Đầu tiên là các trang mạng xã hội, sau đến các báo chính thống, ào ạt đưa một hình ảnh rất xúc động, khiến nhiều người phải ngẫm nghĩ, phải nhìn lại mình, cả 2 phía, ấy là ảnh một anh cảnh sát Philippine khóc nức nở khi làm nhiệm vụ ngăn cản biểu tình.
Ở ta thì hình ảnh này rất hiếm, nhất là nhìn lại ảnh vụ cưỡng chế ở Tiên Lãng và ở Văn Giang, các cảnh sát khi xung trận đều đằng đằng sát khí, và phía bên kia, đương nhiên là kẻ thù...
Anh cảnh sát Philippine này làm chấn động mọi người là bởi, một mặt, anh vẫn phải làm nhiệm vụ, mặt khác anh biểu lộ cảm xúc của một nhân cách. 2 cái này trong nhiều trường hợp nó mâu thuẫn nhau. Ví như, về cơ bản, con người rất thích tự do, và vốn dĩ nó là tự do. Nhưng đã lập ra nhà nước thì tức là con người phải tự khép mình vào những định chế xã hội, như phải đi bên tay phải, phải mặc quần áo khi ra đường, lấy nhau phải đăng ký kết hôn, CAMDAIBAY... và, con người, như thói quen tổ tông, luôn muốn vượt qua định chế ấy, vậy nên phải sinh ra người giữ gìn định chế.
Tất nhiên định chế ấy phải có lợi cho con người, cho cộng đồng và được tuyệt đại bộ phận nhân dân cộng đồng biểu quyết thông qua. Những anh thèm tự do tổ tông là thiểu số.
Anh cảnh sát Philippine kia đã phải giằng xé đến mức bật khóc. Hình ảnh ấy nó vừa biểu hiện sự cao cả vừa tuyệt vọng trong một con người. Nó chứng tỏ anh này có một cái phông nền văn hóa rất vững, được giáo dục rất chu đáo, mặt khác là một viên chức mẫn cán...
Thôi chả tán nữa, anh ấy đây, cùng xem và cùng tán nhé:
|
Nhân dân- người biểu tình chia sẻ |
|
Người nước ngoài cũng chia sẻ |
|
Như là chị với em nhé... |
|
Anh này giơ 2 ngón tay thân thiện về phía người biểu tình đề nghị... ngừng chiến |
|
Người biểu tình cũng... không vừa |
|
Và vẫn phải trấn áp |
(Bài viết của tác giả Văn Công Hùng)
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...