Đến sự kiện anh Nguyễn Thanh Chấn, từ một người vô tội, con liệt sĩ, trong chốc lát trở thành kẻ giết người với án chung thân- may là anh con liệt sĩ nên được chung thân chứ nếu tử hình anh rồi thì giờ tất cả ngồi "ăn cho hết"- từ dân gian hay dùng- thì tất cả mọi thứ đã được bày ra, trong đó nổi lên là sự vô cảm của các cơ quan công quyền.
Phạm nhân kêu oan, luật sư kêu oan, gia đình kêu oan, báo chí kêu oan... tất cả mọi người kêu oan, chứng cứ chứng minh oan, nhưng cơ quan điều tra, công tố, xét xử 2, 3 cấp đều bỏ ngoài tai, vẫn quy tội giết người, thậm chí dùng lời văn du dương chứng minh "bị cáo nại ra để trốn tránh trách nhiệm", còn phịa ra bị cáo cưỡng dâm không thành, trong khi thủ phạm thực sự chỉ cướp tiền... Phạm nhân tố cáo trước tòa là bị bức cung tòa cũng bỏ ngoài tai... để giờ cả nút chịu trách nhiệm.
10 năm, tan nát một gia đình, con thề đi làm ô sin suốt đời để minh oan cho bố. Vợ văn hóa lớp 3, liên tục đi kêu oan cho chồng đến mức bị tâm thần, hàng đống đơn đã im lặng nằm ở đâu đó, không có hồi âm, để người đàn bà đau khổ này phải bất đắc dĩ thay mặt cơ quan điều tra trực tiếp điều tra. Và chính chị đã tìm ra kẻ giết người thật sự của vụ án, báo cho cơ quan chức năng đến bắt. Và suốt 2 tháng cơ quan chức năng bắt kẻ giết người thực này, anh Chấn vẫn phải ở trong tù, trong khi lẽ ra, ngay lập tức thả anh để anh về với vợ con, bởi "nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại".
Chỉ cần điểm qua sơ 1 tí như thế đủ thấy chúng ta, bộ máy công quyền ấy, đã vô cảm thế nào trước thân phận của những người dân. Nhiều số phận cá nhân sẽ thành số phận dân tộc. Thế mà đến giờ, 2 ông ngồi xử trả lời ráo hoảnh là quên rồi, có hỏi thì hỏi quốc hội ấy. Cái tâm lý đổ tội cho tập thể nó ăn sâu đến mức khốn nạn như thế. Còn các điều tra viên đã ép cung, bức cung, các KSV đã làm ngơ, im lặng, đồng lõa... chưa thấy họ lên tiếng. Hành động cao cả nhất để chứng tỏ mình là một con người đàng hoàng, là mang lễ đến nhà anh Chấn, tế sống anh ấy, xin anh ấy rộng lượng tha tội cho lương tâm bớt cắn rứt, rồi móc tiền túi ra đền, làm được gì xoa dịu nỗi đau của cả nhà anh Chấn thì hãy làm ngay, để chứng tỏ mình, ít ra cũng còn là con người.
Bao nhiêu đơn từ trong 10 năm qua đã nằm ở đâu. Các cơ quan ăn lương của dân để bảo vệ dân. Họ đã làm gì để bảo vệ anh Chấn và gia đình suốt 10 năm qua?...
Kinh quá, sự vô cảm đến mức vô phương rồi...
(Nói thêm: bạn Lý Anh Đào, giám đốc 1 ngân hàng nhắn trong còm trên fb, nguyên văn: "Tối qua chương trình thời sự đang nói về vụ này Đài TH bắc Giang ngừng tiếp sóng bà con gọi điện cho mình thấy nhục nhã cho bọn quan lại bây giờ nhiều tiền mà ngu giốt nó tưởng dân ta bây giờ mù tịt thông tin như thời xưa? làm vậy có ích gì??? Hết thuốc chữa cho bọn này". Nếu đúng thế thì không còn gì để nói, hết sạch thuốc...)
Phạm nhân kêu oan, luật sư kêu oan, gia đình kêu oan, báo chí kêu oan... tất cả mọi người kêu oan, chứng cứ chứng minh oan, nhưng cơ quan điều tra, công tố, xét xử 2, 3 cấp đều bỏ ngoài tai, vẫn quy tội giết người, thậm chí dùng lời văn du dương chứng minh "bị cáo nại ra để trốn tránh trách nhiệm", còn phịa ra bị cáo cưỡng dâm không thành, trong khi thủ phạm thực sự chỉ cướp tiền... Phạm nhân tố cáo trước tòa là bị bức cung tòa cũng bỏ ngoài tai... để giờ cả nút chịu trách nhiệm.
10 năm, tan nát một gia đình, con thề đi làm ô sin suốt đời để minh oan cho bố. Vợ văn hóa lớp 3, liên tục đi kêu oan cho chồng đến mức bị tâm thần, hàng đống đơn đã im lặng nằm ở đâu đó, không có hồi âm, để người đàn bà đau khổ này phải bất đắc dĩ thay mặt cơ quan điều tra trực tiếp điều tra. Và chính chị đã tìm ra kẻ giết người thật sự của vụ án, báo cho cơ quan chức năng đến bắt. Và suốt 2 tháng cơ quan chức năng bắt kẻ giết người thực này, anh Chấn vẫn phải ở trong tù, trong khi lẽ ra, ngay lập tức thả anh để anh về với vợ con, bởi "nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại".
Chỉ cần điểm qua sơ 1 tí như thế đủ thấy chúng ta, bộ máy công quyền ấy, đã vô cảm thế nào trước thân phận của những người dân. Nhiều số phận cá nhân sẽ thành số phận dân tộc. Thế mà đến giờ, 2 ông ngồi xử trả lời ráo hoảnh là quên rồi, có hỏi thì hỏi quốc hội ấy. Cái tâm lý đổ tội cho tập thể nó ăn sâu đến mức khốn nạn như thế. Còn các điều tra viên đã ép cung, bức cung, các KSV đã làm ngơ, im lặng, đồng lõa... chưa thấy họ lên tiếng. Hành động cao cả nhất để chứng tỏ mình là một con người đàng hoàng, là mang lễ đến nhà anh Chấn, tế sống anh ấy, xin anh ấy rộng lượng tha tội cho lương tâm bớt cắn rứt, rồi móc tiền túi ra đền, làm được gì xoa dịu nỗi đau của cả nhà anh Chấn thì hãy làm ngay, để chứng tỏ mình, ít ra cũng còn là con người.
Bao nhiêu đơn từ trong 10 năm qua đã nằm ở đâu. Các cơ quan ăn lương của dân để bảo vệ dân. Họ đã làm gì để bảo vệ anh Chấn và gia đình suốt 10 năm qua?...
Kinh quá, sự vô cảm đến mức vô phương rồi...
(Nói thêm: bạn Lý Anh Đào, giám đốc 1 ngân hàng nhắn trong còm trên fb, nguyên văn: "Tối qua chương trình thời sự đang nói về vụ này Đài TH bắc Giang ngừng tiếp sóng bà con gọi điện cho mình thấy nhục nhã cho bọn quan lại bây giờ nhiều tiền mà ngu giốt nó tưởng dân ta bây giờ mù tịt thông tin như thời xưa? làm vậy có ích gì??? Hết thuốc chữa cho bọn này". Nếu đúng thế thì không còn gì để nói, hết sạch thuốc...)
(Bài viết của tác giả Văn Công Hùng)
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...