Học — "hành" — cho được cách gỡ hai quả đấy, thì anh Ngạn thật sự cóng.
Chị Sương — đúng ra chúng tôi, kể cả anh Ngạn đều phải gọi "cô" Sương, nhưng vì vài lý do, trong đó có một lý do hết sức thuyết phục, là về ngoại diện, ngoại hình, mà nói, thì cô Sương thực sự là một người đàn bà không có tuổi, cho nên tất cả chúng tôi đều gọi "chị" Sương, và thấy hết sức bình thường — là người Hoa trăm phần trăm. Bố mẹ chị đều là người Hoa, đều thuộc lớp người vất vả, cùng qua đây sinh sống, gặp nhau, lấy nhau, và có chị Sương.
Lúc chị Sương còn chưa thể nhớ được gì, thì bố chị mất. Hơn mười năm sau thì đến mẹ chị. Mới mười ba, mười bốn tuổi, chị Sương đã sống chung với một ông tá Pháp. Năm 1954 ông tá Pháp cút, chị Sương sống chung với các ông tá, ông úy, nhưng của Mỹ. Các ông Mỹ cút nốt, thì chị Sương mở một quán cà-phê nhỏ; cô chủ quán cà-phê ấy hiền lành, chịu thương chịu khó, và là một đầu mối buôn bán chợ đen.
Công việc chợ đen này dựa vào một quan hệ tình cảm với một người lính ngụy từng nhập ngũ, là lính thuộc trung đoàn 44, sư đoàn 23, vùng II chiến thuật; rồi đào ngũ; rồi lại nhập ngũ, làm lính mũ nồi nâu của liên đoàn 21 biệt động quân.
Người lính ngụy này tên Vinh, là anh họ — con chú con bác — của anh Ngạn, cũng là người đã cẩn thận dạy anh Ngạn cách gỡ hai quả mìn kia.
Cho nên chị Sương đã tìm cách — dựa vào quan hệ với các ông tá, ông úy... của Việt Nam — gửi vào cho hai người họ được hơn bốn nghìn đô. Quản giáo ở trong trại có người nhận số tiền ấy.
Và họ đã có một kế hoạch.
Trước ngày hẹn ba hôm, ở ngoài bãi mìn, anh Ngạn đã đào lên được một quả "xanh nước biển thẫm"; anh sắp vặn cái chốt mìn, thì ở bên cạnh bỗng phát ra một tiếng nổ lớn, đất bay tung tóe, lửa vàng rực và khói xanh biếc mù mịt bốc lên.
Trong lúc bò trên bãi mìn và dùng một cái que sắt nhọn chầm chậm xăm từng mũi xuống đất để dò mìn, anh Vinh đã làm nổ một quả.
Nổ banh xác.
Chỉ bị hất văng đi, nhưng nhìn thấy anh Vinh nát bét, anh Ngạn đã lao chạy lung tung trên bãi mìn như một thằng điên.
Không đạp nổ thêm quả nào, nhưng anh bị nhốt lại.
Người quản giáo nhận bốn nghìn đô đã đưa anh Ngạn ra khỏi chỗ nhốt, và giúp anh có được một chỗ ở trên một chiếc tàu nhỏ.
Anh Ngạn vừa lên kịp, chiếc tàu bèn vượt biên.
Ban đêm, ngồi chen chúc giữa những người khác, anh Ngạn vẫn đang tiếp tục lẫn lộn giữa hai tình cảm: đau đớn, và vui mừng, — thì đèn chiếu sáng trưng.
Một chiếc tàu khác, không biết từ đâu, bỗng lù lù xuất hiện; tàu này không to hơn tàu anh Ngạn, nhưng chạy nhanh lắm; và đèn vừa bật lên, thì súng nổ liên hoàn, — bên đấy toàn những người đang nã tiểu liên.
Anh Ngạn kịp nhảy xuống nước, nhưng chưa tới nước thì đã bị mấy viên đạn xuyên vào người, — hoặc là bị đạn xuyên nên nhào xuống nước, anh Ngạn không phân biệt được.
— Ba viên. — Ông vừa nhắc lại với tôi (chuyện này ông đã kể). — Không viên nào trực tiếp giết được người, nhưng tình trạng lúc ấy, nếu bảo là cửu tử nhất sinh, thì đúng là nói an ủi. Nhưng người ta vào lúc như vậy, có nhiều thứ lại có thể nhìn thấy rất rõ... — Ông nhận thấy nét hoang mang trong ánh mắt tôi. — Chuyện này liên quan đến "pháp môn" ông vừa nói.
Tôi bất giác thay đổi cách ngồi, còn ông vẫn ngồi im, nhưng ông nhìn tôi rất chăm chú, có vẻ ông đang có điều cân nhắc.
Cuối cùng ông chớp mắt một cái, rồi nói:
"Ông là người được chọn để theo pháp môn này. Chọn, tức là tiền bối chọn ra hậu bối, sư phụ chọn ra đệ tử, mà thực ra nói "chọn" là chưa hẳn đúng, vì quan trọng nhất là phải tìm cho được người thích hợp, và người như thế không nhiều, thật sự không nhiều. Còn cách họ chọn, là nhìn. Nhưng họ nhìn không giống như chúng... không giống như những người bình thường khác.
"Những người đã tu tập có thành tựu pháp môn này thì họ có thể nhìn thấy thêm nhiều thứ ở người xung quanh.
"Một người, là liên quan đến một mớ năng lượng. Có bảy trung tâm năng lượng, một cái ở đỉnh đầu, một cái ở dưới cùng... huyệt Hội Âm," — ông gật đầu xác nhận là tôi hiểu đúng, — "và năm cái chạy theo xương sống.
"Mỗi trung tâm liên quan đến một loại năng lượng khác nhau, và từ mỗi trung tâm này tỏa ra một đám mây có hình dạng và màu sắc khác nhau, một đám cũng có thể có nhiều màu khác nhau, bao quanh thân người.
"Những đám mây này có tính chất vật chất khác nhau, cho nên có thể nhìn thấy được bao nhiêu trong số đấy là phụ thuộc vào thành tựu tu tập."
Ông nhìn tôi, bất ngờ phì cười:
— Cháu càng nghe càng bán tín bán nghi, bây giờ thì gần như không tin rồi, nhưng cháu ngại, nên chưa để lộ ra.
Mặt tôi nóng ran, ông lại cười:
— Với cháu thì chúng "trong suốt", còn... khoảng gần một năm trước khi gặp anh Ngạn, ông đã nhìn được cả bảy đám.
Tôi giật thót mình, — theo nghĩa đen, giật thành động tác hẳn hoi, — có một ý nghĩ còn chưa kịp thành hình đã lập tức bật ngay ra thành lời:
— Những thứ... những thứ mà... ở trong cháu... Có phải... — tôi khoát tay, "viền theo" khoảng không vô hình quanh mình — hiển thị... không ạ?
Ông lại nhìn tôi, nhíu mày một tí, rồi gật đầu:
— Tiểu Phương hay tấm tắc kể chuyện học của cháu. Cả nó cũng giỏi lắm.
Vừa nói ông vừa đưa bàn tay trái lên, lòng bàn tay ngửa ra, hướng về phía ánh trăng; tôi vội vàng nhìn theo hướng bàn tay chỉ, nhưng chả thấy có gì cụ thể ở đấy mà nó có thể chỉ vào cả; còn đang hồ đồ thì mắt tôi trố ra:
Trong ánh trăng vằng vặc có một chiếc lá đang rơi từ trên cao xuống theo một quỹ đạo kỳ quặc, không giống như rụng, không giống như bị gió thổi, nó cứ bay còng còng không theo hướng gió, vòng vào trong căn chòi, và rơi lên lòng bàn tay trái đang chìa ra ấy.
Lá, không tự rụng theo kiểu như thế.
Ông đưa chiếc lá cho tôi, lại gật đầu:
"Giờ thì cháu tin thật rồi.
"Biểu hiện ra, nhìn thấy được, và nếu tu vi đủ thâm hậu, thì có thể tác động vào.
"Và bằng cách ấy cũng có thể giúp trị thương.
(Còn nữa)
Truyện "Lập Trình Viên II" (Phần II — Chương 2):Truyện "Lập Trình Viên II" (Phần II — Chương 1):Truyện "LẬP TRÌNH VIÊN" (Phần I — Đầy đủ):
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...