Tiếng máy nổ không to, tới nỗi có lẽ để nghe được thấy thì ngoài chuyện phải thính tai, còn phải chăm chú, và phải biết cách nghe nữa.
Và nếu đã thính tai, chăm chú, biết cách nghe, lại còn đang rất mong đợi, thì hẳn sẽ còn dễ nghe thấy hơn.
Nghe thấy, thì trái tim như chìm hẳn xuống.
Nhưng vừa nghe thấy, thì lại không nghe thấy nữa.
Không nghe thấy, nhưng thuyền vẫn trôi thẳng băng.
Vì thuyền có một người chèo; lại nữa, còn chèo rất giỏi.
Thuyền tới, thì khách đã đứng sẵn ở ngoài ánh trăng. Cao, thẳng, mảnh mai, gió thổi tóc phất phơ.
Không ai nói gì, như đã có ký ước, khách chỉ lặng lẽ xuống thuyền, lặng lẽ ngồi xuống, thuyền chỉ lặng lẽ bơi đi, đi đến khoảng chỗ đã tắt máy ban nãy thì máy lại nổ, thuyền tăng tốc, rồi giữ nguyên tốc độ, căn trái, vạch một đường vòng cung đều đặn, cũng dường như đã có ký ước.
Một lúc, vòng cung giống như đã đạt ý người vẽ, nên nét vẽ chậm dần, khách vẫn ngồi lặng lẽ như từ đầu, nhưng nếu tinh ý một chút, thì cái cách ngồi đó không thể coi là lặng lẽ chút nào.
Đấy là cách ngồi mà thân thể thì ngồi ở đấy, nhưng tất cả những thứ không bị ràng buộc về mặt cơ học thì đang hoàn toàn đặt nơi chỗ khác.
Ở chỗ đó có một hình thù có phần kỳ dị đang lềnh bềnh trên mặt nước, còn mặt nước ở đấy đang đều đặn lăn tăn và phản quang, giống với lớp vẩy của một con cá thật to.
Nếu là thuyền, thì thông thường sẽ không rộng bè bè.
Nếu là bè, thì thông thường lại không nhọn đầu đuôi.
Vả chăng dù là thuyền hay bè, lại thuyền bè chỉ để bơi trên hồ, thì thông thường đầu và đuôi đều sẽ không ngỏng quá cao như vậy.
Nhưng thứ này nổi được trên nước, và theo như bộ dạng nhìn thấy thì thừa nổi để nổi thêm được hai người nữa.
Nên một người thì đang ngồi sẵn trên đó, ngồi ngập trong ánh trăng sáng bạch, lưng quay về phía chiếc thuyền nhỏ bơi lại, như không hề nhận ra nó tới.
Còn một người cao, thẳng, mảnh mai, gió thổi tóc phất phơ, thì vừa mới bước lên. Người bước lên, thì chiếc thuyền nhỏ đi đón lặng lẽ vòng ra xa, rồi tăng tốc lao đi, giống như vội đi trốn.
Người ngồi ngồi ngay chính giữa khoảng rộng bè bè, mặt quay về hướng so le một chút so với chiều dọc khoảng này, ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, giống như loại ghế vẫn thường ngồi ở quán cóc, hoàn toàn có thể chính là một chiếc ghế đã lấy từ một quán cóc thật. Và không chỉ lấy một chiếc.
Một chiếc ghế cùng loại như thế để ngay bên cạnh, bên tay trái.
Không có ai nói, thuyền đi trốn cũng đã đi hẳn, nhưng ở đây không yên tĩnh...
"Bèo dạt mây trôi chốn xa xôi
Anh ơi em vẫn đợi bèo dạt
Mây í... ... í..."
Tiếng sáo vốn có thể coi là mượt mà, — ngay cả người biết sáo, chắc cũng chỉ sẽ nhận thấy một chút chấp chới có phần đáng yêu, — tự dưng biến thành chua loét, khê nồng, đuối tông, xơ ra... rồi tịt hẳn.
Người đến lặng lẽ đến gần, nhưng không ngồi xuống ngay, chỉ chậm chạp đưa bàn tay phải ra, lại tựa hồ phân vân, nên dừng lại một chút, rồi mới đặt tay lên vai người kia.
Một bàn tay như đang đợi sẵn, đã lập tức ở ngay trên bàn tay vừa đặt xuống. Người đang đứng lúc ấy mới thở phào, thở nghe thấy được, rồi gấp gáp sà xuống chiếc ghế bỏ trống, nghiêng người tì cằm lên hai bàn tay trên vai.
— Em làm chị lo quá! — Nói vậy, nhưng giọng nói lại trong veo, giòn giã, và vui tươi.
— Lo?.. — Bàn tay để trên cùng nhè nhẹ chuồi ra, rồi những ngón tay lặng lẽ sờ lên gò má, rồi chầm chậm chuyển dịch xuống theo viền xương quai hàm đang tì trên vai. — Có gì mà phải lo nhỉ? Chữ em viết...
— Chị vẫn nhận ra... Nhưng em biết... — Hai bờ vai so lại như bị lạnh. — Nàng hãy chờ ta nơi bờ biển, nếu cánh buồm rực đỏ, là ta... còn nếu họ kéo lên một cánh buồm đen... Những chuyện như thế, mình đều đã đọc cả.
— H...
— Mà tự dạng thì là của ai? Tâm cơ y thế nào?.. Chạm vào em rồi chị mới nhẹ cả người! Vậy Biển Đông là sao?
— Là em.
— Vậy là em làm được rồi?
Người kia chỉ khẽ gật gật đầu:
— Có điều cái bài tét ấy bảo hoành tráng bao nhiêu thì hoành tráng bấy nhiêu, nhưng... quá tốn. Một trăm cân tê-en-tê, tám cân xi-pho. Theo số liệu trên mạng, — y khẽ cười, — thì đến hàng không mẫu hạm cũng còn thổi được, nữa là cái tàu tuần tiễu Tàu. Thổi sạch bách! Mà... Em giờ cũng sạch bách...
— Còn những người khác ở trên con tàu cá ấy?.. Họ đã đăng cả một danh sách.
— Thuyền phó là trung úy cảnh sát giải nghệ lâu rồi. Anh ấy bị nhiễm thứ bệnh chết ấy do... lúc còn làm nhiệm vụ. Những người khác cũng có... "cảnh ngộ" cả. Những gì họ còn phải lo thì em... Cho nên em mới nói... thuê nốt chiếc thuyền này, — y nhịp bàn chân xuống sàn gỗ, — em còn mỗi bộ quần áo, — y nhún nhún vai, ngọ nguậy. Rồi y bỗng cười rộ. — Không thì em tìm chị mà làm cái quái gì?!
Người kia vụt ngồi thẳng lại, tách ra:
— Là vậy?.. Người như thế đấy... Đến cái... "tấm nổi" như thế này mà cũng tìm thuê cho được.
— "Tấm nổi"?.. Thuyền rồng xịn cho du khách đấy... À, là em đã bảo họ phá hết phần trên.
— Mà họ cũng phá?!
— Thích phá là khác. Cho nên giờ em mới trên răng dưới... "tấm nổi" thế này... À đâu... vẫn còn cây sáo, cả cái diều. — Y hai tay trịnh trọng nâng ngang cây sáo "bèo dạt mây trôi" lên. Cây sáo dài nghêu ngoao, phải dài bằng một cánh tay, thẫm màu, hình như nâu, một đầu giống như gốc sậy, một đầu có chùm tua chỉ vàng phất phơ. Rồi y cầm cây sáo bằng một tay, dứ dứ "gốc sậy" chênh chếch về phía trước mặt. — Diều sáo xịn đấy.
— Có thấy sáo đâu?
— Nghe cho kỹ đi!
— Không có.
— Cứ nghe kỹ đi!
— ...
— Có thấy có tiếng kêu xè xè không?
— Có... nhưng sao lại...
— Vội quá, không khoét kịp sáo, em làm bằng lá dứa dại... — Y dùng một tay cầm sáo và một tay rỗi để mô tả. — Khoét một cái lỗ, rồi gập lại, kẹp vào một cái lá cúc tần, — y kẹp ngón trỏ ngón cái làm động tác đưa cái lá gấp tưởng tượng vào miệng thổi, — nó sẽ kêu tè tè. Quên, không để lại một cái đề-mô. Đấy... — y lại chỉ gốc sậy lên trời. Hướng y chỉ, trong ánh trăng sóng sánh, có một hình cánh cong cong, chớp chớp, hình như có đính kèm những dải mỏng mảnh... Bất chợt có tiếng vỡ "rắc", rồi cây sáo bay vút đi, sáo bay xẹt qua đầu con rồng bằng gỗ, sơn màu vàng, đang ngỏng lên ở mũi thuyền phía trước, thì ở trên cao, cánh diều nhún một cái, bỗng chới với, là là dạt đi, những dải mỏng mảnh đính kèm nhăn nhúm lại, lộn xộn, loáng lên dưới ánh trăng, tiếng xè xè cũng im bặt...
Y ngồi, hai bàn tay đã đan lại, hai cùi tay tì lên hai đầu gối, đầu rũ xuống.
Người kia ngồi cạnh, hơi lùi hơn một chút, một bàn tay lại đã đặt lên vai y — vai kia, — còn cộng với dáng vẻ nữa, nên nhỏ nhắn hơn, mà trông lại lớn hơn.
— Em cứ thế mãi thôi. Lần trước em còn chưa biết thổi sáo... Rồi lại vứt sáo đi.
— Tiễn bạn bên tây Hoàng Hạc Lâu
Tháng Ba đàn đúm xuống Dương Châu
Buồm xa lẻ bóng chân trời biếc
Chỉ thấy Trường Giang chảy mãi đâu.
Thơ hay, vốn là thơ hay, nhưng âm điệu nhanh, chậm, ngắt quãng lộn xộn, còn lẫn vào những tiếng thở dài thườn thượt...
Nhưng thơ đọc xong, thì giọng nói lại tỉnh queo:
— Biết làm sao được. May mà chị ở đây.
Y xoay người lại, một tay đỡ nhẹ cằm người con gái kia, thơm nhẹ vào môi cô, rời ra, cứ để tay thế, chăm chú ngắm nghía một lát, rồi lại ngồi lại như cũ, nhưng không còn ủ rũ, và nhìn về mặt hồ xa đằng trước.
— Chị trẻ hơn, xinh hơn. Em cứ nghĩ, nếu không có chị, em sẽ thế nào?
— ...
— Không có chị, em sẽ tuyệt đối một mình. — Ngữ cảnh, thì là câu trả lời. Nhưng ngữ điệu, thì là câu kể.
Cô gái ngồi im lặng, chỉ nhẹ nhàng vuốt vuốt lại những sợi tóc bị bời lên trên đầu y, nhưng khi chúng đã gần chỉn chu hết, bất chợt cô thở dài, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại, rồi bung ra, năm ngón tay lại lùa sâu vào chân tóc, lại tự làm bời chúng lên. Một lát, cô mới nói:
— Em biết không, những chuyện em ở đâu, em làm gì... chị luôn không phải là người biết nhiều nhất...
— Chị lại bắt đầu đấy. — Y ngắt lời cô, nhưng nhẹ nhàng, còn có phần vui vẻ. — Chị biết không, lần này em vướng vào một chuyện phải nói là hỗn loạn truyền kỳ.
— Chị tưởng cậu em ấy...
"Chị tưởng cậu em ấy..." vang lên cùng một lúc với "Mà sao họ lại đồn..." Cô cười:
— Em nói trước đi.
Thì "Em nói trước đi" lại cùng vang lên với "Chị nói trước đi".
Nên cả hai cùng cười, nhưng đều không nói gì nữa, chỉ cùng đưa ra hai nắm đấm; các nắm đấm nhịp nhịp ba cái, đến cái thứ ba thì cô chìa ngón trỏ và ngón giữa, còn tay y vẫn để nguyên.
— Vô vi nhi vô bất vi. Sao họ lại đồn là chị có cái gì mà... — Y táp nhanh ngón giữa tay phải vào trán. — À, Kim Ti Hộ Thể?
— Ai đồn?
— Trong ngành.
Cô làm một điệu bộ trịnh trọng giống như trẻ con đang kể lại một chuyện phim ly kỳ, giơ bàn tay phải ra như thanh kiếm trước mặt, nhưng giữa chừng lại bối rối rụt lại, rồi lại giơ ngay ra, nhưng lần này là tay kia, bàn tay thẳng băng quay trở lại đâm vào mé sườn bên phải, chạm vào áo thì bàn tay ưỡn cong cong, trượt theo thân người, rẽ ra.
— Chị bị nhuyễn kiếm đâm.
— Hí hí... Kim Ti Hộ Thể! Tên mới ly kỳ quá đi! Mà này, chị bảo, rồi liệu họ có biết được không?
— Chị vốn vẫn yên tâm, nhưng... giờ thì chị đang lo lắm. — Cô đấm nhè nhẹ vào lưng y.
Y không nói gì, chỉ hờ hững chìa ra bàn tay trái, cô ấp bàn tay đang đấm lưng lên, y đặt lên đấy bàn tay phải, rồi đặt tất cả lên đùi mình.
— Em mới nói, em đang sạch bách. Trước mắt chị chả có gì phải lo lắng cả!
— Riêng cái "trước mắt" của em, chị cũng lo rồi.
— Đến lượt chị rồi đấy. Thằng Đim-ma Nhỏ ấy thoát tội rồi. Vụ đấy đơn giản là kết thúc. Có điều trong lúc đi lấy bằng cớ cho nó, em đã vô tình gặp được một...
— Khoan đã, cậu ấy đã thoát tội như thế nào?
— Hì, chị bây giờ chuyên nghiệp nhở.
— Kể tỉ mỉ chị nghe, đừng bỏ sót. — Cả giọng nói và nét mặt đều lặng lẽ và chăm chú.
— Có hai thằng, một già, một trẻ, thằng già đáng tuổi làm thày thằng trẻ. Thằng trẻ là thằng Đim-ma Nhỏ em em, nó như em em; một thằng trí thức tử tế, thông minh, nghiêm túc, có phần nghiêm túc quá, nhưng nó có nguyên tắc của nó; con nhà lành. Còn thằng kia là lão Mút-đờ-rốp... — y vội làm nhanh một dấu "cha và con và thánh thần" — ông ấy cũng là một trí thức, nhưng... hơi cũ.
"Hai người này ghét nhau như ch... họ cực kỳ ác cảm với nhau. Chị cứ thoải mái tưởng tượng xem hai con người có thể ghét nhau đến mức độ nào, thì hai người này vẫn ghét nhau thừa sức nhiều hơn thế.
"Bọn ở trường oái oăm, không hiểu có phải cố ý hay không, đã cử họ, chỉ hai người họ đi công tác biệt phái với nhau trong suốt hơn hai tháng ở một chỗ khỉ ho cò gáy.
"Lạ là thằng Đim-ma, một thằng trước nay chỉ chuyên về xu hướng đầu óc, lại lẳng lặng đến... em không có nhà, đến lấy súng săn của em mang theo. Thậm chí xuýt nữa còn đem nốt cả con chó Bin..."
— Con Bin khỏe không?
— Mới vừa rồi... — bàn tay y khẽ vuốt nhẹ — lúc chị chưa tới đây, nó còn khỏe hơn em. Nó nhớ chị đấy.
— ...
— Còn ông Mút-đờ-rốp, không hiểu có phải cứ nhất định là "không thể kém cạnh" hay không, lại cũng kiếm đâu được một khẩu.
"Vậy là hai thằng, cả đời đều chưa từng bắn một phát, mỗi thằng nghền nghễn một khẩu xoáy nòng phân khối lớn..."
...
"Một con dao đâm ngập vào mắt bên trái, lút đến cán!"
...
"Con dao đâm vào mắt với một lực kinh kh... nguyên văn trong hồ sơ pháp y là: "Con dao đã được đâm vào mắt bằng một lực không phải của con người."
"Đúng từng chữ là "một lực không phải của con người". — Y có vẻ cân nhắc, rồi khẳng định. — Chính xác là vậy!"
Y dừng lời, rồi ngồi im, chăm chú quan sát nét mặt người nghe.
Một lúc, thấy cô gái nhíu mày, khẽ lắc lắc đầu mấy cái, nhìn y, y mới tiếp:
— Em bập vào, lúc đầu thấy hóc, nên rất hăm hở; nhưng chỉ được một hồi, thì tự đáy lòng giác ngộ là em chẳng thể hiểu quái gì cả, chẳng thể hình dung ra gì hết. Thúc thủ. Nhưng thằng con nhà lành này nó như em em, nên em rốt cuộc đã phải phá lệ... đến cầu viện anh Ác-tua...
— Ác-tua... Bảy viên ngọc rồng?
— Chính thị.
— ...
— Anh Ác-tua, — y cười, — dù là dân chuyên nghiệp thứ dữ, nhưng lúc ấy cơ hồ còn bị rối ruột hơn em. Căn bản, em chắc thế, anh ấy trong bụng, ít ra là lúc đầu, chắc sẽ còn phải nghi ngờ cả em nữa.
— ...
— Anh Ác-tua ở đấy... chỉ nội cái tên thì thừa nặng, khỏi cần bình luận gì thêm. Cái gì bới lên được thì hai anh em đã bới lên hết. Nhưng rốt cuộc thì vẫn thế. Trắng phớ. Tuyệt không có một manh mối.
— ...
— Mãi đến lúc gần như đã buông tay, thậm chí trong đầu em em đã bắt đầu nhận thấy những triệu chứng manh nha các ý tưởng rất không tốt, thì thằng cu Vô-va, con anh Ác-tua, một thằng bé thông minh lanh lợi, có máu trinh thám gia truyền, té ra cu cậu đoán biết bố và chú đang có "vụ" gì đó chắc là bí hiểm lắm, nên đã tìm cách lỏn theo vào khu vật chứng để "theo dõi", bị em phát hiện, trong lúc luống cuống, nó làm rơi một vật từ trên bàn xuống...
— ...
— Thoạt nhìn, thì em liền nhận ra ngay...
— Khoan đã...
(Còn nữa)