- Em ở ngay gần Hang Dơi, cứ tự nhiên mà thành nghĩ như thế thôi…
- Hang Dơi thì đã đành, ý anh là toán, vi phân… bình thường ngay cả học đại học…
- Hi… - thằng bé cười, - em có người anh họ, tốt nghiệp toán tin học ở trường đại học dân lập, lúc đầu em đã đem mấy cái này hỏi thử, thấy y ngơ ngơ như bò đội nón.
- …
- Sau em còn hỏi thêm mấy người nữa. Cuối cùng, cũng nhân chuyện này, mà em hình dung được là nếu học đại học như ở đây thì tốt nhất là đừng học. Còn nếu đã học đại học thì phải học trường xịn. Muốn học những trường như thế thì phải có tiền. Mà như hoàn… như điều kiện em… - thằng bé nhún vai, - Nhưng mà em vẫn muốn làm những cái này.
- …
- Như anh chị, trông thì biết, chắc hai người đều con nhà khá giả…
- Không phải đâu, - anh chưa nói gì thì đã thấy cô bảo thằng bé, - các cụ bảo “Tầm sư học đạo”, trường mà không có thày giáo giỏi thì đúng là có vào học thì cũng như không, mà… thậm chí còn dốt thêm đi, thày mà dạy kiến thức vớ vẩn, cái này có một người, tinh tướng lắm, đã ví nó… - cô tủm tỉm - giống như là vi-rút máy tính. Chị hồi trước là may gặp được sư phụ tốt.
- Nhưng mà như ở đây… - Thằng bé tần ngần.
- “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” - Anh bảo nó. - Trò giỏi, thì không thể chịu được thày dốt. Thày giỏi, thì luôn muốn tìm trò giỏi. Đấy là quy luật tự nhiên, cũng giống như nam châm, hút và đẩy. Chuyện này em phải tin. Loại trò mà hút khỏe như em, chuyện gặp được thày giỏi trước sau sẽ xảy ra. Có thể sớm muộn chút. Như hôm nay… Không, không phải thế, không phải anh, anh thì không là thày ai được, chị này chắc có thể, nhưng mà chị ấy đang còn phải đeo bám anh… - mắt thằng bé vừa sáng lên, thấy anh “không, không…” thì nó lại còn tần ngần hơn lúc nãy, bây giờ đã lại nhìn cô, cười nụ, cô ngồi tỉnh bơ, cằm hơi nghếch lên, nhưng ở dưới, đạp nhẹ anh một phát, trúng bàn chân.
Chỉ một lát, thịt quay đã hết sạch, anh nhấp ngụm rượu, bảo cô:
- Em kiểm tra lại công thức, được không?
Cô nhìn anh, nhắm mắt lại, gật đầu chầm chậm, hàng mi như mi búp bê. Anh quay sang thằng bé:
- Tính toán lý thuyết là một chuyện. Còn em định làm để bán, thì buộc phải tét thử mô hình. Như kiểu người ta thổi gió để thử máy bay ấy…
- …
- À, không, mình không phải làm thế, mình có thể làm theo hai cách. Hoặc là tạo môi trường mô phỏng trên máy tính, hoặc là… mình phải tự chui vào đấy.
- …
- Đừng lo, - anh vẫn quan sát nét mặt thằng bé, - từ giờ đến lúc có số liệu Lũng Sâu cũng phải vài tuần, anh sẽ… anh chị sẽ giúp em tét cái đấy ở trên hệ thống máy tính đủ tốt. Mới cả… - anh nhìn cô, rồi nhìn nó - nếu kịp, nếu trong thời gian đấy mà có dự báo Hơi Thở Rồng… thì anh sẽ chui vào đấy.
Thằng bé nhìn anh một cách chăm chú, chân mày nó hơi nhíu lại, có vẻ vừa hơi sửng sốt, vừa hơi khó hiểu, lại vừa có chút lo âu. Anh cũng chú mục nhìn lại nó một tí, rồi ghé đầu nói khẽ:
- Anh chị đang ở nhà chú Văn. Sáng mai em qua đấy được không?
- Ch… - thằng bé vừa xuýt kêu lên thì đã thấy anh đặt ngón tay lên môi, nhướng mày lên, nên nó kịp phanh ngay lại, chỉ tiếp tục xuýt xoa, xong rồi nó trố mắt ra nhìn anh, rồi quay sang cô, rồi lại nhìn anh - thảo nào nhị vị… Sáng mai… - bỗng nó lắc đầu một cách dứt khoát, - sáng mai không được. Sao không đi ngay bây giờ?
- Em… - anh hơi bị bất ngờ - làm sao em đi chơi qua đêm?
- Đi tốt. - Nó cười vẻ khoái chí. - Mấy công ty máy tính nhỏ ở quanh đây, em vẫn xin làm đêm, trực phòng máy cho họ, vừa dành dụm thêm, vừa có môi trường để học. Năng nhặt chặt bị. Chờ em tí, em gọi điện về cho mẹ.
Anh chưa kịp nói gì, nó đã nhổm dậy định đi về phía quầy ba, anh kịp tóm tay nó, dặn: “Bảo họ chuẩn bị luôn cho mình dăm cái hăm-bơ-gơ, dăm cái pít-xa sống, loại to, với một két cô-ca, xong mình khuân về luôn.”
(còn nữa)
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...