XVII. Thảm họa.
Vừa vặn sáu tuần đã trôi qua trước khi tôi đã đánh mất mọi cảm giác ngoại trừ sự không thích và sự ghê tởm đối với cuộc thí nghiệm ô nhục này của của Moreau. Ý định độc nhất của tôi đã là rời khỏi những bức biếm họa kinh khủng này của trí tưởng tượng của Tạo hóa của tôi, trở lại với sự giao thiệp ngọt ngào và lành mạnh của mọi người. Những sinh vật-đồng chí của tôi, mà tôi đã bị tách riêng ra như thế khỏi họ, đã bắt đầu khoác một tính cách tốt và vẻ đẹp bình dị trong trí nhớ của tôi. Tình bạn lúc ban đầu của tôi với Montgomery đã không tăng. Sự cách ly dài của anh ấy khỏi thế giới loài người, thói say rượu bí hiểm của anh ấy, sự đồng cảm rành rành của anh ấy với những Người-Thú, đã làm hỏng anh ấy trước mắt tôi. Vài lần tôi để anh ấy đi một mình với chúng. Tôi đã tránh sự giao thiệp cùng với chúng bằng mọi cách có thể. Tôi đã dành một tỷ lệ ngày càng tăng thời gian của tôi ở trên bãi biển, tìm kiếm một cánh buồm giải phóng nào đó cái đấy chưa bao giờ xuất hiện, - cho đến một ngày đã rơi xuống đầu chúng tôi một thảm họa kinh khủng, cái đấy đã phủ một diện mạo hoàn toàn khác biệt lên mọi thứ lạ lùng quanh tôi.
Đấy là khoảng bảy hoặc tám tuần sau khi tôi đến đây, - chắc nhiều hơn một chút, tôi nghĩ, mặc dù tôi cũng không bận tâm để đếm thời gian, - lúc thảm họa này đã xảy ra. Nó đã xảy ra vào buổi sáng sớm - tôi phải nghĩ là vào khoảng sáu giờ. Tôi trở dậy và ăn sáng sớm, bị khuấy động bởi tiếng ồn của ba Người-Thú mang gỗ vào khu có hàng rào.
Sau bữa sáng tôi đã đi tới cổng vào đang mở của khu có hàng rào, và đã đứng ở đó hút một điếu thuốc lá và thưởng thức không khí tươi mát của buổi sáng sớm. Moreau ngay lập tức đã vòng đến góc khu hàng rào và đón chào tôi. Ông ấy đã vượt qua tôi, và tôi đã nghe ông ấy ở phía sau tôi mở cửa và bước vào phòng thí nghiệm của ông. Tôi đã cứng hết cả người lại vào lúc đấy vì sự kinh tởm chỗ đấy, chỗ mà tôi đã nghe một cách vô cảm một con báo nạn nhân bắt đầu bị hành hạ vào một hôm khác. Nó đã gặp kẻ hành hạ nó cùng với một tiếng rít, hầu như chính xác như tiếng như vậy của một người đàn bà lăng loàn giận dữ.
Rồi bất ngờ một cái gì đó đã xảy ra, - tôi không biết cái gì, cho tới tận hôm nay. Tôi đã nghe một tiếng thét ngắn, sắc nét ở đằng sau tôi, tiếng ai đó ngã, và quay lại đã thấy một gương mặt đáng kinh sợ xô vào tôi, - không phải con người, không phải động vật, mà là một thứ tối tăm, màu nâu, với những đường khâu cùng với những cái sẹo nhánh màu đỏ, những giọt đỏ chảy ra ở trên nó, và những con mắt không có mí sáng bừng bừng. Tôi đã vung cánh tay để bảo vệ mình từ cú đánh cái đấy đã ném tôi cắm đầu xuống với một cẳng tay bị làm gãy; Và quái vật to lớn, băng bó trong vải xô và với những mảnh băng bị biến màu đỏ vẫy cánh xung quanh nó, nhảy qua tôi và chạy đi. Tôi đã lăn lông lốc xuống bãi biển, đã cố ngồi dậy, và đã gục xuống trên cánh tay bị gãy. Lúc đó Moreau đã xuất hiện, cả gương mặt trắng đồ sộ của ông ta trông càng kinh khủng hơn vì máu đã chảy nhỏ giọt xuống từ trên trán. Một tay ông ta cầm khẩu súng lục. Ông ta đã liếc về phía tôi một cái, nhưng đã lao đi ngay lập tức để đuổi theo con báo.
Tôi đã thử dùng cánh tay khác và đã ngồi dậy. Hình dạng quấn vải băng ở phía trước đã chạy với những bước nhảy cóc dài vãi hàng dọc theo bãi biển, và Moreau đã bám theo nó. Nó đã ngoảnh đầu lại và đã thấy ông ta, rồi tăng tốc và đột ngột lao vào những bụi rậm. Nó đã bỏ rơi ông ta bằng mỗi bước chân dài. Tôi đã thấy nó rúc vào bụi, và Moreau, chạy bị lệch đi để chắn đường nó, đã nổ súng và bắn trượt đúng lúc nó biến mất. Rồi ông ta cũng đã biến mất trong sự hỗn độn màu xanh lá cây. Tôi đã nhìn chằm chằm đằng sau họ, và rồi cơn đau trong cánh tay tôi đã dội lên, và cùng với một tiếng rên rỉ tôi đã loạng choạng trên hai chân. Montgomery đã xuất hiện trong khung cửa, đã mặc đồ, và cùng với khẩu súng lục ổ quay của anh ấy trong tay.
"Chúa vĩ đại, Prendick!" Anh ấy đã nói, không nhận ra là tôi đã bị thương, "Con súc vật này đã thoát! Đã giằng đứt cái gông ra khỏi bức tường! Anh đã thấy họ?" Rồi đột ngột, thấy tôi kẹp chặt cánh tay, "Chuyện gì thế này?"
"Tôi đã đứng trong khung cửa," Tôi nói.
Anh ấy tiến về phía trước và cầm lấy cánh tay tôi. “Máu trên tay áo," anh ấy nói, và đã sắn tay áo vải flanen. Anh ấy đút vũ khí của anh ấy vào bao, sờ nắn tay tôi xem tôi bị đau chỗ nào, và dẫn tôi vào trong. "Tay anh đã bị gãy," anh ấy đã nói, và sau đấy, "Nói với tôi chính xác như thế nào nó đã xảy ra - cái gì đã xảy ra?"
Tôi đã kể với anh ấy cái tôi đã thấy; kể với anh ấy bằng những câu rời rạc, với hơi thở hổn hển vì đau xen vào giữa chúng, và rất khéo léo và mau lẹ anh ấy băng bó cánh tay tôi trong lúc đó. Anh ấy đã quàng nó từ bờ vai của tôi, đã đứng lại và nhìn vào tôi.
"Anh sẽ ổn," anh ấy nói. "Và bây giờ?"
Anh ấy nghĩ ngợi. Rồi anh ấy đi ra và khóa những cánh cổng khu hàng rào lại. Anh ấy vắng mặt một khoảng thời gian.
Tôi chủ yếu là đã bận tâm về cánh tay tôi. Việc xảy ra đã hóa ra là chỉ đơn thuần thêm một trong nhiều thứ kinh khủng. Tôi đã ngồi xuống trong ghế tựa dài, và tôi phải nhận là tôi đã chửi bới hòn đảo một cách thật lòng. Cảm giác đần độn đầu tiên của sự tổn hại trong cánh tay tôi sẵn đã đưa đến một sự đau đớn cháy bỏng khi Montgomery đã xuất hiện lại. Gương mặt của anh ấy đã nhợt nhạt hẳn đi, và những chiếc răng hàm dưới đã phô ra hơn bao giờ hết.
"Tôi không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ thứ gì từ ông ấy," anh ấy nói. "Tôi nghĩ ông ấy có thể muốn sự giúp đỡ của tôi." Anh ấy đã nhìn chằm chằm vào tôi cùng với những con mắt ngây ra. "Đấy đã là một con thú khỏe," anh ấy nói. "Nó đơn giản là đã vặn mạnh cái cùm của nó khỏi bức tường." Anh ấy đã đi tới cửa sổ, sau đấy tới cánh cửa, và ở đó đã quay về phía tôi. "Tôi sẽ đi theo ông ấy," anh ấy nói. "Có một khẩu súng lục nữa tôi có thể bỏ lại cho anh. Nói thật với anh, tôi cảm thấy lo lắng thế nào đó."
Anh ấy đã lấy được vũ khí, và đưa nó sẵn sàng tới tay tôi trên bàn; rồi đã đi ra, bỏ lại một sự u ám không ngừng trong không khí. Tôi đã không ngồi lâu sau khi anh ấy đi, mà đã cầm khẩu súng trong tay và đi tới khung cửa.
(to be cont.)
Vừa vặn sáu tuần đã trôi qua trước khi tôi đã đánh mất mọi cảm giác ngoại trừ sự không thích và sự ghê tởm đối với cuộc thí nghiệm ô nhục này của của Moreau. Ý định độc nhất của tôi đã là rời khỏi những bức biếm họa kinh khủng này của trí tưởng tượng của Tạo hóa của tôi, trở lại với sự giao thiệp ngọt ngào và lành mạnh của mọi người. Những sinh vật-đồng chí của tôi, mà tôi đã bị tách riêng ra như thế khỏi họ, đã bắt đầu khoác một tính cách tốt và vẻ đẹp bình dị trong trí nhớ của tôi. Tình bạn lúc ban đầu của tôi với Montgomery đã không tăng. Sự cách ly dài của anh ấy khỏi thế giới loài người, thói say rượu bí hiểm của anh ấy, sự đồng cảm rành rành của anh ấy với những Người-Thú, đã làm hỏng anh ấy trước mắt tôi. Vài lần tôi để anh ấy đi một mình với chúng. Tôi đã tránh sự giao thiệp cùng với chúng bằng mọi cách có thể. Tôi đã dành một tỷ lệ ngày càng tăng thời gian của tôi ở trên bãi biển, tìm kiếm một cánh buồm giải phóng nào đó cái đấy chưa bao giờ xuất hiện, - cho đến một ngày đã rơi xuống đầu chúng tôi một thảm họa kinh khủng, cái đấy đã phủ một diện mạo hoàn toàn khác biệt lên mọi thứ lạ lùng quanh tôi.
Đấy là khoảng bảy hoặc tám tuần sau khi tôi đến đây, - chắc nhiều hơn một chút, tôi nghĩ, mặc dù tôi cũng không bận tâm để đếm thời gian, - lúc thảm họa này đã xảy ra. Nó đã xảy ra vào buổi sáng sớm - tôi phải nghĩ là vào khoảng sáu giờ. Tôi trở dậy và ăn sáng sớm, bị khuấy động bởi tiếng ồn của ba Người-Thú mang gỗ vào khu có hàng rào.
Sau bữa sáng tôi đã đi tới cổng vào đang mở của khu có hàng rào, và đã đứng ở đó hút một điếu thuốc lá và thưởng thức không khí tươi mát của buổi sáng sớm. Moreau ngay lập tức đã vòng đến góc khu hàng rào và đón chào tôi. Ông ấy đã vượt qua tôi, và tôi đã nghe ông ấy ở phía sau tôi mở cửa và bước vào phòng thí nghiệm của ông. Tôi đã cứng hết cả người lại vào lúc đấy vì sự kinh tởm chỗ đấy, chỗ mà tôi đã nghe một cách vô cảm một con báo nạn nhân bắt đầu bị hành hạ vào một hôm khác. Nó đã gặp kẻ hành hạ nó cùng với một tiếng rít, hầu như chính xác như tiếng như vậy của một người đàn bà lăng loàn giận dữ.
Rồi bất ngờ một cái gì đó đã xảy ra, - tôi không biết cái gì, cho tới tận hôm nay. Tôi đã nghe một tiếng thét ngắn, sắc nét ở đằng sau tôi, tiếng ai đó ngã, và quay lại đã thấy một gương mặt đáng kinh sợ xô vào tôi, - không phải con người, không phải động vật, mà là một thứ tối tăm, màu nâu, với những đường khâu cùng với những cái sẹo nhánh màu đỏ, những giọt đỏ chảy ra ở trên nó, và những con mắt không có mí sáng bừng bừng. Tôi đã vung cánh tay để bảo vệ mình từ cú đánh cái đấy đã ném tôi cắm đầu xuống với một cẳng tay bị làm gãy; Và quái vật to lớn, băng bó trong vải xô và với những mảnh băng bị biến màu đỏ vẫy cánh xung quanh nó, nhảy qua tôi và chạy đi. Tôi đã lăn lông lốc xuống bãi biển, đã cố ngồi dậy, và đã gục xuống trên cánh tay bị gãy. Lúc đó Moreau đã xuất hiện, cả gương mặt trắng đồ sộ của ông ta trông càng kinh khủng hơn vì máu đã chảy nhỏ giọt xuống từ trên trán. Một tay ông ta cầm khẩu súng lục. Ông ta đã liếc về phía tôi một cái, nhưng đã lao đi ngay lập tức để đuổi theo con báo.
Tôi đã thử dùng cánh tay khác và đã ngồi dậy. Hình dạng quấn vải băng ở phía trước đã chạy với những bước nhảy cóc dài vãi hàng dọc theo bãi biển, và Moreau đã bám theo nó. Nó đã ngoảnh đầu lại và đã thấy ông ta, rồi tăng tốc và đột ngột lao vào những bụi rậm. Nó đã bỏ rơi ông ta bằng mỗi bước chân dài. Tôi đã thấy nó rúc vào bụi, và Moreau, chạy bị lệch đi để chắn đường nó, đã nổ súng và bắn trượt đúng lúc nó biến mất. Rồi ông ta cũng đã biến mất trong sự hỗn độn màu xanh lá cây. Tôi đã nhìn chằm chằm đằng sau họ, và rồi cơn đau trong cánh tay tôi đã dội lên, và cùng với một tiếng rên rỉ tôi đã loạng choạng trên hai chân. Montgomery đã xuất hiện trong khung cửa, đã mặc đồ, và cùng với khẩu súng lục ổ quay của anh ấy trong tay.
"Chúa vĩ đại, Prendick!" Anh ấy đã nói, không nhận ra là tôi đã bị thương, "Con súc vật này đã thoát! Đã giằng đứt cái gông ra khỏi bức tường! Anh đã thấy họ?" Rồi đột ngột, thấy tôi kẹp chặt cánh tay, "Chuyện gì thế này?"
"Tôi đã đứng trong khung cửa," Tôi nói.
Anh ấy tiến về phía trước và cầm lấy cánh tay tôi. “Máu trên tay áo," anh ấy nói, và đã sắn tay áo vải flanen. Anh ấy đút vũ khí của anh ấy vào bao, sờ nắn tay tôi xem tôi bị đau chỗ nào, và dẫn tôi vào trong. "Tay anh đã bị gãy," anh ấy đã nói, và sau đấy, "Nói với tôi chính xác như thế nào nó đã xảy ra - cái gì đã xảy ra?"
Tôi đã kể với anh ấy cái tôi đã thấy; kể với anh ấy bằng những câu rời rạc, với hơi thở hổn hển vì đau xen vào giữa chúng, và rất khéo léo và mau lẹ anh ấy băng bó cánh tay tôi trong lúc đó. Anh ấy đã quàng nó từ bờ vai của tôi, đã đứng lại và nhìn vào tôi.
"Anh sẽ ổn," anh ấy nói. "Và bây giờ?"
Anh ấy nghĩ ngợi. Rồi anh ấy đi ra và khóa những cánh cổng khu hàng rào lại. Anh ấy vắng mặt một khoảng thời gian.
Tôi chủ yếu là đã bận tâm về cánh tay tôi. Việc xảy ra đã hóa ra là chỉ đơn thuần thêm một trong nhiều thứ kinh khủng. Tôi đã ngồi xuống trong ghế tựa dài, và tôi phải nhận là tôi đã chửi bới hòn đảo một cách thật lòng. Cảm giác đần độn đầu tiên của sự tổn hại trong cánh tay tôi sẵn đã đưa đến một sự đau đớn cháy bỏng khi Montgomery đã xuất hiện lại. Gương mặt của anh ấy đã nhợt nhạt hẳn đi, và những chiếc răng hàm dưới đã phô ra hơn bao giờ hết.
"Tôi không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ thứ gì từ ông ấy," anh ấy nói. "Tôi nghĩ ông ấy có thể muốn sự giúp đỡ của tôi." Anh ấy đã nhìn chằm chằm vào tôi cùng với những con mắt ngây ra. "Đấy đã là một con thú khỏe," anh ấy nói. "Nó đơn giản là đã vặn mạnh cái cùm của nó khỏi bức tường." Anh ấy đã đi tới cửa sổ, sau đấy tới cánh cửa, và ở đó đã quay về phía tôi. "Tôi sẽ đi theo ông ấy," anh ấy nói. "Có một khẩu súng lục nữa tôi có thể bỏ lại cho anh. Nói thật với anh, tôi cảm thấy lo lắng thế nào đó."
Anh ấy đã lấy được vũ khí, và đưa nó sẵn sàng tới tay tôi trên bàn; rồi đã đi ra, bỏ lại một sự u ám không ngừng trong không khí. Tôi đã không ngồi lâu sau khi anh ấy đi, mà đã cầm khẩu súng trong tay và đi tới khung cửa.
(to be cont.)
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...