Người-Báo đã chạy xồng xộc theo đường của nó qua những cây lau dài, cái đấy đã bật trở lại khi nó đã chuyển qua, và đã khua lạch xạch vào mặt M'ling. Chúng tôi những người khác ở phía hậu trường đã tìm được một đường đi bị giẫm đạp cho chúng tôi khi chúng tôi đã đuổi đến bụi cây. Cuộc săn đuổi ngang qua bụi cây trong có lẽ là một phần tư dặm, và rồi đã ngập vào vào một lùm cây rậm rạp, cái đấy đã làm chậm chạp những sự vận động của chúng tôi cực kỳ, mặc dù chúng tôi đã đi qua nó với một đám đông cùng nhau, - những chiếc lá dương xỉ hình răng lược đập nhẹ vào những khuôn mặt của chúng tôi, những loài dây leo đặc quánh lại thành dây tóm lấy chúng tôi dưới cằm hoặc kẹp chặt những mắt cá chân của chúng tôi, những thực vật có gai móc vào và xé rách cả vải và thịt.
"Nó đã chạy bằng bốn chân qua chỗ này," Moreau hổn hển, bây giờ đang ở ngay phía trước tôi.
"Không kẻ nào trốn thoát," Gấu-Sói đã nói, cười vào mặt tôi với nỗi hớn hở của việc đi săn. Chúng tôi xông ra một lần nữa giữa những hòn đá, và đã thấy con mồi ở phía trước chạy một cách nhẹ nhàng bằng bốn chân và gầm gừ về phía chúng tôi qua bờ vai của nó. Tại đó Người-Sói đã gào lên cùng với niềm khoái cảm. Con mồi vẫn còn mặc quần áo, và trong khoảng cách gương mặt của nó vẫn còn hóa ra là mặt con người; nhưng kiểu chạy bốn chân của nó giống như mèo, và dáng ủ rũ lén lút của bờ vai nó đã rành mạch là của một động vật bị săn. Nó nhảy qua những bụi rậm hoa vàng nhiều gai nào đó, và đã được che khuất. M'ling đã một nửa đường xuyên qua khoảng trống.
Đa số chúng tôi bây giờ đã đánh mất tốc độ lúc đầu của cuộc đuổi bắt, và đã rơi vào những bước chân dài hơn và vững vàng hơn. Tôi đã thấy lúc chúng tôi đã đi ngang qua chỗ trống là sự theo đuổi bây giờ căng ra từ một hình cột thành một đường thẳng. Con Lợn Linh Cẩu vẫn còn chạy gần tôi, theo dõi tôi trong lúc nó chạy, mỗi lúc này lúc khác nhăn cái mõm của nó cùng với một tiếng cười gầm gừ. Tại mép của những hòn đá Người-Báo, nhận rõ là nó đã tới mũi đất nhô ra ở trên đấy nó đã bám theo tôi vào đêm tôi vừa đến đây, đã tăng tốc gấp đôi trong tầng cây thấp; nhưng Montgomery đã trông thấy thủ đoạn đó, và đã chuyển hướng theo nó một lần nữa. Như vậy, hổn hà hổn hển, ngã bổ nhào va vào những hòn đá, vị cào rách bởi những bụi gai, bị cản trở bởi những cây dương xỉ và những cây sậy, tôi đã cùng đeo đuổi Người-Báo kẻ đã phạm Luật, và con Lợn Linh Cẩu đã chạy, cười man dợ, ngay bên cạnh tôi. Tôi đã bị loạng choạng, đầu tôi quay cuồng và tim của tôi nện va vào những nhánh xương sườn của tôi, đã mệt mỏi hầu như đến chết, và hơn nữa không dám khuất khỏi tầm nhìn của cả đoàn đuổi bắt để khỏi bị bỏ lại một mình cùng với người đồng hành kinh khủng này. Tôi đã loạng choạng trong sự ấm ức vì sự mệt nhọc vô kể và sức nóng đậm đặc của buổi chiều nhiệt đới.
Rốt cuộc sự giận dữ của cuộc đi săn đã chùng xuống. Chúng tôi đã vây chặt thú vật bất hạnh vào một góc của hòn đảo. Moreau, roi trong tay, đã sắp xếp tất cả chúng tôi vào một đường thẳng bất quy tắc, và chúng tôi đã dấn bước lên bây giờ một cách từ từ, hò hét lẫn nhau khi chúng tôi tiến lên và xiết chặt vòng vây xung quanh nạn nhân của chúng tôi. Nó đã ẩn nấp yên ắng và không nhìn thấy được trong những bụi rậm qua cái đấy tôi đã chạy khỏi nó trong cuộc đuổi bắt nửa đêm lần trước.
"Vững vàng!" Moreau hét, "Vững vàng!" khi những chỗ kết thúc của đường thẳng đã bò trườn xung quanh chỗ lộn xộn của tầng cây thấp và đã làm thành đường viền súc vật trong đó.
“Coi chừng một cú xô đẩy!" giọng nói của Montgomery vang đến từ tận bên kia bụi cây.
Tôi đã ở trên chỗ dốc cao hơn những bụi rậm; Montgomery và Moreau khua khoắng dọc theo bãi biển ở phía dưới. Một cách chậm chạp chúng tôi đã lại gần giữa mạng lưới lăn tăn những cành và lá. Con mồi đã im lặng.
"Trở lại Căn nhà Đau đớn, Căn nhà Đau đớn, Căn nhà Đau đớn!" giọng nói của Người-Khỉ đã ăng ẳng, hai mươi thước Anh nào đó về phía bên phải.
Khi tôi đã nghe cái đấy, tôi tha thứ cho kẻ khốn khổ tội nghiệp về tất cả sự sợ hãi nó đã gây ra cho tôi. Tôi đã nghe những cành con lách tách và những cành cây kêu vun vút sang một bên trước bước đi nặng nề của con Ngựa-Tê Giác ở bên phải tôi. Khi đó bất ngờ qua một cái đa giác của màu xanh, trong bóng tối phân nửa dưới đám cây mọc um tùm, tôi đã thấy sinh vật chúng tôi đang săn. Tôi đã dừng lại. Nó đã thu mình lại vào một phạm vi khả thi nhỏ nhất, những con mắt xanh lá cây dạ quang của nó đã ngoảnh qua bờ vai nó và nhìn tôi.
Nó có thể hóa ra là một sự mâu thuẫn kỳ lạ trong tôi, - Tôi không thể giải thích sự việc, - nhưng bây giờ, thấy sinh vật ở đó trong một thái độ một cách hoàn hảo động vật, cùng với ánh sáng lập lòe trong những con mắt nó và gương mặt một cách không hoàn hảo con người của nó đã méo mó vì sự kinh hoàng, tôi đã hình dung một lần nữa sự việc nhân tính của nó. Chỉ một thời điểm nữa một người khác trong những người đuổi bắt nó sẽ thấy nó, và nó sẽ bị khắc chế và tóm cổ, để trải nghiệm thêm một lần nữa những sự tra tấn kinh khủng ở khu vực có hàng rào vây quanh. Đột ngột tôi đã rút súng lục của tôi ra, nhắm vào giữa những con mắt khiếp sợ của nó, và đã nổ súng. Lúc tôi làm như vậy, con Lợn Linh Cẩu đã thấy con mồi, và đã ném mình lên nó cùng với một tiếng thét hăm hở, đâm mạnh những cái răng khát máu vào cổ nó. Tất cả chung quanh tôi những đống lớn màu xanh lục của bụi cây đã lắc lư và gãy răng rắc khi những Người-Thú đã cùng xô đến. Một gương mặt và rồi một gương mặt khác nữa đã xuất hiện.
"Đừng giết chết nó, Prendick!" Moreau kêu. "Đừng giết chết nó!" và tôi thấy ống ấy cúi mình xuống lúc ông ấy đã luồn qua dưới những chiếc lá hình răng lược của những cây dương xỉ lớn.
Ngay sau đấy ông ấy đã quất con Lợn Linh Cẩu bằng tay cầm của roi của ông ấy, và ông ấy cùng Montgomery đã giữ xa ra những Người-Thú ăn thịt đã bị kích động, và một cách đặc biệt là M'ling, từ thân thể vẫn còn run rẩy. Con tóc xám đã đến khịt mũi về phía thi hài dưới cánh tay tôi. Những động vật khác, trong nhiệt huyết động vật của chúng, đã xô đẩy tôi để có được một tầm nhìn gần hơn.
"Quỷ tha ma bắt anh đi, Prendick!" Moreau nói. "Tôi đã muốn có nó."
"Tôi rất tiếc," tôi nói, dù tôi đã không phải như thế. "Nó đã là sự bốc đồng nhất thời." Tôi đã cảm thấy bải hoải vì sự nỗ lực và kích động. Quay lại, tôi đã rẽ lối ra của tôi khỏi đám Người-Thú đang xúm lại và đi tiếp một mình lên dốc về phía phần cao hơn của mũi đất. Dưới sự la hét chỉ huy của Moreau tôi đã nghe ba Người-Bò quấn vải trắng bắt đầu lôi kéo nạn nhân xuống về phía nước.
Đã dễ chịu bây giờ đối với tôi là được ở một mình. Những Người-Thú đã chứng tỏ một tính hiếu kỳ hoàn toàn mang tính người về xác chết, và đã đi theo nó thành một gút dày, khịt mũi và gầm gừ về phía nó khi những Người-Bò lôi kéo nó xuống bãi biển. Tôi đã đi tới mũi đất và theo dõi những Người-Bò, đen đúa trên nền bầu trời tối lúc họ đã mang thân thể chết nặng nề ra biển; và như một làn sóng xuyên qua trí não của tôi đã chợt đến một nhận thức về tính bâng quơ không tả xiết của các thứ ở trên hòn đảo. Ở trên bãi biển giữa những hòn đá ở phía dưới tôi đã là chàng Người-Khỉ, con Lợn-Linh Cẩu, và vài Người-Thú khác, đứng xung quanh Montgomery và Moreau. Họ tất cả vẫn còn mãnh liệt kích động, và tất cả tràn ngập những biểu hiện om sòm của lòng trung nghĩa của họ đối với Luật; tôi còn cảm thấy một sự quả quyết tuyệt đối trong trí não chính của tôi là con Lợn-Linh Cẩu đã có dính líu tới con thỏ bị giết. Một sự thuyết phục lạ lùng đã đến trên tôi, là, bảo toàn tính hiển nhiên của đường thẳng, tính lố bịch của các hình dạng, tôi đã có ở đây trước mặt tôi toàn bộ sự thăng bằng của cuộc sống con người trong bức tiểu họa, toàn bộ sự tác động lẫn nhau của bản năng, lý trí, và số phận trong dạng đơn giản nhất của nó. Người-Báo đã ngẫu nhiên nằm xuống: cái đấy đã là tất cả sự khác biệt. Súc vật tội nghiệp!
Những súc vật tội nghiệp! Tôi đã bắt đầu thấy diện mạo hèn hạ hơn của sự tàn ác của Moreau. Tôi không nghĩ trước đấy về sự đau đớn và sự phiền toái cái đấy đã đến với các nạn nhân tội nghiệp này sau khi chúng đã qua những bàn tay của Moreau. Tôi đã run rẩy chỉ vào những ngày day dứt thực sự ở trong khu hàng rào. Nhưng bây giờ cái đấy đã hóa ra là chuyện nhỏ hơn đối với tôi. Trước đây, chúng đã là các thú vật, những bản năng của chúng một cách phù hợp đã thích ứng tới môi trường xung quanh chúng, và chúng hạnh phúc như những thực thể sống có thể. Bây giờ chúng đã sảy chân vào những cái còng của loài người, đã sống trong một sự sợ hãi cái đấy chưa bao giờ chết, đã bực bội bởi một luật lệ chúng đã không thể hiểu; sự tồn tại bắt-chước-con-người của chúng, đã bắt đầu trong một nỗi thống khổ, đã là một sự vật lộn nội tâm dai dẳng, một sự kinh sợ dài đối với Moreau - và để làm gì? Sự bừa bãi giản đơn một cách vô cớ của việc này đã khuấy động tôi.
Nếu Moreau đã có một mục đích nào đó có thể hiểu được, tôi đã có thể đã có thiện cảm ít nhất là một chút với ông ấy. Tôi là không phải quá hay buồn nôn về sự đau đớn như cái đấy. Tôi đã có thể tha thứ ông ấy một chút thậm chí, nếu động cơ của ông ấy đã chỉ là sự căm thù. Nhưng ông ấy đã là rất thiếu tinh thần trách nhiệm, rất cực kỳ vô tâm! Tính hiếu kỳ của ông ấy, những sự nghiên cứu điên rồ, không mục đích của ông ấy, đã dẫn dắt ông ấy đi; và nhưng con vật đã bị ném ra để sống một năm gì đó, để đấu tranh và sai lầm một cách ngớ ngẩn và vật vã, và rốt cuộc để chết một cách đau đớn. Chúng đã là bất hạnh trong chính mình; động vật già ghét làm phiền lẫn nhau; Luật đã giữ chúng lại từ một sự đấu tranh gay gắt ngắn gọn và một kết thúc dứt khoát tới những hận thù tự nhiên giữa chúng.
Trong những ngày đấy sự sợ hãi của tôi về những Người-Thú đã đi theo lối của sự sợ hãi cá nhân của tôi đối với Moreau. Tôi đã rơi quả thực là vào một trạng thái không lành mạnh, sâu sắc và dai dẳng, và trái với sự sợ hãi, cái đấy đã bỏ lại những vết sẹo lâu bền ở trên trí não của tôi. Tôi phải thú nhận là tôi đã đánh mất niềm tin vào sự sáng suốt của thế giới khi tôi đã thấy nó phải chịu đựng sự lộn xộn đớn đau trên hòn đảo này. Một sự hủy hoại mù quáng, một cơ chế máy móc nhẫn tâm đồ sộ, đã hóa ra là để cắt và tạo hình kết cấu của sự sống và tôi, Moreau (bởi sự say mê nghiên cứu của ông ấy), Montgomery (bởi sự say mê nốc rượu của anh ấy), những Người-Thú cùng với những bản năng của chúng và những sự giới hạn tinh thần, đã bị xé rách và nghiến nát, không thương xót, một cách tất yếu, giữa sự phức tạp vô hạn của các bánh xe liên miên của nó. Nhưng điều kiện này đã không đến tất cả ngay lập tức: tôi nghĩ quả thực là tôi đã dự đoán trước một chút khi nói về nó lúc này.
(to be cont.)
"Nó đã chạy bằng bốn chân qua chỗ này," Moreau hổn hển, bây giờ đang ở ngay phía trước tôi.
"Không kẻ nào trốn thoát," Gấu-Sói đã nói, cười vào mặt tôi với nỗi hớn hở của việc đi săn. Chúng tôi xông ra một lần nữa giữa những hòn đá, và đã thấy con mồi ở phía trước chạy một cách nhẹ nhàng bằng bốn chân và gầm gừ về phía chúng tôi qua bờ vai của nó. Tại đó Người-Sói đã gào lên cùng với niềm khoái cảm. Con mồi vẫn còn mặc quần áo, và trong khoảng cách gương mặt của nó vẫn còn hóa ra là mặt con người; nhưng kiểu chạy bốn chân của nó giống như mèo, và dáng ủ rũ lén lút của bờ vai nó đã rành mạch là của một động vật bị săn. Nó nhảy qua những bụi rậm hoa vàng nhiều gai nào đó, và đã được che khuất. M'ling đã một nửa đường xuyên qua khoảng trống.
Đa số chúng tôi bây giờ đã đánh mất tốc độ lúc đầu của cuộc đuổi bắt, và đã rơi vào những bước chân dài hơn và vững vàng hơn. Tôi đã thấy lúc chúng tôi đã đi ngang qua chỗ trống là sự theo đuổi bây giờ căng ra từ một hình cột thành một đường thẳng. Con Lợn Linh Cẩu vẫn còn chạy gần tôi, theo dõi tôi trong lúc nó chạy, mỗi lúc này lúc khác nhăn cái mõm của nó cùng với một tiếng cười gầm gừ. Tại mép của những hòn đá Người-Báo, nhận rõ là nó đã tới mũi đất nhô ra ở trên đấy nó đã bám theo tôi vào đêm tôi vừa đến đây, đã tăng tốc gấp đôi trong tầng cây thấp; nhưng Montgomery đã trông thấy thủ đoạn đó, và đã chuyển hướng theo nó một lần nữa. Như vậy, hổn hà hổn hển, ngã bổ nhào va vào những hòn đá, vị cào rách bởi những bụi gai, bị cản trở bởi những cây dương xỉ và những cây sậy, tôi đã cùng đeo đuổi Người-Báo kẻ đã phạm Luật, và con Lợn Linh Cẩu đã chạy, cười man dợ, ngay bên cạnh tôi. Tôi đã bị loạng choạng, đầu tôi quay cuồng và tim của tôi nện va vào những nhánh xương sườn của tôi, đã mệt mỏi hầu như đến chết, và hơn nữa không dám khuất khỏi tầm nhìn của cả đoàn đuổi bắt để khỏi bị bỏ lại một mình cùng với người đồng hành kinh khủng này. Tôi đã loạng choạng trong sự ấm ức vì sự mệt nhọc vô kể và sức nóng đậm đặc của buổi chiều nhiệt đới.
Rốt cuộc sự giận dữ của cuộc đi săn đã chùng xuống. Chúng tôi đã vây chặt thú vật bất hạnh vào một góc của hòn đảo. Moreau, roi trong tay, đã sắp xếp tất cả chúng tôi vào một đường thẳng bất quy tắc, và chúng tôi đã dấn bước lên bây giờ một cách từ từ, hò hét lẫn nhau khi chúng tôi tiến lên và xiết chặt vòng vây xung quanh nạn nhân của chúng tôi. Nó đã ẩn nấp yên ắng và không nhìn thấy được trong những bụi rậm qua cái đấy tôi đã chạy khỏi nó trong cuộc đuổi bắt nửa đêm lần trước.
"Vững vàng!" Moreau hét, "Vững vàng!" khi những chỗ kết thúc của đường thẳng đã bò trườn xung quanh chỗ lộn xộn của tầng cây thấp và đã làm thành đường viền súc vật trong đó.
“Coi chừng một cú xô đẩy!" giọng nói của Montgomery vang đến từ tận bên kia bụi cây.
Tôi đã ở trên chỗ dốc cao hơn những bụi rậm; Montgomery và Moreau khua khoắng dọc theo bãi biển ở phía dưới. Một cách chậm chạp chúng tôi đã lại gần giữa mạng lưới lăn tăn những cành và lá. Con mồi đã im lặng.
"Trở lại Căn nhà Đau đớn, Căn nhà Đau đớn, Căn nhà Đau đớn!" giọng nói của Người-Khỉ đã ăng ẳng, hai mươi thước Anh nào đó về phía bên phải.
Khi tôi đã nghe cái đấy, tôi tha thứ cho kẻ khốn khổ tội nghiệp về tất cả sự sợ hãi nó đã gây ra cho tôi. Tôi đã nghe những cành con lách tách và những cành cây kêu vun vút sang một bên trước bước đi nặng nề của con Ngựa-Tê Giác ở bên phải tôi. Khi đó bất ngờ qua một cái đa giác của màu xanh, trong bóng tối phân nửa dưới đám cây mọc um tùm, tôi đã thấy sinh vật chúng tôi đang săn. Tôi đã dừng lại. Nó đã thu mình lại vào một phạm vi khả thi nhỏ nhất, những con mắt xanh lá cây dạ quang của nó đã ngoảnh qua bờ vai nó và nhìn tôi.
Nó có thể hóa ra là một sự mâu thuẫn kỳ lạ trong tôi, - Tôi không thể giải thích sự việc, - nhưng bây giờ, thấy sinh vật ở đó trong một thái độ một cách hoàn hảo động vật, cùng với ánh sáng lập lòe trong những con mắt nó và gương mặt một cách không hoàn hảo con người của nó đã méo mó vì sự kinh hoàng, tôi đã hình dung một lần nữa sự việc nhân tính của nó. Chỉ một thời điểm nữa một người khác trong những người đuổi bắt nó sẽ thấy nó, và nó sẽ bị khắc chế và tóm cổ, để trải nghiệm thêm một lần nữa những sự tra tấn kinh khủng ở khu vực có hàng rào vây quanh. Đột ngột tôi đã rút súng lục của tôi ra, nhắm vào giữa những con mắt khiếp sợ của nó, và đã nổ súng. Lúc tôi làm như vậy, con Lợn Linh Cẩu đã thấy con mồi, và đã ném mình lên nó cùng với một tiếng thét hăm hở, đâm mạnh những cái răng khát máu vào cổ nó. Tất cả chung quanh tôi những đống lớn màu xanh lục của bụi cây đã lắc lư và gãy răng rắc khi những Người-Thú đã cùng xô đến. Một gương mặt và rồi một gương mặt khác nữa đã xuất hiện.
"Đừng giết chết nó, Prendick!" Moreau kêu. "Đừng giết chết nó!" và tôi thấy ống ấy cúi mình xuống lúc ông ấy đã luồn qua dưới những chiếc lá hình răng lược của những cây dương xỉ lớn.
Ngay sau đấy ông ấy đã quất con Lợn Linh Cẩu bằng tay cầm của roi của ông ấy, và ông ấy cùng Montgomery đã giữ xa ra những Người-Thú ăn thịt đã bị kích động, và một cách đặc biệt là M'ling, từ thân thể vẫn còn run rẩy. Con tóc xám đã đến khịt mũi về phía thi hài dưới cánh tay tôi. Những động vật khác, trong nhiệt huyết động vật của chúng, đã xô đẩy tôi để có được một tầm nhìn gần hơn.
"Quỷ tha ma bắt anh đi, Prendick!" Moreau nói. "Tôi đã muốn có nó."
"Tôi rất tiếc," tôi nói, dù tôi đã không phải như thế. "Nó đã là sự bốc đồng nhất thời." Tôi đã cảm thấy bải hoải vì sự nỗ lực và kích động. Quay lại, tôi đã rẽ lối ra của tôi khỏi đám Người-Thú đang xúm lại và đi tiếp một mình lên dốc về phía phần cao hơn của mũi đất. Dưới sự la hét chỉ huy của Moreau tôi đã nghe ba Người-Bò quấn vải trắng bắt đầu lôi kéo nạn nhân xuống về phía nước.
Đã dễ chịu bây giờ đối với tôi là được ở một mình. Những Người-Thú đã chứng tỏ một tính hiếu kỳ hoàn toàn mang tính người về xác chết, và đã đi theo nó thành một gút dày, khịt mũi và gầm gừ về phía nó khi những Người-Bò lôi kéo nó xuống bãi biển. Tôi đã đi tới mũi đất và theo dõi những Người-Bò, đen đúa trên nền bầu trời tối lúc họ đã mang thân thể chết nặng nề ra biển; và như một làn sóng xuyên qua trí não của tôi đã chợt đến một nhận thức về tính bâng quơ không tả xiết của các thứ ở trên hòn đảo. Ở trên bãi biển giữa những hòn đá ở phía dưới tôi đã là chàng Người-Khỉ, con Lợn-Linh Cẩu, và vài Người-Thú khác, đứng xung quanh Montgomery và Moreau. Họ tất cả vẫn còn mãnh liệt kích động, và tất cả tràn ngập những biểu hiện om sòm của lòng trung nghĩa của họ đối với Luật; tôi còn cảm thấy một sự quả quyết tuyệt đối trong trí não chính của tôi là con Lợn-Linh Cẩu đã có dính líu tới con thỏ bị giết. Một sự thuyết phục lạ lùng đã đến trên tôi, là, bảo toàn tính hiển nhiên của đường thẳng, tính lố bịch của các hình dạng, tôi đã có ở đây trước mặt tôi toàn bộ sự thăng bằng của cuộc sống con người trong bức tiểu họa, toàn bộ sự tác động lẫn nhau của bản năng, lý trí, và số phận trong dạng đơn giản nhất của nó. Người-Báo đã ngẫu nhiên nằm xuống: cái đấy đã là tất cả sự khác biệt. Súc vật tội nghiệp!
Những súc vật tội nghiệp! Tôi đã bắt đầu thấy diện mạo hèn hạ hơn của sự tàn ác của Moreau. Tôi không nghĩ trước đấy về sự đau đớn và sự phiền toái cái đấy đã đến với các nạn nhân tội nghiệp này sau khi chúng đã qua những bàn tay của Moreau. Tôi đã run rẩy chỉ vào những ngày day dứt thực sự ở trong khu hàng rào. Nhưng bây giờ cái đấy đã hóa ra là chuyện nhỏ hơn đối với tôi. Trước đây, chúng đã là các thú vật, những bản năng của chúng một cách phù hợp đã thích ứng tới môi trường xung quanh chúng, và chúng hạnh phúc như những thực thể sống có thể. Bây giờ chúng đã sảy chân vào những cái còng của loài người, đã sống trong một sự sợ hãi cái đấy chưa bao giờ chết, đã bực bội bởi một luật lệ chúng đã không thể hiểu; sự tồn tại bắt-chước-con-người của chúng, đã bắt đầu trong một nỗi thống khổ, đã là một sự vật lộn nội tâm dai dẳng, một sự kinh sợ dài đối với Moreau - và để làm gì? Sự bừa bãi giản đơn một cách vô cớ của việc này đã khuấy động tôi.
Nếu Moreau đã có một mục đích nào đó có thể hiểu được, tôi đã có thể đã có thiện cảm ít nhất là một chút với ông ấy. Tôi là không phải quá hay buồn nôn về sự đau đớn như cái đấy. Tôi đã có thể tha thứ ông ấy một chút thậm chí, nếu động cơ của ông ấy đã chỉ là sự căm thù. Nhưng ông ấy đã là rất thiếu tinh thần trách nhiệm, rất cực kỳ vô tâm! Tính hiếu kỳ của ông ấy, những sự nghiên cứu điên rồ, không mục đích của ông ấy, đã dẫn dắt ông ấy đi; và nhưng con vật đã bị ném ra để sống một năm gì đó, để đấu tranh và sai lầm một cách ngớ ngẩn và vật vã, và rốt cuộc để chết một cách đau đớn. Chúng đã là bất hạnh trong chính mình; động vật già ghét làm phiền lẫn nhau; Luật đã giữ chúng lại từ một sự đấu tranh gay gắt ngắn gọn và một kết thúc dứt khoát tới những hận thù tự nhiên giữa chúng.
Trong những ngày đấy sự sợ hãi của tôi về những Người-Thú đã đi theo lối của sự sợ hãi cá nhân của tôi đối với Moreau. Tôi đã rơi quả thực là vào một trạng thái không lành mạnh, sâu sắc và dai dẳng, và trái với sự sợ hãi, cái đấy đã bỏ lại những vết sẹo lâu bền ở trên trí não của tôi. Tôi phải thú nhận là tôi đã đánh mất niềm tin vào sự sáng suốt của thế giới khi tôi đã thấy nó phải chịu đựng sự lộn xộn đớn đau trên hòn đảo này. Một sự hủy hoại mù quáng, một cơ chế máy móc nhẫn tâm đồ sộ, đã hóa ra là để cắt và tạo hình kết cấu của sự sống và tôi, Moreau (bởi sự say mê nghiên cứu của ông ấy), Montgomery (bởi sự say mê nốc rượu của anh ấy), những Người-Thú cùng với những bản năng của chúng và những sự giới hạn tinh thần, đã bị xé rách và nghiến nát, không thương xót, một cách tất yếu, giữa sự phức tạp vô hạn của các bánh xe liên miên của nó. Nhưng điều kiện này đã không đến tất cả ngay lập tức: tôi nghĩ quả thực là tôi đã dự đoán trước một chút khi nói về nó lúc này.
(to be cont.)
Mới có mỗi một bạn phát biểu (không tính facebook),
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...