Không muốn bỏ học cũng vẫn phải bỏ học.
Nếu như vào năm chín tuổi mà bị điếc, thì đơn giản là sẽ không có trường nào cho học tiếp. Bây giờ cũng không, chứ đừng nói ở thế kỷ mười chín.
Nếu như mà đã biết sẵn một nghề gì đấy rồi, rồi mới bị điếc, thì còn có khả năng là có thể cố để mà làm tiếp được nghề đấy. Có những người đã làm như vậy. Nhìn thấy Giu-li-ét-ta gái mười bảy em xinh em đứng một mình cũng xinh, nhưng không thể nghe thấy em xinh nói gì, thay bằng "Xô-nát tiếng kêu" anh bèn viết "Xô-nát ánh trăng". Lại nhìn thấy Ê-li cũng trẻ đẹp mê hồn, nhưng lại không dám nói gì với nàng, vì nói mà không tự nghe thấy, thì lại mất tự tin, nhỡ nó khó nghe thì sao, anh bèn viết "Bức thư gửi Ê-li", cho chắc. Cả trăng và thư anh đều làm rất tốt. Không cần nghe. Hoàn toàn không cần nghe.
Nhưng mới chín tuổi, thì đã biết nghề quái gì?
Anh đành phải tự học. Tự học mà không có thày dạy, thì kiến thức bị lệch lạc là lẽ đương nhiên. Kiến thức tự học của anh, thì không phải là lệch thông thường, mà phải nói là hầu như tất cả các bậc học lệch ở trên đời đều phải gọi anh bằng cụ. Trong khi các bạn ở trường học về đất đai, đồi núi, sông ngòi gần gũi và thân thuộc xiết bao, thì anh loay hoay tìm hiểu về khoảng không ở ngoài trái đất. Trong khi các bạn trầm trồ náo nức với một chuyện hết sức tài tình là người đã tiến hóa từ khỉ, thì anh không biết tự đọc phải cái gì đó, bèn một lòng đinh ninh là phải có một sức mạnh trí tuệ chưa được biết đến nào đó ở ngoài kia, liên quan đến khát vọng của vũ trụ; và sự hoàn thiện, sự bất diệt của con người cũng phải ở đâu đó ở ngoài đấy.
May là khoảng hơn hai chục năm sau khi anh chết, có một anh khác đã bắt chước những thứ mà anh đã nghĩ ra, và loạng quạng thế nào, bay được vào vũ trụ thật. Anh bay là người ở đây, nên khoảng vài năm sau khi anh bay bay về, người ta đã dựng lên ở đây một đài kỷ niệm cao vút có hình một quả rốc két với nguyên cả một dải khói lửa dài thướt tha phụt ra ở đằng sau — vừa làm chân tượng luôn, — đang bay chếch chếch lên trời. Tượng của anh được đặt ngay bên dưới, — cách chân dải khói lửa một đoạn, về phía trước, theo hướng bay lên của quả rốc két, — ngồi đường bệ trên ghế, chân thấp chân cao, hai tay để lên đùi, tay xòe tay nắm, tóc bềnh bồng chất nghệ, râu quai nón hùng tráng. Mọi người đều gọi anh là cha đẻ của ngành vũ trụ học.
"Tượng đài làm hơi ngu, có cả chó mà không có lập trình viên."
Chân dải khói lửa chỗ tiếp đất được làm dèn dẹt ở hai bên, mỗi bên đều có một dãy phù điêu to gấp hai gấp ba kích cỡ thông thường: có nhiều những hình người đang làm việc này việc kia với các loại máy móc. Hồi lần đầu đến đây chơi, Phi Long sau khi nghiêng ngó một lúc, đã phảy tay tuyên bố như vậy. A-li-ô-sa mặc dù đã đến đây nhiều lần, lúc đấy nghe bạn nói thế mới để ý xem kỹ. Đúng là có một con chó thật. Không có người gõ máy tính.
Hai anh chàng đang ngồi bệt ở trên đầu những bậc thang lên xuống, cách một quãng bên phía tay phải cha đẻ vũ trụ học. Ngồi đây nhìn xéo về phía đuôi dải khói lửa, thấy một cái vòng đu quay to bự nhô cao hẳn lên nền trời thành phố. Vòng đấy không như những vòng lìu tìu khác, nó có hẳn một cái tên riêng, nổi tiếng: "Bánh xe quan sát tổng quan".
— Liệu có gì sai không, Phi Long? — A-li-ô-sa nuốt miếng kem tướng, hỏi. Trong tay anh chàng còn một gói giấy bạc hình chữ nhật, có in những chữ đỏ đỏ, bóc dở. Kem bốn mươi tám xu trắng ngần, to đúng gần bằng viên gạch.
— Tính đi tính lại rồi, trừ phi là cách tính sai... chắc không thể ngu đến thế. — Phi Long vừa nói, vừa lắc lắc đầu, vừa bóc, cắn kem của mình.
— ...
— Đ... m... bảy cái PC cấu hình đỉnh nhất giờ, cướp đ'.. đâu ra?!
Suốt cả tuần vừa rồi, hai anh chàng đã hì hục bới đống tài liệu và xuộc cốt chương trình mà Phi Long đã mang ở Ki-ép về ra xem. Chỉ có mỗi một cái máy tính cá nhân, nên A-li-ô-sa chỉ thử được mấy đơn vị chương trình đơn lẻ, nhưng dựa theo lý thuyết, thiết kế hệ thống và phương pháp tính trình bày rất cụ thể chi tiết ở trong tài liệu, áp dụng lên mô hình tính của họ, thì có thể ước lượng được đòi hỏi cấu hình của hệ thống tính toán theo cách mà hai chàng đều trầm trồ là "trên cả tuyệt vời" ở trong tài liệu.
— Trong khi hai chú Mỹ hì hục làm máy bay, thì đại ca này hoàn toàn chả động tay đến bất kỳ một cái mô hình cụ thể nào. — Tự nhiên Phi Long kể lể, chả ăn nhập gì, tay chỉ chỉ cái tượng người ngồi ghế.
— ...
— Hay bỏ mẹ sang học cái gì mà... toàn lý thuyết thôi, A-li-ô-sa?
— Không có máy bay mày ngồi tàu cả tháng sang đây đi học nhá. Mà tàu thì cũng phải... mày đi bộ sang đây nhá! Hay là cưỡi lạc đà giống bọn buôn lụa? Vào vũ trụ làm đ'.. gì?
— ...
— Cái kia mày có bảo vệ đến tiến sĩ... lý thuyết, thì Mai Ph... — A-li-ô-sa lại vội vàng tự nói át đi — để từ từ rồi tính...
— Còn cửa đ'.. nào mà tính! — Phi Long đột ngột vung tay, tảng kem đang cắn dở bay vù đi. Anh chàng chả ngắm nghía gì, ném bừa. May mà cả tảng kem với giấy bạc bay lọt vào khoảng trống, ra bãi cỏ phía trước, không trúng hay là bay qua đầu mấy băng ghế tựa có người ngồi, cùng ở phía ấy.
— Tuần sau nữa là em ở nhà rồi, sẽ đến thăm hai bác ngay. — Phi Long kéo khóa ba lô, cẩn thận nhét cái thư vào.
— Phi Long này, chị vẫn thấy... sao đấy. Bỏ bằng như thế... — Chị Mai chắc còn định nói tiếp, nhưng nhìn thấy những biểu tình nào đó trên nét mặt Phi Long, lại thôi — Ừ, nói đi nói lại mãi rồi. Bố mẹ đã biết chưa?
— Ư ừ... — Phi Long lắc lắc đầu — em chưa thông báo. Nghĩ cách đã. — Anh cười nhăn nhó, khẽ thở dài, đứng dậy.
— Mấy cái địa chỉ với điện thoại chị đưa, ở viện toán, viện tin... em nhớ thử liên hệ xem.
— Vâng, thôi em đi đây.
Chị Mai làm nghiên cứu sinh ở trường to mang tên người đốt bình thủy tinh, sống ở ký túc xá luôn ở trong tòa nhà chính to cao của trường ở trên đồi cao. Hồi mới bị cúp giờ máy, Phi Long sang đây hỏi máy móc ở bên này xem có cách nào không, các anh chị ở đây cũng đã cố giúp, nhưng cuối cùng cũng chẳng ăn thua gì. Lâu đài khoa học, rốt cuộc thì cũng không có máy tính xịn; mà nếu có, chắc cũng chưa đến lượt sinh viên dùng để học; mà nếu đến, thì cũng chẳng đến lượt sinh viên trường khác. Chưa kể, ở đây mọi thứ được kiểm soát hết sức chặt chẽ. Trong tòa nhà to này, thấy bảo còn chứa cả bí mật quốc gia. Các lối ra vào đều có công an mặc đầy đủ sắc phục canh gác, không giống như ở trường Phi Long.
"Chính ra cứ có công an, thì đã chả cháy..." Lên khỏi tàu điện ngầm, anh rẽ qua đường. Vườn cây mang tên nhà cách mạng. Mùa hè đang thong thả đi qua, trong vườn cây lá vẫn xanh tươi. Lá cây rì rào.
"Chiếc lá kia, vẫn còn xanh nguyên,
Xoay tròn trong điệu nhảy,
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và mình đang rơi về đâu?
Đã đến ngay cửa thiên đường,
Vẫn chưa hiểu là mình sắp chết:
Làm sao thế được? Đang vũ hội cơ mà?.."
"Nghĩ cách đã." Bố mẹ trước giờ vẫn luôn ủng hộ những việc anh làm. Nhưng ủng hộ và lo lắng vốn vẫn có thể đồng tồn tại, cái ngoài, cái trong, thế nào đấy, mà không có sự mâu thuẫn. Các vị sư phụ, đám đồng bạn... Đàn ông con trai, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn. Mai Phương, bản tính cô bé thật là cương cường, cứng cỏi, đương nhiên cô sẽ hiểu, sẽ thật thông cảm, thậm chí còn sẽ động viên anh, nhưng tiếc thật nếu chính vì anh mà cô sẽ phải dụng đến những tiềm chất ấy. Những thứ đấy, đã phải mang ra dùng, thì cũng gây tổn thương lắm... chuyện này ít nhiều anh cũng hiểu. A-nhi-a... "Ở đây sinh viên yêu nhau... nhẹ nhàng hơn." Như bây giờ, chào nhau sẽ "nhẹ nhàng hơn" thật. Nhưng chỉ là hình thức. Cái đấy chẳng cần phải dối, mà cũng chẳng tự dối được. Lúc nào anh chả nghĩ đến cô, nghe thấy cô nói, nhìn thấy cô cười. Chỉ cần máy bay cất cánh, anh biết cảm giác hụt hẫng nhất sẽ không liên quan nhiều đến chuyện thay đổi độ cao. Bây giờ anh hoàn toàn chả tin vào chuyện thời gian là liều thuốc gì này nọ có thể chữa lành mọi cái này cái kia. Mà ngay cả nếu nó giỏi thế, thật sự anh có muốn nó chữa cho không? Vê-rôn-na, Đim-ma... Phía trước, chếch về phía bên phải, đã là cà phê Xin-nhít-trờ-ca, anh cố tập trung vào việc sang đường, thật cẩn thận nhìn trước nhìn sau, để xua đi những ý nghĩ kia.
Những cái đấy càng nghĩ thì sẽ càng muốn đặt giả thiết "giá mà một mình", nhưng càng nghĩ thì sẽ càng cảm nhận thật rõ ràng là mình một mình quá, nhưng mà lại vẫn muốn "giá mà một mình"...
"Mùa thu ấy không buông tha cho bất cứ một ai.
Lá đổ, như là dông bão.
Và, như những vết dao cắt trên mặt đường nhựa — những vết thương chết,
Những vệt tro tàn sau buổi vũ hội, sau buổi vũ hội."
"A-nhi-a, em..." Những ngón tay anh sờ sờ một bên gò má cô. "Anh cũng thế." Cô hơi cúi đầu. Bày sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời... Lại sắp sang thu...
Download bản "LẬP TRÌNH VIÊN (13)" đầy đủ:
http://www.mediafire.com/?8f99xo3dxdhetur
http://www.megaupload.com/?d=C07ZAV68
Hướng dẫn cách dùng sách "LẬP TRÌNH VIÊN" (với những người chưa biết):
Đã có 3 nỗi niềm tâm tư (không tính facebook),
Xoay tròn trong điệu nhảy,
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và mình đang rơi về đâu?
Đã đến ngay cửa thiên đường,
Vẫn chưa hiểu là mình sắp chết:
Làm sao thế được? Đang vũ hội cơ mà?.."
Hì, em biết bài này: Poxle bala
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...