Buổi sáng vẫn còn như đang chết. Không một tiếng thì thầm của gió đã bị khuấy động; biển như thủy tinh được đánh bóng, bầu trời trống không, bãi biển hoang vắng. Trong trạng thái nửa kích động, nửa phát sốt của tôi, sự tĩnh mịch này của mọi thứ đã đè nặng lên tôi. Tôi đã cố huýt gió, và giai điệu xỉu đi. Tôi lại chửi thề, - lần thứ hai vào buổi sáng đấy. Rồi tôi đã đi tới góc khu vực hàng rào và nhìn chằm chằm về phía bụi rậm màu xanh lá cây cái đấy đã nuốt chửng Moreau và Montgomery. Lúc nào họ sẽ trở lại, và như thế nào? Lúc đó xa xa ra lên bãi biển một Người-Thú nhỏ nhắn màu xám đã xuất hiện, chạy xuống tới mép của nước và bắt đầu té nước xung quanh. Tôi đi dạo lại tới khung cửa, rồi tới góc một lần nữa, và như vậy đã bắt đầu đi tới đi lui như một người lính gác đang làm nhiệm vụ. Một lần tôi đã khựng lại vì giọng nói từ đằng xa của Montgomery oang oang, Coo-ee-Moreau!" Cánh tay tôi đã thành ít đau hơn, nhưng rất nóng. Tôi đã bị hơi phát sốt và khát. Bóng tôi đã trở nên ngắn hơn. Tôi theo dõi hình dáng ở đằng xa đến khi cái đấy đã đi ra xa một lần nữa. Moreau và Montgomery sẽ không bao giờ trở lại? Ba con chim biển đã bắt đầu đánh nhau vì báu vật đã mắc cạn nào đó.
Rồi từ phía xa ở đằng sau khu hàng rào tôi đã nghe một cái phát súng lục. Một sự im lặng dài, và rồi lại một phát nữa. Rồi một tiếng hét kêu la gần hơn, và lại một khe hở im lặng ảm đạm nữa. Trí tưởng tượng bất hạnh của tôi được bố trí làm việc để giằn vặt tôi. Rồi bất ngờ một phát súng nổ ngay bên cạnh. Tôi đi tới góc, giật mình, và trông thấy Montgomery, - gương mặt anh ấy đỏ tươi, tóc rối bù, và những đầu gối quần bị rách. Khuôn mặt của anh ấy đã biểu lộ một sự thất kinh sâu sắc. Ở đằng sau anh ấy một Người-Thú vai thõng xuống, M'ling, và xung quanh những quai hàm của M'ling đã là những vết bẩn tối sẫm kỳ quặc nào đó.
"Ông ta về chưa?" Montgomery nói.
"Moreau á?" tôi nói. "Chưa."
"Chúa của tôi ơi!" người này hổn ha hổn hển, hầu như nức nở. "Quay vào trong," anh ấy nói, cầm tay tôi. "Chúng bị điên. Tất cả bọn chúng sắp điên hết cả. Cái gì có thể đã xảy ra? Tôi không biết. Tôi sẽ kể với anh, lúc tôi có thể thở được. Rượu bờ-ran-đi đâu rồi?"
Montgomery đi khập khiễng ở phía trước tôi vào phòng và ngồi xuống chiếc ghế tựa dài. M'ling đã ném mình xuống ngay bên ngoài khung cửa và bắt đầu thở hổn hển như một con chó. Tôi đã kiếm được cho Montgomery rượu bờ-ran-đi và một ít nước. Anh ấy đã ngồi nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, lấy lại hơi thở của mình. Sau vài phút anh ấy đã bắt đầu kể với tôi cái đã xảy ra.
Anh ấy đã đi theo dấu vết của họ theo lối nào đó. Nó đã là đủ thẳng thớm lúc đầu nhờ có những bụi rậm bị bẹp và bị làm gãy, những mảnh vụn trắng đã bị rách ra từ những tấm vải băng của báo sư tử, và những vệt máu bẩn không thường xuyên trên những chiếc lá của những cây bụi và tầng cây thấp. Anh ấy đã đánh mất dấu vết, dù bằng cách nào, trên nền bằng đá tận bên kia dòng chảy ở đâu tôi đã thấy Người-Thú uống nước, và đã đi lăng nhăng không mục đích về hướng tây vừa đi vừa hét gọi tên của Moreau. Rồi M'ling đã đến chỗ anh ấy mang theo một cái rìu nhỏ sáng choang. M'ling đã không biết gì về việc báo sư tử; đang chặt cây, và nghe thấy anh ấy gọi. Họ đã đi tiếp và hét gọi cùng nhau. Hai Người-Thú đã đến núp và săm soi họ qua tầng cây thấp, cùng với những điệu bộ và một dáng đi lén lút cái đấy đã báo động Montgomery vì sự kỳ quặc của chúng. Anh ấy đã réo gọi chúng, và chúng đã bỏ chạy với vẻ có lỗi. Anh ấy đã dừng hét gọi sau chuyện này, và sau khi đi lăng nhăng một hồi ra xa hơn theo một lối vô định, đã quyết định đến thăm những túp lều.
Anh ấy đã thấy hẻm núi bị bỏ không.
Mỗi phút càng trở nên lo ngại hơn, anh ấy đã bắt đầu lần trở lại những bước chân của anh ấy. Rồi việc đã là anh ấy đã bắt gặp hai Người-Lợn mà tôi đã nhìn thấy đang khiêu vũ vào đêm tôi đến đây; chúng đã bị nhuốm máu ở quanh miệng, và một cách dữ dội đã bị kích động. Chúng vừa đi vừa dẫm đạp lên những cây dương xỉ, và đã dừng lại cùng với những bộ mặt dữ tợn khi chúng nhìn thấy anh ấy. Anh ấy đã quất đen đét roi của anh ấy trong một sự náo động nào đó, và tức khắc chúng đã xông vào anh ấy. Chưa bao giờ trước đây có một Người-Thú đã dám làm việc đấy. Một đứa anh ấy đã bắn xuyên đầu; M'ling đã ném mình lên đứa kia, và cả hai vừa lăn vừa vật lộn. M'ling đã đè được con vật xuống dưới cùng với những chiếc răng của chàng ta trong cổ họng của nó, và Montgomery cũng đã bắn nó lúc nó vật lộn trong sự nắm chặt của M'ling. Anh ấy đã gặp khó khăn nào đó trong việc xui khiến M'ling để đi tiếp cùng với anh ấy. Từ chỗ đó họ đã vội vàng trở lại chỗ tôi. Trên đường đi, M'ling bất ngờ đã xông vào một bụi cây và đã lùa ra một Người-Mèo-Rừng, cũng nhuốm máu, và bị què vì một vết thương ở chân. Thú vật này đã chạy theo một lối nhỏ và sau đấy đã quay ngoắt lại lúc bị cùng đường, và Montgomery - với một chút đùa giỡn, tôi nghĩ - đã bắn nó.
"Tất cả cái đó có nghĩa gì?" tôi nói.
Anh ấy đã lắc đầu, và đã quay lại một lần nữa tới rượu bờ-ran-đi.
(to be cont.)
Rồi từ phía xa ở đằng sau khu hàng rào tôi đã nghe một cái phát súng lục. Một sự im lặng dài, và rồi lại một phát nữa. Rồi một tiếng hét kêu la gần hơn, và lại một khe hở im lặng ảm đạm nữa. Trí tưởng tượng bất hạnh của tôi được bố trí làm việc để giằn vặt tôi. Rồi bất ngờ một phát súng nổ ngay bên cạnh. Tôi đi tới góc, giật mình, và trông thấy Montgomery, - gương mặt anh ấy đỏ tươi, tóc rối bù, và những đầu gối quần bị rách. Khuôn mặt của anh ấy đã biểu lộ một sự thất kinh sâu sắc. Ở đằng sau anh ấy một Người-Thú vai thõng xuống, M'ling, và xung quanh những quai hàm của M'ling đã là những vết bẩn tối sẫm kỳ quặc nào đó.
"Ông ta về chưa?" Montgomery nói.
"Moreau á?" tôi nói. "Chưa."
"Chúa của tôi ơi!" người này hổn ha hổn hển, hầu như nức nở. "Quay vào trong," anh ấy nói, cầm tay tôi. "Chúng bị điên. Tất cả bọn chúng sắp điên hết cả. Cái gì có thể đã xảy ra? Tôi không biết. Tôi sẽ kể với anh, lúc tôi có thể thở được. Rượu bờ-ran-đi đâu rồi?"
Montgomery đi khập khiễng ở phía trước tôi vào phòng và ngồi xuống chiếc ghế tựa dài. M'ling đã ném mình xuống ngay bên ngoài khung cửa và bắt đầu thở hổn hển như một con chó. Tôi đã kiếm được cho Montgomery rượu bờ-ran-đi và một ít nước. Anh ấy đã ngồi nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, lấy lại hơi thở của mình. Sau vài phút anh ấy đã bắt đầu kể với tôi cái đã xảy ra.
Anh ấy đã đi theo dấu vết của họ theo lối nào đó. Nó đã là đủ thẳng thớm lúc đầu nhờ có những bụi rậm bị bẹp và bị làm gãy, những mảnh vụn trắng đã bị rách ra từ những tấm vải băng của báo sư tử, và những vệt máu bẩn không thường xuyên trên những chiếc lá của những cây bụi và tầng cây thấp. Anh ấy đã đánh mất dấu vết, dù bằng cách nào, trên nền bằng đá tận bên kia dòng chảy ở đâu tôi đã thấy Người-Thú uống nước, và đã đi lăng nhăng không mục đích về hướng tây vừa đi vừa hét gọi tên của Moreau. Rồi M'ling đã đến chỗ anh ấy mang theo một cái rìu nhỏ sáng choang. M'ling đã không biết gì về việc báo sư tử; đang chặt cây, và nghe thấy anh ấy gọi. Họ đã đi tiếp và hét gọi cùng nhau. Hai Người-Thú đã đến núp và săm soi họ qua tầng cây thấp, cùng với những điệu bộ và một dáng đi lén lút cái đấy đã báo động Montgomery vì sự kỳ quặc của chúng. Anh ấy đã réo gọi chúng, và chúng đã bỏ chạy với vẻ có lỗi. Anh ấy đã dừng hét gọi sau chuyện này, và sau khi đi lăng nhăng một hồi ra xa hơn theo một lối vô định, đã quyết định đến thăm những túp lều.
Anh ấy đã thấy hẻm núi bị bỏ không.
Mỗi phút càng trở nên lo ngại hơn, anh ấy đã bắt đầu lần trở lại những bước chân của anh ấy. Rồi việc đã là anh ấy đã bắt gặp hai Người-Lợn mà tôi đã nhìn thấy đang khiêu vũ vào đêm tôi đến đây; chúng đã bị nhuốm máu ở quanh miệng, và một cách dữ dội đã bị kích động. Chúng vừa đi vừa dẫm đạp lên những cây dương xỉ, và đã dừng lại cùng với những bộ mặt dữ tợn khi chúng nhìn thấy anh ấy. Anh ấy đã quất đen đét roi của anh ấy trong một sự náo động nào đó, và tức khắc chúng đã xông vào anh ấy. Chưa bao giờ trước đây có một Người-Thú đã dám làm việc đấy. Một đứa anh ấy đã bắn xuyên đầu; M'ling đã ném mình lên đứa kia, và cả hai vừa lăn vừa vật lộn. M'ling đã đè được con vật xuống dưới cùng với những chiếc răng của chàng ta trong cổ họng của nó, và Montgomery cũng đã bắn nó lúc nó vật lộn trong sự nắm chặt của M'ling. Anh ấy đã gặp khó khăn nào đó trong việc xui khiến M'ling để đi tiếp cùng với anh ấy. Từ chỗ đó họ đã vội vàng trở lại chỗ tôi. Trên đường đi, M'ling bất ngờ đã xông vào một bụi cây và đã lùa ra một Người-Mèo-Rừng, cũng nhuốm máu, và bị què vì một vết thương ở chân. Thú vật này đã chạy theo một lối nhỏ và sau đấy đã quay ngoắt lại lúc bị cùng đường, và Montgomery - với một chút đùa giỡn, tôi nghĩ - đã bắn nó.
"Tất cả cái đó có nghĩa gì?" tôi nói.
Anh ấy đã lắc đầu, và đã quay lại một lần nữa tới rượu bờ-ran-đi.
(to be cont.)
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...