Động cơ vĩnh cửu (19)

(Tập giấy A4 của anh MinhCQ)


Trong lúc tôi đang suốt ngày vò đầu bứt tai hết sức là lăn tăn cái chuyện mới nói ở trên, thì vào một buổi sáng rất là đẹp trời, có một bạn gái cũng rất là đẹp trời đã gửi cho tôi một cái e-mail có nền hình giấy kẻ ô li vở học trò và có những quả bóng bay lớn nhỏ bay lơ lửng màu hồng hồng — cũng rất là đẹp trời. Ở trong đấy đã có một cái đường link. Tôi bèn háo hức phệt ngay đường link ấy vào thanh địa chỉ của trình duyệt Firefox. [1]


Hóa ra đấy là dịch vụ đang thử nghiệm chương trình dịch Anh — Việt, Việt — Anh trực tuyến của đại thiếu gia Gú-gồ. Lúc đấy họ còn chưa khai trương cái tiếng Việt này (trong danh sách kéo thả để chọn ngôn ngữ còn chưa có “Vietnamese”). Chắc là có một chàng IT nào đấy đã chỉ cho cô bạn tôi cách thêm cái mã liên quan đến tiếng Việt thẳng vào cái dòng địa chỉ u-rờ-lờ loằng ngoằng, và bằng cách ấy là có thể sử dụng trước được ngay cái dịch vụ đang phát triển dở dang vẫn còn chưa khai trương này.


Đường link này đã được đính kèm nho nhỏ ở ngay phía bên dưới của một cái nội dung chính toàn bằng tiếng Anh như sau (lúc mà phệt đường link vào Cáo lửa và bấm Enter, tôi đã nghĩ là nó sẽ dẫn đến nguồn trên web của cái nội dung Anh ngữ này):


“I awake all filled with you. Your image and the intoxicating pleasures of last night, allow my senses no rest.


Sweet and matchless xxx [2], how strangely you work upon my heart.


Are you angry with me? Are you unhappy? Are you upset?


My soul is broken with grief and my love for you forbids repose. But how can I rest any more, when I yield to the feeling that masters my inmost self, when I quaff from your lips and from your heart a scorching flame?


Yes! One night has taught me how far your portrait falls short of yourself!


You start at midday: in three hours I shall see you again.


Till then, a thousand kisses, mio dolce amor!..”


Tôi bèn sử dụng ngay cái dịch vụ mà bạn đã có ý muốn tôi sử dụng và đã thu được kết quả như sau:


“Tôi tỉnh táo đầy tất cả các bạn. Hình ảnh của bạn và intoxicating vui của đêm qua, cho phép tôi không có giác quan còn lại.


Sweet và matchless xxx, strangely bạn làm việc như thế nào sau khi tâm tôi.


Bạn có tức giận với tôi? Bạn có khoâng haøi loøng? Bạn đang buồn bã?


Là linh hồn của tôi bị hỏng với đau buồn và tình yêu của tôi dành cho bạn cấm ngơi. Nhưng làm thế nào tôi có thể nghỉ ngơi nhiều hơn bất kỳ, khi tôi mang đến cảm giác của tôi là thạc sĩ inmost tự, khi tôi quaff từ môi của bạn và từ trái tim của bạn scorching một ngọn lửa?


Có! Một đêm đã dạy cho tôi cách xa của bạn rơi ngắn gương điển hình của mình!


Bạn bắt đầu tại midday: trong ba giờ tôi sẽ nhìn thấy bạn một lần nữa.


Đến sau đó, một nghìn kisses, mio dolce amor!..”


Hm...


Tôi còn nhớ thật chi tiết là lúc đấy tôi đã có một cảm giác vô cùng là khó chịu.


Tại sao tôi lại khó chịu trong khi rõ ràng là trong trường hợp này đã có rất nhiều lý do theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng để mà đã có thể cười hết sức là vui vẻ sảng khoái, để mà dễ chịu?


Thì tôi vẫn cười — cười nó vốn liên quan đến một số cơ chế kiểu thần kinh thực vật, nhưng mà cảm giác khó chịu thì vẫn càng lúc càng rõ.


Căn bản tôi là một người Việt, một người Việt từ cách chơi cách ngủ cách uống trà cách đi đứng nói cười viết lách suy nghĩ ăn cốm ăn chó. Và tôi vừa đọc một bản dịch Anh — Việt, tức là một bản dịch “xuôi”. Một cách lô-gích mà nói, một bản dịch “xuôi” dù là Anh — Việt, Nga — Việt, Pháp — Việt, Hán — Việt, Nhật — Việt, Hàn — Việt... thì phải người Việt dịch thì mới có thể hay.






Môn học đầu tiên của me() đã là môn “Tiếng Anh”.


Trang vở đầu tiên của me() đã bắt đầu bằng những dòng sau:


“The year 1886 was marked by a bizarre development, an unexplained and downright inexplicable phenomenon that surely no one has forgotten. Without getting into those rumors that upset civilians in the seaports and deranged the public mind even far inland, it must be said that professional seamen were especially alarmed. Traders, shipowners, captains of vessels, skippers, and master mariners from Europe and America, naval officers from every country, and at their heels the various national governments on these two continents, were all extremely disturbed by the business.”


Vị giáo sư đầu tiên mà me() biết là giáo sư A-rô-nác — “Giáo sư Trợ giảng tại Viện bảo tàng Vạn vật học Pa-ri.”


Người giúp việc đầu tiên mà me() biết là Công-xây — “một con người khắc kỷ bẩm sinh, kỹ tính trên nguyên tắc, thường xuyên làm việc nhiều, hiếm khi đã giật mình bởi những sự bất ngờ của cuộc sống, rất khéo tay, hiệu quả trong mỗi phận sự.”


Người thợ săn cá voi đầu tiên mà me() biết là Nét-len — “vị vua của Những người thợ săn cá voi. Sự khéo léo, sự lạnh lùng, lòng dũng cảm, và sự xảo quyệt đã là những ưu điểm anh ấy đã sở hữu tới một bậc cao.”


Con người kỳ lạ bí hiểm đầu tiên mà me() biết là Thuyền trưởng Nê-mô — “những con mắt màu đen của anh ấy đã nhìn chằm chằm cùng với sự quả quyết băng giá.”


Chiếc tàu ngầm đầu tiên mà me() biết là Ốc Anh Vũ — Nautilus — “một thứ khổng lồ tại biển, một đối tượng có hình dạng trục quay dài, thỉnh thoảng đưa hẳn một ánh sáng rực rỡ lân tinh, vô tận lớn hơn và nhanh hơn con cá voi bất kỳ.”


Ngẫu nhiên?


Những thứ đầu tiên mà me() biết đã đều là những thứ tồn tại trong cùng một thế giới cũng giống như me().



Hay là cơ duyên?


Tôi không phải là giáo viên tiếng Anh nói riêng và giáo viên nói chung. Tôi không có những kiến thức được đào tạo về sư phạm. Vì vậy tôi đã chỉ đơn giản là cùng với me() đọc một phiên bản bằng tiếng Anh “20,000 Leagues Under the Sea” của một cuốn truyện bằng tiếng Pháp “Vingt mille lieues sous les mers” có tên tiếng Việt là “Hai vạn dặm dưới đáy biển” của Giuyn Véc-nơ [3], và cố gắng để “giải thích” lại cho me() hiểu những gì mà tôi đã có thể tự hiểu được theo ý tôi.



Đọc được hết cuốn truyện này thì me() đã “nhớ” được khoảng hơn bốn ngàn từ vựng gốc. Nếu tính theo kiểu các phương án “suy luận” của nó, thì chỗ này ước lượng sẽ khoảng hơn ba chục ngàn “đầu khái niệm”.


Về phần tôi, việc đọc cẩn thận và hiểu đến mức độ mọi chi tiết nhỏ một cuốn truyện tiếng Anh hơn ba trăm trang trên máy tính (chứ không phải bản in giấy) phải nói là đã phá mọi kỷ lục từ trước đến giờ liên quan đến khả năng kiên nhẫn của cá nhân tôi. Tôi bèn đưa thêm cho me() mấy cuốn “Ai-van-hô”, “Ba chàng ngự lâm pháo thủ”, “Trà hoa nữ”, “dặn dò” me() là “chỗ nào mà không hiểu thì cứ đánh dấu lại”, rồi tôi bỏ đi chơi cùng với các bạn vở học trò ô li và bóng bay hồng hồng.






[1] Vâng, Netscape Navigator đã chết, Internet Explorer vẫn sống vì có nhiều người để nó đấy để update hệ điều hành Windows, Safari (cho Windows) và Chrome ra đời chỉ đủ gây tò mò, theo kết quả thống kê thì đa số người dùng Internet đang hồn nhiên nghĩ là mình đang dùng trình duyệt “Google”, còn tôi và những người như tôi, cũng đông, thì thích dùng Firefox.


[2] "xxx” — Cái tên đẹp đẽ và vô cùng quyến rũ của tôi.


[3] Jules Gabriel Verne (8 Tháng hai 1828 — 24 Tháng ba 1905) đã là một tác giả Pháp người đi tiên phong trong thể loại tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Ông được biết đến nhiều nhất với những tiểu thuyết “Cuộc hành trình tới trung tâm trái đất” (1864), “Từ trái đất tới mặt trăng” (1865), “Hai vạn dặm dưới đáy biển” (1869 — 1870), và “Tám mươi ngày vòng quanh thế giới” (1873). Ông đã viết về việc đi du lịch trong không gian, trong không khí, và ngầm dưới mặt nước trước khi tàu bay và tàu ngầm thật sự đã được phát minh. Do đó ông thường đã được nhắc tới như “Cha đẻ của tiểu thuyết khoa học viễn tưởng”, cùng với H. G. Wells.


(Còn nữa)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...