Phượt thủ đầu mưng mủ!

Phượt là từ dân dã chỉ những người đi tìm hiểu khám phá các vùng miền quê hương đất nước. Đi lại chủ yếu bằng xe máy, ăn ngủ tiết kiệm tối đa có thể. Tự túc chế biến thức ăn, ngủ lều trại, đi lại bằng xe máy hoặc ô tô gầm cao, bán tải.
Tức là tôn chỉ của dân phượt rất rõ ràng, đi hòa mình vào thiên nhiên, tìm hiểu các phong tục tập quán con người và cảnh đẹp của các miền đất nước. Nâng cao kỹ năng sống, thử thách sự dũng cảm, sức chịu đựng cũng như kỹ năng tồn tại trong điều kiện khó khăn.
Tất nhiên để chuẩn bị kỹ càng cho một chuyến đi thám hiểm đòi hỏi người đi phải tìm hiểu rất kỹ, từ lịch trình, chuẩn bị kiểm tra phương tiện, dụng cụ, đảm bảo sức khỏe cho chuyến đi. Các dự báo về điều kiện thời tiết, đặc điểm địa hình đường sá của lộ trình chuyến đi.
Thỉnh thoảng lại thấy báo chí thông tin về những vụ tai nạn của những nhóm đi phượt, nào là đổ đèo lao vực, nào là đâm đầu ô tô, ngủ gật mất lái hoặc tránh bò lao vào chó, lộn chổng vó.
Phải nói rằng thực sự đó không phải là những người đi phượt thực thụ, đó là những người a dua theo phong trào mà xách mông lên và đi.
Mùa tam giác mạch, thấy ảnh trên mạng, lên đường. Mùa lúa chín ruộng bậc thang, thấy ảnh trên mạng, lên đường...
Một nhóm sinh viên, một ngày điên điên rủ nhau đi phượt, mấy cậu con trai lại rủ được mấy bạn gái đi cùng. Vậy là còn gì bằng, đi đến cùng trời cuối đất gặp thiên đường hay địa ngục, ác quỷ hay thiên thần thì cũng ngán gì?, các bạn gái thì sung sướng khi nghĩ đến những bức ảnh tung lên phây ngất ngây giữa rừng núi điệp trùng hay toe toét trong những vườn hoa cải vàng rộm, cạnh đống tam giác mạch trắng cả trời chiều, những ruộng bậc thang với vạt lúa chín vàng... Vẫn nhìn thấy đầy rẫy trên mạng xã hội, ga tô mãi mà giờ mới có cơ hội.
Vậy là hò nhau chuẩn bị xe, mỗi xe một xế một ôm (Bạn gái ngồi sau), lịch trình vạch ra sơ sài theo kiểu 5h sáng gặp nhau ở điểm XYZ, lên đường kéo một mạch đến thị trấn Y, ăn trưa, lại tiếp tục hành trình đến điểm H, dừng lại chụp choẹt tự sướng tung phây, ngắm cảnh. Tiếp tục lên đường đến suối K, thăm suối, chụp choẹt... Tiếp tục đi đến Thị trấn B, ăn tối nghỉ đêm.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong lại đi đến điểm G, lại chụp choẹt, lại lên đường đến núi U, lại chụp choẹt... Tối có khi lại lên kế hoạch dừng lại bên một con suối, cắm trại, bắc bếp tự nấu ăn, đêm ngủ trong lều hoặc chui vào túi ngủ.
Và hình ảnh thì thường xuyên được cập nhật lên phây, từ hình đứng trên đỉnh đồi cao, hai ngón tay hình cữa V, biểu tượng của chiến thắng. Rồi hình lội suối leo đồi, bắc bếp nấu ăn lẫn buổi sáng với mỳ tôm pha nước sôi tự nấu.
Xong về đến nhà nghiễm nhiên được coi là phượt thủ, coi như một chứng chỉ là những người dũng cảm, ưa mạo hiểm, ham thích du lịch khám phá văn hóa và con người các vùng đất mới... Thêm dòng ưa màu tím gét sự thủy chung là hoàn tất dòng thông tin trên mục làm quen kết bạn há há.
Thực sự là may mắn nếu như những nhóm phượt như vậy về đến nhà được an toàn. Bởi vì họ đã quá thiếu kỹ năng, thiếu sự chuẩn bị kỹ lưỡng, nghiêm túc cho một chuyến đi đầy nguy hiểm khó khăn mà họ chưa hề lường trước.
Xe cộ thì có (hoặc mượn được) loại nào thì đi loại đó, ai lại leo đèo xứ Hà Giang, Cao Bằng, Lao Cai mà có khi lại vác con xe ga vốn dành để đi trên con đường phẳng phiu nơi thành phố. Trước khi đi cũng chẳng thèm kiểm tra thay dầu mỡ, lốp có khi đã mòn hết ta lông.
Mặc kệ, xe đi mượn ấy mà, đi có hai hôm ấy mà.
Đường sá thì biết sơ sơ, đại khái đi theo quốc lộ 2 đến điểm X, rẽ trái, đến thị trấn Y, vượt đèo Z qua suối K...
Cũng chẳng cần biết thời tiết mùa này thì đến đó sẽ ra sao, nóng hay lạnh, đèo mùa này sương mù vào thời gian nào biết để mà căn chuẩn vượt đèo vào giữa trưa cho tầm nhìn được tốt.
Rồi còn thuốc cảm cúm, lọ cao, con dao, băng sơ cứu, thuốc muỗi, đèn pin, đôi giày thể thao leo đồi núi...
Quần áo thì cần phải hấm hố rằn ri, đầu quấn khăn, thêm lá cờ cuốn quanh cổ.
Đôi khi còn nhớ vác theo cây đàn to uỵch trên lưng hơn là cần mang thêm một cái áo dầy chống rét, chuẩn bị Iphone, láp tóp còn nhớ hơn là lọ cao hay tờ bản đồ đường sá.
Khởi hành ban đầu thì hăng hái lắm, trai đèo gái ôm eo thì dặm trường đường xa là chuyện nhỏ, anh hùng thể hiện đánh võng lạng lách xe nọ vượt xe kia, đôi này cười tươi khi cho đôi kia hít khói.
Rồi đến đỉnh đèo, rồi đến con suối, rồi đến vườn hoa. Tất cả cũng chỉ là tranh nhau giơ máy ảnh lên làm vài kiểu tự sướng, post lên phây cho lũ bạn ở nhà nó ga tô. Vậy là sướng rồi. Mua cái vé vào vườn hoa là coi như mặc nhiên được quyền dẫm đạp nát bét, trèo lên cả luống hoa mà chụp ảnh. Ra về có khi còn bẻ cả bó ôm theo.
Giữa đường gặp trẻ em dân tộc cởi truồng bên đường trong giá rét, dừng lại làm vài bức ảnh cưởi toe toét bên đứa trẻ lấm lem, tím tái. Cho nó cái bánh, cái kẹo hoặc gói mỳ tôm. Lại chụp thêm cái, tung phây ra vẻ ta đây lòng thương người mênh mông bát ngát.
Tối đến thì lửa trại bập bùng, ghi ta réo rắt rất nghệ sỹ. Tự do giữa trời đất thiên nhiên, ăn uống rượu chè bét nhè. Trai gái giữa đại ngàn rồi cái gì đến cũng phải đến.
Cho nên từ phượt đến phịch chỉ trong tích tắc, từ tình bạn sang bạn tình cũng dễ như một cú Bắc Cạn chén rượu tăm.
Sáng hôm sau lên đường, hiện trường ngủ nghê ăn uống bừa bãi mặc kệ, giấy li nông lẫn thức ăn thừa vương vãi, vỏ mỳ gói với bao ba con sói bập bềnh trên con suối lãng mạn róc rách lượn quanh.
Cả đêm rượu chè, giao hợp sướng, sáng ra đi đường các xế mệt mỏi, mắt mũi buồn ngủ cứ như lái trong mơ. Đường thì xa, đèo thì dốc, cua gấp lại thường xuyên. Xe thì có khi xe Lead, lốp thì mòn vẹt đã lâu, trời thì có khi mưa lâm thâm đường trơn như mỡ, khi sương mù mờ ảo bao quanh... Tất cả các yếu tố đó làm tăng nguy cơ tai nạn lên gấp nhiều lần bình thường.
Cho nên rất rùng mình khi thấy có ảnh cả đoàn phượt cả vài chục xe máy (Kinh khiếp là một đoàn đi phượt mà số lượng như cả vài đại đội) nằm ngủ ngổn ngang trên đường giao thông đúng chỗ vòng cua. Thật kinh hãi khi nghĩ đến quả vào cua của một xe tải đi đêm trốn vượt tải cảnh sát, tài xế lại đang chập chờn thức ngủ lúc quá nửa đêm. Không dám nghĩ đến hậu quả của nó.



Kinh hãi khi một đôi sinh viên đi phượt xứ Lao Cai mà lại liều mình phi cả lên đường cao tốc (cấm xe hai bánh) mà phi cho nhanh để đến xứ Sapa tuyết rơi đang vẫy gọi. Để rồi tai nạn xảy ra, anh chàng thì ra đi mãi mãi còn cô gái thì thương tật cả thể xác lẫn tinh thần cả đời.
Cuộc sống rất cần trải nghiệm, rất cần những cú dấn thân, cũng rất cần những hiểu biết để về thiên nhiên đất nước, con người trên quê hương, đất nước mình. Nhưng trước hết hãy trang bị cho mình kỹ năng vững vàng, kiến thức đầy đủ trước khi nên đường khám phá.
Một trong những kỹ năng đó là: Đừng a dua theo phong trào mà lũ lượt kéo nhau đi phượt.


(Bài của anh Nguyễn Quốc Trung đăng trên Phất - búc Người nhà quê Group.)

(Bài viết của tác giả Lyhong Tuan)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...