Người đàn ông với cái mũi tim tím đi lại phía cái chuông và miễn cưỡng rung chuông. Đám đông từ nẫy đến giờ đứng im bất động bỗng nháo nhào chạy ngược chạy xuôi. Những chiếc xe chở hành lý chạy rầm rầm trên sân ga. Người ta bắt đầu chằng dây trên các toa tàu. Đầu tàu rít lên một tiếng nghe đến chói tai rồi nối vào các toa. Xa xa ở đâu đó có người làm rơi một cái chai đánh xoảng... Mọi người chào tạm biệt nhau, nghe thấy những tiếng nức nở và cả giọng nói thì thầm của những người phụ nữ...
Trước cửa một toa hạng hai có một đôi trai gái đang từ biệt nhau. Cả hai đều khóc.
- Tạm biệt, em yêu của anh? - Chàng trai vừa nói vừa hôn vào mái tóc bạch kim của cô gái. - Tạm biệt? Anh buồn quá! Anh sẽ không chịu nổi mất... Vậy là anh phải xa em những một tuần. Đối với trái tim kẻ đang yêu thì một tuần ấy dài bằng một thế kỷ, em biết không? Tạm biệt... Lau nước mắt đi em, đừng khóc nữa...
Hai hàng nước mắt của cô gái giàn giụa khắp mặt, có một giọt nước mắt rơi vào môi chàng trai.
- Tạm biệt Varia thân yêu! Cho anh gửi lời thăm mọi người. À quên, nhân tiện anh dặn này, nếu em gặp anh Mac-cốp thì đưa cho anh ấy 25 rúp hộ anh nhé.
Chàng trai moi từ trong túi ra tờ 25 rúp và đưa cho Varia.
- Em cố gắng trả giúp anh nhé. Anh nợ anh ý mà. Trời ơi anh chẳng muốn xa em chút nào cả...
- Đừng khóc anh Pêchia! Thứ 7 này nhất định em sẽ về với anh. Anh sẽ không quên em chứ? - Mái tóc bạch kim của cô gái Varia ngả vào ngực Pêchia.
- Quên ai? Quên em ư! Chẳng lẽ anh lại có thể quên được em ư?
Tiếng chuông thứ hai đã vang lên. Pêchia ôm chặt Varia vào lòng, khẽ chớp mắt rồi khóc nấc lên như một đứa trẻ. Varia vít lấy cổ anh và cũng thổn thức theo. Hành khách lục tục lên tàu.
- Tạm biệt! Em thương! Người yêu! Một tuần nữa!
Chàng trai hôn Varia lần cuối và ra khỏi toa tàu. Anh đứng cạnh cửa sổ và lấy từ trong túi ra chiếc khăn, để bắt đầu vẫy... Varia đăm đắm nhìn vào khuôn mặt anh bằng cặp mắt ướt của mình...
- Mời tất cả mọi người lên tàu thôi - ông trưởng tàu ra lệnh - Chuông thứ 3 bây giờ đấy.
Hồi chuông thứ 3 đã gióng lên. Pêchia vẫy khăn tạm biệt người yêu. Bỗng nhiên mặt anh đờ ra. Anh đập tay lên trán đánh độp và nhảy lên toa tàu như một kẻ mất trí.
- Varia - chàng trai hổn hển không ra hơi, - anh vừa đưa cho em 25 rúp để trả Mac-cốp ấy mà, em yêu ơi, cho anh xin cái giấy biên nhận. Mau lên! Giấy biên nhận là em đã cầm 25 rúp ấy mà? Trời ơi, làm sao tôi có thể quên một việc hệ trọng như thế kia chứ?
- Muộn rồi anh ơi? Tàu bắt đầu lăn bánh mất rồi.
Đoàn tàu chuyển bánh. Chàng trai nhảy bổ xuống sân ga, khóc nấc lên và giơ khăn tay lên vẫy.
- Thế nhớ gửi cho anh giấy biên nhận qua đường bưu điện nhé! - Anh chàng hét với theo đoàn tàu.
"Mình đúng là một thằng ngốc mẫu mực! - Anh chàng nghĩ, khi đoàn tàu đã đi khuất khỏi tầm nhìn. - Đưa tiền mà không biên nhận! Hả? Sơ suất quá, đúng là trẻ con! (Thở dài.) Đến nơi rồi, chắc thế, sắp đến nơi rồi... Người yêu ơi!"
A. P. Tchekhov
Trước cửa một toa hạng hai có một đôi trai gái đang từ biệt nhau. Cả hai đều khóc.
- Tạm biệt, em yêu của anh? - Chàng trai vừa nói vừa hôn vào mái tóc bạch kim của cô gái. - Tạm biệt? Anh buồn quá! Anh sẽ không chịu nổi mất... Vậy là anh phải xa em những một tuần. Đối với trái tim kẻ đang yêu thì một tuần ấy dài bằng một thế kỷ, em biết không? Tạm biệt... Lau nước mắt đi em, đừng khóc nữa...
Hai hàng nước mắt của cô gái giàn giụa khắp mặt, có một giọt nước mắt rơi vào môi chàng trai.
- Tạm biệt Varia thân yêu! Cho anh gửi lời thăm mọi người. À quên, nhân tiện anh dặn này, nếu em gặp anh Mac-cốp thì đưa cho anh ấy 25 rúp hộ anh nhé.
Chàng trai moi từ trong túi ra tờ 25 rúp và đưa cho Varia.
- Em cố gắng trả giúp anh nhé. Anh nợ anh ý mà. Trời ơi anh chẳng muốn xa em chút nào cả...
- Đừng khóc anh Pêchia! Thứ 7 này nhất định em sẽ về với anh. Anh sẽ không quên em chứ? - Mái tóc bạch kim của cô gái Varia ngả vào ngực Pêchia.
- Quên ai? Quên em ư! Chẳng lẽ anh lại có thể quên được em ư?
Tiếng chuông thứ hai đã vang lên. Pêchia ôm chặt Varia vào lòng, khẽ chớp mắt rồi khóc nấc lên như một đứa trẻ. Varia vít lấy cổ anh và cũng thổn thức theo. Hành khách lục tục lên tàu.
- Tạm biệt! Em thương! Người yêu! Một tuần nữa!
Chàng trai hôn Varia lần cuối và ra khỏi toa tàu. Anh đứng cạnh cửa sổ và lấy từ trong túi ra chiếc khăn, để bắt đầu vẫy... Varia đăm đắm nhìn vào khuôn mặt anh bằng cặp mắt ướt của mình...
- Mời tất cả mọi người lên tàu thôi - ông trưởng tàu ra lệnh - Chuông thứ 3 bây giờ đấy.
Hồi chuông thứ 3 đã gióng lên. Pêchia vẫy khăn tạm biệt người yêu. Bỗng nhiên mặt anh đờ ra. Anh đập tay lên trán đánh độp và nhảy lên toa tàu như một kẻ mất trí.
- Varia - chàng trai hổn hển không ra hơi, - anh vừa đưa cho em 25 rúp để trả Mac-cốp ấy mà, em yêu ơi, cho anh xin cái giấy biên nhận. Mau lên! Giấy biên nhận là em đã cầm 25 rúp ấy mà? Trời ơi, làm sao tôi có thể quên một việc hệ trọng như thế kia chứ?
- Muộn rồi anh ơi? Tàu bắt đầu lăn bánh mất rồi.
Đoàn tàu chuyển bánh. Chàng trai nhảy bổ xuống sân ga, khóc nấc lên và giơ khăn tay lên vẫy.
- Thế nhớ gửi cho anh giấy biên nhận qua đường bưu điện nhé! - Anh chàng hét với theo đoàn tàu.
"Mình đúng là một thằng ngốc mẫu mực! - Anh chàng nghĩ, khi đoàn tàu đã đi khuất khỏi tầm nhìn. - Đưa tiền mà không biên nhận! Hả? Sơ suất quá, đúng là trẻ con! (Thở dài.) Đến nơi rồi, chắc thế, sắp đến nơi rồi... Người yêu ơi!"
A. P. Tchekhov
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...