Thiên tượng (19)

Anh cũng xuýt kêu lên.

“Notting Hill”, “Bản tình ca mùa đông”, “Xác ướp: mộ hoàng đế rồng”… Một loạt tên phim vụt đến trong đầu anh, rồi dừng lại ở “Nhân vật hành động cuối cùng” do Arnold Schwarzenegger thủ vai chính. Cảm giác vừa lạ vừa quen vừa không hiểu là lạ hay là quen nhưng lại rất rõ ràng, là anh vừa chui ra khỏi cái lều là chui ngay vào trong một cái phim.

Trời vẫn xanh, theo nghĩa là nếu nhìn lên mà ở trên đầu không có nóc nhà, không có cây, không có ô dù… thì sẽ nhìn thấy trời, nhưng dưới này, thì làm gì có trời? Trời gì lại trong như nước thế? Và xanh này đâu phải là xanh da trời? Xanh da trời đâu có xanh như màu xa-phia như vậy? Anh chớp chớp mắt, cố nén bồi hồi, để cho suy nghĩ được tuần tự.

Anh đang ở Lũng Sương. Vậy trên đầu bây giờ phải là một lớp sương mù dày đặc, giống như là bầu trời ở đây. Nhưng trời này không có những đám mây, và không có những chỗ “da trời” hở ra. Tất cả trên đầu chỉ toàn một màu xanh xa-phia trong vắt. Ánh sáng là từ phía trên, nhưng không hiểu sao lại có màu xanh ngọc trong veo như vậy? Và chắc là vẫn có những chỗ “ngọc” dày, “ngọc” mỏng, thậm chí rất mỏng, vì thấy có những đám vân quầng quầng nhạt màu hơn, đúng ra phải nói là “trong” hơn thì mới thật chính xác, và có những “điểm” to, bé, không dày, không thưa, không đều, gần như sáng hẳn lên, tựa như những ngôi sao, ban ngày mà vẫn có sao.

Chiếc lều mi-ni màu da cam được dựng trên một khoảng đất mỏng, có cỏ mọc, cũng một lớp mỏng, tươi héo lộn xộn. Lớp đất này giống như một lớp đất đọng lửng lơ trên một mảng lòng chảo dù không phẳng phiu đến mức hoàn hảo nhưng nhẵn nhụi, bằng đá sẫm màu, gần như đen. Lòng chảo đá lõm này bắt đầu một cách dần đều từ vách đá đâu đó tít phía trên kia, theo chiều dọc đã rộng lắm, mà theo chiều ngang thì còn bát ngát vô chừng, nhìn đến hết tầm mắt sang phải, sang trái, mà vẫn không thể hình dung được là nó sẽ kéo dài vòng vòng đến tận đâu. Cô đứng phía trước, cách anh khoảng chục mét; thêm hơn chục mét nữa về phía đấy thì hết bãi đất cỏ; rồi mặt chảo đá còn chạy tít tắp tiếp về phía trước; trên khắp mặt chảo mênh mông này, rải rác còn những bãi đất cỏ đọng khác nữa. Và, điều kỳ lạ nhất bắt đầu từ tít mép chảo đá ở phía đằng đấy.

Đang là mùa Thu. Anh và cô đều mặc quần áo thu. Cả hai tay áo anh còn đều đang xắn cao.

Nhưng trong anh lại lập tức có hai thứ chợt đến cùng một lúc: hai giai điệu, một không lời, một có lời.

“Sòn la si… mì.. là si đố.. fà son la… fà son…”

“Mì” và “si” đều là những nốt giáng - đấy là cái không lời.

“Trong cuộc sống của chúng ta thường có mọi chuyện.
Và dưới mặt trời tuyết không tan,
Và mùa đông ấm áp -
Mưa rơi vào tháng chạp…”

La-ven-đơ, oải hương, những cây phất trần nho nhỏ màu xanh tím ngan ngát, đấy là tên một loài hoa, cũng là tên một bài hát - đấy là cái có lời.

Thực ra thì nhìn về phía trước cũng không thể biết được là lòng chảo đá sẽ kéo dài đến tận đâu, nhưng vẫn xác định được một cái mép rõ ràng: từ chỗ mép đấy trở đi là một thảm tuyết dày mênh mông.

Có thể là do hướng gió, có thể là do cấu trúc không gian sườn núi, lòng chảo, có thể… không biết nữa, cho nên mặc dù tuyết đang rơi đều đều, nhè nhẹ, nhìn thấy, nhưng tuyệt không có một bông tuyết nào rơi lọt vào phía lòng chảo bên này, kể từ chỗ cái mép rõ nét ấy. Còn ở phía bên kia, thảm tuyết trắng cứ kéo dài, thêm một đoạn dài nữa thì trên đấy bắt đầu xuất hiện những thân cây to có tán lá rộng và không rậm rì lắm, tuyết phủ trắng cả, trông như những bó đuốc khổng lồ với ngọn lửa trắng - chính xác hơn phải là trắng xa-phia, cả tuyết cũng trắng xa-phia, cho nên chỗ này trông giống như một khu vườn thủy tinh.

Ngoài chuyện tắm trong ánh sáng xa-phia, thì còn có hai điểm một cách rất tự nhiên đã gây cảm giác trái mắt: thứ nhất là chưa bao giờ anh lại nhìn thấy một thảm tuyết nào mà ở trên đấy lại không hề có một dấu chân, dù là chân người, hay chân chó, giống như thảm này; thứ hai là hình dáng những cái cây bị tuyết phủ đằng kia, nó không giống với tất cả những gì liên quan đến cây bị tuyết phủ ở trong anh. Lúc đầu anh chỉ ngờ ngợ, rồi anh gần như quả quyết: những cái cây kia, dù không phải thông, nhưng vẫn còn nguyên lá.

Anh vừa nghĩ thế thì đã thấy cô đang chạy về phía trước, đến chỗ mép tuyết. Và có cái gì đấy lại tự động bật lên trong thị giác của anh… là một khung hình, quen lắm. Rồi giống như phim có thuyết minh, anh như nghe thấy: “Nếu bây giờ nàng quay lại, và gọi tên mình, thì mình sẽ gắn bó với nàng mãi mãi. Còn nếu bây giờ nàng quay lại, và gọi “Anh ơi”, thì mình sẽ… gắn bó với nàng mãi mãi.” Đúng vào lúc anh đang thấy trong lòng mình nao nao lắm, thì cô đã chạy đến sát bên mép tuyết, và… quay lại.

Đột nhiên anh nghe thấy tiếng mình gọi: “Đứng yên đấy, chờ anh!” Rồi anh thấy mình chạy về phía cô, vừa chạy vừa nói lăng nhăng những gì đó, về tuyết, về cây, về gió, về lòng chảo, về nhiệt độ… Anh cứ nói liên tục như thế cho đến lúc đã đến bên cô. Hình như những biểu hiện đấy của anh làm cô lạ, nhưng cô chỉ tròn đôi mắt đẹp nhìn nhìn, mà không nói gì. Anh vội vàng thở lấy hơi, rồi hỏi:

- Ai, sẽ là người đầu tiên?

- Có lạnh không? - Cô không trả lời, mà hỏi, rồi lại hỏi. - Bên đấy có lạnh không?

Thấy anh chỉ nhún vai, nhìn sang bên đấy, cô vụt quay người, rồi thò chân dẫm lên tuyết.

Anh tưởng cô lại chạy, nhưng cô đứng sựng lại, chân trong chân ngoài. Anh tưởng cô còn đứng tiếp, nhưng cô lại chạy ngay, hai tay dang ra.

Đúng là không có sự thay đổi nhiệt độ, hoàn toàn không cảm thấy một chút nào. Anh còn đang đứng lại trên tuyết, nhoai người thò tay trở lại về phía bên kia, rụt lại, thò qua, nghe ngóng, thì “bụp” phát, đã bị một cục tuyết ném trúng vào vai. Âm thanh lập thể, tiếng cười giòn giã chạy vòng vèo trên mặt tuyết. Anh quay lại, nhìn theo vệt bước chân vòng vèo, phì cười vì tự nhiên nghĩ đến vết chân chó; vừa nghĩ thế thì đã thấy mình cũng bắt đầu chạy, nên lại càng buồn cười hơn, thế là cũng cười thành tiếng.

Cô thẳng căng hai cánh tay, vừa chạy vòng vèo vừa lúc thì sệ cánh bên này, lúc thì sệ cánh bên kia, chắc đang thấy mình giống máy bay. Anh vừa lẩm bẩm: “Máy bay bà già…”, vừa định đuổi theo cô, giống như trong phim, thì một ý nghĩ chợt đến. Anh ngoái cổ, chọn một cái cây, cái gần nhất, rồi cắm cổ chạy đến đấy.

Cây này có tán thấp nhất ở không cao lắm, anh định “chạy đà” đến đấy rồi sẽ cố nhảy lên, để xem nó có còn lá thật không, mặc dù, nhiệt độ như thế này, anh đã gần như xuya là nó vẫn còn lá. Nhưng, càng gần đến, thì anh càng chạy chậm lại. Không phải anh thay đổi ý định, mà tại tuyết cứ sâu dần, sâu dần, còn cách cái cây đến gần chục mét thì tuyết đã ngập quá nửa ống chân. Nên anh đứng lại, vừa thở vừa gọi:

- Linh, Linh ơi, chạy lại đây, mau lên!

Máy bay bà già vẫn lượn rất hăng, tại vẫn chưa lượn vào vùng tuyết sâu, quay lại:

- Gì đấy?

- Xem cây còn lá không!

Lúc cô đến gần, thì anh đã nhìn thấy có lá cây ở trên cao, nhưng anh vẫn bắt chước đặc công, đứng khom khom, chắp hai tay vào nhau, bảo:

- Dẫm chân vào đây, anh bẩy em lên, cố vặt lấy cái lá, xuống xem nó thế nào.

Anh giữ nguyên tư thế như thế, chờ, nhưng thấy cô cứ đứng yên tại chỗ, hai tay vẫn thẳng căng, người vẫn quay qua, quay lại, bên này, bên kia, giống như lúc đang chạy; người quay, thì đầu cũng quay theo, nhưng dù quay, thì mắt vẫn chăm chú nhìn vào mắt anh, cho nên trông rất lúng liếng.

- Gì đấy? - Anh thắc mắc.

- Không gì cả… Anh muốn lấy lá cây xuống xem, thì nghĩ cách khác đi. - Cô tiếp tục đung đưa.

Anh ngoảnh nhìn thân cây, thấy nó to tròn, khó trèo lắm. “Đằng nào cũng đã nhìn thấy lá, biết là nó nguyên cả lá rồi…” anh vừa nghĩ thế, vừa định nghĩ ra một động tác bất cần thật chọc tức, để trêu lại cô, thì hiểu ngay là cái lá là ý muốn mạnh hẳn hơn…

Anh cố giữ vẻ thản nhiên, để không bị nhận ra là có bị tức, đến trước mặt cô, rồi sụp người xuống, để ôm lấy hai cẳng chân, rồi nhấc lên. Nhưng lúc anh vừa chuẩn bị quàng tay ôm lấy hai chân cô thì cô thò ngay tay xuống giữ lấy vai anh, theo phản xạ không kịp nghĩ, anh ngước nhìn lên, anh vừa nhìn lên thì cô đã bỏ ngay tay ra, đứng thẳng người dậy, thành ra…

- Có cần tết nhẫn bằng cỏ nữa không, cô nương? - Anh hỏi, giọng cay cú. - Hay để tại hạ dùng tạm cái chun vòng này?..

Anh đang loay hoay làm bộ thò tay vào túi quần thì cô đã cười giòn tan, rồi dấn lên một chút, ngay vào chỗ vòng tay anh, giọng nói cũng giòn tan:

- Nào, vặt lá đê!

Cái lá to xanh xanh đỏ đỏ, bị bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng trẻo thô bạo bóp nát, lúc giở ra trông gần giống như lá phong, nhưng dài hẳn hơn, và có các đầu góc hơi bầu bầu, anh chẳng biết là lá gì, môn này anh dốt, còn cô quả quyết là đấy là lá sồi; rồi cô bảo anh: “Lăn tuyết đê!”, dứt lời thì đã nắm ngay một cục tròn bằng quả cam to, rồi đặt lên mặt tuyết phẳng, và hì hục lăn luôn.

“Yêu hay là không - chúng mình không biết,
Chúng mình đôi khi chơi đùa với tình yêu,
Và khi đánh mất nó,
“Không phải số phận”, - chúng mình nói.”

Vẫn là “La-ven-đơ”, Oải Hương, anh lại nghe thấy nó lúc vừa nhìn cô, vừa nghĩ là lần này mình sẽ lăn một quả cầu tuyết to đến mức kỷ lục, và đang chuẩn bị làm thế, đồng thời, tự nhiên anh cảm thấy rất rõ là mình đang đi đến một quyết định. Ừ, quả cầu tuyết sẽ to đến mức kỷ lục… hai tay anh đã sục vào trong tuyết.

Bất ngờ, một cảm giác ập đến, vừa như giật mình, lại vừa như co cứng. Anh vội đứng phắt ngay dậy, tuyết lả tả rơi xuống từ hai bàn tay.

- Linh! - Chắc thật sự đã có gì đó khác lạ trong giọng nói của anh, vì anh thấy cô gần như đã quay phắt lại ngay. - Mình phải đi nhanh, đi ngay bây giờ, về thu dọn trại thôi em. - Anh thấy giọng mình hình như hơi run.

Chắc không phải chỉ có giọng nói, mà cả mọi biểu hiện ở anh cũng đã có gì đó khác lạ, và dễ nhận ra, nên anh thấy cô không thắc mắc gì, chỉ nhìn anh một cách lo lắng, bỏ lại cục tuyết - đã lớn lên bằng quả bóng đá, rồi đi theo anh.

Lều mi-ni, túi ngủ, quần áo, vật dụng… tất cả được xếp gọn vừa vào một chiếc ba lô to cao. Anh đã xốc nó lên dở chừng, thì mới chợt nhớ ra, lại đặt ngay xuống, rút dây mở miệng cái túi phụ may úp ở trên lưng nó, thò tay vào lần lần móc ra một cái chai nhỏ hình chữ nhật hơi khom khom một chút như cái mai rùa, có mác đỏ đỏ trắng trắng, đưa cho cô bảo: “Vốt-ka, em cố làm mấy ngụm… cần phải thế, mà đừng để say.” Cô ngoan ngoãn làm theo, còn giúi mặt mũi vào khuỷu tay áo, hít sâu mấy hơi, cười, trả chai cho anh; anh ực xong mấy ngụm, cũng hít tay áo, cười theo cô, mặt mũi đã tươi tỉnh hơn, cất chai, xốc chiếc ba lô cao lêu nghêu lên vai, cài cẩn thận hai cái đai to bản, êm êm, quanh hông, rồi bảo cô: “Đi.”

- Bình thường, vườn tuyết sạch khô thế này, em bảo phải bao nhiêu độ? - Anh vừa đi nhanh, vừa cố để ý để không quá sức cô, vừa hỏi.

- Cũng phải… trên dưới âm mười.

- Ừ, âm mười trở lên… à ừ… trở xuống. Mà giờ… - anh vỗ vỗ cánh tay trần - phải trên hai mươi, mà tuyết khô thế…

- Èo… - cô xo vai, mắt sửng sốt, cô đã hiểu anh đang muốn nói gì.

- Cho nên bây giờ phải cố đi nhanh… ra khỏi chỗ này…

- Nhưng anh… em tưởng anh phải biết trước rồi..?

- … - Anh hơi ngẩn ra một tí, rồi mới nhớ ra. - À… dưới này… mỗi lần anh xuống đây, lại thấy một thứ khác nhau. Anh đã định bảo em, nhưng lại nghĩ không kể trước thì hay hơn. Cho nên, anh, với những người mà đã xuống được đây, nếu lại có dịp, vẫn chẳng ai là không muốn xuống tiếp.

- …

- Nhưng anh chưa bao giờ thấy tuyết, cũng chưa bao giờ ý thức là những chuyện bất thường này có thể sẽ… rất nguy hiểm. - Một lát, anh nói thêm. - Mà… anh cũng chưa bao giờ xuống dưới này với… người khác.

- …

- Em cố đi nhanh nhé, nếu mệt quá, thì bảo anh. - Rồi anh hối hả đạp lên lớp tuyết dày, thẳng hướng vào rừng cây phía trước mặt, cô vẫn theo kịp anh.

Anh cứ dẫn cô đi miết, thẳng một đường theo hướng mà sẽ phải cắt ngang qua đáy Lũng Sương, tới “bờ” bên kia. May là cây mọc không dày, nên luôn có thể đi thẳng như vậy. Cây không dày, nhưng tuyết thì lại rơi ngày càng dày đặc, mãi vẫn không có biểu hiện gì là sẽ ngớt, sẽ hết, thậm chí đôi lúc đã xuất hiện cảm giác như mặt tuyết này không phải là hai, mà là ba chiều, và mình càng đi thì càng chui sâu vào tuyết. Anh liếm môi, nhấm nhấm những vụn tuyết không lạnh, cảm giác như vụn bánh mì, trong lòng lo lắng, lo lắm. Anh biết là khi lo lắng, thì cảm giác của mình sẽ bị ảnh hưởng tự ám thị, và nó không còn thật sự chính xác nữa; nhưng anh cũng biết là anh không thể biết được là nó thật sự liệu có bị ảnh hưởng thật không, nếu có, hoặc những lúc có, thì ảnh hưởng như thế nào, bao nhiêu. Cho nên cứ lúc lúc, anh lại bỗng có cảm giác như có một chỗ nào đó ở trong người mình “có vẻ” cứng nhắc, không bình thường, đồng thời anh lại nghĩ đấy là tự ám thị, cũng đồng thời anh lại phân vân không biết liệu đấy có phải tự ám thị hay không. Anh còn băn khoăn - băn khoăn lắm, lúc đầu - là không hiểu sao mình lại bị lo lắng đến như vậy, xưa nay có bao giờ anh “dát chết” thế đâu? Thậm chí anh đã có cảm giác nửa thất vọng nửa cay cú, vì nghĩ rằng con người mình bây giờ sa sút. Nhưng rồi anh hình dung được, là nỗi lo ấy là một thứ mang tính chất gần giống như cộng hưởng: thực ra con người anh vẫn thế, không hề sa sút mảy may, nhưng anh lo cho cô lắm, nên tự động cứ muốn dựa vào cảm giác ở thân thể mình, để cố suy ra những gì có thể đang xảy ra với cô. Nghĩ đến đấy thì anh lại thấy mình vấp phải một nỗi băn khoăn khác hình như lại còn lớn hơn. Có những gì đó lập tức được soát lại rất nhanh trong trí óc, để đến khi xong, thì anh hầu như hiểu là suốt từ trước, anh chưa từng bao giờ có kiểu lo lắng như vậy, đối với bất kỳ ai. Cũng rất có thể là vì chưa từng bao giờ có những hoàn cảnh tương tự, nhưng có vẻ anh cũng không chắc lắm; hay là anh không muốn chắc, cả chuyện này anh cũng không chắc.

Trở lại với nỗi lo về tuyết, anh phải cố để cái đấy không bị biểu hiện ra ngoài. Xong anh lại nghĩ là chắc là cô thể nào cũng vẫn biết hết tất cả, về chuyện trong lòng anh lo lắng, lo lắm, nhưng phải cố để cái đấy không biểu hiện ra ngoài; và đến lượt cô, cô biết như thế, nhưng lại cố để cái đấy không biểu hiện ra ngoài; và anh lại đang biết là cô biết như thế…

Con người anh có lẽ không có những tiềm chất liên quan đến khả năng lo lắng nhiều, cho nên bây giờ cái cảm giác trong lòng ấy rất nhanh chóng đã trở thành một thứ tương đối nặng nề. Bệnh do tâm sinh, anh thấy cái ba lô trên vai cứ nặng dần, những bước chân lội trong tuyết dày dường như bắt đầu có dấu hiệu chuệch choạc. Nên anh lại càng lo lắng thêm.

Đi liên tục đến quá nửa buổi chiều, theo đồng hồ của cô, thì anh thấy những bước chân có vẻ nhẹ đi; cái này thì anh biết là không phải tự ám thị, vì như tâm trạng của anh lúc này, nếu ám thị, thì sẽ phải theo chiều ngược lại. Rõ ràng là tuyết đang mỏng dần. Cô hình như suốt dọc đường tuyết dày cũng đã rất lo lắng, bây giờ cũng có vẻ phấn khởi thấy rõ. Phấn khởi thì họ đi nhanh hơn. Đi thêm khoảng mười lăm, hai mươi phút nữa thì dưới những bước chân bắt đầu lấp ló lá vàng, cỏ vàng, cỏ xanh, và mặt đất.

Nhưng những bước chân vừa thoải mái được một chút, thì lại bắt đầu thấy nặng dần lên.

Mới rồi là nặng một cách vật lý, vì tuyết, và một cách tâm lý, vì lo. Còn bây giờ là nặng một cách vật lý, vì lá. Dường như mùa thu ở đây đến sớm; dường như cây cối ở dưới này mặc dù có tán lá không thật rậm rì nhưng lại đều rất to rộng, cho nên tính tổng ra thì vẫn có rất nhiều lá; dường như cả thế này, cả thế kia; cho nên tuyết vừa mới ngừng rơi thì đã lại thấy lá rơi lia lịa, dẫu rằng chân người đi, dù chúng nó chưa rơi đi nữa, thì cũng đã ngập sẵn trong thảm lá khô đày đặn lắm rồi.

Ở đây đã là mùa thu thực sự.

“Mùa Xuân tình yêu đâm chồi,
Mùa Hạ tình yêu ngát hương,
Mùa Thu mang theo tình yêu về trong mầu mây tím nơi nơi,
Khi Đông về tình yêu cho nắng…”

Nẩy mầm, đơm hoa, hóa hết thành hương bay lên mây, rồi núp ở trên ấy chiếu xuống.

Vậy là sinh ra ở đất, rồi cứ thế bỏ đất mà đi. Có còn quay trở lại nữa không, như là mưa ấy? Nếu không, thì liệu có còn đủ mầm, để mà nẩy mãi, một chiều như thế, được không? Nếu không, thì rồi sẽ hết à? Bao giờ thì hết? Ở những chỗ gần xích đạo, không có Xuân, Hạ, Thu, Đông, chỉ có khô-nóng, và mưa-nóng, thì cũng đơn điệu, ít sắc thái hơn, nhanh đến, nhanh đi hơn à? Nhanh hơn như thế thì rồi sẽ hết trước hay sao? Hay là để đời không có bất công thì lại phải nhiều mầm hơn?

Sinh - Trưởng - Thu - Tàng.

Thiên, Địa, Nhân. Chả có cái gì không nằm trên cái đường cong đối xứng đi lên rồi lại đi xuống và càng ở trên cao thì lại càng dốc hơn ấy cả. Có vẻ như, cái gì ở nửa đường đi lên có, thì cũng có ở nửa đường đi xuống. Nhưng lại không phải vậy. Bởi vì bên thì đang đi lên, bên thì lại đang đi xuống, cho nên trên cả đường này, mỗi điểm đều là duy nhất, chỉ có một lần. Và tâm tư tình cảm con người thì có vẻ như đã được cấu tạo để nhạy cảm nhiều hơn với những điểm đang đi xuống và có độ dốc cao.

Và đàn bà lại khác đàn ông.

Đàn ông thì nhạy cảm nhiều với đàn bà đang đi xuống và có độ dốc cao; quả xanh chấm muối cũng gây nên một số cảm giác tươi tươi, là lạ nhất định, nhưng quả ngon ngọt nhất thì chắc vẫn là quả tự chín trên cây. Và người đàn ông nhạy cảm nhất thì có lẽ không ai khác chính là Niu-tơn vĩ đại.

Còn đàn bà, thì nhạy cảm nhiều với gần như bất kỳ cái gì đang đi xuống và có độ dốc cao. Bản năng gốc nhất của đàn bà là cho ăn cho bú. Đúng lý, thì cái này phải là cần thiết nhất đối với những thứ đang đi lên và có độ dốc thấp, nhưng không hiểu sao nó lại luôn sống dậy nhất với những thứ đang đi xuống và có độ dốc cao. Có lẽ, nhạy cảm là một thứ không mang nặng tính thời điểm, mà mang nặng tính quá trình. Những thứ đang đi lên và có độ dốc thấp thì đuối về khoản này, hoàn toàn không thể so với những thứ đang đi xuống và có độ dốc cao. Thêm nữa, có thể một cách đơn thuần trực quan, thì những thứ có vẻ rơi, sẽ gây cho người ta một phản xạ tự nhiên, là muốn đỡ lấy nó. Hiển nhiên, “sung” mà lại mọc như khoai, thì chả ai “há miệng chờ” cả.

À còn những thứ vừa đi lên vừa có độ dốc cao thì rõ là không gây được nhiều nhạy cảm đối với bản năng cho ăn cho bú, còn những thứ đã đi xuống mà lại còn có độ dốc thấp thì sẽ gây cảm giác là có đỡ thì cũng chả để làm gì. Những cái này thực chất cũng không mấy khó hiểu.

Cho nên nhiều khi đàn bà khóc trong rạp chiếu bóng khiến nhiều người cứ tưởng là phim hay, nhưng thực ra chỉ vì phim chuẩn bị sắp hết. Nhiều khi đàn bà phát biểu rất hăng trong cuộc họp khiến nhiều người cứ tưởng là vấn đề nổi cộm, nhưng thực ra chỉ vì cuộc họp chuẩn bị sắp bế mạc. Nhiều khi đàn bà đậm đà trong quan hệ chồng vợ khiến nhiều người cứ tưởng là gia đình hạnh phúc, nhưng thực ra chỉ vì họ chuẩn bị sắp tiền mãn kinh. Cứ hễ có bất kỳ dấu hiệu nào, thậm chí dấu hiệu mà năm giác quan thường còn chưa thể nhận ra, liên quan đến chuyện đi xuống và có độ dốc cao, là tức khắc, từ trong sâu thẳm tâm hồn của họ, lại có một số cơ chế bí hiểm nào đó được tự động kích hoạt.

Cho nên anh không ngạc nhiên, lúc họ bỗng lọt vào một khoảng trống rộng rãi hình gần như tròn, sau khi len lỏi qua một chặng nhiều cây; khoảng này tuy rộng, nhưng lá vàng rơi vẫn phủ đày đặn, kín mít; thì cô bỗng reo lên, rồi chạy bay ra giữa bãi, đến đấy thì chân chạy lệt bệt rồi ngã lăn ra, lăn đủ số chiều cần thiết rồi thì nằm ngửa thoải mái chân co chân duỗi dang rộng hai tay ra và nhìn lên trời.

Và anh cũng không ngạc nhiên, lúc tự thấy mình y hệt một thằng Hàn quốc sến ngọng, cũng đang lệt bệt kéo lê những cẳng chân trong lá vàng, cởi đai, truột vai, để kệ chiếc ba lô rơi tự bảo trọng xuống dọc đường, rồi lúc sắp đến tâm vòng tròn, gần bên cô, thì một đầu gối cũng bắt đầu khuỵu xuống trên đệm lá êm ái…

Nhưng hóa ra muốn sến cũng không phải dễ.

Vừa quỳ một chân xuống đất, thì cả người anh bỗng khựng lại, bộ dạng lờ phờ chắc đã vụt biến đâu hết sạch, cặp mắt anh chăm chú, mà không nhìn vào đâu cả, hai tai giỏng lên, nghe ngóng.

Có thể là vừa trúng hướng gió, có thể là khi một đầu gối vừa đã cảm giác được điểm tì vững ở trên mặt đất, thì cả thân thể anh: cả những thứ nhìn thấy được, cả những thứ không nhìn thấy được, đều đột ngột tĩnh lại, và trên nền tĩnh lại đấy, thì có những thứ sẽ nổi lên rõ ràng hơn, cho nên anh chợt nghe vẳng bên tai, nhỏ thôi nhưng rõ, chắc không sai được, có tiếng suối chảy, và có tiếng người thút thít.

(Còn nữa)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...