Thiên tượng (18)

Tối đen, hình như anh đã đưa một bàn tay ra trước mắt để nhìn, và không nhìn thấy gì; có phải thế không, hay đấy, chuyện đưa bàn tay và tối đen, và không nhìn thấy, là hình ảnh nhìn thấy trong lúc như lúc đang ngủ, như là đang mơ? Mà anh dường như lại ý thức được là mình ý thức được là đã xảy ra chuyện gì đó, mà như thế cho nên đây không phải là mơ; thế thì là gì, nếu không phải mơ? Chả nhẽ..?..!

Cơn đau dội lên, đau lắm, lúc anh lại định đưa tay ra trước mắt để thử nhìn tiếp, tay kia; lúc đấy anh vừa cảm thấy rất đau, vừa vẫn có ý nghĩ kèm theo đấy là “mặc dù mình chịu đau giỏi hơn nhiều người khác”; nếu nằm mơ có đau thế không? Anh nhớ là có thể có, nhưng đau kiểu như thế, thường sẽ phải tỉnh, tức là chuyển sang một trạng thái khác hẳn. Anh chờ một tí, nhưng không thấy có gì chuyển cả. Thế thì đúng là không phải mơ rồi. Chả nhẽ...?..!

Hình như lúc đau quá đấy anh đã nói gì đó, anh đoán thế thôi, vì thấy cổ còn rát bỏng, so với trước đấy, trước lúc đau, chứ cũng không nghe thấy tiếng mình. Đúng lúc anh đang đoán già đoán non thì thấy có cái gì đấy khẽ đập nhẹ lên má mình, nhẹ lắm, rồi từ chỗ vừa đập vào nó lại bò đi, làm anh thấy hơi buồn buồn. Anh đang đoán thì lại thấy có một cái khác cũng đập như thế, vào chỗ khác ở má, ngay cạnh chỗ vừa xong, rồi lại bò buồn buồn… Xong rồi anh nghe thấy tiếng thật, không phải đoán, không phải tiếng anh, nhưng chập chờn thế nào đó, có nhắc đến tên anh, tên anh là Đào Phi. Một cách vô thức, anh đưa tay về phía mà anh nghĩ là có tiếng, và anh lại nhìn thấy pháo hoa bắn; “lại”, vì anh nhớ là lúc trước anh cũng vừa trông thấy pháo hoa, mới vừa đây thôi. Cơn đau nhói buốt xộc lên dữ dội, và lúc đấy anh nghe thấy, rõ ràng nghe thấy, tiếng mình, không thành câu chữ, từ ngữ gì cả, tức là rên lên; “tệ quá”, anh còn nghĩ thế vì thấy mình rên; và đúng lúc đó đã có cái gì đó chợt thay đổi, có cái gì đó bỗng được bật sáng lên, giống như bật điện trong phòng.

Anh hốt hoảng, cơn đau vẫn còn âm ỉ ở phía bên trái khiến anh ý thức được, quờ quạng bàn tay phải, gọi: “Linh!.. Linh ơi!..”, và, rất kỳ lạ trong hoàn cảnh ấy, anh bỗng cảm thấy một cảm giác gì đấy sung sướng tràn ngập, giống như… không biết có giống như hạnh phúc hay không, vì đúng lúc bàn tay anh chạm phải cái gì đó mềm mềm, thì anh nghe thấy, gần lắm, ngay bên tai, giọng nói, không hiểu sao nghe rất quen, quen lắm, thân thuộc lắm, như là đã quen từ rất lâu: “Em đây…”

Ý thức của anh chắc đã trở lại đầy đủ. Bàn tay anh đang đặt lên ngực cô, anh vừa định chuyển nó lên vai cô, thì cô đã ấp bàn tay cô lên, và giữ nó ở đấy. Một chút thôi, rồi anh mới rút tay ra, sờ soạng xuống nền đá mà anh cảm thấy lạnh lạnh ở dưới lưng.

- Anh… đây là đáy vực mà… anh đã rơi thẳng xuống đây à? - Anh hỏi, bất giác chăm chú nghe ngóng để tìm thêm chỗ gãy ở trong người, nhưng ngoài chỗ đau bỏng rát ở cánh tay trái, thì hình như không còn chỗ nào nữa. - Vậy em… em… làm sao xuống được đây? - Bàn tay anh cuống quít sờ vai, sờ cánh tay, rồi cố ôm qua để sờ lưng cô…

- Không, anh rơi vào chân vách đá ở trên Bạch Hổ Kiều…

- Vậy…

- Em tự trèo xuống, và đưa anh xuống đây.

- Hả?.. - Bất giác anh nhổm phắt ngay dậy, cánh tay trái lại đau dội lên, anh không kìm được, khẽ rên; cô vội đưa tay đỡ anh, chắc muốn giúp anh nằm lại, nhưng anh đã đặt tay lên vai cô, rồi, định ra hiệu, nhưng nhớ ra là cô chưa chắc sẽ nhìn thấy, vỗ nhẹ nhẹ.

- Em đã…

- Khoan, từ từ… - anh vội vàng, thấy đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, và cả người đều ổn, chỉ trừ tay trái, mặc dù tay này rất đau, anh đang rất vui, - để anh đoán.

- …

- Em… em buộc anh vào một sợi đôi của anh. Em vừa tụt vừa nắm… Không… Em tự tụt xuống. Rồi… đúng rồi, rồi dòng dọc anh xuống.

- Vâng.

- Ừ, cũng chỉ còn mỗi cách đấy, hoặc là phải chờ… sao em không chờ anh tỉnh dậy ở trên đấy?

- Em sợ… như anh nói… là ở dưới này ổn… ổn định hơn.

- Ừ. Mà… nhưng… làm sao em buộc được anh vào sợi dây đấy?

- Em… em quấn một vòng quanh người anh rồi… anh làm gì thế?.. - Cô cười, khẽ ngọ ngoạy, dướn dướn người, vì trong lúc cô nói, thì anh thò bàn tay sờ soạng kiểm tra khắp khu vực eo lưng cô.

- Em cởi dây ở hông của em ra để buộc anh. Vậy… em trèo xuống theo cách anh dạy… lúc đầu?

- Vâng. Lúc xuống được Bạch Hổ Kiều, thì tụt dây cũng quen rồi, em không… không lóng ngóng nữa…

Tiếng “nữa…” anh nghe ngay sát bên tai bên trái vì lúc đấy anh đã vòng cánh tay không đau ôm sát cô vào mình, nghe thấy cô sụt sịt, anh khẽ vỗ vỗ. Bỗng anh sực nhớ ra, bây giờ mới sực nhớ, anh lại ngồi thẳng lại, hỏi:

- Còn cậu Kiên..?

- Anh ấy… anh ta…

- Anh ấy.

- Vâng, anh ấy dừng lại kịp lúc… nên lúc đấy không sao. Nhưng thấy anh rơi xuống, hình như anh ấy lại định tụt xuống, nhưng anh Duy đã giữ anh ấy lại. Em thấy họ giằng co nhau, và thấy anh vẫn… vẫn… còn thở, và tình huống lúc đấy… nên em hét lên với họ là anh không sao.

- Em làm đúng lắm. - Anh đưa lưng mấy ngón tay tìm gò má cô, cà cà vào đấy, khen.

- Anh ơi.

- Ơi.

- Tay anh..?

- Vẫn còn đau thôi, chắc… không sao. Túi mình đâu?

Anh nói cứng thế. Lúc bật đèn pin lên để dựng căn lều leo núi mi-ni khum khum, chỉ đủ cao hơi quá đầu một người ngồi bệt và đủ dài rộng để hai người chui vào túi ngủ có thể ngủ không duỗi thẳng chân, anh vẫn không để ý. Chỉ đến lúc đã chui vào trong lều, bật dàn đèn đi-ốt lên và xem xét, anh mới thật sự ý thức được tình trạng cánh tay của mình.

“Anh ơi…” Cô bật khóc trở lại.

Lợn sữa quay trông như thế nào thì cánh tay anh, từ gần sát khuỷu tay trở xuống, trông giống y như thế. Ý nghĩ so sánh ấy tự động đến ngay làm anh vừa sợ, vừa hơi buồn cười, vừa bất giác tự tìm cách nâng cánh tay mình lên ngửi ngửi, rồi lại tự thấy tởm tởm vì cái động tác ấy. Anh lấy ngón tay phải khẽ chạm vào, rồi gõ gõ nhẹ. Không cảm giác. Nó giống như một lớp vỏ cứng, ý nghĩ lại tự đến trong đầu anh, là nó giòn tan, thậm chí tai anh hầu như nghe thấy tiếng mình nhai, mũi mình ngửi thấy mùi bì giòn thơm phức, và mắt mình nhìn thấy lớp mỡ trắng mềm mềm, béo ngậy; rồi anh lại thấy tởm. Anh thử cố vận động các cơ bên trong. Cơn đau lại dội lên, nhưng vì tự chủ động, nên anh không để bị đau như mấy lần trước, chỉ hơi nhăn mặt. Cổ tay, các ngón tay đều nằm im lìm, như tay tượng; ý nghĩ lại tự động đến, lần này là hình ảnh những chiếc chân gà nướng, làn khói xanh thơm khen khét, những lát dưa chuột ngâm dấm còn nguyên vỏ xanh..; mà lần này anh đã quen, nên không còn thấy tởm. Nhưng anh cảm giác là chúng nằm im lìm như thế không phải vì anh không chủ động co kéo được chúng từ bên trong, mà tại vì lớp “vỏ” cứng quá, giống như là bó bột. Cái đấy thực ra, anh hiểu, là giống với hy vọng, hơn là cảm giác. Cho nên anh biết mặt mình vẫn tái đi, và trong đầu anh đã tự động xuất hiện ý nghĩ là kể cả là mất nửa cánh tay đấy, thì cũng đếch sao, bất quá không đánh được đàn, còn dùng máy tính sẽ bất tiện hơn..; thậm chí còn chi tiết đến thế.

“Để mai xem, có khi phải chặt.” Anh nghĩ, rồi bảo cô: “Kệ nó, bất quá…” Anh bỏ dở câu nói, thực sự không nghĩ là có thể trấn an cô, nên cũng không làm thế.

Buổi sáng ngủ dậy, chắc muộn hơn bình thường, anh cảm thấy rất dễ chịu. Anh hơi lạ về sự dễ chịu đấy, anh vẫn nhớ, thậm chí vừa tỉnh dậy thì cái đầu tiên anh lập tức nghĩ ngay đến là khúc tay có thể bị mất, nhưng mặc kệ, cảm giác dễ chịu vẫn thế. “Lúc bình thường thì lại dễ khó chịu, nhưng chỉ cần bị đau, thì chỉ cần bình thường, thì đã dễ chịu lắm rồi, thậm chí, chưa cần phải bình thường… cú thật… chỉ cần không đau nữa... Chắc thế. Nhất đau mắt, nhì nhức răng… nhức hay là giắt nhỉ, phải là giắt mới vần…”

Anh vừa nghĩ lung tung vừa ngắm cô. Cô vẫn đang ngủ say, thở đều đều, mặt thò ra khỏi túi ngủ, nhọ nhem, có những vết quệt qua quệt lại. Hôm qua chắc cô không ngủ được ngay; ừ, một ngày như thế. Cánh tay đau anh phải thò ra để ở ngoài túi ngủ, may mà trời không lạnh. Bây giờ không đau, chả cảm thấy gì cả, chắc chỉ còn là khúc thịt chín; ý nghĩ lại chợt đến ngay, nó đang tính toán lựa chọn chỗ để chặt tay anh, nó đang tính là phải chặt quá lên chỗ còn nguyên lành ngay trên đấy; rồi nó soát trong đống vật dụng mà anh mang theo để tìm một thứ phù hợp nhất, đủ sắc để làm việc đấy; thậm chí nó đã tính đến cả việc sẽ chọn vật gì để cắn vào răng, để không cắn vào lưỡi nếu đau không chịu được; tởm quá. Bất giác, anh hơi nghển cổ ngắm nghía khúc tay mình đang để trên lớp vải bóng bị chần những đường ngang cách đều khoảng hơn nửa gang tay, hơi phồng phồng, của chiếc túi ngủ có hình dạng như cái kén, không chủ định, nhưng lại đúng màu tơ tằm luôn.

“Kệ mẹ nó…” Anh thở dài, lại nằm xuống, quay lại, thì thấy cô cũng đang nhìn tay anh. Anh đoán là cô đã nghe thấy anh thở dài, nên lúc mắt cô ngẩng lên nhìn anh, thì anh cười vui vẻ: “Hết đau hẳn rồi…” Lúc đấy, dù là thở dài, thở dài thật, nhưng anh đã xác định xong là mất nửa cánh tay, hoàn toàn không còn lăn tăn nữa, nên anh vui vẻ thật chứ không phải là cố vui để cô yên tâm, cười là cười thật, nên nói thế rồi, và nhìn thấy là cô không tin, thì anh, mặc dù chưa thử nhưng ý nghĩ trong đầu đã tức thời suy luận ngay một cách đơn thuần máy móc là khớp ở khuỷu tay vẫn còn làm việc tốt, đã cố co khuỷu tay, nhấc nửa cánh tay ấy lên và, một cách có ý thức, cố dùng lực từ chỗ khuỷu tay để xoay qua xoay lại nó, để cho cô xem, miệng bảo: “Em nhìn xem…”

“May quá, không đau, nó chín hết rồi…” Anh đang nghĩ thế, và thấy phấn khởi vì màn trình diễn thành công, thì giật mình vì bỗng thấy ánh mắt cô giật mình…

Anh vội nghển cổ, tự nhìn lại tay mình, và, mắt chăm chú, cố giữ nguyên cánh tay đau, anh nhổm người, chống khuỷu tay kia, nửa nằm nửa ngồi.

Chỗ “giòn bì” ở cổ tay trái đã bị nứt ra, anh khẽ xoay xoay thử cổ tay ấy. Không thấy đau, và chỗ đấy lại nứt ra tiếp. Anh mạnh dạn thử co nhẹ bốn ngón tay, trừ ngón cái. Cũng không đau, và “giòn bì” ở các khớp cũng nứt. Anh thở “phù”, nhắm tịt mắt lại, vài giây, rồi mở phừng mắt ra, nhíu mày, môi bặm lại, vận sức, nắm chặt nắm tay trái lại, đồng thời gồng cả cánh tay, xoay cổ tay về phía trong, nửa vòng.

Hoàn toàn không đau, và “giòn bì” nứt thêm ở một số chỗ.

Anh phấn khởi ngồi hẳn dậy, rồi, vẫn thận trọng, lấy tay phải gõ nhè nhẹ, thăm dò khắp lượt, xong rồi, mặt tươi hơn hớn, mắt chắc là sáng long lanh, nhìn cô một cái, cô đã chui ra khỏi túi, ngồi nhổm bên cạnh, chăm chú xem, rồi thong thả đưa tay phải, lựa theo những chỗ đã nứt, cẩn thận bóc từng mảnh bì “lợn sữa quay” ra, lúc giữa chừng, phấn khởi quá, còn dí một mảnh to vào gần mũi cô, cô vừa cười, vừa nhăn nhăn mặt mũi, né ra một tí, rồi nhoài người, thơm vào má anh, anh vội ấn thêm má vào môi cô.

Nửa cánh tay mới, trắng nõn, những móng tay mới, hình như vẫn còn chưa dày hết cỡ, trong trong. Anh xo vai, để nó gần như song song với cánh tay cũ ở trước mặt, ngắm nghía, cười phị phị, hơi rung cả người, vì thấy một cái trông như của ta, còn một cái, cái mới, thì trông y như của tây, trắng hồng, nuột nà. Bỗng ánh mắt anh hơi đọng lại một chút, một chút thôi, vì đã có một ý nghĩ chợt đến, nhưng anh đã đặt ngay nó sang một bên, cứ để đấy đã.

Hứng chí, anh thò cánh tay mới định sờ má cô. Cánh tay thò vào khoảng không. Cô đã không còn ở đấy. Anh vừa nhổm người định chui ra khỏi lều thì đã nghe thấy cô kêu lên, từ bên ngoài, thất thanh.

(Còn nữa)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...