Lạc giữa đám diễu hành

LẠC GIỮA ĐÁM DIỄU HÀNH

(O. Henry)






Tao-uơx Chan-đlơ đang là bộ đồ vía của anh. Một cái bàn là đang được nung nóng trên bếp ga, cái kia đang đẩy tới đẩy lui mạnh mẽ để tạo một đường nếp thích hợp mà người ta sẽ thấy sau này khi nó chạy dọc thẳng tắp từ đôi giày da được đăng ký mẫu mã của anh Chan-đlơ cho đến vạt chiếc áo gi-lê.


Sau khi đã ăn mặc vô cùng tề chỉnh và đúng mốt, anh bước xuống từ tòa nhà ngăn phòng cho thuê để khánh thành những niềm vui của đêm tối. Anh điềm đạm, tự tin, bô trai, nhưng cảm thấy chút nhàm chán — hình ảnh bề ngoài thường thấy của một hội viên trẻ ở các câu lạc bộ New York.


Tiền lương của Chan-đlơ là 18 đô la một tuần. Anh làm việc cho một văn phòng kiến trúc. Anh gần đến hai mươi tuổi, anh xem kiến trúc thật sự là một nghệ thuật. Mỗi tuần Chan-đlơ để dành ra một đô la. Cứ mỗi mười tuần, với một số vốn tích lũy như thế, anh mua một buổi tối phong lưu công tử. Anh đều nhịp trong đám diễu hành các xiêm y mũ mãng của những triệu phú và những chủ tịch, anh trà trộn vào cuộc sống chói lòa nhất và phô trương nhất, ở đấy anh ăn tối với mọi cách sành điệu và xa xỉ. Với mười đô la, trong vài giờ một người có thể xuất sắc thủ vai một đấng nhàn nhã giàu có. Số tiền thừa thãi cho một bữa ăn biết tính toán, một chai rượu mang một nhãn hiệu đáng được trọng vọng, món tiền boa hậu hĩ, một điếu xì gà, một cuốc xe, thêm những thứ vân vân thông thường.


Đối với Chan-đlơ, một buổi tối được trích ra từ bay mươi ngày buồn chán là một niềm hạnh phúc vô biên và được tái sinh. Đối với một cô nàng mới vào đời đấy chỉ là một kinh nghiệm đầu đơi, nằm đơn độc trong ký ức của cô khi tóc cô đã bạc, nhưng đối với Chan-đlơ mỗi mười tuần mang đến một niềm vui đều sôi nổi và sắc sảo như là lần đầu tiên. Ngồi giữa đám người trưởng giả dưới tán những cây cọ trong tiếng nhạc dập dìu, nhìn lên những mỹ nữ của một thiên đường như thế và được họ nhìn lại — làm thế nào bản khiêu vũ đầu đời và áo tuyn ngắn tay đầu tiên của một cô gái có thể sánh bằng?


Chan-đlơ đi ngược lên phố Broadway trong đám diễu hành, vì buổi tối hôm nay anh vừa là trình diễn viên vừa là quan sát viên. Vì lẽ, trong sáu mươi chín tối sau, anh sẽ ăn trong bộ quần áo len thô và lụa rẻ tiền tại một cao lâu đáng ngờ nào đấy, tại quầy ăn trưa chóng vánh, và sandwich cùng bia trong phòng ngủ của anh. Anh sẵn sàng chấp nhận như thế, vì anh là đứa con đich thật của nổi đình — nổi đám, và một buổi tối trong ánh hào quang đối với anh là đủ để bù đắp cho những đêm đen.


Chan-đlơ thả bộ dài dài cho đến khi các con đường Bốn Mươi cắt ngang một con đường hoan lạc vĩ đại và lấp lánh, vì buổi tối hãy còn dài, và khi người ta là một trong những kẻ chịu chơi dù chỉ một trong bảy mươi tối, người ta muốn kéo dài vui thú của họ...






LOST ON DRESS PARADE

(O. Henry)






Mr. Towers Chandler was pressing his evening suit in his hall bedroom. One iron was heating on a small gas stove; the other was being pushed vigorously back and forth to make the desirable crease that would be seen later on extending in straight lines from Mr. Chandler's patent leather shoes to the edge of his low-cut vest. So much of the hero's toilet may be intrusted to our confidence. The remainder may be guessed by those whom genteel poverty has driven to ignoble expedient. Our next view of him shall be as he descends the steps of his lodging-house immaculately and correctly clothed; calm, assured, handsome — in appearance the typical New York young clubman setting out, slightly bored, to inaugurate the pleasures of the evening.


Chandler's honorarium was $18 per week. He was employed in the office of an architect. He was twenty-two years old; he considered architecture to be truly an art; and he honestly believed — though he would not have dared to admit it in New York — that the Flatiron Building was inferior to design to the great cathedral in Milan.


Out of each week's earnings Chandler set aside $1. At the end of each ten weeks with the extra capital thus accumulated, he purchased one gentleman's evening from the bargain counter of stingy old Father Time. He arrayed himself in the regalia of millionaires and presidents; he took himself to the quarter where life is brightest and showiest, and there dined with taste and luxury. With ten dollars a man may, for a few hours, play the wealthy idler to perfection. The sum is ample for a well-considered meal, a bottle bearing a respectable label, commensurate tips, a smoke, cab fare and the ordinary etceteras.


This one delectable evening culled from each dull seventy was to Chandler a source of renascent bliss. To the society bud comes but one debut; it stands alone sweet in her memory when her hair has whitened; but to Chandler each ten weeks brought a joy as keen, as thrilling, as new as the first had been. To sit among bon vivants under palms in the swirl of concealed music, to look upon the habitues of such a paradise and to be looked upon by them — what is a girl's first dance and short-sleeved tulle compared with this?


Up Broadway Chandler moved with the vespertine dress parade. For this evening he was an exhibit as well as a gazer. For the next sixty-nine evenings he would be dining in cheviot and worsted at dubious table d'hotes, at whirlwind lunch counters, on sandwiches and beer in his hall-bedroom. He was willing to do that, for he was a true son of the great city of razzle-dazzle, and to him one evening in the limelight made up for many dark ones.


Chandler protracted his walk until the Forties began to intersect the great and glittering primrose way, for the evening was yet young, and when one is of the beau monde only one day in seventy, one loves to protract the pleasure...






Hì, em làm thử quyển này để đọc trong thư viện của thằng cu me(), thấy ổn ra phết, nhất là đọc theo kiểu song ngữ, rất tiện và hay.


Quyển Việt - Anh: http://www.megaupload.com/?d=EMSR9SIH


Quyển tiếng Việt: http://www.megaupload.com/?d=ENEMWXAJ

Đã có 5 nỗi niềm tâm tư (không tính facebook),

Unknown bi bô...

"Hì, em làm thử quyển này để đọc trong thư viện của thằng cu me(), thấy ổn ra phết blah blah..."

Hì, cái này là cái khỉ gì??? Sao của anh không có?

Nhật Linh bi bô...

^-^, không chịu cài bản mới rồi. Cài vào, load những file kia về, bấm "Thư viện", bấm "Thêm truyện mới", rồi mở những file đấy.

ps: Dữ liệu đọc dịch cũng mới hơn đấy.

Unknown bi bô...

Hì, không để ý cái "Thêm truyện mới" trên cái tranh Bướm của Long Fò, cứ tưởng nó vẫn như cũ.

Nhật Linh bi bô...

Thế thì xem thêm All Programs > me() 08.05.10 > mBook

Là dùng để làm truyện cho nó đấy.

Unknown bi bô...

Hượm hượm... đừng thuyết minh vội huny, để anh cài lên rồi tự nghịch, nhá.

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...