Những người trym ngắn... ngồi học Piano (1)

1 ý kiến, và ý kiến từ facebook

LES MISÉRABLES... NGỒI HỌC PIANO
(Phần 01)

2019, voz.vn đìu hiu... box nào box nấy buồn như những cái mả, bất quá lâu lâu có mấy anh min phi công trẻ xăng xái như những con nòng nọc sắp đứt đuôi đảo qua đảo lại bốt dăm câu ba dòng dấm dớ mưu đồ kéo thớt câu bài, với vài chị mod máy bay bà già lờ đờ như những con cá ngão chẳng may bị say cà-phê vớ.

May có f17 ít nhiều có thể coi là còn chút sinh khí... — trong tình cảnh này quả không khác gì một bông hoa nhài với những cánh e ấp giữa một bãi phân;.. có điều nếu lướt nhanh vài thớt, sẽ chẳng khó nhận ngay ra bông hoa e ấp này thực tế lại khá giống với một cái trại nuôi súc vật (Animal Farm), khác chăng chỉ là những con súc vật ở đây lúc lúc lại có thể đứng thẳng lên được bằng hai chân, và bập bẹ nói được bằng một thứ tiếng na ná như tiếng người.

Nhưng bất kể là con gì đi nữa thì (có lẽ) bằng cách nào đó cũng sẽ phải tồn tại một hình thức đời sống tinh thần dành cho chúng cả, — Thượng Đế chí công!

Một anh công chức Việt Nam — mà vóc dáng thân thể điển hình bây giờ càng ngày sẽ càng giống hệt như thằng giai hàn quốc cởi truồng trym ngắn tí đứng tồng ngồng bên bờ sông — chỉ cần chịu khó (mà trong đa phần trường hợp... thực tế sẽ không cần phải cố gắng một chút nào) gọi dạ bảo vâng, sai gì làm nấy, bất kể đấy là thay bóng đèn, móc máng nước, rửa bồn cầu... thậm chí là trong nhà vệ sinh nữ.., thì trước sau gì cũng sẽ ky cóp được ít nhiều, — thế coi như là đã được một phần.

Anh công chức Việt Nam vừa nói ở trên và những đối tượng đồng dạng kiểu như anh dù có là công chức hay không, — cũng là thành phần chính, đông đảo nhất, cấu thành xã hội Việt Nam bây giờ, — ngoài năm chức năng thuần động vật, cũng là năm việc duy nhất mà anh ta sẽ làm trong suốt 60 năm (có thể 70 và hơn, nếu không gặp phải tiểu đường, mỡ máu, đột quỵ...) cuộc đời là: kiếm ăn, ăn, ngủ, giao hợp, bài tiết; thì, như đã nói ở trên, dù ít dù nhiều, nhiều khi chỉ là vô thức, ở anh ta cũng sẽ tồn tại những hành động cử chỉ mang hơi hướng sự tồn tại của đời sống tinh thần. Có điều ngay cả là đời sống tinh thần, — thứ tưởng như phi vật thể, — thì anh ta cũng sẽ lại phải bắt đầu bằng một trong những hành vi mang tính "vật thể" vốn vẫn thuộc tổ hợp "ăn, ngủ, giao hợp, bài tiết" đã quen: "mua đồ", — nhưng bất kể thế nào, như thế cũng coi như là đã được phần thứ hai.

Có nên lấy vợ không?

1 ý kiến, và ý kiến từ facebook

CÓ NÊN LẤY VỢ KHÔNG?

Tôi có một người bạn có một suy nghĩ chưa lần nào thấy thay đổi, là nếu một người có khả năng (mỹ quan, kỹ thuật, tài chính...) để sinh hoạt tình dục một cách tử tế thì sẽ chẳng bao giờ mà lại chịu chấp nhận sinh hoạt theo lối cải cách hành chính tiếp dân một cửa, sinh hoạt đi sinh hoạt lại với cùng một đối tượng duy nhất tới hàng trăm, thậm chí hàng ngàn lần cả, — "Trâu bò nó cũng không bét be, nhếch nhác đến như thế!"

Có thể anh không hiểu gì về Tình Yêu?
Nhưng chuyện này, nếu bình luận, thì chắc là để dành cho những người khác, — tôi biết anh này hiểu cặn kẽ được từ Cơ học Lượng Tử cho đến Thuyết Tương Đối, nghe cặn kẽ được từ Bách cho đến Trai-kốp-xki, đọc cặn kẽ được "Chiến tranh và hòa bình" bằng tiếng mẹ đẻ của Tôn-xtôi, thẩm âm cặn kẽ được vần điệu niêm luật trong thơ Lý Bạch, xem cặn kẽ được tranh Lê-ô-nác-đô đa Vin-tri... có thể Tình Yêu quả thật là thứ còn bí hiểm hơn, nhưng dù thế nào thì tôi vẫn hình dung không mấy khó khăn là tôi sẽ không có được một cảm giác tiện nghi cho lắm khi phải bình luận chuyện "hiểu — không hiểu" của loại người như vậy.
Anh này ở nhà còn có một cái giường to và tròn xoe, tròn chính xác, và bán kính được tính toán chi tiết sao cho anh có thể nằm ở trên đấy đúng theo cái đồ hình tỉ lệ vàng của Lê-ô-nác-đô đa Vin-tri, anh bảo tôi đấy là tư thế hài hòa nhất, và nằm như thế mà ngủ, chân khí lưu thông, mùa nóng anh không cần phải bật quạt, mùa đông anh không cần phải đắp chăn. Tôi phục lăn, và đã sắp đi đặt đóng giường, nhưng đang định hỏi cụ thể xem nếu nằm đúng theo hình vẽ ấy thì có được mặc quần xịp hay không, thì có một cô bạn cũ kể tôi nghe là những lúc ở nhà, mùa nào thức nấy, anh chả bao giờ là không bật máy lạnh, hay máy sưởi cả...

Nhưng tôi lại lan man, — tình dục cụ thể quá, tình yêu lại tít mít quá, mà thực ra tôi đang định nói đến một chuyện đỡ cực đoan hẳn hơn. Nên hẵng cứ coi như tôi đã thu xếp xong vấn đề "tình yêu — tình dục", và sẽ nói tiếp chuyện "lấy vợ".

Có những người bảo:

Lập Trình Viên II - Chương 4 (Bản đẹp, đầy đủ)

1 ý kiến, và ý kiến từ facebook







Chương 4: ĐIM-MA
Truyện Lập Trình Viên — Phần II: Em Và Anh





Hình như tôi vẫn đang phân vân, thì mồm tôi đã tự nói:
- Anh Mác-tin bảo, lúc đầu họp nhau được một nhóm, tập chơi; chơi, chủ yếu cố nhại theo băng, thấy xuôi xuôi, thì thích lắm, mặc dù tiếng Anh có bài toàn hát nhại, không hiểu lời; rồi ở trường hễ có dịp này dịp khác, thì luyện kỹ một hai bài rồi lên "biểu diễn"; diễn vài lần, hóa ra cũng hoàn toàn không tệ, được mọi người hâm mộ hẳn hoi. - Tôi thở dài, cắn môi. - Nhưng như thế được một ít, thì chán, không còn thấy có nhiệt tình tập tành gì nữa...
HƯỚNG DẪN CÁCH ĐỌC TRUYỆN "Lập Trình Viên II"

1. Download file "Lap Trinh Vien II - Chuong 4.lcd" [0.56 MB] từ một trong các địa chỉ sau:


2. Chạy Chương trình me() - Nếu chưa có chương trình thông minh này, thì lấy ở đây - Chương trình me(), về cài lên (Chương trình này đã được đăng ký bản quyền, và hoàn toàn miễn phí)

3. Bấm nút [Thư viện]

4. Ở cửa sổ "bướm bay" mới được mở ra, bấm nút [Thêm truyện mới]

5. Mở file "Lap Trinh Vien II - Chuong 4.lcd" vừa download

6. Tìm truyện "Lập Trình Viên II (Chương 4)" trong danh sách truyện, để đọc.
- Rõ rồi! - Giọng thằng Mê-chi-a mừng rỡ; vừa nói, nó vừa cầm ngón cái và ngón trỏ tay phải vào nhau, dứ dứ về phía trước. - Họ không tìm được đường nét sáng tạo riêng!
Thằng Phê-đi-a nhìn nó, miệng đã bắt đầu ngoác ra, nhưng nụ cười dừng ngay ở đấy, rồi chuyển thành giống như một cái nhếch mép rộng, - thằng Giê-nhi-a đang nói bằng giọng nghiêm túc:
- Chuyện này rất khó. Có cái của mình để nói đã khó. Để người khác muốn nghe còn khó nữa. Mình phải biết được thứ hay hơn so với nhiều người. Về bản chất, tự chính mình phải là những người thật hay.
Nó nhìn thằng Phê-đi-a, - đây là kiểu hỏi bằng mắt, rõ ràng hai thằng quen thảo luận với nhau, - thằng kia giống như trong lúc nghe đã đón ý và chuẩn bị xong câu trả lời, nên nói ngay như không cần nghĩ:
- Sợ gì! Khó dễ, thì cũng phải bắt tay vào để có hình dung cụ thể. Phải lao động chứ. Mình sẽ luyện tập. - Nghiêng người, hớt bàn tay trái lên ngang tầm mặt, ngón cái vểnh lên, ngón trỏ duỗi thẳng, như khẩu súng lục, đầu ngón trỏ lồng trong một vòng dây mềm, cuối vòng dây lủng lẳng một cái chìa khóa ống to cồ cộ, nó cười. - Xtu-đi-ô hoàn toàn nằm trong quyền hạn phân phó của chúng ta...





Còn ông "Kinh Kông", nếu như để Phi Long nhận xét, thì sẽ là loại người "Chất thắng văn tắc dã", - khi mà chất phác thì nhiều, còn văn nhã thì ít, thì con người thành ra cục mịch và thô kệch.
Người như thế mà ở vào chỗ thuần phác thì có khi cũng ổn, nhưng nếu lại bị "kẻ đắp chăn - kẻ lạnh lùng", thì sẽ dễ có những biểu hiện đơn giản và cụ thể nhất của sự tức giận, và nếu chuyện đó kéo dài, thì con người ấy dễ trở thành lỗ mãng và ưa mỉa mai.

Chuyện người tình Trung Hoa

1 ý kiến, và ý kiến từ facebook

CHUYỆN NGƯỜI TÌNH TRUNG HOA
(dao_hoa_daochu)

Đối với một người thích viện dẫn châm ngôn, vả còn là người Việt Nam, thì không biết tiếng Trung Hoa quả là một sự thiệt thòi lớn. Anh Lãn cảm thấy rất rõ điều đó khi bắt đầu viết Chương Hai, truyện Lập Trình Viên II.
— Thế này thật là đáng sợ quá đi! — Anh vừa nói vừa thở khó nhọc (anh Lãn quyết bỏ thuốc lá, nên những lúc nghĩ ngợi, hoặc "tâm trạng", không có bạn Ni-cô-tin vào trong mạch máu an ủi vuốt ve, anh thường gặp phải triệu chứng hơi khó thở). — Kinh khủng thật đấy! Èo, một người đẹp giai phóng khoáng ngoan hiền thủy chung như mình mà lại không biết tiếng Trung Hoa thì khác gì là chim không cánh?! Còn viết với lách nỗi gì chứ?! Xếp xó thôi!
Anh quyết định bằng mọi cách khắc phục tính lười vốn vẫn được tự đánh giá là năng khiếu bẩm sinh của mình để học tiếng Trung Hoa. Nhưng vì chất lười thiên bẩm sau nhiều năm tu dưỡng đã sắp trở thành một thứ thần khí uyên nguyên, nên dù quyết tâm lắm lắm, anh vẫn đành phải bỏ đi một sở thích, cũng vẫn luôn được tự đánh giá là năng khiếu bẩm sinh của mình, là sở thích tự học.

Xắn tay mở khóa động đào
Rẽ mây trông tỏ lối vào Thiên Thai

Đám thiết bị mạng bẩn bụi thời gian nhà anh Lãn lâu lắm rồi mới lại có dịp nháy xanh nháy đỏ tưng bừng.
Anh Lãn online, — bắt đầu tìm kiếm giáo viên.

*

Hà Nội.
Mùa Thu.
Buổi trưa.
Anh Lãn đang ngồi nhấm nháp cà-phê ét-xprét-xô, hút xì-gà, nhìn lá rơi — một lúc mà không có lá nào rơi, thì tự cầm cái que dài, chọc một cái, cho rơi, — ngâm nga:

Rượu ngon, thì sẵn đấy,
Gái xấu, đã làm sao?
Đèn tắt, ngói gianh lẫn,
Chả yêu, cũng thích nào!

Tuyển tập philong58 (Sách điện tử epub)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook


CHIM CÁT

Cô bé ấy mới sáu tuổi lúc lần đầu tôi gặp nó trên bãi biển, cách hơn chục cây số từ thành phố nơi tôi sống, vào một lúc tôi đang "nhớ nước" như thế.

Những ngón tay nhỏ nhắn, hồng lên, đang chăm chú xây lâu đài trên cát, — một cái phức tạp, có thành lũy nguy nga tòa ngang dãy dọc, vài ngọn tháp còn được cẩn thận rỏ bằng cát ướt hẳn hoi, quả là một sự gắng gỏi, — nó ngẩng lên, cặp mắt long lanh:

— Chào chú. — Nó nói, như đã quen...

Download: Chim Cat.epub


CHUỒN CHUỒN NGÔ

Nó mới năm tuổi, năm ngoái, lúc nó ngồi ngay ngắn trước mặt tôi, trong phòng làm việc của tôi, cũng gần giống như bây giờ, chỉ khác là hai chân nó buông thõng thoải mái — vì ngồi trên đi-văng to, ở giữa, một bên là bố, một bên là mẹ, — và mặc đồ chỉn chu: một chiếc sơ mi trắng vải mềm dài tay cài kín măng-sết, cổ mềm bẻ ra ngoài chiếc áo dạ mềm không tay không cổ ca rô nhỏ sẫm chữ triện, gần giống như áo gi-lê, nhưng cài cúc cổ cao hơn và không có những nếp cứng, vừa chỉn chu, nhưng lại vừa thoải mái như áo mặc ở nhà, và chiếc quần nhung, tăm to, dày dặn sẫm màu. Và mắt nó nhìn tôi không ngưỡng mộ như bây giờ, mà hơi lạ lẫm pha một chút tò mò, và miệng nó cũng hơi cười cười.

Bé thế, đáng yêu như thế, nhưng nó từng mắc một bệnh hiểm nghèo, — một chứng bệnh rất hiếm. Và bằng một phép màu nào đó không biết, nó đã vượt qua: cơ thể nó đã tự sinh ra chất kháng thể chống lại loại bệnh này...


Download tất cả các truyện trong một file nén:


Việt Nam - Thời kỳ kặk gì đây?

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Đỗ Duy Ngọc

Chế độ ta đạt đến sự thối nát nhất trong các chế độ đã có và hiện có... Thật khủng khiếp! (Đảng viên Giáo sư Trần Đình Sử).

Chúng ta đang sống thời đại gì đây? Có lẽ trong lịch sử của dân tộc, đây là một thời kỳ khó đặt tên.

Ngành giáo dục thì có Bộ trưởng ngọng và câm. Có Cô Giáo quỳ, Cô Giáo giẻ lau, Cô Giáo đéo, Cô Giáo câm, Cô Giáo đi hầu rượu như gái bia ôm. Có Thầy Giáo ấu dâm, Giáo Viên bán chỗ dạy, Giáo Viên ăn chận tiền Giáo Viên, Lãnh Đạo ngủ với Cô Giáo để cho biên chế. Có Sinh Viên ngủ với Thầy để xin điểm, có Học Sinh bóp cổ Cô Giáo, Học Trò đâm Thầy lủng ruột.

Bộ Y tế thì có Thứ Trưởng ký nhập đủ loại thuốc gây tai hoạ khôn lường. Có lãnh đạo tiếp tay nhập thuốc giả bán giá cao. Có bệnh nhân 4 người một giường, có người cấp cứu sắp chết phải đóng tiền mới khám. Có Bác sĩ, Y tá bị dí chạy quanh, bị đấm đá túi bụi. Có viện phí thì tăng mà phẩm lượng lại giảm. Có bệnh viện vào nằm không xem TV cũng đóng tiền, không dùng nước nóng cũng trả tiền, đêm không được bật đèn. Bệnh nhân bị xem như những con thú trong chuồng, bị đối xử nhẫn tâm, là đối tượng để tận dụng làm giàu.

Bộ Giao thông vận tải làm đường chưa xài đã lún, chưa chạy đã nát, giá thực hiện cao nhất thế giới mà phẩm lượng thấp nhất trái đất. Cầu làm cốt tre, đường lót bằng mút. Cầu chưa đi đã sập, đường chưa chạy đã lắm ổ voi. BOT nơi nào cũng có, thu giá trên trời, đặt không đúng chỗ, làm một đoạn thu cả đường, thu tiền quá niên hạn quy định. Bộ trưởng phớt lờ dư luận, xem thường ý kiến nhân dân.

Bộ Tài nguyên môi trường đào hết tài nguyên đem bán. Biển ô nhiễm vì Formosa, lãnh đạo tìm mọi cách bênh vực, làm đủ trò chối tội. Cấu kết với doanh nghiệp bán đất, bán rừng. Ao hồ, sông ngòi khô hạn, ô nhiễm, lãnh đạo bình chân như vại, quẩn quanh không lối thoát. Các thành phố lớn khí độc nằm trong khí thở, nhân dân sống chung với ô nhiễm môi trường, cái mầm bệnh về hô hấp lúc nào cũng chục chờ xâm nhập lá phổi của người dân.

Bộ Tài chính suốt ngày tìm đủ cách để rút ruột người dân vô tội vạ. Thuế môi trường, thuế tài sản, hàng trăm thứ thuế dội lên đầu dân, xứ nghèo mà mua gì cũng đắt vì thuế quá cao. Chính sưu thuế làm dân nghèo đi. Thuế cao mà an sinh xã hội thì quá tệ lậu, người già, trẻ em chẳng được quyền lợi ưu tiên nào trong đời sống. Thuế cản trở doanh nghiệp, thuế khiến dân không lối thoát.

Lãnh đạo từ trung ương đến địa phương chạy theo thu lợi bằng mọi cách. Họ làm giàu một cách nhẹ nhàng, dễ dàng và nhanh chóng khiến các đại gia của các nước tư bản phải thèm thuồng.

Chim Cát

2 ý kiến, và ý kiến từ facebook

CHIM CÁT

(Theo một câu chuyện thật)






Ban ngày em sẽ gặp anh như trước.

Em sẽ tìm thấy anh đang đợi ở bãi biển,

Đang xây những lâu đài trên cát ướt,

Trong một thế giới mà không ai hiểu cả,

Vào buổi sáng.

Đấy là buổi sáng trong cuộc đời anh...


— Lời bài hát của ban nhạc Bee Gees






"Cho tôi một chỗ để đứng, và tôi sẽ xê dịch Trái Đất" — Ác-xi-mét


Chứ không phải là "Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nâng bổng cả trái đất!" — như ai đó đã từng vừa dịch vừa xuyên tạc theo ý mình, vừa thậm chí còn đem in được vào sách, thậm chí — nếu tôi nhớ không nhầm — còn là sách giáo khoa.


Chuồn chuồn Ngô

1 ý kiến, và ý kiến từ facebook

CHUỒN CHUỒN NGÔ

(Dựa theo một chuyện có thật)






Chuồn chuồn bay thấp thì mưa,

Bay cao thì nắng, bay vừa thì râm.


"Nước ta có khí hậu nhiệt đới gió mùa, nắng lắm, mưa nhiều và có gió mùa thổi..." — Những câu như thế, đến bây giờ tôi vẫn nhớ gần như in, — hồi phổ thông chúng tôi được dạy học gạo. Ở một nước như nước ta, một nước có độ ẩm không khí rất cao, thì một ngày nắng chang chang mà lại không nóng nực như ngày hôm nay không thể nói không phải là một thứ xa xỉ. Trời thật xanh, thật cao, và thật trong veo veo. Mây thật ít, thật trắng, và thật mỏng manh. Nếu như không có gió mát thổi đều đều và nhè nhẹ, thì hoàn toàn có thể tưởng là mình đang sống ở trong chân không.


Tất nhiên, nếu trời đẹp thế, nhẹ như thế mà vẫn phải phơi nắng để đi làm, vẫn bị chen chúc, vẫn bị nhin-gia thập diện mai phục, vẫn bị tắc đường, vẫn bị xếp chửi, vẫn ngấm ngầm chửi xếp, rồi hết giờ làm vẫn lại bị chen chúc, vẫn lại bị tắc đường tiếp, — thì đời đương nhiên vẫn tiếp tục nhục như thường. Người mà tự nhục thì trời cũng chả giúp được.


Nhưng nếu trời đẹp như thế mà lại không phải đi làm, lại được nằm trong bóng râm mát mẻ và có nhiều gió thổi qua trên bãi cỏ dưới một bụi cây to, quờ tay sang phải thì có thể vặt cọng lá cho vào mồm lơ đãng nhai nhai, quờ tay sang trái và nhoai về phía trước một tí thì có thể hái được những bông hoa vàng vàng có mật ở cuống và có thể mút được, ngọt lừ; chưa hết, ở trước mặt là một ao nước nông, rộng, sạch, trong, lấp lánh, gợn gợn, liu diu; bên bờ kia ao là bãi cỏ rộng xanh mát rượi trải dài rộng đến tít những rặng cây chỉ thấy mờ mờ ở đằng xa đối với một người mắt cận mà không cần đeo kính; vẫn chưa hết, mình nằm ườn ra, lười nhác ở đó, và đọc một cuốn truyện mà đã rình mua từ lâu và vừa mới mua được: "Truyện ngắn đặc sắc. — O. Henry"; và ở ngay bên cạnh mình, nghe rõ cả tiếng thở nhè nhẹ, — thỉnh thoảng chuyển thành phì phò, những lúc chăm chú quá, — còn có một người khác cũng đang nằm, chân vắt chữ ngũ, và đang mê say đọc "Truyện cổ Gờ-rim" — một quyển được in xanh đỏ rất đẹp, không khác gì sách Liên Xô; và cái người ấy, bé nhỏ và vô cùng dễ thương, mình lại vô cùng mến yêu... — Tôi nghĩ cuộc sống như thế ổn.


Vì sao tôi hút thuốc (bản dịch mới)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

VÌ SAO TÔI HÚT THUỐC
(An-tốp S.)

Có lẽ nào một người mà biết kính trọng bản thân mình lại sẽ đi hỏi xin tiền của những người qua lại? Không bao giờ. Ngay cả nếu như không có năm kô-pếch để đi tàu điện.
Khi một người có gánh nặng trong lòng, liệu anh ta có nói về nỗi bất hạnh của mình với một người ngoài cuộc hay không? Không, sẽ không nói.
Thế có ai trong chúng ta, những người hút thuốc, lại chưa từng hỏi xin thuốc của những người hoàn toàn không quen biết?
Diêm à? Người ta hỏi xin ở khắp mọi nơi bằng tất cả các thứ tiếng: "Xin lỗi anh, anh có diêm không ạ?.." Và một người sẽ tìm được bao diêm, đánh diêm. Anh ta đưa hai tay cầm que diêm đang cháy lại gần gương mặt một người không quen biết. Trong một khoảnh khắc nào đó bàn tay họ chạm vào nhau, gìn giữ ngọn lửa nhỏ.
Rồi cả người này cũng sẽ được hỏi xin lửa châm thuốc, và anh ta chìa ra điếu thuốc đang cháy.
Và một lần nữa trong một giây bàn tay của những người không quen biết lại gặp nhau.
Sẽ tiếp tục như vậy, khi mà tất cả những người mà hút thuốc còn chưa châm xong thuốc. Và những sợi dây xích nhỏ làm bằng những ngọn lửa bé tí xíu cứ nối tiếp nhau trên khắp trái đất. Bởi vì người ta hút thuốc ở Châu Âu và Châu Á, Châu Phi và Châu Úc, Nam và Bắc Châu Mỹ.
Mà khi bàn tay mọi người còn đụng vào nhau, gìn giữ ngọn lửa nhỏ, — sẽ chẳng có điều gì tồi tệ xảy ra trên trái đất cả.
Chỉ vì vậy mà tôi không bỏ hút thuốc. Nhỡ có ai đó sẽ hỏi: "Anh có lửa không?.." thì sao.

Chiếc lá cuối cùng (bản dịch mới)

6 ý kiến, và ý kiến từ facebook






CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG

(O. Henry)

Người dịch: me() và Nhật Linh






Trong một quận nhỏ ở phía tây Quảng trường Oa-sinh-tơn những con phố đã chạy như bị điên và làm gãy chính mình thành những mảnh nhỏ được gọi là "các địa hạt". "Các địa hạt " này làm thành những góc và những đường cong kỳ quặc. Một con phố cắt qua chính nó một hoặc hai lần. Một nghệ sĩ một lần đã khám phá ra một triển vọng quý giá trên con phố này. Giả sử có một người thu tiền với một hóa đơn cho các loại màu vẽ, giấy và vải vẽ, sẽ, trong sự vượt qua lộ trình này, bất ngờ gặp chính mình đang quay trở lại, mà không có một xu đã được trả để thanh toán!


Cho nên, dân làm nghệ thuật chẳng mấy chốc đã tới Xóm Gờ-ruyn-uýt cổ kính và hơi lạ lùng, lảng vảng, săn tìm những cửa sổ phương bắc và những đầu hồi thế kỷ thứ mười tám và những gác mái Hà-lan và những khoản tiền thuê nhà thấp. Rồi họ đem vào vài chiếc ca thiếc và một hay hai cái nồi điện từ Đại lộ số Sáu, và trở thành một "làng nghề".


Trên đỉnh của một ngôi nhà gạch ba tầng béo lùn, Su và Gion-xi đã có stu-đi-ô của họ. "Gion-xi" là tên thân mật cho Gioi-en-na. Một người từ Mên; người kia từ Ca-li-pho-ni-a. Họ đã gặp gỡ tại một bàn ăn tập thể ở một hàng ăn "Của nhà Đen-mô-ni-cô" trên Phố số Tám, và thấy những sở thích của họ về nghệ thuật, món xà lách rau diếp xoăn và những ống tay áo sơ mi phồng rất là tương đắc đến nỗi stu-đi-ô chung đã từ đó mà ra.



Nếu trên đầu mình đã mọc đuôi sam (Đỗ Trung Quân)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

NẾU TRÊN ĐẦU MÌNH ĐÃ MỌC ĐUÔI SAM
(Đỗ Trung Quân)

Tháng này Sài Gòn mưa ngâu 
Nhưng thôi, miễn bàn vể thơ thẩn
Tôi nói thẳng
Cho mau
Đồng bào tôi ngoài biển vẫn bị nó cướp tàu
Đồng bào tôi ngoài biển vẫn bị nó túm đầu
Cướp cơm chim

Tôi nói thẳng
Thôi đi mấy cha, mấy anh cà vạt phòng lạnh cách xa biển Đông ngàn dặm
Nhà anh chả ai cướp
Con anh chả ai đánh [đánh sao được, nó ở nước ngoài ráo cả]
Vợ anh chả ai hiếp [hiếp sao được, nhà anh có công an bồng súng đố thằng nào…]

Chỉ tủi thân cho đồng bào
Tàu thuyền rách nát.


Kiếm sống ở khu vực nhà mình vẫn bị ăn tát
Ăn bạt tai - đá đít
Ăn đạn AK
Bọn hải tặc đuôi sam làm cha
Thậm chí làm ông nội.

Thơ không được chửi bậy
nhưng thôi đành
Tiên sư bố chúng mày bọn lưu manh!
Bạn bè gì ngữ ấy.
Thơ không được chửi bậy
Xin tha thứ cho thằng làm thơ này. Đọc tin đồng bào bị cướp trên biển thì mắt nó cay cay…

Cứ đàn áp đi…
Cứ bóp cổ đi…
Cứ kung-fu đi…
Cứ triệu tập đi…
Cứ lo hữu nghị đi…

Hỡi những người anh em máu đỏ da vàng
Hãy thử sờ lên đầu mình. Xem…
Đã mọc đuôi sam?…

(Bài viết của tác giả bbthnc)

Bài hát "Minh Ca" (An-bom "Dân Gian" - Nhạc Việt Nam mới 2019)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook


MINH CA
Nhạc Nga
Lời Việt: Minh Ca

(1)
Minh Ca trên bờ buông câu ngồi chờ,
Còn Chúa Giê-xu bước đi trên mặt nước.
Minh Ca câu cá mè còn Chúa vớt những linh hồn, -
Những ai mà không còn sống.

Minh Ca kêu lên rằng: "Con sẽ đi theo Người,
Nếu Người cho con biết bí mật!"
Chúa Giê-xu lắc đầu: "Sao con không tin rằng
Ta không có bí mật nào hết?"

Điệp khúc:
Con xem trên ngọn núi kia kìa:
Cao cao có cây thập tự,
Dưới chân có chục người lính canh,
Hãy treo mình lên trên ấy xem!

Treo đến khi nào chán rồi,
Thì lại xuống dưới này, -
Dạo chơi trên mặt nước, dạo chơi trên mặt nước,
Dạo chơi trên mặt nước cùng ta.

(2)
Nhưng lính canh trên đầu đội mũ sắt có sừng,
Lũ quạ đen lượn vòng trên núi.
Hãy thương con ngu đần, cho con biết bí mật,
Còn cây thập tự sau này hẵng hay.

Chúa Giê-xu im lặng, rồi đấm nhẹ tay vào ngực,
Di bàn chân trên nước rồi thốt lên:
"Minh Ca ơi con ngu thật!" — Và Minh Ca đi về nhà

Bài hát "Buồn Thế" (An-bom "Dân Gian" - Nhạc Việt Nam mới 2019)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

BUỒN THẾ
Nhạc Nga
Lời Việt: Minh Ca


(1)
Trên mặt đất lạnh lùng,
Một thành phố to đùng, -
Nơi rực cháy những cột đèn,
Và ô-tô bóp còi.

Trên thành phố: màn đêm;
Trên màn đêm: mặt trăng, -
Và hôm nay mặt trăng này
Đỏ như giọt máu đào.

Điệp khúc:
Trong ngôi nhà đèn sáng trưng,
Từ cửa sổ nhìn xa tít, -
Thế tại sao lại buồn...
Buồn thế?!

Dường như sống không đau ốm,
Dường như sống không rầu rĩ, -
Thế tại sao lại buồn...
Buồn thế?!

(2)
Khắp xung quanh: yêu kiều!
Nhưng không nhìn thấy gì.
Khắp xung quanh: tuyệt đẹp!
Nhưng không nhìn thấy gì.

Mọi người đều hét: "Xung phong!"
Mọi người đều chạy cắm đầu.
Và trên những chuyện này,
Một ngày mới bắt đầu.

Điệp khúc...


An-bom DÂN GIAN

1. Buồn Thế

2. Dân Gian

3. Tổ Kiến

4. Bang Bang!
5. Ngôi Sao Có Tên Mặt Trời
6. Minh Ca
7. Bài Hát Không Lời Hát
8. Chiến Tranh

Đầm Nước Trong Veo (bài hát mới 2019)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

ĐẦM NƯỚC TRONG VEO
Nhạc Nga
Lời Việt: Minh Ca


1.
Trong mỗi một người chúng ta, trên thế gian có một nơi; -
Nơi ấy chúng ta tìm về để được một lát chỉ mình ta với ta,
Nơi ấy ký ức trong ta như những dòng chữ trên phong bì thư,
Vực dậy trái tim, khi nó không còn sức lực.

Điệp khúc:
Đầm nước trong veo, những cây liễu xanh xanh hiền lành,
Như lũ con gái hơi rụt rè đang lặng lẽ soi gương.
Đầm nước trong veo, giấc mơ xanh bao đời, —
Bến bờ xa lắc tuổi thơ tôi, nơi có tiếng đàn ắc-coóc-đê-ông.

2.
Và tôi đang vội đến đó, — nơi ngập tràn ánh sáng bình an;
Những chiếc thuyền đang bơi, như những vết đốm trên mặt trời.
Từ nơi ấy chúng ta đã đi vào vòng xoáy thời gian...
Và tôi đã lại ở đây, và em bây giờ sẽ trở về ngay...

Điệp khúc...

3.
Một lần nào đó... sẽ có một lần, quen chân em bước qua đại lộ;
Và trong trí nhớ của em, chúng ta có lẽ là sẽ gặp nhau.
Và mặt nước lại làm tấm gương soi những khuôn mặt quen;
Làm dịu trái tim, làm dịu tinh thần bất an,..

Điệp khúc...

4.
Trong mỗi một người chúng ta, trên thế gian có một nơi; -
Nơi ấy cùng với tháng năm, càng quý hơn, càng gần hơn;
Nơi ấy ta thở dễ hơn, nơi ấy trong lành, bình an;
Làm cho ta trong chốc lát, được hạnh phúc hơn, được trẻ trung hơn,..

Điệp khúc...


An-bom TRUYỆN CỔ TÍCH

1. Một Lần Ngoài Phố

2. Đầm Nước Trong Veo

3. Người Mà Như Em

4. Xin Cho Tôi
5. Truyện Cổ Tích

6. Tôi Đã Hỏi Cây Tần Bì

7. Hãy Sống Giùm Tôi
8. Quả Cầu Màu Phân Ngựa

Gái học Yếu Luận: 8 nguyên tắc đẽo gái (mạng)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook






LỜI TỰA






Mặc dù theo quan điểm của đương kim Bộ Trưởng Giáo Dục nước Việt Nam 2011 thì nhân dân Việt Nam nếu có dốt lịch sử Việt Nam thì cũng là chuyện hoàn toàn bình thường, là chuyện tuyệt đối không sao, là chuyện không hề gì cả, và tuyệt nhiên chẳng có bất kỳ lý do gì để phải nâng cao quan điểm về chuyện người Việt Nam dốt sử Việt Nam hết; nhưng Phật thì từ lâu đã nói về "nhân — quả", còn mỗi một người Việt Nam, dù là có làm hay không làm ở Bộ Giáo Dục, có làm hay không làm Bộ Trưởng, chỉ cần không phải là một người quá ngu, thì đều hiểu là mọi việc xảy ra chung quanh và ở trong mỗi chúng ta, cái gì cũng có "nếu", có "thì" cả.


"Nếu" muốn có được một hình dung khả dĩ đúng về khía cạnh Internet của đời sống người Việt Nam, "thì" rất nên để ý đến hai đặc điểm của mạng TTVN-FPT ngày xưa:


Một, là, mạng TTVN-FPT chỉ là mạng thư tín điện tử e-mail, nhưng nó có tổ chức những hộp thư được gán quyền sử dụng chung cho một nhóm (có thể là tất cả mọi) người, và thực chất những thành viên của mạng này đã mê say sử dụng những hộp thư chung này để chơi hoàn toàn giống như cách chúng ta chơi diễn đàn bây giờ.


Hai, là, thành viên của mạng TTVN-FPT mặc dù có mở rộng ra, nhưng chủ yếu vẫn là thành viên FPT, khi đó mới chỉ khoảng vài trăm người, và có tỷ lệ được học hành tử tế tương đối cao, trong đó có nhiều du học sinh thời Liên Xô cũ — những người (/được) học hành tử tế nhất thời bấy giờ.


Tất cả những chuyện ấy có nhiều nét giống với Hà Nội ngõ nhỏ phố nhỏ, khăn quàng bay cuối thu, mẹ đưa em qua Phủ Tây Hồ, ngày xưa.


Lúc ấy Việt Nam còn chưa có Internet.


Rồi Việt Nam có Internet, nhưng toàn dial-up, và đắt. Lúc ấy:


Một, là, những người Việt Nam lên mạng bắt đầu mê say tham gia vào các diễn đàn giống như các diễn đàn bây giờ về phương diện hình thức, và các diễn đàn đã tạo nên phần nội dung tiếng Việt chủ yếu trên Internet. (Lưu ý là với những người chơi Internet tử tế thì nội dung các báo điện tử, dù có nhiều bao nhiêu về số lượng, cũng không phải là nội dung chủ yếu, vì những nội dung này chỉ "Internet" duy nhất ở cách phân phối, chứ không thật sự có đặc trưng gì là nội dung của môi trường trực tuyến cả).


Hai, là, vì điều kiện sử dụng Internet chậm và đắt thì không phải điều kiện phù hợp đối với đại chúng, cho nên người Việt Nam lên mạng lúc bấy chưa nhiều, và thành phần có chọn lọc hơn.

Tưởng niệm 41 năm Cuộc Chiến Chống quân xâm lược trung quốc

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

CÂU LẠC BỘ LÊ HIẾU ĐẰNG

Hàng năm cứ đến dịp 17 tháng 2 là các Tổ chức Xã hội Dân sự độc lập như CLB Lê Hiếu Đằng, NoU, Nhóm Vì Môi Trường, Hội anh em Dân chủ… thường đến dâng hoa thắp nhang tưởng niệm đồng bào, chiến sĩ Việt Nam hy sinh trong cuộc chiến biên giới chống Trung Cộng xâm lược (1979-1989) ở Tượng Đức Thánh Trần ở Bến Bạch Đằng, Sài Gòn và ở Tượng Vua Lý Thái Tổ ở Hà Nội hoặc các nghĩa trang liệt sĩ chống Trung Cộng xâm lược. Năm nay do dịch bệnh ICOVID 19 nên mỗi người Việt Nam yêu nước sẽ tự tưởng niệm Liệt sĩ chống Trung Cộng xâm lược (17/2/1979-1989) theo cách riêng của mình.

Các thành viên CLB Lê Hiếu Đằng xin tri ân và thắp một nén nhang lòng tưởng niệm cho tất cả đồng bào, chiến sĩ Việt Nam hy sinh trong cuộc chiến chống Trung Cộng xâm lược Việt Nam khởi đầu ngày 17/2/1979!

Và xin có nhận định sau đây về việc ghi nhận cuộc chiến nói trên trong sách Lịch sử Việt Nam “chính thống”:


CUỘC CHIẾN ĐẪM MÁU, DAI DẲNG CHỐNG TRUNG CỘNG XÂM LƯỢC BỊ COI NHẸ HẾT SỨC TRONG SÁCH LỊCH SỬ VIỆT NAM “CHÍNH THỐNG” 


“5h sáng ngày 17-2-1979, 60 vạn quân Trung Quốc đồng loạt vượt biên giới kéo dài 1.400km tiến vào sáu tỉnh của Việt Nam gồm Quảng Ninh, Lạng Sơn, Cao Bằng, Hà Tuyên (Hà Giang, Tuyên Quang), Hoàng Liên Sơn (Lào Cai, Yên Bái), Lai Châu, điều động 9 quân đoàn chủ lực, 2.559 khẩu pháo, 550 xe tăng và thiết giáp tiến sâu vào đất Lạng Sơn, Lào Cai (30Km), Lai Châu (15km), Cao Bằng (50km).

Quân dân Việt Nam kiên cường chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, loại khỏi vòng chiến đấu 62.500 tên địch, tiêu diệt, đánh thiệt hại nặng 3 trung đoàn, 18 tiểu đoàn, bắn cháy và phá hủy 550 xe quân sự, trong đó có 280 xe tăng, phá hủy 115 khẩu pháo và súng cối, thu nhiều vũ khí, bắt nhiều tên xâm phạm lãnh thổ Việt Nam”. (Trang 355, Tập 14, Lịch sử Việt Nam, NXB KHXH)

11 dòng trên là toàn bộ dung lượng viết về cuộc chiến chống Trung Quốc Cộng sản  xâm lược Việt Nam trong 10 năm ròng rã đẫm máu từ 17/2/1979 đến tháng 12/1988  trong bộ sách “Lịch sử Việt Nam” của Viện Sử Học, Viện Hàn lâm KHXH Việt Nam 15 tập, với 10.000 trang (khoảng 290.000 dòng). Riêng giai đoạn năm 1930 đến năm 2000 đã có 6 tập (tập 9-15), với tổng số khoảng 3.600 trang (ước khoảng 103.000 dòng).


1.Tại sao lại gọi đó là cuộc chiến đẫm máu?

Chuyện cười (21)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook






CHUYỆN CƯỜI
(Tập 21)





Một nhiếp ảnh gia của một tạp chí quốc gia được phân công chụp những bức ảnh cháy rừng. Người ta dặn anh là có một chiếc máy bay nhỏ sẽ chờ để đưa anh bay qua chỗ rừng cháy.

Phóng viên ảnh đến bãi đáp khoảng một tiếng trước lúc mặt trời lặn. Quả nhiên, một chiếc máy bay Xét-sna nhỏ đã chờ sẵn. Anh nhảy vào máy bay cùng với những thiết bị lỉnh kỉnh của mình và hét lên:

— Đi thôi!

Phi công cho máy bay cất cánh, và chẳng mấy chốc họ đã lơ lửng trong không trung.

— Hãy bay qua phía bắc của đám cháy rừng! — Nhiếp ảnh gia nói. — Và hãy bay thật thấp!


— Sao phải bay thật thấp? — Giọng phi công có phần căng thẳng.

— Vì tôi chuẩn bị chụp ảnh! — Nhiếp ảnh gia hét lên phấn khích. — Tôi là một nhiếp ảnh gia, và nhiếp ảnh gia chụp những bức ảnh.


Sau một quãng im lặng dài, phi công nói:

— Anh muốn nói... anh không phải giáo viên dạy lái máy bay?


o0o

Download cả chùm "Chuyện cười (20)" [8KB]:


Hướng dẫn cách dùng tủ sách của me():

1) Chạy Chương trình me():
2) Bấm nút "Thư viện" => me() mở giao diện tủ sách (bướm bay)
3) Bấm nút "Thêm truyện mới" => me() mở giao diện "Open File"
4) Chọn file ".lcd" vừa download, bấm "Open" (hoặc click đúp) => me() cho quyển sách vừa chọn vào thư viện

Chuyện cười (11)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

CHUYỆN CƯỜI

(Tập 11)






Một cô gái vào một quán rượu.


— Cho tôi một Giắc Đa-ni-en (uýt-ki) gấp ba.


Ba-ten-đơ đưa một Giắc Đa-ni-en gấp ba, cô gái lùa một phát hết.


Cô lùa liên tục năm phát nữa như thế, say đến gần như bất tỉnh, và tất cả anh em trong quán rượu vật cô ra chén thỏa thích.


Tối hôm sau, cô gái lại tới quán rượu.


— Cho tôi một xuất gấp ba Giắc Đa-ni-en (uýt-ki).


Ba-ten-đơ đưa một Giắc Đa-ni-en gấp ba, cô gái lại lùa một phát hết.


Cô lại lùa liên tục năm phát nữa như thế, say đến gần như bất tỉnh, và tất cả anh em trong quán rượu lại vật cô ra chén thỏa thích.


Tối hôm sau, cô gái lại tới quán rượu tiếp.


— Cho tôi một Tê-ki-la gấp ba.


— Tôi đã nghĩ cô sẽ uống Giắc Đa-ni-en... — Ba-ten-đơ cười cười.


— Thế thôi... Dạo này uống Giắc Đa-ni-en không hiểu sao lại thấy đau bướm.



o0o


Một người nông dân ngồi ở quán rượu trong làng và uống liên tục. Một người khác vào quán, thấy thế hỏi:


— Hây, sao lại say bí tỉ trong một ngày đẹp trời như thế này?


— Có những thứ cậu không thể giải thích!


— Vậy cái gì đã xảy ra... kinh khủng lắm? — Người kia hỏi, ngồi xuống bên cạnh.


— Ờ.., hôm nay tôi đã ngồi cạnh con bò cái, và vắt sữa. Đúng lúc xô đầy, thì nó co cẳng trái, và đá đổ...


— Tưởng gì!.. Thế thì hơi đen thôi, chứ chưa phải là rất xấu.


— Có những thứ cậu không thể giải thích!


— Vậy còn chuyện gì nữa?


— Tôi tóm cẳng trái của nó và trói vào cột bên trái...


— Rồi..?


— Ờ.., tôi lại ngồi xuống và tiếp tục vắt sữa. Vừa đầy xô, nó lại co cẳng phải, và đá đổ.


— Thêm phát nữa? — Người kia cười.


— Có những thứ cậu không thể giải thích!


— Thế... rồi anh làm gì tiếp?


— Tôi tóm cẳng phải của nó và trói vào cột bên phải...


— Rồi..?


— Ờ.., tôi lại ngồi xuống và vắt sữa tiếp. Vừa đầy xô, con bò đần độn lại lấy đuôi quất đổ cái xô.


— Hừm... — Người kia gật đầu.


— Có những thứ cậu không thể giải thích!


— Rồi... anh lại làm gì tiếp?


Ờ...






Cả chùm "Chuyện cười (11)":

http://www.mediafire.com/?4gr4duqj8q9151i

http://www.megaupload.com/?d=3RV6UTW0

Tội ác Đồng Tâm

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook





“Từ ngày 31/12/2019, một số đơn vị của Bộ Quốc phòng phối hợp với lực lượng chức năng tiến hành xây dựng tường rào bảo vệ Sân bay Miếu Môn, thành phố Hà Nội theo kế hoạch. Trong quá trình xây dựng, sáng ngày 9/1/2020, một số đối tượng có hành vi chống đối, sử dụng lựu đạn, bom xăng, dao phóng… tấn công lực lượng chức năng, chống người thi hành công vụ, gây rối trật tự công cộng, dẫn đến hậu quả 03 cán bộ chiến sĩ Công an hi sinh, 01 đối tượng chống đối chết, 01 đối tượng bị thương.”

Cáo buộc đó hoàn toàn sai sự thật. Bởi cuộc tấn công vào thôn Hoành (thuộc xã Đồng Tâm) diễn ra cách xa Sân bay Miếu Môn mấy cây số, lại bắt đầu vào lúc trời còn tối, khi người người còn đang ngủ, và công việc xây dựng hàng ngày tại Sân bay Miếu Môn còn lâu mới được bắt đầu. Vì thế, không thể có chuyện một số đối tượng tấn công lực lượng chức năng trong quá trình xây dựng tường rào bảo vệ Sân bay Miếu Môn vào sáng ngày 9/1/2020.


Sau màn dối trá dạo đầu ấy, họ tiếp tục tung ra nhiều thông tin sai trái khác, được đài báo đồng thanh truyền tải đến nơi nơi. Tiếc thay, nhiều người đã tin đó là sự thật.

Khi bị dư luận am hiểu vạch trần thì họ sửa kịch bản. Sửa hết lần này sang lần khác. Mà lần nào cũng tránh xa sự thật. Bởi sự thật tồi tệ đến mức không thể thừa nhận, dù chỉ một phần.

Mục đích của bài viết này là tìm kiếm sự thật, nhằm trả lại công bằng cho người đã khuất, đồng thời cảnh tỉnh những người nhẹ dạ cả tin, vì quá tin lời dối trá mà căm thù và xúc phạm những nạn nhân vô tội. Hơn nữa, cũng giúp những người có lương tâm trong bộ máy điều tra và xét xử tránh lầm đường lạc lối.


1. Cái chết của cụ Lê Đình Kình


“Tối 10/1, Thiếu tướng Tô Ân Xô, Chánh Văn phòng, Người phát ngôn Bộ Công an cho biết, Bộ Công an xác nhận người tử vong trong các đối tượng chống đối người thi hành công vụ tại Đồng Tâm là ông Lê Đình Kình. Theo báo cáo của Công an thành phố Hà Nội, 

Nóng: Công an lại mò đến nhà Cụ Kình

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook


Trịnh Bá Phương

Công an đang tập trung ở nhà cụ Dư Thị Thành đòi tháo hết cửa kính còn in dấu các vết đạn.
 
Gia đình cụ không đồng ý, thì họ đe doạ, rồi bắt cụ Thành ký vào một tờ giấy, cụ Thành đã trả lời là nếu muốn ký thì gọi ông nhà tôi lên ký. sau đó cụ Thành đã thắp hương gọi tên cụ Kình, ngay sau đó chúng đã rút lui.

Hiện trường các vết đạn đã được nhiều người chụp lại, nhưng công an vẫn đến để với mục đích xoá dấu vết, rất có thể có cơ quan nào đó sắp đến Đồng Tâm. Có thể rằng các bằng chứng về sự thật kinh hoàng ở Đồng Tâm mà công luận trong nước, quốc tế đã biết và bài viết 'Tội Ác Đồng Tâm' của GS Toán học Hoàng Xuân Phú đã tác động mạnh đến quốc tế?
 

Nguyễn Quang A

HÃY LÊN TIẾNG CHẶN TAY BỌN MUỐN XOÁ DẤU VẾT!
 
Một toán người (chắc bên Công an) đến đòi tháo cửa kính có dấu vết đạn ở nhà cụ Kình để mang đi: đầu tiên chúng tìm cách thuyết phục, không được thì đe doạ, vẫn không được chúng rút lui, nhưng XÃ HỘI PHẢI LÊN TIẾNG bảo vệ nhân chứng và vật chứng!


(Bài viết của tác giả Xuân Nguyên)

Cúm Vũ Hán - Cộng sản trung hoa đang che giấu điều gì?

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Công an vũ trang chuyển hàng đến địa điểm cách ly
ở khu tự trị Quảng Tây, Trung Quốc, 09/02/2020.

Dân Trung Quốc nói riêng và thế giới nói chung vẫn tiếp tục “trả giá” bởi chính sách bưng bít của Bắc Kinh.

New York Times (7-2-2020) cho biết, trong suốt hơn một tháng, Trung tâm kiểm soát và ngăn ngừa bệnh Hoa Kỳ (CDC) đề nghị đưa chuyên gia đến Trung Quốc để giúp nhưng đến nay Bắc Kinh vẫn chưa đồng ý.

Thông thường, nhóm chuyên gia “tác chiến” của CDC có thể lên đường trong vòng 24 tiếng đồng hồ. Cách đây hai tuần, Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) cũng đề nghị tương tự nhưng Bắc Kinh cũng không mở cửa.

Ngày 7-2-2020, Bộ trưởng Y tế và Dịch vụ Nhân sinh Hoa Kỳ Alex M. Azar nói trong một cuộc họp báo rằng gần đây ông đã nhắc lại với Bộ trưởng Y tế Trung Quốc Mã Hiểu Vĩ về đề nghị trên, nhưng Trung Quốc tiếp tục tảng lờ.

Ngày 29-1-2020, sau khi tổng giám đốc WHO Tedros Adhanom Ghebreyesus trở về từ Trung Quốc với lời khen ngợi cách thức ứng phó của Tập Cận Bình, một đại diện WHO nói rằng Trung Quốc “đã đồng ý cho nhóm chuyên gia quốc tế đến” để tìm hiểu rõ hơn về dịch bệnh. Và mới đây, ngày 6-2-2020, phát ngôn viên WHO nói rằng chuyến đi của nhóm chuyên gia quốc tế “sẽ không trì hoãn” dù WHO không nói rõ chừng nào đi và phái đoàn gồm những ai.

Phần mình, Hoa Kỳ đã đề nghị gửi 13 chuyên gia cho một đoàn công tác như vậy. Tuy nhiên, cho đến thời điểm này, khi số nạn nhân tử vong vẫn tăng, thế giới vẫn chẳng biết điều gì thật sự đang xảy ra, chẳng hạn có bao nhiêu y bác sĩ Trung Quốc đã chết trong cuộc chiến chống trận dịch.

Tính đến 10g03 sáng 9-2-2020 (giờ Việt Nam), số tử vong do cúm Vũ Hán được công bố chính thức là 813 nạn nhân và số người nhiễm là 37.525 - theo cập nhật của Đại học Johns Hopkins.

Bài hát "Sư tử Phi Châu" (An-bom "Trong Gió Trời" - Nhạc Việt Nam 2020)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook


SƯ TỬ PHI CHÂU
Nhạc và lời: Minh Ca

1.
Đất Phi Châu sư tử thật to,
Bắt một con thì có khối tiền.
Nhưng đây là loài chúa đồng hoang,
Bắt được không dễ dàng đâu.

Thợ săn Phi Châu đào hố thật to,
Lợp lên trên rồi ngồi dưới đợi chờ.
Sư tử rơi vào hố, thợ săn
Cầm hai cà nó đập vào nhau!

Khách tham quan mắt tròn xoe,
Hướng dẫn viên nói chuyện ly kỳ.
Oai hùng thay những người thợ săn
Bắt sư tử bằng tay không!

Đất Phi Châu sư tử thật to,
Bắt một con thì có khối tiền...

2.
Thợ săn Phi Châu đào hố thật to,
Lợp lên trên rồi ngồi dưới đợi chờ.
Sư tử rơi vào hố, thợ săn
Cầm hai cà nó đập vào nhau!

Khách tham quan mắt tròn xoe,
Hướng dẫn viên nói chuyện ly kỳ.
Nhưng bạn tôi chợt nhớ, vội giơ tay:
"Nhỡ đấy là sư tử cái thì sao?"

Hướng dẫn viên đứng lặng yên,
Một lát sau mới nói với bạn tôi:
"Nếu là sư tử cái bị rơi,
Thì phải tự đập cà mình thôi!"

Đất Phi Châu sư tử thật to,
Bắt một con thì có khối tiền...


An-bom TRONG GIÓ TRỜI

1. Trong gió trời

2. Chơi trong thành phố

3. Hà Nội Trong Lòng Tôi

4. Bang Bang!

5. Chuyện Thành Phố

6. Tự nhiên
7. Bài hát không lời hát

8. Sư tử Phi Châu

Đặng Bích Phượng: Đòi lại vietcombank tiền viếng cụ Kình

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

THƯ KHIẾU NẠI

Đặng Bích Phượng
5-2-2020

Chiều nay tôi ra ngân hàng gửi thư khiếu nại (đòi tiền viếng cụ Kình). Ban đầu người của ngân hàng không nhận thư khiếu nại, bấy giờ tôi mới rút điện thoại ra quay, để chứng minh ngân hàng từ chối nhận đơn khiếu nại của khách hàng. Người của ngân hàng bảo không được quay, tôi bảo ở đây không có biển cấm quay. Lúc đó họ mới bảo đi xin ý kiến lãnh đạo. Sau chừng 20 phút vêu mỏ ngồi chờ trong phòng khách, họ quay lại bảo sẽ nhận đơn, nhưng yêu cầu xóa đoạn clip tôi đã quay, bảo tôi quay khi chưa được sự đồng ý của họ, vi phạm quyền riêng tư, nếu không họ sẽ không nhận đơn.


Tôi không đồng ý xóa, bảo các bạn đang mặc đồng phục, làm việc tại công sở, và các bạn đang phục vụ khách hàng, chứ không phải làm việc riêng. (Các bạn bảo ngân hàng có camera quay rồi, không lẽ quay khách hàng đến giao dịch cũng là vi phạm sự riêng tư của khách hàng?). Thấy tôi rắn, họ lại nhận đơn, và nói đây là trường hợp đầu tiên họ gặp phải. Tôi bảo thế thì tôi thấy thương dân mình, chẳng bao giờ biết khiếu nại đòi quyền lợi của mình.

Lúc tranh luận ngoài lề, họ bảo ngân hàng đã gửi thông báo cho chủ tài khoản. Tôi bèn bảo, gửi thông báo bây giờ có ý nghĩa gì? Trong thông báo có nêu căn cứ bằng văn bản pháp lý để phong tỏa tài khoản không? Rồi thay vì chặn không cho chuyển tiền vào tài khoản, thì ngân hàng cứ lẳng lặng nhận tiền, sau đó người ta đến rút tiền mới bảo tài khoản bị phong tỏa. Như thế người dân có quyền nghĩ ngân hàng có ý giam tiền để trục lợi. Tôi biết không ít tài khoản bị chặn, không cho người khác gửi tiền giúp đỡ, gửi toàn bị hồi trả về. Vậy tại sao lần này cứ lẳng lặng nhận rồi không cho rút?

Người của ngân hàng nói, chỉ có chủ tài khoản mới được khiếu nại. Tôi bảo ơ hay, đó là tiền của tôi, chứ đâu phải của bà Hạnh. Tôi gửi cho bà Hạnh các vị nhận, xong không cho bà Hạnh rút, thì tôi phải khiếu nại các vị chứ?

Tóm lại họ mới nhận cái thư khiếu nại. Còn phải đi lại nhiều. Nhưng tôi mong tất cả các bạn hãy đòi lại tiền của mình. Đừng để bị cướp một cách ngang nhiên như thế.
THƯ KHIẾU NẠI

Kính gửi: Ngân hàng thương mại cổ phần ngoại thương Việt Nam. Chi nhánh: Ba Đình

Tôi là Đặng Bích Phượng, số chứng minh thư ….. cấp ngày 12/2/2019, có hộ khẩu thường trú tại ….. Thành Công, Ba Đình, Hà Nội, hiện tạm trú tại ……. đường Trần Đăng Ninh, Dịch Vọng, Cầu Giấy, Hà Nội, khiếu nại với quý ngân hàng một việc như sau:

Trong hai ngày 13 và 14/1/2020, tôi có thực hiện 5 giao dịch chuyển tiền, từ tài khoản …….. ngân hàng thương mại cổ phần Kỹ Thương Việt Nam, chuyển vào tài khoản 061100198xxxx của bà Nguyễn Thúy Hạnh tại ngân hàng thương mại cổ phần ngoại thương Việt Nam, với tổng số tiền là 3.500.000 VND. Nội dung gửi: Viếng cụ Kình! Cụ thể các giao dịch như sau:

Dáo Xư Phễu: Góp vài lời nhảm với bà con chống dịch corona

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook


(Tính không viết vì nó chẳng có gì cao siêu cả. Nhưng thấy bà con đổ xô đi mua nước diệt khuẩn để rửa tay để rồi bị bọn bất lương nó chặt chém, thành thử viết vài dòng).
1. Các chất sát khuẩn chỉ có thể diệt được vi khuẩn (hay gọi là vi trùng). Virus là siêu vi khuẩn (hay gọi là siêu vi trùng), nó nhỏ hơn vi khuẩn hàng chục đến hàng ngàn lần, các chất sát khuẩn hẻm "xi nhê" gì với nó cả. Thành ra rửa tay xà phòng hay bằng các loại cồn sát khuẩn thì bọn virus vẫn sống nhăn răng.

2. Bọn virus nó nhỏ xíu, nếu bám được vô thành tế bào của vật chủ thì mới chui vào bên trong, "xử" tụi tế bào này, rồi sinh sôi nảy nở mà gây bịnh. Cho nên nếu không bám vào tế bào sống thì chúng cũng vô dụng. Mà bọn này mỗi loại chỉ được "lập trình" để bám vào một vài loại tế bào thôi. Khác "hệ" là hẻm xử được.

3. Thành ra tụi virus corona gì đó nó bám lên da tay thì chưa sao. Nhưng đưa tay quệt lên mắt, mũi là có... sao liền: bọn này khoái tụi tế bào niêm mạc của đường hô hấp (và mắt). Mà một khi nó chui vô được bên trong tế bào chủ thì vô phương. Chẳng có kháng sinh nào quánh được nó cả.

4. Cơ thể của chúng ta cũng chẳng vừa. Khi có "thằng" nào đó lọt vô "làng", lập tức các kháng thể được sinh ra, được tổng động viên đào hầm chông, à quên, kéo ra chiến đấu. Khi cơ thể suy yếu thì đương nhiên bọn kháng thể tạo ra ít hoặc yếu xìu, bị bọn virus quánh tơi tả, lớp bị phóng dao, lớp bị liệng lựu đạn, lớp thì bị lùa xuống giếng trời mà chết. Khi hai bên đánh nhau thì cơ thể sẽ bị sốt. Khi quân số suy giảm thì không chiến lại bọn kia, thế là cơ thể lăn ra bịnh nặng. Lúc này bọn vi khuẩn và siêu vi khuẩn cơ hội nhảy vào đánh hôi. Bị "tấp hội đồng" trong thời gian dài thì cơ thể sẽ chết vì nhiều thứ bệnh.

4. Để chờ bọn tư bản giãy chết sản xuất được thuốc trị con virus kia thì sẽ lâu. Hẻm chừng đến vài năm. Thành thử chỉ còn nước phòng bệnh.

5. Đầu tiên là hẻm cho tụi virus bám lên da tay đủ lâu. Cho nên rửa tay thường xuyên sẽ mang lại hiệu quả. Mà cái vụ rửa tay bằng xà bông sẽ được ưu tiên. Vì các phân tử của xà bông nó có hai đầu, một đầu khoái nước; đầu còn lại khoái chất béo. Khi rửa, đầu khoái nước sẽ "ôm" chặt các phân tử nước; đầu còn lại sẽ "ôm" chặt các phân tử chất béo. Thành ra các mảnh vụn chứa chất béo trên da sẽ bị dính chặt vào các phân tử xà bông. Mà các phân tử này cũng dính chặt vào nước. Thế là chúng bị nước cuốn đi xuống cống rãnh. Tất nhiên là bọn vi khuẩn và siêu vi khuẩn cũng bị cuốn xuống giếng trời, à quên, cuốn xuống cống cả nút.

Cụ bà Lê Đình Kình: "LÀM THẾ NÀO CHO CÁC CHÁU TRỞ VỀ?"

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook


LÀM THẾ NÀO CHO CÁC CHÁU TRỞ VỀ

Đặng Bích Phượng
1.2.2020

Để đồng hồ báo thức vào lúc 3 rưỡi sáng. Phóng xe trên đường khi trời còn tối mò, khá lạnh. Lúc lên xe oto còn thấy ngưa ngứa họng, hơi chột dạ, may lúc bác tài bật điều hòa âm ấm lên, thì hết ngứa họng. Tưởng đâu...

Hôm nay chúng tôi gồm 4 người, hẹn nhau vào Đồng Tâm. Làm một chuyến "do thám" tình hình, nên cần phải đi từ lúc trời còn tối đen. Khổ, toàn cụ cao niên, bác Quang A cao tuổi nhất - 74 tuổi, đi xe ôm từ Gia Lâm sang. Dọc đường tôi buột miệng than, việc nghĩa cử mà phải vụng trộm như làm điều gì khuất tất - thời buổi chi mà khốn nạn.


Mọi người đến nhà cụ Kình lúc 6h45 phút sáng. Trong nhà toàn đàn bà và trẻ nhỏ, nằm ngủ trên chiếu rải dưới sàn nhà. Thấy có người đến, mọi người lục tục ngồi dậy, dọn dẹp chăn màn để đón khách. Chủ và khách vừa hàn huyên vừa khóc. Vội vàng hỏi thăm nhau, vội vàng đi thăm cái giếng trời mà ban đầu chúng loan tin là hầm chông. Vội vàng ra mộ cụ Kình thắp hương. Nghe nói sau đám tang cụ Kình, vẫn có người đem vòng hoa tới mộ cụ. Câu chuyện ấn tượng nhất, qua lời kể của người nhà một vài người trong lực lượng cscđ, là họ bị ám ảnh bởi cái chết của cụ Kình, hễ cứ nhắm mắt ngủ là lại thấy hình ảnh của cụ. Có thể họ chỉ là người chứng kiến, cũng đủ thấy khủng khiếp, day dứt. Một số người ko rõ danh tính, còn cầu xin cụ Kình tha thứ.... Tôi tin điều này có thật. Khi làm việc nghĩa, có thể cảm thấy thảnh thơi trong lòng, chứ làm việc ác, hoặc chứng kiến thôi, sẽ bị ám ảnh rất lâu.

Mọi người nhờ chúng tôi chuyển giấy yêu cầu luật sư của một số gia đình những người bị bắt, do họ ko thể đi gửi được. Một số khác vẫn chưa liên lạc được với người nhà. Tâm lý bà con vẫn sợ hãi lắm, ko dám liên lạc với người ngoài. Chúng tôi động viên họ vững tâm, rồi tạm biệt họ, ai nấy đều cảm thấy lòng trĩu nặng. Nghe câu cụ Thành nói: Nhờ các bác làm thế nào cho các cháu trở về - buốt nhói trong tim!