Tôi không biết bao nhiêu lâu tôi đã ngồi ở đó làm kế hoạch. Nó phải là một giờ gì đó. Rồi việc đặt kế hoạch của tôi đã bị gián đoạn bởi sự trở lại của Montgomery tới khu vực lân cận chỗ tôi. Tôi đã nghe một sự la hét từ nhiều cổ họng, một sự ồn ào của những tiếng kêu hoan hỉ đi ngang qua xuống phía bãi biển, vừa hò reo và vừa rú lên, và những tiếng kêu thét đầy kích động cái đấy có vẻ đến điểm dừng ở gần mép nước. Sự náo loạn đã nổi lên và đã trùng xuống; tôi đã nghe những tiếng đập nặng nề và tiếng vỡ ra từng mảnh vụn của gỗ, nhưng nó đã không làm phiền toái tôi lúc đấy. Một việc tụng kinh một cách không hòa hợp đã bắt đầu.
Những ý nghĩ của tôi đã quay trở lại tới phương tiện của tôi để thoát khỏi đây. Tôi đứng dậy, mang cái đèn, và đi vào một căn lán để nhìn vào những thùng chứa nào đó tôi đã thấy ở đó. Rồi tôi đã trở nên chú ý tới những nội dung của mấy chiếc hộp bánh quy bằng sắt tây, và đã mở một hộp. Tôi đã thấy một cái gì đó ở ngoài khóe mắt tôi, - một hình dáng màu đỏ, - và đã quay phắt lại.
Ở đằng sau tôi là khoảng sân có hàng rào, bức vẽ đen trắng sống động trong ánh trăng, và một đống gỗ và củi trên đó Moreau và các nạn nhân đã bị cắt xén của ông ấy đang nằm, chồng chéo lên nhau. Họ trông như là đã kẹp chặt lấy nhau trong một cuộc vật lộn thù hằn cuối cùng. Những vết thương của ông ấy đã mở ngoác ra, đen như đêm, và máu cái đấy đã nhỏ giọt nằm thành những mảnh vá đen ở trên cát. Rồi tôi đã thấy, mà không hiểu, nguyên nhân của bóng ma của tôi, - một ánh sáng rực rỡ hồng hào cái đấy đã đến và đã nhảy nhót và đã đi ở trên bức tường đối diện. Tôi đã hiểu sai cái này, đã cho rằng nó đã là một sự phản chiếu của cái đèn lung linh của tôi, và đã quay trở lại lần nữa tới những đồ tích trữ trong căn lán. Tôi đã tiếp tục lục soát trong chúng, cố gắng nhất như là một người chỉ có một tay có thể, tìm được thứ này thứ kia thích hợp, và đưa chúng sang một bên để cho chiếc xuồng lớn ngày mai. Những sự vận động của tôi đã là chậm chạp, và thời gian đã trôi qua nhanh. Một cách lãnh đạm ánh sáng ban ngày đã bò trườn lên tôi.
Tiếng tụng kinh đã chết lặng, giành chỗ cho một tiếng hét vang; rồi cái đấy đã bắt đầu một lần nữa, và bất ngờ đã phá vỡ vào một sự ồn ào. Tôi đã nghe những tiếng hét, "Nữa đi! Nữa đi!" một tiếng động như cãi nhau, và một tiếng kêu thét hoang dã đột ngột. Đặc tính của những tiếng động đã thay đổi rất hoành tráng đến mức nó đã tóm giữ sự chú ý của tôi. Tôi đã đi ra vào khoảng sân có hàng rào và lắng nghe. Lúc đó cắt như một con dao xuyên qua sự rối loạn đã vẳng đến tiếng lên đạn súng lục.
Tôi đã ngay lập tức lao qua phòng của tôi tới khung cửa nhỏ. Lúc tôi làm như vậy tôi đã nghe thấy mấy chiếc thùng đóng hàng ở đằng sau tôi trôi tuột xuống và vỡ ra từng mảnh cùng với một tiếng loảng xoảng của thủy tinh trên sàn căn lán. Nhưng tôi đã không lưu ý những cái này. Tôi hất cánh cửa mở tung và nhìn ra.
Trên bãi biển cạnh nhà thuyền một ngọn lửa đốt rác đã cháy lên, trút như mưa các tia lửa vào sự phảng phất của bình minh. Chung quanh cái này đã vật lộn một khối lớn những hình dáng màu đen. Tôi đã nghe Montgomery gọi tên tôi. Tôi bắt đầu chạy ngay lập tức về phía ngọn lửa này, súng cầm trong tay. Tôi đã thấy cái lưỡi hồng của khẩu súng lục của Montgomery liếm ra một lần, gần mặt đất. Anh ấy đã ngã xuống. Tôi đã hét lên cùng với tất cả sức lực của tôi và đã bắn vào không khí. Tôi nghe một ai đó kêu, "Chủ nhân!" Đám vật lộn màu đen đang vo viên lại đã vỡ thành những khối phân tán, ngọn lửa bùng lên và lụi xuống. Đám đông những Người-Thú đã bỏ chạy trong sự hoảng sợ bất ngờ trước mặt tôi, trên bãi biển. Trong sự kích động của tôi tôi đã bắn vào những cái lưng đang rút chạy của chúng lúc chúng đã biến mất giữa những bụi rậm. Lúc đó tôi đã quay lại tới những đống màu đen ở trên mặt đất. Montgomery nằm trên lưng anh ấy, cùng với Người-Thú có lông màu xám nằm ườn vắt ngang qua thân thể anh ấy. Thú vật đã chết, nhưng vẫn còn tóm chặt cổ họng của Montgomery bằng những móng vuốt cong của nó. Ngay bên cạnh M'ling nằm úp mặt xuống và hoàn toàn bất động, cổ của nó đã bị cắn toác ra và phần trên của chai rượu bờ-ran-đi đã vỡ thành từng mảnh trong tay nó. Hai hình dáng khác nằm gần ngọn lửa, - một im lìm, cái kia rên rỉ chập chờn, mỗi lúc này lúc khác lại nhấc đầu của nó lên chầm chậm, rồi lại bỏ nó xuống.
Tôi đã tóm lấy người màu xám và đã kéo nó ra khỏi thân thể của Montgomery; những móng vuốt của nó đã vạch xuống chiếc áo khoác rách một cách bất đắc dĩ khi tôi đã lôi kéo nó xa ra. Montgomery đã rầu rĩ trong gương mặt và thở vừa vặn thoi thóp. Tôi đã tóe nước biển lên mặt anh ấy và đã kê đầu anh ấy lên chiếc áo khoác đã được cuộn lại của tôi. M'ling đã chết. Sinh vật đã bị thương vì ngọn lửa - nó đã là một Súc-vật-chó-sói cùng với một gương mặt xám có râu - đang nằm, tôi đã tìm thấy, cùng với phần phía trước của thân thể nó ở phía trên vẫn còn cây gỗ rực sáng. Thứ khốn khổ đã là bị làm hại một cách rất khiếp sợ đến mức vì lòng khoan dung tôi đã nổ bay sọ nó ngay lập tức. Súc vật khác là một trong số những Người-Bò quấn trong vải trắng. Nó cũng đã chết. Những Người-Thú còn lại đã biến mất khỏi bãi biển.
Tôi đã tới chỗ Montgomery một lần nữa và quỳ xuống ở bên cạnh anh ấy, nguyền rủa sự kém hiểu biết của tôi về y học. Ngọn lửa ở bên cạnh tôi đã lụi đi, và chỉ những quầng than cháy của thanh gỗ rực sáng ở những đầu mấu và được trộn lẫn cùng với tro tàn màu xám của cành vụn là còn lại. Tôi đã tò mò một cách tình cờ ở đâu Montgomery đã kiếm được gỗ của anh ấy. Rồi tôi thấy là rạng đông đã ở trên đầu chúng tôi. Bầu trời đã trở nên sáng hơn, mặt trăng đang lặn đã trở nên nhợt nhạt đi và mờ đục trong màu xanh dạ quang của ngày. Bầu trời về hướng đông đã bị viền cùng với màu đỏ.
Bất ngờ tôi đã nghe một tiếng uỵch và một tiếng huýt gió ở đằng sau tôi, và, nhìn lại, tôi đã nhảy dựng lên cùng với một tiếng hét khủng khiếp. Tương phản với bình minh ấm áp những mảng khói đen lớn xáo động mạnh đang sôi lên ở ngoài khu hàng rào, và qua bóng tối ào ạt của chúng đã bắn lên những tia rung rinh của ngọn lửa đỏ màu máu. Lúc đó nóc nhà lợp tranh đã bắt lửa. Tôi đã thấy cuộc công kích vòng vèo của những ngọn lửa xuyên qua mái tranh dốc. Một vòi phun của ngọn lửa đã bắn thành tia từ cửa sổ phòng tôi.
Tôi đã biết ngay lập tức cái gì đã xảy ra. Tôi nhớ lại tiếng đổ vỡ tôi đã nghe. Khi tôi lao ra để hỗ trợ Montgomery, tôi đã lật nhào cái đèn.
Sự tuyệt vọng về việc vớt vát bất kỳ thứ gì trong những thứ ở trong khu vực hàng rào đã nhìn chằm chằm vào tôi trên gương mặt. Trí não của tôi đã trở lại tới kế hoạch của tôi về việc bỏ chạy, và quay lại một cách mau lẹ tôi đã nhìn để xem hai chiếc thuyền nằm ở đâu trên bãi biển. Chúng đã biến mất! Hai cái rìu nằm ở trên cát ở bên cạnh tôi; vỏ bào và những mảnh vụn đã bị vung vãi ra khắp nơi, và những đám tro tàn của đống lửa đã sẫm lại và bốc khói dưới bình minh. Montgomery đã đốt cháy những chiếc thuyền để tự trả thù tôi và ngăn cản sự trở lại của chúng tôi tới với loài người!
Một cơn chấn động đột ngột của sự cuồng nhiệt đã rung động tôi. Tôi hầu như đã bị kích động để đập vỡ cái đầu ngốc nghếch của anh ấy, khi anh ấy nằm ở đó bất lực dưới chân tôi. Lúc đó bất ngờ tay anh ấy đã xê dịch, rất yếu đuối, một cách rất đáng thương, đến nỗi sự tức giận của tôi đã biến mất. Anh ấy đã rên rỉ, và mở mắt ra trong một phút. Tôi đã quỳ xuống ở bên cạnh anh ấy và đã nâng đầu anh ấy lên. Anh ấy đã mở những con mắt mình một lần nữa, nhìn chằm chằm im lặng vào bình minh, và rồi chúng đã gặp mắt tôi. Những mí mắt đã khép lại.
"Xin lỗi," anh ấy đã nói ngay lập tức, cùng với một nỗ lực. Anh ấy có vẻ cố gắng suy nghĩ. "Cái cuối cùng," anh ấy thì thầm, "Cái cuối cùng của vũ trụ xuẩn ngốc này. Bừa bộn quá - "
Tôi đã lắng nghe. Đầu anh ấy đã ngoẹo xuống bất lực sang một bên. Tôi đã nghĩ một chút đồ uống có thể làm anh ấy tỉnh lại; nhưng đã không có cả đồ uống cả đồ để đựng trong cái đấy phải mang đồ uống trên tay. Anh ấy có vẻ nặng hơn một cách bất ngờ. Tim tôi lạnh đi. Tôi cúi xuống tới gương mặt của anh ấy, đưa tay tôi qua kẽ hở trên áo bờ-lus của anh ấy. Anh ấy đã chết; và vừa vặn đúng lúc anh ấy chết một đường thẳng của hơi nóng màu trắng, tia sáng của mặt trời, đã mọc lên ở hướng đông phía bên kia chỗ nhô ra của vịnh, bắn toé ánh sáng rực rỡ của nó xuyên qua bầu trời và xoay chuyển biển tối vào một sự náo động lớn lao của ánh sáng làm lóa mắt. Nó đã rơi xuống như một vầng hào quang ở trên gương mặt co rúm lại vì cái chết của anh ấy.
Tôi để đầu anh ấy ngả xuống dịu dàng ở trên cái gối thô tháp tôi đã làm cho anh ấy, và đứng lên. Trước mặt tôi đã là cảnh hiu quạnh lấp lánh của biển, sự tịch mịch uy nghi ở trên nó tôi sẵn đã phải chịu đựng rất nhiều; ở đằng sau tôi hòn đảo, đã im lặng dưới bình minh, những Người-Thú của nó lặng im và vô hình. Khoảng sân có hàng rào, cùng với tất cả những đồ dự trữ và đạn dược của nó, đã cháy một cách ồn ào, cùng với những cơn bất ngờ của ngọn lửa, một tiếng kêu lốp bốp chập chờn, và tiếng đổ vỡ lúc này lúc khác. Khói dày đặc đã cuộn lên trên bãi biển ở đằng xa tôi, trườn thâm thấp qua những ngọn cây xa cách về phía những căn lều tạm trên hẻm núi. Ở bên cạnh tôi đã là những vết tích bị cháy thành than của những chiếc thuyền và năm thân thể đã chết này.
Lúc đó chui ra khỏi những bụi rậm, ba Người-Thú đang đi đến, với những bờ vai khom xuống, những cái đầu lồi ra, những bàn tay méo mó vụng về đã nắm lại, và những con mắt tò mò, không thân mật và đã tiến lên về phía tôi cùng với những điệu bộ lưỡng lự.
(to be cont.)
Những ý nghĩ của tôi đã quay trở lại tới phương tiện của tôi để thoát khỏi đây. Tôi đứng dậy, mang cái đèn, và đi vào một căn lán để nhìn vào những thùng chứa nào đó tôi đã thấy ở đó. Rồi tôi đã trở nên chú ý tới những nội dung của mấy chiếc hộp bánh quy bằng sắt tây, và đã mở một hộp. Tôi đã thấy một cái gì đó ở ngoài khóe mắt tôi, - một hình dáng màu đỏ, - và đã quay phắt lại.
Ở đằng sau tôi là khoảng sân có hàng rào, bức vẽ đen trắng sống động trong ánh trăng, và một đống gỗ và củi trên đó Moreau và các nạn nhân đã bị cắt xén của ông ấy đang nằm, chồng chéo lên nhau. Họ trông như là đã kẹp chặt lấy nhau trong một cuộc vật lộn thù hằn cuối cùng. Những vết thương của ông ấy đã mở ngoác ra, đen như đêm, và máu cái đấy đã nhỏ giọt nằm thành những mảnh vá đen ở trên cát. Rồi tôi đã thấy, mà không hiểu, nguyên nhân của bóng ma của tôi, - một ánh sáng rực rỡ hồng hào cái đấy đã đến và đã nhảy nhót và đã đi ở trên bức tường đối diện. Tôi đã hiểu sai cái này, đã cho rằng nó đã là một sự phản chiếu của cái đèn lung linh của tôi, và đã quay trở lại lần nữa tới những đồ tích trữ trong căn lán. Tôi đã tiếp tục lục soát trong chúng, cố gắng nhất như là một người chỉ có một tay có thể, tìm được thứ này thứ kia thích hợp, và đưa chúng sang một bên để cho chiếc xuồng lớn ngày mai. Những sự vận động của tôi đã là chậm chạp, và thời gian đã trôi qua nhanh. Một cách lãnh đạm ánh sáng ban ngày đã bò trườn lên tôi.
Tiếng tụng kinh đã chết lặng, giành chỗ cho một tiếng hét vang; rồi cái đấy đã bắt đầu một lần nữa, và bất ngờ đã phá vỡ vào một sự ồn ào. Tôi đã nghe những tiếng hét, "Nữa đi! Nữa đi!" một tiếng động như cãi nhau, và một tiếng kêu thét hoang dã đột ngột. Đặc tính của những tiếng động đã thay đổi rất hoành tráng đến mức nó đã tóm giữ sự chú ý của tôi. Tôi đã đi ra vào khoảng sân có hàng rào và lắng nghe. Lúc đó cắt như một con dao xuyên qua sự rối loạn đã vẳng đến tiếng lên đạn súng lục.
Tôi đã ngay lập tức lao qua phòng của tôi tới khung cửa nhỏ. Lúc tôi làm như vậy tôi đã nghe thấy mấy chiếc thùng đóng hàng ở đằng sau tôi trôi tuột xuống và vỡ ra từng mảnh cùng với một tiếng loảng xoảng của thủy tinh trên sàn căn lán. Nhưng tôi đã không lưu ý những cái này. Tôi hất cánh cửa mở tung và nhìn ra.
Trên bãi biển cạnh nhà thuyền một ngọn lửa đốt rác đã cháy lên, trút như mưa các tia lửa vào sự phảng phất của bình minh. Chung quanh cái này đã vật lộn một khối lớn những hình dáng màu đen. Tôi đã nghe Montgomery gọi tên tôi. Tôi bắt đầu chạy ngay lập tức về phía ngọn lửa này, súng cầm trong tay. Tôi đã thấy cái lưỡi hồng của khẩu súng lục của Montgomery liếm ra một lần, gần mặt đất. Anh ấy đã ngã xuống. Tôi đã hét lên cùng với tất cả sức lực của tôi và đã bắn vào không khí. Tôi nghe một ai đó kêu, "Chủ nhân!" Đám vật lộn màu đen đang vo viên lại đã vỡ thành những khối phân tán, ngọn lửa bùng lên và lụi xuống. Đám đông những Người-Thú đã bỏ chạy trong sự hoảng sợ bất ngờ trước mặt tôi, trên bãi biển. Trong sự kích động của tôi tôi đã bắn vào những cái lưng đang rút chạy của chúng lúc chúng đã biến mất giữa những bụi rậm. Lúc đó tôi đã quay lại tới những đống màu đen ở trên mặt đất. Montgomery nằm trên lưng anh ấy, cùng với Người-Thú có lông màu xám nằm ườn vắt ngang qua thân thể anh ấy. Thú vật đã chết, nhưng vẫn còn tóm chặt cổ họng của Montgomery bằng những móng vuốt cong của nó. Ngay bên cạnh M'ling nằm úp mặt xuống và hoàn toàn bất động, cổ của nó đã bị cắn toác ra và phần trên của chai rượu bờ-ran-đi đã vỡ thành từng mảnh trong tay nó. Hai hình dáng khác nằm gần ngọn lửa, - một im lìm, cái kia rên rỉ chập chờn, mỗi lúc này lúc khác lại nhấc đầu của nó lên chầm chậm, rồi lại bỏ nó xuống.
Tôi đã tóm lấy người màu xám và đã kéo nó ra khỏi thân thể của Montgomery; những móng vuốt của nó đã vạch xuống chiếc áo khoác rách một cách bất đắc dĩ khi tôi đã lôi kéo nó xa ra. Montgomery đã rầu rĩ trong gương mặt và thở vừa vặn thoi thóp. Tôi đã tóe nước biển lên mặt anh ấy và đã kê đầu anh ấy lên chiếc áo khoác đã được cuộn lại của tôi. M'ling đã chết. Sinh vật đã bị thương vì ngọn lửa - nó đã là một Súc-vật-chó-sói cùng với một gương mặt xám có râu - đang nằm, tôi đã tìm thấy, cùng với phần phía trước của thân thể nó ở phía trên vẫn còn cây gỗ rực sáng. Thứ khốn khổ đã là bị làm hại một cách rất khiếp sợ đến mức vì lòng khoan dung tôi đã nổ bay sọ nó ngay lập tức. Súc vật khác là một trong số những Người-Bò quấn trong vải trắng. Nó cũng đã chết. Những Người-Thú còn lại đã biến mất khỏi bãi biển.
Tôi đã tới chỗ Montgomery một lần nữa và quỳ xuống ở bên cạnh anh ấy, nguyền rủa sự kém hiểu biết của tôi về y học. Ngọn lửa ở bên cạnh tôi đã lụi đi, và chỉ những quầng than cháy của thanh gỗ rực sáng ở những đầu mấu và được trộn lẫn cùng với tro tàn màu xám của cành vụn là còn lại. Tôi đã tò mò một cách tình cờ ở đâu Montgomery đã kiếm được gỗ của anh ấy. Rồi tôi thấy là rạng đông đã ở trên đầu chúng tôi. Bầu trời đã trở nên sáng hơn, mặt trăng đang lặn đã trở nên nhợt nhạt đi và mờ đục trong màu xanh dạ quang của ngày. Bầu trời về hướng đông đã bị viền cùng với màu đỏ.
Bất ngờ tôi đã nghe một tiếng uỵch và một tiếng huýt gió ở đằng sau tôi, và, nhìn lại, tôi đã nhảy dựng lên cùng với một tiếng hét khủng khiếp. Tương phản với bình minh ấm áp những mảng khói đen lớn xáo động mạnh đang sôi lên ở ngoài khu hàng rào, và qua bóng tối ào ạt của chúng đã bắn lên những tia rung rinh của ngọn lửa đỏ màu máu. Lúc đó nóc nhà lợp tranh đã bắt lửa. Tôi đã thấy cuộc công kích vòng vèo của những ngọn lửa xuyên qua mái tranh dốc. Một vòi phun của ngọn lửa đã bắn thành tia từ cửa sổ phòng tôi.
Tôi đã biết ngay lập tức cái gì đã xảy ra. Tôi nhớ lại tiếng đổ vỡ tôi đã nghe. Khi tôi lao ra để hỗ trợ Montgomery, tôi đã lật nhào cái đèn.
Sự tuyệt vọng về việc vớt vát bất kỳ thứ gì trong những thứ ở trong khu vực hàng rào đã nhìn chằm chằm vào tôi trên gương mặt. Trí não của tôi đã trở lại tới kế hoạch của tôi về việc bỏ chạy, và quay lại một cách mau lẹ tôi đã nhìn để xem hai chiếc thuyền nằm ở đâu trên bãi biển. Chúng đã biến mất! Hai cái rìu nằm ở trên cát ở bên cạnh tôi; vỏ bào và những mảnh vụn đã bị vung vãi ra khắp nơi, và những đám tro tàn của đống lửa đã sẫm lại và bốc khói dưới bình minh. Montgomery đã đốt cháy những chiếc thuyền để tự trả thù tôi và ngăn cản sự trở lại của chúng tôi tới với loài người!
Một cơn chấn động đột ngột của sự cuồng nhiệt đã rung động tôi. Tôi hầu như đã bị kích động để đập vỡ cái đầu ngốc nghếch của anh ấy, khi anh ấy nằm ở đó bất lực dưới chân tôi. Lúc đó bất ngờ tay anh ấy đã xê dịch, rất yếu đuối, một cách rất đáng thương, đến nỗi sự tức giận của tôi đã biến mất. Anh ấy đã rên rỉ, và mở mắt ra trong một phút. Tôi đã quỳ xuống ở bên cạnh anh ấy và đã nâng đầu anh ấy lên. Anh ấy đã mở những con mắt mình một lần nữa, nhìn chằm chằm im lặng vào bình minh, và rồi chúng đã gặp mắt tôi. Những mí mắt đã khép lại.
"Xin lỗi," anh ấy đã nói ngay lập tức, cùng với một nỗ lực. Anh ấy có vẻ cố gắng suy nghĩ. "Cái cuối cùng," anh ấy thì thầm, "Cái cuối cùng của vũ trụ xuẩn ngốc này. Bừa bộn quá - "
Tôi đã lắng nghe. Đầu anh ấy đã ngoẹo xuống bất lực sang một bên. Tôi đã nghĩ một chút đồ uống có thể làm anh ấy tỉnh lại; nhưng đã không có cả đồ uống cả đồ để đựng trong cái đấy phải mang đồ uống trên tay. Anh ấy có vẻ nặng hơn một cách bất ngờ. Tim tôi lạnh đi. Tôi cúi xuống tới gương mặt của anh ấy, đưa tay tôi qua kẽ hở trên áo bờ-lus của anh ấy. Anh ấy đã chết; và vừa vặn đúng lúc anh ấy chết một đường thẳng của hơi nóng màu trắng, tia sáng của mặt trời, đã mọc lên ở hướng đông phía bên kia chỗ nhô ra của vịnh, bắn toé ánh sáng rực rỡ của nó xuyên qua bầu trời và xoay chuyển biển tối vào một sự náo động lớn lao của ánh sáng làm lóa mắt. Nó đã rơi xuống như một vầng hào quang ở trên gương mặt co rúm lại vì cái chết của anh ấy.
Tôi để đầu anh ấy ngả xuống dịu dàng ở trên cái gối thô tháp tôi đã làm cho anh ấy, và đứng lên. Trước mặt tôi đã là cảnh hiu quạnh lấp lánh của biển, sự tịch mịch uy nghi ở trên nó tôi sẵn đã phải chịu đựng rất nhiều; ở đằng sau tôi hòn đảo, đã im lặng dưới bình minh, những Người-Thú của nó lặng im và vô hình. Khoảng sân có hàng rào, cùng với tất cả những đồ dự trữ và đạn dược của nó, đã cháy một cách ồn ào, cùng với những cơn bất ngờ của ngọn lửa, một tiếng kêu lốp bốp chập chờn, và tiếng đổ vỡ lúc này lúc khác. Khói dày đặc đã cuộn lên trên bãi biển ở đằng xa tôi, trườn thâm thấp qua những ngọn cây xa cách về phía những căn lều tạm trên hẻm núi. Ở bên cạnh tôi đã là những vết tích bị cháy thành than của những chiếc thuyền và năm thân thể đã chết này.
Lúc đó chui ra khỏi những bụi rậm, ba Người-Thú đang đi đến, với những bờ vai khom xuống, những cái đầu lồi ra, những bàn tay méo mó vụng về đã nắm lại, và những con mắt tò mò, không thân mật và đã tiến lên về phía tôi cùng với những điệu bộ lưỡng lự.
(to be cont.)
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...