Bài hát Mùa Thu







Mùa Thu, cả khu vườn đáng thương tan tác,

Lá vàng theo gió bay man mác...

(A-lếch-xây Kôn-xtan-chin-nô-vích Tôn-xtôi)


"Bài hát Mùa Thu". Tháng Mười. Mùa Thu ở nước Nga luôn là mùa được các nhà văn, nhà thơ, họa sĩ và nhạc sĩ hết lòng ca ngợi. Họ nhìn thấy trong Mùa Thu vẻ đẹp có một không hai của thiên nhiên Nga, vẻ đẹp đã được Mùa Thu mặc cho bộ trang phục hoàng kim, trút lên đó những màu sắc lộng lẫy muôn sắc độ của mình.


Nhưng, còn có những khía cạnh khác nữa của Mùa Thu — đó là phong cảnh buồn thảm, là cái chết của thiên nhiên mang tên "Mùa Thu" và nỗi buồn nhớ Mùa Hè — biểu tượng của sự sống — đã bỏ chúng ta mà đi. Cái chết của thiên nhiên vào đêm trước Mùa Đông — đấy là một trong những trang buồn bã và bi thảm nhất trong cuộc đời của Mùa Thu. "Bài hát Mùa Thu" chiếm một chỗ đặc biệt trong cả mười hai tháng của Trai-cốp-xki. Với bản sắc thê lương của mình, "Bài hát Mùa Thu" là tâm điểm nội dung hàm súc của cả mười hai tháng, hàm chứa tất cả sự tả thực về đời sống Nga và đời sống của thiên nhiên Nga.


Tháng Mười, "Bài hát Mùa Thu" — đấy là bài hát về cái chết của tất cả cái sống. Trong giai điệu của nó chủ đạo là những âm điệu buồn rầu — những tiếng thở dài. Ở giữa bài, có một chút khởi sắc, một sự phấn chấn đầy âu lo, giống như một tia hi vọng sống, một sự gắng sức để gìn giữ nó. Rồi sau đó, một lần nữa, bài hát lại trở về với "những tiếng thở dài" buồn bã ban đầu, và lúc này lại còn buồn hơn, vì trở về lần này là về với cái chết hẳn, hoàn toàn không còn một chút hi vọng sống dù là mong manh. Những câu nhạc cuối cùng của bài hát cùng với ghi chú của tác giả "morendo" — "chết dần", dường như đã không còn để lại một chút hy vọng bất kỳ nào về sự hồi sinh, về sự xuất hiện của một sự sống mới.


Bài hát Mùa Thu — đấy là một bức phác họa tâm lý trữ tình. Ở đó cảnh sắc và tâm trạng con người hòa quyện thành một. "Mỗi ngày tôi bắt đầu một cuộc dạo chơi xa, tìm thấy ở đâu đó một góc dễ chịu trong rừng và tận hưởng mãi không khí của Mùa Thu tràn đầy mùi lá rụng, tràn đầy sự tĩnh lặng và nét yêu kiều của cảnh sắc Mùa Thu với phối cảnh đặc trưng của nó", — nhạc sĩ đã viết.

Đã có 9 nỗi niềm tâm tư (không tính facebook),

Anonymous bi bô...

Lan Cải lại làm anh buồn rồi em ơi! Buồn quá! Buồn lắm ấy!

Yến Lan bi bô...

"Buốn lắm ấy!" thật à bác?

Nhật Linh bi bô...

Bác Đào Phò kêu buồn thì viết về mấy tháng mùa khác, vui vui ấy.

Anonymous bi bô...

Ừ, buồn lắm lắm ấy (thở dài!).

Nghe nhạc thế này, đọc "Lá đổ" của Ôn-ga Béc-gôn, đọc Trê-khốp - nhất là "Đấu súng" với "Đu-sét-trờ-ka", đọc Tuốc-ghê-nhép - "A-xi-a" ấy, với nhất là đọc Tan-xtôi - nhất là "Phục sinh" ấy... xong rồi nghĩ về gái, thật sự là não lòng lắm lắm ấy.

Bác Phi Long nhà mình anh nhớ cũng viết tương đối những cái gì chụp ảnh khu vườn mùa thu có cô gái, rồi tâm tư những chuyện gì mà "độ dốc cao"... chắc cũng lăn tăn cái "mùa Thu" này lắm.

Hơn nữa, hết gái thì đến mình, cũng nghĩ ngợi chứ em. Người, chứ có phải động thực vật đâu. Có người 170 tuổi mà vẫn còn sống đây. Còn mình, còn nhiều người khác, không lẽ sống chết cứ như động thực vật thế?

@Linh: anh vừa gửi em cái script, thay nó vào chỗ "Nhật Linh gia trang" luôn nhá. Để anh bỏ cái "Hội thảo trên giang hồ" ở cánh phải đi, hôm trước bảo Phi Long rồi, nó làm cả trang load hơi chậm.

À, để lúc nào có tâm trạng, anh sẽ viết về "chiếc thuyền nhỏ tháng Sáu". Lan Cải nó viết thế này, mình không viết loam nhoam được, phải chờ có tâm trạng một chút.

Yến Lan bi bô...

Cái "Hội thảo..." đấy tiện đấy chứ bác Đào?

Anonymous bi bô...

Mạng ngon thì tiện, nhưng mạng chậm thì có người kêu, hôm trước anh nằm wi-fi khách sạn, thấy nó cũng nặng thật.

Giờ lúc muốn "quan sát" thì ấn "Hội thảo khoa học..." ở thanh bar phía trên ấy. Bố trí thế cũng hợp lý.

Anonymous bi bô...

PS: Hôm trước bảo Phi Long, y bảo: "Ừ, dọn nhà để đón kỳ nhân" - có vẻ phấn khởi, nhưng hỏi thì ấp úng, hình như không chắc.

Nhật Linh bi bô...

Em thay xong rồi đấy.

ps: Hình như ở đây nhanh hơn hẳn thật.

Đim-ma bi bô...

Chị quay lại, bộ hông, đùi ấy nhìn từ phía trước... rồi vầng ngực to, căng, mạnh mẽ, cổ cao trắng ngần, khuôn mặt cũng vậy với những nét đơn giản, đều đặn, hài hòa, tóc mai dài và xanh tươi, mũi, tôi không biết như thế có gọi là dọc dừa không, nhưng tôi thấy thẳng, và nhất là đôi mắt to mở to với cái nhìn trong veo, ướt, sâu và sáng đậm đà; tất cả những cái ấy làm tôi thấy mọi thứ ở mình bỗng trở nên gượng gạo.

Autumn song from the seasons?

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...