Lập Trình Viên II - Chương 2 (Bản đẹp, đầy đủ)







LẬP TRÌNH VIÊN






Phần II

EM VÀ ANH






Chương 2: ĐIM-MA






"Chúa tha thứ cho kẻ xấu, nhưng không phải mãi mãi."






HƯỚNG DẪN CÁCH ĐỌC TRUYỆN "Lập Trình Viên II"


1. Download file Lap Trinh Vien II - Chuong 2.lcd (0.21 MB) từ một trong các địa chỉ sau:


http://www.mediafire.com/?f3helu2hikuembj

https://rapidshare.com/files/1866029132/Lap_Trinh_Vien_II_-_Chuong_2.lcd


2. Chạy Chương trình me() - Nếu chưa có chương trình thông minh này, thì lấy ở đây - Chương trình me(), về cài lên (Chương trình này đã được đăng ký bản quyền, và hoàn toàn miễn phí)


3. Bấm nút Thư viện


4. Ở cửa sổ "bướm bay" mới được mở ra, bấm nút Thêm truyện mới


5. Mở file Lap Trinh Vien II - Chuong 2.lcd vừa download


6. Tìm truyện Lập Trình Viên II (Chương 2) trong danh sách truyện để đọc


— Ờ, mai là ngày khai giảng đấy!


Tôi ngồi trong nhà hàng ở trên tầng hai Nhà Văn Hóa, cùng với anh chị tôi.


A-nhi-a, xinh đẹp, lộng lẫy, nhưng dịu dàng và thân thương. Phi Long ngồi bên cạnh, mệt mỏi, xanh xao, nhưng anh tuấn và cứng cáp. Phi Long vừa làm ra vẻ giật mình, nhắc đến ngày khai giảng, mắt trong suốt nhìn tôi, cười cười, — giờ anh không phải đi học nữa.


Tôi giữ bộ mặt tỉnh bơ; anh rướn mày, cười rộng hơn, tiếp:


— À, anh đã nghĩ xong tên Việt Nam cho em...


Từ ngoài cửa bỗng có tiếng vỗ mạnh hai bàn tay vào nhau, hai tiếng, rồi một giọng nam, thanh thanh nhưng hoàn toàn không trong trẻo, gọi:


— Phi Long ơi! Bắt đầu thôi!


Là anh Va-lô-đi-a...


Nhưng có đúng anh Va-lô-đi-a thật không thì tôi sẽ không bao giờ biết, tôi còn không kịp nhìn...


Tôi đã giật mình tỉnh giấc.


Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức một pin AA, mặt vuông màu trắng, thân đen, bầu bĩnh, to gần bằng cái bánh trưng con mà người Việt vẫn bán ở đây, — còn lâu nó mới đổ chuông.


Hôm nay là ngày khai giảng.


Tôi vẫn mơ thấy họ...






Tháng Sáu, tháng Bảy, tháng Tám, — tôi về ở với bố hai lần. Bố tôi vẫn sống lặng lẽ, và vẫn nấu món súp củ cải đỏ ngon nhất trong tất cả những món súp mà tôi từng ăn. Buổi chiều, bố tiễn tôi ở ga tàu điện đường dài ngoại ô, trông ông có vẻ yên tâm.


Căn hộ ở trên phố bây giờ bác Di-na — bác Di-na là chị của mẹ anh An-tôn tôi — mỗi tuần đảo qua một, hai lần trông nom; anh A-li-ô-sa tìm cách giữ lại căn phòng của Phi Long trong ký túc xá, bây giờ tôi sống ở đây một mình là chính, chỉ có cuối tuần, một, hai ngày, tôi về nhà A-nhi-a để trình diện, và báo cáo tình hình với cô Ma-ri-na.


Suốt mùa hè tôi làm bạn với cây đàn ghi-ta, — cây đàn ghi-ta Đức mà Phi Long đã để lại cho Vê-rôn-na.


Nó là một tác phẩm nghệ thuật. Nó thật xinh xắn, hình như nó đã được làm thủ công, bằng các thứ gỗ chọn lọc, mặt trắng, thân và lưng màu vỏ bánh mỳ mới ra lò óng ả như còn được bôi thêm một lớp mật ong. Viền theo lỗ thoát âm, và dọc theo mặt cần đàn, có những họa tiết hình dây leo mảnh mai, có lẽ là dây nho, trông rất giản dị và tinh tế. Đặc biệt là trên cạnh thùng đàn, ở trên chỗ phình ra về phía trước, còn có thêm một cái lỗ thoát âm có hình dạng gần giống — có thể hơi méo hơn — nhưng to hơn quả trứng một chút.


Mặc dầu ngoại hình dịu dàng thế, nhưng nó được mắc dây sắt, và kêu cực kỳ đĩnh đạc.


Phi Long đã rất để tâm tìm một cây đàn để làm quà cho Vê-rôn-na, — còn gì phải nói về đàn nữa?


Nhưng tôi không thích chuyện này!


Vì tôi yêu A-nhi-a nhất. Và tôi gần gũi với tất cả bọn họ, nên tôi vẫn cảm nhận được có những chuyện này, chuyện khác, Phi Long đồng cảm với người này, người khác, hơn là với chị A-nhi-a tôi...






Nền trời trong xanh, nhưng ở phía có lẽ là tây nam lại đang có một bãi mây mỏng trắng xám lộm cộm vảy tê tê. Không thấy mặt trời đâu, nhưng thấy nhiều nắng. Gió thổi mạnh, nhưng không đều, nên thốc thốc. Trong không khí lửng lơ vẫn còn sương mù loang loãng.


Cảnh vật vào lúc sáng sớm mùa thu thế này có dáng vẻ rất giống như bọn con gái lớn hơn tôi một chút lúc mới ngủ dậy ở trại hè. Lúc ấy thân thể chúng nó đang thỏa mãn, khoan khoái, và xộc xệch một cách thuần vật lý, còn trí não thì đang đần đần đúng theo tình trạng bản năng, và thể hiện rất rõ ra mặt.


Đa số chúng nó — không phải tất — đều sẽ trông cưng cứng, máy móc, và khôn hơn, khi đã chính thức bước vào một ngày sống, chiến đấu, lao động, và học tập. Và thực sự thì tôi cũng không biết lúc nào tôi thích chúng nó hơn nữa, nhưng trong cái lúc vừa ngủ dậy kia, đúng là đã phải có cái gì đó — mà tôi cũng không xác định rõ được là cái gì — đã gây cho tôi một cảm giác rất là thích thú, trừ một chuyện là lúc ấy người chúng nó rất hôi.


Trời này quần áo thật tiện...






Đã có một buổi chiều thu, vào trước lúc hoàng hôn, gió khe khẽ và mát, và vẫn còn nắng, nắng yếu thôi nhưng lấp lánh, tôi đã nằm ngủ ngon lành trên thảm lá vàng rộm, dày và êm và thơm, ở dưới gốc một cây phong mọc trên bờ một hồ nước nhỏ trong vắt; cây phong này già và thấp, và có tán lá xòe ra thật rộng, và phải dày lắm nữa, — trước đó, — vì trên cây những chiếc lá phong năm cánh cũng đã vàng hết rồi, nhưng chưa rụng, vẫn cứ che kín, chỉ để hở trời ra rất lác đác. Chỗ đấy là ở trong một khu rừng thưa, một trong những điểm cuối đầy tâm đắc trên một lộ trình "ngoại ô muôn năm" của anh Xéc-giô. A-nhi-a ngồi cạnh tôi, ngắm lũ vịt bơi dưới hồ, thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ tóc tôi; một lát thì Phi Long đến, ngồi ngược lại với chúng tôi, dựa vào lưng A-nhi-a; rồi tôi ngủ. Lúc tôi thức dậy — nhưng vẫn nằm yên — thì hai người họ vẫn ngồi nguyên như cũ. Không biết họ vừa nói chuyện gì, không biết có dỗi nhau không nữa, nhưng tôi nghe giọng A-nhi-a dường như không được thoải mái:


— Công tử không còn hào hứng nhiều với "ngoại ô muôn năm" nữa rồi ư?


— Sao lại nghĩ thế, tiểu thư?


— Em nhìn thấy thế.


— Nhìn thấy thế nào? Kể anh nghe đi!..






Tôi là em Phi Long, và Phi Long vừa qua đây học thì kết A-nhi-a luôn, từ đó một mực thùy mị nết na trong các mối quan hệ khác giới khác, nhưng dù không tán tỉnh ai, anh vẫn là người tương đối hiếu động — một cách tự nhiên — trong các mối quan hệ ấy, cho nên tôi vẫn bắt chước được ở anh ít nhiều, kiểu như sô-cô-la luôn nằm sẵn chầu chực đợi chờ trong túi này.


Nó vừa bỏ tay để "tha" thì thỏi Xờ-ních-cớt loại to đã vòng lại ngay trên vai tôi, nó vớ vội lấy sô-cô-la của mình, còn tôi quay lại nhìn nó.


Và giật mình:


— Ối chà!.. Cla-ra!


Nó nhìn nhìn tôi, có vẻ ái ngại:


— Hả?..


Tôi cười, bàn tay phải để ngang ra, đặt nhẹ lên đầu nó, rồi lên đầu mình:


— Phổng quá cơ!


Có mấy tháng hè mà đúng là nó phổng nhanh thật, giờ nó còn cao hơn tôi một tí, và... tôi đưa mắt xuống, nhìn cụ thể khắp người nó, quên cả ý tứ.


Nên mặt nó đỏ đến tận tai...






Thứ Hai.


Giờ Toán.


Cô Ma-ri-a đứng nhìn hoa băng trên kính cửa sổ, hoặc nhìn tuyết ở ngoài sân, hoặc chỉ đơn giản là nhìn. Hôm nay cô vẫn mặc bộ áo váy màu xám nhạt quen thuộc nhưng lúc nào cũng trông như mới — nếu đây là trong phim Mĩ, tôi sẽ hình dung ngay là ở nhà cô có cả một tủ treo toàn một bộ này, — được cắt may rất vừa vặn và giản dị, áo có cổ bẻ trắng tinh, to hơn một chút so với kiểu cổ áo sơ-mi, măng-sết cùng phong cách, cùng màu và chất liệu với cổ áo, váy dài vừa quá đầu gối. Một tay vịn vào cái chốt cửa sổ, cô nói như khi đang bị người khác làm cho buồn cười:


— Tôi chưa báo trước là thế nào?


Yên tâm là cửa sổ được đóng cẩn thận, cô đi dọc theo tường lớp màu "cam — va-ni", đi ngang qua Léc-man-tốp — chân dung mặc quân phục sĩ quan cận vệ, treo trên tường, — tới chiếc cửa sổ tiếp theo, vừa đi cô vừa nói:


— Hôm Thứ Sáu, trước khi có chuông báo hết giờ, tôi đã dặn, tất cả đều nghe rõ, là hôm nay sẽ có bài kiểm tra...


Bọn lớp tôi nhao nhao lên...






Nhưng ngay cả thế thì thái độ của anh Mác-tin vẫn khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.


Anh cứ nhìn cố định vào tôi, còn nhíu cả mày, tay thì cứ gảy đi gảy lại đoạn điệp khúc, cuối cùng khua nhanh hợp âm kết bài một cái mạnh và chặn ngay dây lại, rồi bảo tôi:


— Nhạc cảm tốt quá, mà không phải giả vờ. Có yêu có vỡ thật rồi cơ? Hả em?..


Tôi ngớ ra, rồi lập tức hình dung được ngay, — tại lúc hát, vì sợ hát sai trước mặt anh Mác-tin, nên tôi đã rất chăm chú vào việc hát, giờ nghe anh nói, tôi mới chợt hiểu...


"Anh đi một năm, mà có thể hai...

Mà có thể mãi mãi

Em sẽ mất một người bạn..."


Mặc dù đây là lời một người con trai nói với một người con gái lúc chia tay cô trên sân ga để ra chiến trường, nhưng khi hát những câu hát cụ thể kia, thì trong lòng tôi hẳn là có những chỗ đã tự cảm ứng mà bị động chạm đến...






Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...