Rốt cuộc bài hát đã kết thúc. Tôi đã thấy gương mặt chàng người-khỉ sáng rỡ cùng với mồ hôi; và những con mắt tôi bây giờ đã tập cho quen với bóng tối, tôi đã thấy rành mạch hơn hình dáng trong góc từ đấy giọng nói đã đến. Nó đã có kích thước của một con người, nhưng cái đấy đã hóa ra là được che phủ bằng một mớ tóc màu xám ụ ị gần như một con chó lùng sục Skye. Đây là cái gì? Tất cả bọn chúng là cái gì? Hãy hình dung chính bạn đã bị bao quanh bởi tất cả những người què quặt và điên khùng kinh khủng nhất cái đấy là khả thi để tưởng tượng, và bạn có thể hiểu một chút về những cảm giác của tôi cùng với những bức vẽ biếm hoạ kỳ cục này của loài người xung quanh tôi.
"Nó là một người-năm, một người-năm, một người-năm giống tôi," chàng người-khỉ nói.
Tôi đã chìa ra những bàn tay tôi. Sinh vật xám trong góc cúi về phía trước.
"Không chạy bằng bốn chân; đấy là Luật. Chúng ta không phải người?" Nó đã nói.
Nó đưa ra một cái móng lạ lẫm bị bóp méo và đã kẹp chặt những ngón tay tôi. Thứ đấy đã là hầu như giống với móng guốc của một chú hươu đã chế tạo thành những móng vuốt. Tôi đã có thể la hét cùng với sự bất ngờ và đau đớn. Gương mặt của nó đã nhô về phía trước và đã săm soi tại những móng tay tôi, đã nhô về phía trước vào ánh sáng của khe hở của căn lều và tôi đã thấy cùng với một sự ghê tởm run rẩy là đấy đã như một khuôn mặt người không ra người thú vật không ra thú vật, mà chỉ là một mớ lông xù màu xám, cùng với ba vòm pa-ra-bôn tối để đánh dấu cặp mắt và mồm.
"Nó có những cái móng nhỏ," sinh vật rùng rợn này đã nói trong hàm râu rậm rạp của nó. "Thế là tốt."
Nó đã ném tay tôi xuống, và một cách bản năng tôi đã kẹp chặt cây gậy của tôi.
"Ăn rễ cây và thảo mộc; đấy là nguyện vọng Của nó," chàng người-khỉ nói.
"Tôi là Người Nói Luật," hình dáng xám đã nói. "Tất cả những ai đến đây là người mới để học Luật. Tôi ngồi trong bóng tối và nói Luật."
"Cái đấy là đúng như vậy," Đã nói một trong số thú vật trên khung cửa.
"Quỷ dữ là những sự trừng phạt đối với ai phá vỡ Luật. Không ai trốn thoát."
"Không ai trốn thoát," Con-Vật-Người đã nói, liếc qua ngấm ngầm lẫn nhau.
"Không có ai, không có ai," chàng người-khỉ đã nói, - “không ai trốn thoát. Thấy đấy! Tôi đã làm một thứ nhỏ, một thứ sai, một lần. Tôi đã nói lúng búng, đã nói lúng búng, đã dừng nói. Không có gì đã có thể hiểu. Tôi đã bị đóng dấu sắt nung vào tay. Nó là tuyệt vời. Nó là tốt!"
"Không ai trốn thoát," sinh vật màu xám trong góc đã nói.
"Không ai trốn thoát," những Con-Vật-Người đã nói, nhìn xéo lẫn nhau.
"Với mỗi người mong muốn cái đấy là xấu," Người Nói Luật màu xám nói. "Cái bạn sẽ muốn chúng tôi không biết; chúng tôi sẽ biết. Ai đó muốn đi theo các thứ xê dịch, để theo dõi và lẻn lút và chờ và nhảy lên; để giết chết và cắn, cắn sâu và bổ béo, mút máu. Cái đấy là xấu. Không săn đuổi Người khác; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người? Không ăn Thịt hoặc Cá; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người? '".
"Không ai chốn thoát," Đã nói một súc vật chấm lốm đốm đứng trong khung cửa.
"Với mỗi người mong muốn là xấu," Người Nói Luật màu xám nói. "Ai đó muốn để đi xé rách cùng với những cái răng và những bàn tay vào những gốc cây rễ cây, làm chúng chết vào đất. Đấy là xấu."
"Không ai trốn thoát," Đã nói những người trên cánh cửa.
"Ai đó cào những cái cây; ai đó bới những nấm mồ của những người chết; ai đó đánh nhau bằng trán hoặc bằng chân hoặc bằng móng vuốt; ai đó cắn trộm, không báo trước; ai đó thích sự dơ bẩn."
"Không ai trốn thoát," chàng người-khỉ nói, gãi da mình.
"Không ai trốn thoát," sinh vật-con lười màu hồng nhỏ nhắn nói.
“Sự trừng trị là sắc bén và chắc chắn. Vì vậy hãy học Luật. Hãy nói những từ ngữ."
Và một cách không thể kiềm chế được nó đã bắt đầu một lần nữa kinh cầu nguyện xa lạ của Luật, và một lần nữa tôi và tất cả những sinh vật này đã bắt đầu hát và lắc lư. Đầu tôi đã quay cuồng cùng với lời nói lúng búng này và mùi hôi thối ngột ngạt ở đây; nhưng tôi đã tiếp tục, tin tưởng để tìm được cơ hội ngay lập tức nào đó của một sự tiến triển mới.
"Không đi bằng bốn chân; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người?"
Chúng tôi đã làm ồn như vậy là tôi đã không nhận gì từ sự ồn ào ở bên ngoài, cho đến khi một ai đó, người tôi nghĩ đã là một trong số hai Người-Lợn mà tôi đã thấy, thò đầu nó lên trên sinh vật-con lười màu hồng nhỏ nhắn và đã hét một cái gì đó xúc động, một cái gì đó tôi đã không nghe rõ. Ngay tức thì những “người” đứng ở khe hở của căn lều đã lẩn đi; Chàng người-khỉ của tôi đã xông ra; thứ cái đấy ngồi trong bóng tối đã đi theo nó (tôi chỉ quan sát là nó đã là lớn và vụng về, và che phủ cùng với tóc óng ánh như bạc), và tôi đã bị bỏ lại một mình. Sau đó trước khi tôi đã tiếp cận khe hở tôi đã nghe tiếng kêu ăng ẳng của một con chó săn hươu.
Ngay sau đó tôi đã đứng bên ngoài căn lều, tay vịn ghế của tôi trong tay tôi, mỗi bắp thịt của tôi run rẩy. Trước mặt tôi đã là những cái lưng vụng về của có lẽ là nhiều những Con-Vật-Người này, những cái đầu méo mó của chúng một nửa đã che dấu bởi những bờ vai chúng. Chúng đã khoa chân múa tay một cách xúc động. Những bộ mặt nửa-động-vật khác nhìn trường trừng một cách dò hỏi ở ngoài những căn lều. Nhìn theo phương hướng về phía chúng đang đối mặt, tôi đã thấy trong sương mù dưới những cái cây tận phía bên kia đầu lối đi của những căn lều hình dáng tối sẫm và gương mặt trắng uy nghi của Moreau. Ông ta đã giữ con chó săn hươu nai nhảy qua lại, và ngay đằng sau ông ta Montgomery đi tới với một khẩu súng lục ổ quay trong tay.
Trong một khoảnh khắc tôi đã đứng im vì kinh hãi. Tôi đã quay lại và thấy lối đi ở đằng sau tôi đã bị chặn bởi một súc vật nặng khác, cùng với một gương mặt màu xám khổng lồ và lóng lánh những con mắt nhỏ, thúc đẩy về phía tôi. Tôi đã nhìn xung quanh và đã thấy ở phía bên phải tôi và cách khoảng sáu thước Anh về phía trước mặt một cái lỗ hổng hẹp trong bức tường đá qua cái đấy một tia sáng đã chiếu chếch vào những bóng tối.
"Dừng lại!" Moreau đã kêu lên khi tôi sải bước về phía chỗ đấy, và sau đấy, "Giữ anh ta lại!"
Tại cái đấy, một gương mặt đầu tiên đã quay về phía tôi và sau đấy là những khuôn mặt khác. Những trí não có tính súc vật của họ may là đã chậm chạp. Tôi đã xô mạnh vai tôi vào một quái vật vụng về kẻ đang quay lại để thấy cái Moreau muốn nói, và đã ném nó về phía trước vào một tên khác. Tôi đã cảm thấy những bàn tay nó bay xung quanh, giữ chặt vào tôi và vồ trượt tôi. Sinh vật-con lười màu hồng nhỏ nhắn đã lao vào tôi, và tôi đã làm vết rạch xuống gương mặt phản cảm của nó bằng cái đinh ở cây gậy của tôi và ngay phút sau tôi đã bò trườn lên một lối mòn phẳng dốc ngược, một kiểu ống khói nghiêng, ở ngoài khe núi. Tôi đã nghe một tiếng thét lên ở đằng sau tôi, và những tiếng hô hoán "Bắt anh ta!" "Giữ anh ta lại!" Và sinh vật mặt màu xám đã xuất hiện ở đằng sau tôi và đã mắc kẹt thân hình to lớn khổng lồ của nó vào khe. "Tiếp tục! Tiếp tục!" Chúng đã gào lên. Tôi đã leo trèo lên đường nứt hẹp trong đá và đã ra tới trên lưu huỳnh ở phía về hướng tây của làng những Con-Vật-Người.
Khe hở này đã là hoàn toàn tốt số đối với tôi, vì ống khói hẹp, nghiêng xiên lên trên, phải đã cản trở những người đuổi bắt đang tới gần hơn. Tôi đã chạy qua không gian màu trắng và xuống một chỗ sườn dốc dốc xuống, qua một sự phát triển lác đác của những cái cây, và đã đến tới một quãng thấp của những cây sậy cao, qua chỗ đấy tôi đã xô vào một tầng cây thấp tối, dày cái đấy đã là màu đen và ngon mọng ở dưới chân. Khi tôi đã ngập vào những cây sậy, những người đuổi bắt đầu tiên của tôi đã hiện lên từ kẽ hở. Tôi đã rẽ lối của tôi qua tầng cây thấp này trong vài phút. Không khí ở đằng sau tôi và xung quanh tôi đã lập tức đầy những tiếng la hét cảnh báo. Tôi đã nghe tiếng om sòm của những người đuổi theo tôi trên lỗ hổng lên chỗ dốc, sau đấy là tiếng đổ sầm của những cây sậy, và mỗi lúc này lúc khác sự đổ gãy kêu răng rắc của cành cây. Vài trong số sinh vật đã gầm lên như những con thú bị kích động bởi con mồi. Giống chó săn hươu nai đã kêu ăng ẳng về phía bên trái. Tôi đã nghe Moreau và Montgomery hét trong cùng một phương hướng đấy. Tôi đã rẽ gấp về phía phải. Nó đã hóa ra tới tôi thậm chí vào lúc đấy là tôi đã nghe Montgomery hét gọi bảo tôi chạy đi vì sự sống của tôi.
Ngay lúc này mặt đất đã lún sâu và đầy bùn dưới chân tôi; nhưng tôi đã liều mạng và đã đi một cách liều lĩnh vào cái đấy, đã vật lộn qua chỗ sâu đến tận đầu gối, và rồi đã đến tới một đường lối lộng gió giữa những cây lau cao. Tiếng ồn của những người đuổi bắt của tôi đã chuyển qua xa ra về phía bên trái tôi. Ở một chỗ có ba động vật lạ lùng, màu hồng, nhảy cẫng lên, kích thước khoảng bằng những con mèo, đã bỏ chạy trước những bước chân của tôi. Lối mòn này đã chạy lên quả đồi, xuyên qua không gian mở khác nữa đã che phủ cùng với lớp vỏ màu trắng, và lại ngập vào vào một bãi lau sậy một lần nữa. Rồi bất ngờ cái đấy đã rẽ song song với gờ của một kẽ hở làm thành bức tường dốc ngược, cái đấy đã đến mà không có cảnh báo, như hàng rào thấp của một công viên Anh, - đã rẽ cùng với một sự vội vã đột xuất. Tôi vẫn còn chạy cùng với tất cả sức lực của tôi, và tôi chưa bao giờ thấy khoảng rơi này cho đến khi tôi đã bay lao đầu xuống vào không khí.
Tôi đã rơi trên những cẳng tay và cái đầu của tôi, giữa những gai góc, và đã trở dậy cùng với một vành tai đã bị rách và gương mặt chảy máu. Tôi đã rơi vào một cái hẽm núi dốc ngược, đá cứng và lởm chởm, phủ đầy một đám sương mù tù mù cái đấy đã trôi xung quanh tôi thành từng mớ, và cùng với một dòng suối nhỏ hẹp từ chỗ đấy sương mù này đã ngoằn ngoèo uốn khúc xuống trung tâm. Tôi đã ngạc nhiên thấy sương mù mỏng mảnh này trong ánh sáng rực rỡ đầy đủ của ánh sáng ban ngày; nhưng tôi đã không có thời gian để đứng mà tò mò lúc đấy. Tôi đã rẽ sang phải, xuôi dòng, hy vọng đến được biển ở phương hướng đấy, và như vậy sẽ có lối của tôi mở ra để tự dìm mình chết đuối. Đấy là phương cách duy nhất còn lại khi tôi nhận ra là tôi đã đánh rơi cây gậy có đinh của tôi lúc tôi rơi.
Ngay lập tức khe núi đã trở nên chật hẹp hơn cho một không gian, và một cách cẩu thả tôi đã bước đi vào dòng suối. Tôi đã nhảy phóc ra một lần nữa hơi nhanh, vì nước đã hầu như nóng sôi. Tôi cũng đã nhận ra là đã có một lớp váng bọt lưu huỳnh mỏng mảnh trôi ở trên mặt nước quanh co của nó. Hầu như ngay lập tức đã gặp một chỗ rẽ trong khe núi, và chân trời xanh mơ hồ. Biển trở nên gần hơn đã lóe sáng ánh mặt trời từ vô số các mảnh phản chiếu. Tôi đã thấy cái chết của mình ở ngay trước mặt; nhưng tôi đang nóng bức và thở hổn hển, cùng với dòng máu ấm áp vẫn rỉ ra trên khuôn mặt và vui vẻ vận động trong những mạch máu của tôi. Tôi cũng đã cảm thấy hơn là một sự động chạm của niềm hân hoan, vì đã tạo được khoảng cách với những người đuổi theo tôi. Cái đấy đã là không phải trong tôi lúc đấy để đi ra và trầm mình ngay. Tôi đã nhìn chằm chằm lại lối tôi đã đến.
Tôi đã nghe. Lẫn trong tiếng vo ve của những con muỗi nhỏ và tiếng hót líu lo của những con côn trùng bé tí nào đó cái đấy đã nhảy lò cò giữa những gai góc, không khí đã là tuyệt đối tĩnh mịch. Rồi đã vẳng đến tiếng kêu ăng ẳng của một con chó, rất yếu ớt, và tiếng ríu rít và tiếng lắp bắp, tiếng đớp của một cái roi da, và những giọng nói. Họ đã trở nên ầm ĩ hơn, sau đấy lại xỉu đi một lần nữa. Tiếng ồn đã lùi dần ra xa dòng suối và đã mất dần ra xa. Trong khoảnh khắc sự săn đuổi đã qua rồi; nhưng tôi đã biết bây giờ bao nhiêu hy vọng của sự giúp đỡ cho tôi đều nằm ở những Con-Vật-Người.
(to be cont.)
"Nó là một người-năm, một người-năm, một người-năm giống tôi," chàng người-khỉ nói.
Tôi đã chìa ra những bàn tay tôi. Sinh vật xám trong góc cúi về phía trước.
"Không chạy bằng bốn chân; đấy là Luật. Chúng ta không phải người?" Nó đã nói.
Nó đưa ra một cái móng lạ lẫm bị bóp méo và đã kẹp chặt những ngón tay tôi. Thứ đấy đã là hầu như giống với móng guốc của một chú hươu đã chế tạo thành những móng vuốt. Tôi đã có thể la hét cùng với sự bất ngờ và đau đớn. Gương mặt của nó đã nhô về phía trước và đã săm soi tại những móng tay tôi, đã nhô về phía trước vào ánh sáng của khe hở của căn lều và tôi đã thấy cùng với một sự ghê tởm run rẩy là đấy đã như một khuôn mặt người không ra người thú vật không ra thú vật, mà chỉ là một mớ lông xù màu xám, cùng với ba vòm pa-ra-bôn tối để đánh dấu cặp mắt và mồm.
"Nó có những cái móng nhỏ," sinh vật rùng rợn này đã nói trong hàm râu rậm rạp của nó. "Thế là tốt."
Nó đã ném tay tôi xuống, và một cách bản năng tôi đã kẹp chặt cây gậy của tôi.
"Ăn rễ cây và thảo mộc; đấy là nguyện vọng Của nó," chàng người-khỉ nói.
"Tôi là Người Nói Luật," hình dáng xám đã nói. "Tất cả những ai đến đây là người mới để học Luật. Tôi ngồi trong bóng tối và nói Luật."
"Cái đấy là đúng như vậy," Đã nói một trong số thú vật trên khung cửa.
"Quỷ dữ là những sự trừng phạt đối với ai phá vỡ Luật. Không ai trốn thoát."
"Không ai trốn thoát," Con-Vật-Người đã nói, liếc qua ngấm ngầm lẫn nhau.
"Không có ai, không có ai," chàng người-khỉ đã nói, - “không ai trốn thoát. Thấy đấy! Tôi đã làm một thứ nhỏ, một thứ sai, một lần. Tôi đã nói lúng búng, đã nói lúng búng, đã dừng nói. Không có gì đã có thể hiểu. Tôi đã bị đóng dấu sắt nung vào tay. Nó là tuyệt vời. Nó là tốt!"
"Không ai trốn thoát," sinh vật màu xám trong góc đã nói.
"Không ai trốn thoát," những Con-Vật-Người đã nói, nhìn xéo lẫn nhau.
"Với mỗi người mong muốn cái đấy là xấu," Người Nói Luật màu xám nói. "Cái bạn sẽ muốn chúng tôi không biết; chúng tôi sẽ biết. Ai đó muốn đi theo các thứ xê dịch, để theo dõi và lẻn lút và chờ và nhảy lên; để giết chết và cắn, cắn sâu và bổ béo, mút máu. Cái đấy là xấu. Không săn đuổi Người khác; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người? Không ăn Thịt hoặc Cá; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người? '".
"Không ai chốn thoát," Đã nói một súc vật chấm lốm đốm đứng trong khung cửa.
"Với mỗi người mong muốn là xấu," Người Nói Luật màu xám nói. "Ai đó muốn để đi xé rách cùng với những cái răng và những bàn tay vào những gốc cây rễ cây, làm chúng chết vào đất. Đấy là xấu."
"Không ai trốn thoát," Đã nói những người trên cánh cửa.
"Ai đó cào những cái cây; ai đó bới những nấm mồ của những người chết; ai đó đánh nhau bằng trán hoặc bằng chân hoặc bằng móng vuốt; ai đó cắn trộm, không báo trước; ai đó thích sự dơ bẩn."
"Không ai trốn thoát," chàng người-khỉ nói, gãi da mình.
"Không ai trốn thoát," sinh vật-con lười màu hồng nhỏ nhắn nói.
“Sự trừng trị là sắc bén và chắc chắn. Vì vậy hãy học Luật. Hãy nói những từ ngữ."
Và một cách không thể kiềm chế được nó đã bắt đầu một lần nữa kinh cầu nguyện xa lạ của Luật, và một lần nữa tôi và tất cả những sinh vật này đã bắt đầu hát và lắc lư. Đầu tôi đã quay cuồng cùng với lời nói lúng búng này và mùi hôi thối ngột ngạt ở đây; nhưng tôi đã tiếp tục, tin tưởng để tìm được cơ hội ngay lập tức nào đó của một sự tiến triển mới.
"Không đi bằng bốn chân; đấy là Luật. Chúng ta không phải Người?"
Chúng tôi đã làm ồn như vậy là tôi đã không nhận gì từ sự ồn ào ở bên ngoài, cho đến khi một ai đó, người tôi nghĩ đã là một trong số hai Người-Lợn mà tôi đã thấy, thò đầu nó lên trên sinh vật-con lười màu hồng nhỏ nhắn và đã hét một cái gì đó xúc động, một cái gì đó tôi đã không nghe rõ. Ngay tức thì những “người” đứng ở khe hở của căn lều đã lẩn đi; Chàng người-khỉ của tôi đã xông ra; thứ cái đấy ngồi trong bóng tối đã đi theo nó (tôi chỉ quan sát là nó đã là lớn và vụng về, và che phủ cùng với tóc óng ánh như bạc), và tôi đã bị bỏ lại một mình. Sau đó trước khi tôi đã tiếp cận khe hở tôi đã nghe tiếng kêu ăng ẳng của một con chó săn hươu.
Ngay sau đó tôi đã đứng bên ngoài căn lều, tay vịn ghế của tôi trong tay tôi, mỗi bắp thịt của tôi run rẩy. Trước mặt tôi đã là những cái lưng vụng về của có lẽ là nhiều những Con-Vật-Người này, những cái đầu méo mó của chúng một nửa đã che dấu bởi những bờ vai chúng. Chúng đã khoa chân múa tay một cách xúc động. Những bộ mặt nửa-động-vật khác nhìn trường trừng một cách dò hỏi ở ngoài những căn lều. Nhìn theo phương hướng về phía chúng đang đối mặt, tôi đã thấy trong sương mù dưới những cái cây tận phía bên kia đầu lối đi của những căn lều hình dáng tối sẫm và gương mặt trắng uy nghi của Moreau. Ông ta đã giữ con chó săn hươu nai nhảy qua lại, và ngay đằng sau ông ta Montgomery đi tới với một khẩu súng lục ổ quay trong tay.
Trong một khoảnh khắc tôi đã đứng im vì kinh hãi. Tôi đã quay lại và thấy lối đi ở đằng sau tôi đã bị chặn bởi một súc vật nặng khác, cùng với một gương mặt màu xám khổng lồ và lóng lánh những con mắt nhỏ, thúc đẩy về phía tôi. Tôi đã nhìn xung quanh và đã thấy ở phía bên phải tôi và cách khoảng sáu thước Anh về phía trước mặt một cái lỗ hổng hẹp trong bức tường đá qua cái đấy một tia sáng đã chiếu chếch vào những bóng tối.
"Dừng lại!" Moreau đã kêu lên khi tôi sải bước về phía chỗ đấy, và sau đấy, "Giữ anh ta lại!"
Tại cái đấy, một gương mặt đầu tiên đã quay về phía tôi và sau đấy là những khuôn mặt khác. Những trí não có tính súc vật của họ may là đã chậm chạp. Tôi đã xô mạnh vai tôi vào một quái vật vụng về kẻ đang quay lại để thấy cái Moreau muốn nói, và đã ném nó về phía trước vào một tên khác. Tôi đã cảm thấy những bàn tay nó bay xung quanh, giữ chặt vào tôi và vồ trượt tôi. Sinh vật-con lười màu hồng nhỏ nhắn đã lao vào tôi, và tôi đã làm vết rạch xuống gương mặt phản cảm của nó bằng cái đinh ở cây gậy của tôi và ngay phút sau tôi đã bò trườn lên một lối mòn phẳng dốc ngược, một kiểu ống khói nghiêng, ở ngoài khe núi. Tôi đã nghe một tiếng thét lên ở đằng sau tôi, và những tiếng hô hoán "Bắt anh ta!" "Giữ anh ta lại!" Và sinh vật mặt màu xám đã xuất hiện ở đằng sau tôi và đã mắc kẹt thân hình to lớn khổng lồ của nó vào khe. "Tiếp tục! Tiếp tục!" Chúng đã gào lên. Tôi đã leo trèo lên đường nứt hẹp trong đá và đã ra tới trên lưu huỳnh ở phía về hướng tây của làng những Con-Vật-Người.
Khe hở này đã là hoàn toàn tốt số đối với tôi, vì ống khói hẹp, nghiêng xiên lên trên, phải đã cản trở những người đuổi bắt đang tới gần hơn. Tôi đã chạy qua không gian màu trắng và xuống một chỗ sườn dốc dốc xuống, qua một sự phát triển lác đác của những cái cây, và đã đến tới một quãng thấp của những cây sậy cao, qua chỗ đấy tôi đã xô vào một tầng cây thấp tối, dày cái đấy đã là màu đen và ngon mọng ở dưới chân. Khi tôi đã ngập vào những cây sậy, những người đuổi bắt đầu tiên của tôi đã hiện lên từ kẽ hở. Tôi đã rẽ lối của tôi qua tầng cây thấp này trong vài phút. Không khí ở đằng sau tôi và xung quanh tôi đã lập tức đầy những tiếng la hét cảnh báo. Tôi đã nghe tiếng om sòm của những người đuổi theo tôi trên lỗ hổng lên chỗ dốc, sau đấy là tiếng đổ sầm của những cây sậy, và mỗi lúc này lúc khác sự đổ gãy kêu răng rắc của cành cây. Vài trong số sinh vật đã gầm lên như những con thú bị kích động bởi con mồi. Giống chó săn hươu nai đã kêu ăng ẳng về phía bên trái. Tôi đã nghe Moreau và Montgomery hét trong cùng một phương hướng đấy. Tôi đã rẽ gấp về phía phải. Nó đã hóa ra tới tôi thậm chí vào lúc đấy là tôi đã nghe Montgomery hét gọi bảo tôi chạy đi vì sự sống của tôi.
Ngay lúc này mặt đất đã lún sâu và đầy bùn dưới chân tôi; nhưng tôi đã liều mạng và đã đi một cách liều lĩnh vào cái đấy, đã vật lộn qua chỗ sâu đến tận đầu gối, và rồi đã đến tới một đường lối lộng gió giữa những cây lau cao. Tiếng ồn của những người đuổi bắt của tôi đã chuyển qua xa ra về phía bên trái tôi. Ở một chỗ có ba động vật lạ lùng, màu hồng, nhảy cẫng lên, kích thước khoảng bằng những con mèo, đã bỏ chạy trước những bước chân của tôi. Lối mòn này đã chạy lên quả đồi, xuyên qua không gian mở khác nữa đã che phủ cùng với lớp vỏ màu trắng, và lại ngập vào vào một bãi lau sậy một lần nữa. Rồi bất ngờ cái đấy đã rẽ song song với gờ của một kẽ hở làm thành bức tường dốc ngược, cái đấy đã đến mà không có cảnh báo, như hàng rào thấp của một công viên Anh, - đã rẽ cùng với một sự vội vã đột xuất. Tôi vẫn còn chạy cùng với tất cả sức lực của tôi, và tôi chưa bao giờ thấy khoảng rơi này cho đến khi tôi đã bay lao đầu xuống vào không khí.
Tôi đã rơi trên những cẳng tay và cái đầu của tôi, giữa những gai góc, và đã trở dậy cùng với một vành tai đã bị rách và gương mặt chảy máu. Tôi đã rơi vào một cái hẽm núi dốc ngược, đá cứng và lởm chởm, phủ đầy một đám sương mù tù mù cái đấy đã trôi xung quanh tôi thành từng mớ, và cùng với một dòng suối nhỏ hẹp từ chỗ đấy sương mù này đã ngoằn ngoèo uốn khúc xuống trung tâm. Tôi đã ngạc nhiên thấy sương mù mỏng mảnh này trong ánh sáng rực rỡ đầy đủ của ánh sáng ban ngày; nhưng tôi đã không có thời gian để đứng mà tò mò lúc đấy. Tôi đã rẽ sang phải, xuôi dòng, hy vọng đến được biển ở phương hướng đấy, và như vậy sẽ có lối của tôi mở ra để tự dìm mình chết đuối. Đấy là phương cách duy nhất còn lại khi tôi nhận ra là tôi đã đánh rơi cây gậy có đinh của tôi lúc tôi rơi.
Ngay lập tức khe núi đã trở nên chật hẹp hơn cho một không gian, và một cách cẩu thả tôi đã bước đi vào dòng suối. Tôi đã nhảy phóc ra một lần nữa hơi nhanh, vì nước đã hầu như nóng sôi. Tôi cũng đã nhận ra là đã có một lớp váng bọt lưu huỳnh mỏng mảnh trôi ở trên mặt nước quanh co của nó. Hầu như ngay lập tức đã gặp một chỗ rẽ trong khe núi, và chân trời xanh mơ hồ. Biển trở nên gần hơn đã lóe sáng ánh mặt trời từ vô số các mảnh phản chiếu. Tôi đã thấy cái chết của mình ở ngay trước mặt; nhưng tôi đang nóng bức và thở hổn hển, cùng với dòng máu ấm áp vẫn rỉ ra trên khuôn mặt và vui vẻ vận động trong những mạch máu của tôi. Tôi cũng đã cảm thấy hơn là một sự động chạm của niềm hân hoan, vì đã tạo được khoảng cách với những người đuổi theo tôi. Cái đấy đã là không phải trong tôi lúc đấy để đi ra và trầm mình ngay. Tôi đã nhìn chằm chằm lại lối tôi đã đến.
Tôi đã nghe. Lẫn trong tiếng vo ve của những con muỗi nhỏ và tiếng hót líu lo của những con côn trùng bé tí nào đó cái đấy đã nhảy lò cò giữa những gai góc, không khí đã là tuyệt đối tĩnh mịch. Rồi đã vẳng đến tiếng kêu ăng ẳng của một con chó, rất yếu ớt, và tiếng ríu rít và tiếng lắp bắp, tiếng đớp của một cái roi da, và những giọng nói. Họ đã trở nên ầm ĩ hơn, sau đấy lại xỉu đi một lần nữa. Tiếng ồn đã lùi dần ra xa dòng suối và đã mất dần ra xa. Trong khoảnh khắc sự săn đuổi đã qua rồi; nhưng tôi đã biết bây giờ bao nhiêu hy vọng của sự giúp đỡ cho tôi đều nằm ở những Con-Vật-Người.
(to be cont.)
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...