LẬP TRÌNH VIÊN (14)






VI






Quen nhau được một ít thì những lúc nói chuyện, anh luôn nắm bàn tay cô. Những lúc họ ngồi với nhau, anh luôn ấp bàn tay cô trong hai bàn tay mình. Rồi cô cũng ấp nốt bàn tay kia lên bàn tay anh, trên cùng. Những lúc như thế, cô luôn thấy trong lòng mình thật nhẹ nhõm. Bây giờ, thật ít những lúc mà cô có cảm giác như vậy.


Từ lúc cô không còn nhìn thấy gì nữa, thì khi có mặt cô, mọi người luôn tránh không nói về những thứ liên quan đến bệnh tật. Còn anh thì ngược lại. Tất nhiên, anh cũng làm theo những người khác khi có mặt họ. Nhưng những lúc chỉ có hai anh em với nhau, anh sẽ vui vẻ, khe khẽ ngân nga một giai điệu ngắn, sau đó anh sẽ kể, càng kể càng say sưa về người đã sáng tác giai điệu bất hủ đó, về chứng nặng tai, sau thành điếc hẳn của ông. Hoặc anh sẽ tả cho cô nghe là họ đang ngồi như thế như thế ở một chỗ rất đẹp như thế, là bây giờ đang là đêm, một đêm trăng sao vô cùng tráng lệ, rồi anh sẽ say sưa kể về các chòm sao, Tiểu Hùng, Đại Hùng, về một số ngôi sao cụ thể, rồi anh sẽ kể cho cô nghe về việc những ngôi sao đó đã được hình thành như thế nào trong vũ trụ, đến lúc nào thì chúng sẽ chết, và lúc chết thì chúng sẽ như thế nào, rồi anh sẽ kể tiếp cho cô nghe về trí tuệ đặc biệt của người đã nghiên cứu những chuyện như vậy về cuộc đời của những ngôi sao, về căn bệnh ALS làm hỏng hệ thống thần kinh kiểm soát vận động của các bắp thịt, đã làm ông bị liệt toàn thân.


Có những lúc những bàn tay anh rất "tư lự", rồi anh nói với cô về cái chết, về ý nghĩa của sự sinh tồn, hỏi cô nghĩ như thế nào về chuyện này, chuyện kia? Anh bảo những chuyện này, bản thân anh cũng thắc mắc nhiều lắm. Anh cứ tìm hiểu dần. Những gì anh kể với cô là những gì anh đã ít nhiều hiểu được. Có cái thì đã tương đối rõ, có cái thì còn lờ mờ. Nếu cô thỉnh thoảng cũng nghĩ về những chuyện như thế, thì hai anh em sẽ cùng tìm hiểu. Có một lúc khi anh đang nói về những chuyện này, cô chợt đưa bàn tay lên gần ngang mặt mình, hướng về phía anh, ngập ngừng. Anh hiểu, cầm bàn tay cô đặt lên bên má mình, để cho cô "nhìn" mặt anh.


Anh là người duy nhất hiểu và đồng cảm với cô. Có thể lúc đầu anh cũng không biết thế, anh chỉ làm thật những gì mà theo suy nghĩ của anh là nên làm trong trường hợp này. Nhưng bây giờ cô biết là anh biết.


Anh hay tìm cách tả cho cô nghe những gì anh đang nhìn thấy ở xung quanh họ. Thỉnh thoảng cũng có người này, người khác làm như vậy, nhưng không ai làm thường xuyên, và dễ hiểu như anh. Một lần, họ ngồi trên lầu hai lửng ở trong một quán cà phê rộng ở Hà Nội, anh đã làm như thế, xong rồi bảo cô thử tả lại tất cả những gì mà cô đã hình dung qua lời anh tả, theo cách của cô, khác với của anh. Có vẻ anh đã rất vui sau khi nghe cô tả lại, nên chắc là một cách vô tình, lại ấp tay cô lên bên má mình, nên cô biết là anh cười, dù không nghe thấy tiếng.


— Anh nên làm một họa sĩ. — Có lần cô đã nói như vậy về khả năng tả thực của anh.


— Bọn bán thịt ở chợ có thể cắt thịt nặng đúng như khách muốn mua. Bác Tùng chả cắt được thế.


— Phi Long, nếu em... vẫn nhìn tốt, anh có... vẫn quan tâm đến em như thế?


— Nếu thế, chắc anh em mình đã chả gặp nhau. Em nghe chuyện săn khủng long chưa?


— Chưa, khủng long thế nào?


— Năm 2055, có những người đã tổ chức đi trở về quá khứ để săn khủng long...


Anh kể tóm tắt cho cô nghe chuyện một người trong đoàn săn khủng long đã giẫm chết một con bướm "trong quá khứ" và chuyện này đã dẫn tới những thay đổi khó tưởng tượng khi họ quay lại năm 2055. Anh bảo anh biết cái công thức toán mô tả chuyện này, còn truyện đi săn là có một cô bạn đã kể cho anh nghe, chứ anh không có quyển đấy.






Có quyển đấy, anh cũng chả đọc được. Lúc đấy cô còn chưa để ý là anh dốt tiếng Anh, cũng chưa biết là cô bạn đã kể chuyện cho anh nghe lại nói tiếng Anh hay thế. Chị A-nhi-a ngồi cạnh cô, đang bảo:


— Kốt-xchi-a, "I" hoa và "một" nó đều đọc là "lờ".


— Phông Cu-ri-ơ?


— Ừ, phông mặc định, Cu-ri-ơ.


— Giải lao, giải lao, để bắt nó học lại luôn.


Mọi người bây giờ những lúc có cô đều chịu khó nói tiếng Anh, còn cô cũng bắt đầu chịu khó nói tiếng của mọi người. Cô và A-nhi-a nhân dịp này cùng bảo Phi Long học tiếng Anh đi để cùng tham gia vào hệ thống "song ngữ", anh cười to, khoái chí: "Với tốc độ tiến hóa như của em và của mấy chàng lười bạn anh bây giờ, kỷ nguyên song ngữ này sắp chấm dứt, khủng long Anh ngữ lại sắp tuyệt chủng, anh chỉ việc chờ, học mà làm gì?"


— Mai Phương đã hiểu hết "cái lưới" của anh Phi Long chưa? — Cô nghe tiếng anh A-li-ô-sa...






“Tương tự như tập dữ liệu lưu trên ổ đĩa, một quá trình tính toán cũng được chia thành nhiều quá trình con có thể hoạt động độc lập với nhau. Có bảy cái máy tính cá nhân được nối mạng. Tùy theo mức độ đang sử dụng tài nguyên của mỗi máy, mà những quá trình con này sẽ được đẩy theo một cách hợp lý nhất đến các máy trong mạng. Phi Long, chỗ này... cái bảng FAT quản lý tập dữ liệu trên đĩa thì quản lý thông tin tĩnh, còn cái bảng quản lý tiến trình của anh A-li-ô-sa, nó khó hình dung hẳn hơn...” Cô đang tả lại "cái lưới" mới với anh, cùng ngồi trên sàn, hai tay trong hai tay, cảm giác quen thuộc mà cô rất thích.


— Em chỉ cần hiểu là mỗi quá trình con tùy vào trạng thái hoạt động đã được xác định sẽ phải tự đánh vài cái dấu vào bảng. Chưa đủ dấu tức là chưa xong. Chương trình quản lý sẽ nhận được phản hồi tức thời mỗi khi cái bảng có thay đổi. Và, chỗ này thuật toán phức tạp nhất, chính là chỗ em đang hỏi, nó phải dựa vào hệ thống đánh dấu để làm ngay những gì đã có thể làm ngay được rồi trong việc tính toán kết quả chung của quá trình. Mỗi quá trình này lại có thể là quá trình con của một quá trình khác, lại được quản lý tương tự như trên. Về lý thuyết, số tầng quá trình này không hạn chế, chỉ là càng nhiều, thì sẽ càng cần nhiều máy tính trong mạng. Hệ thống của mình ở đây thì có hai tầng như thế. Hiểu đến thế là được, chưa cần chi tiết hơn. Anh biết là em muốn... — Anh cười, ấp ấp tay cô chặt hơn — nhưng bây giờ cần phải hình dung tổng thể cái quán, xong rồi lúc nào có thời gian, mình sẽ ngồi vào đánh thử để nghe tiếng thật của cái dương cầm ở tầng một, thẳng chỗ mình ngồi trông xuống.


— ...


— Hỏi đúng chỗ khó thế là đã hiểu bản chất... — anh đã chuyển ngữ — anh nghĩ thế là được rồi. Chị A-nhi-a phải về bây giờ, sẽ đưa em về.


— Phi Long... — A-nhi-a đã đến ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng chỉn chu lại mái tóc cho cô, thì cô bảo — hôm nay em ở đây...






— Phi Long, sao lại có chúng ta ở đây? — Cô nằm nghiêng bên phải, bàn tay phải để trong tay anh, anh đang ngồi bên cạnh.


— Những ngôi sao, em còn nhớ, có chúng nó là do mất cân bằng về khối lượng trong vũ trụ. Anh bây giờ nghĩ là con người, em với anh, cũng thế, do một trạng thái mất cân bằng nào đó ở trong một... môi trường vật chất nào đó.


— Vật chất nào?


— Có thể... một thứ gì đó, còn mịn hơn phân tử, nguyên tử... một loại sóng nào đó, còn mịn hơn hạt ánh sáng. Anh nghĩ là nó thế nào đó sẽ gần giống với suy nghĩ, tâm hồn... chưa có cách để nhìn thấy, sờ thấy, nhưng rõ ràng là tồn tại.


— Thế còn chết?


— Những ngôi sao nhỏ nhẹ hơn một lần rưỡi mặt trời...


— Nhẹ hơn một lần rưỡi là...


— Nhẹ hơn một mặt trời rưỡi, đến lúc cháy hết sẽ thành sao nấm lùn. Những ngôi sao lớn sẽ trở thành lỗ đen.


— Sao nấm lùn thế nào?


— Vài nghìn, bốn, năm nghìn ki-lô-mét bán kính. Tỷ trọng anh không nhớ chính xác, mà nặng kinh khủng, vật chất cô đặc, vài trăm tấn... một cục bằng bao diêm. Lạnh.


— Sao nào nhiều hơn?


— Vũ trụ to thế, người biết được tí, không thể thống kê. Nhưng anh nghĩ nấm lùn nhiều hơn.


— Sao thế?


— Anh nghĩ người chết cũng thế. Những người nhỏ, chết đi còn bộ xương "nấm lùn". Những người lớn, chết rồi nhưng vẫn tiếp tục thu hút tâm tưởng của những người khác. Em vẫn nghe "Xô-nát Ánh trăng", anh vẫn thích máy tính. Cha đẻ những cái này đều đã chết từ lâu. Anh thấy họ, sức hút đấy, giống như lỗ đen ở trong vũ trụ. Suy từ người ra thì nấm lùn nhiều hơn.


— Có ngày tận thế không?


— Mặt trời là ngôi sao. Nó cháy hết, thành nấm lùn, thì quả đất tận thế.


— Bao giờ cháy hết?


— Hình như bốn, năm nghìn triệu năm, anh không nhớ chính xác, nhưng còn rất lâu.


— Thế cân bằng là tốt, hay mất cân bằng là tốt?


— Anh không biết.


— ...


— Em gõ mười ngón tốt chưa?


— Rất tốt.


— Gieo hai súc sắc được hai át? Mấy?


— Một phần ba sáu.


— Rút hai át từ bộ bài đủ?


— Bốn phần năm hai, ba phần năm mốt, mười ba, mười bảy, một phần... hai trăm hai mốt.


— Sao... em tính nhanh được thế?..






Download bản "LẬP TRÌNH VIÊN (14)" đầy đủ:

http://www.mediafire.com/?aj0k9s7fjj9kmxu

http://www.megaupload.com/?d=4154C5DN


Hướng dẫn cách dùng sách "LẬP TRÌNH VIÊN":

http://philong58.blogspot.com/2010/08/lap-trinh-vien-2.html

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...