Cô lại hít sâu một hơi, cằm thu hẳn lại, rồi cô thở dài. Rất dài!
"Không học thơ và không ghi chép - 2 điểm" "Trong giờ tập đọc không theo dõi các bạn đọc bài - 2 điểm" |
Lắc đầu nhẹ một cái, cô nói bằng giọng rất ít biểu cảm:
— Còn cô thì đã nghĩ là đầu mình bị làm sao thật.
Nhìn xuống sàn, lại lắc đầu khẽ một cái, cô bước từng bước, chậm lắm, về phía chiếc cửa sổ rộng ở cạnh bàn giáo viên. Hai bàn tay lồng ngón vào nhau ở trước ngực, và tì nhẹ lên khung cánh cửa bằng gỗ sơn trắng chạy dọc ở giữa khoang kính, cô Ma-ri-a ngước mắt nhìn lên một điểm nào đó, chắc là cao, ở phía bên ngoài. Cứ nhìn nguyên như vậy, cô nói, giống như vừa nói vừa thở dài:
— Các em đã đối xử rất ác với cô.
Bọn nó mật độ thì vẫn thế, nhưng không còn nhao nhao nữa:
— Chúng em chỉ định...
— Bọn em không nghĩ được là...
— Đấy chỉ là một chuyện đùa thôi ạ...
Tiếng thằng Phê-đi-a nói rõ hẳn lên:
— Cô đừng để tâm, thưa cô...
Nhưng cô Ma-ri-a lắc đầu:
— Không, đấy là sự dối trá! — Cô đã quay lại và bỏ kính ra, nhưng vẫn không nhìn chúng tôi.
Nhưng lúc cô nhìn, thì tôi lại vội vàng cúi gằm mặt xuống, — không biết tư vị trong lòng những đứa khác bây giờ thế nào, còn tôi, thì tôi không dám nhìn vào mắt cô giáo chủ nhiệm.
Tôi nghe giọng cô nghiêm khắc, và có lẽ không chỉ nghiêm khắc mà thôi, ít ra thì cũng không chỉ như những lần nghiêm khắc khác:
— Mà để làm gì chứ? Tôi hỏi các em! Là vì cái gì chứ?! Các em thật sự muốn thấy tôi bị mất trí? Nếu như nói trắng ra!
— ...
— Không lẽ một mục đích tội nghiệp và chẳng đáng là gì cả, là hoãn lại một bài kiểm tra, là đáng để phải có một hành vi đáng hổ thẹn như vậy?!
Không biết có phải vì không muốn chúng tôi sẽ nhìn thấy những gì mà lời nói — có thể — đã không thể diễn tả hết hay không, nhưng cô Ma-ri-a một lần nữa lại quay nhìn ra ngoài cửa sổ; hai tay khoanh trước ngực, cô nghiêng nghiêng đầu, chắc lại nhìn gì đó ở trên cao.
Khung cửa sổ rộng trắng toát có hoa băng trên kính, và cô giáo tôi lúc này đứng ở đó, trông giống như một cô gái nhỏ.
Lúc quay lại, thì nét mặt cô lại giống như lúc đang say sưa giảng cho chúng tôi một vấn đề toán học hay, cả giọng nói cũng vậy:
— Dù sao, thì bài kiểm tra cũng đã được tiến hành! Nhưng đề bài lần này không phải các câu hỏi về lượng giác, mà là những câu hỏi về đạo đức. Và các em đã trả lời sai.
Bất ngờ — vì tôi đang nghĩ đến sự im thít của cả lớp, — từ phía cuối lớp cất lên một giọng nói chững chạc, từ tốn, và điềm đạm:
— Nhưng kiểu câu hỏi này không có lời giải một nghiệm ạ.
Theo như biểu hiện, thì cô Ma-ri-a cũng bị bất ngờ, và tôi bất giác lại cúi nhìn xuống mặt bàn, để chờ nghe cô mắng.
Cô không mắng, nhưng dường như cô thất vọng:
— Cô hơi ngạc nhiên đấy, Lu-ka. — Cô nhún vai. — Em thử suy nghĩ thêm vậy.
Đã nói thế, nhưng chắc sau một thoáng cân nhắc, cô lại quyết định sẽ không để mặc cho đám học trò của mình phải tự "suy nghĩ thêm vậy", nên cô nhìn chúng tôi và nói giống như lúc cô đang giảng bài:
— Dễ hình dung nếu có những bạn có tính cách hoàn toàn không thích hợp với việc nói dối như thế này, những bạn với họ nói thật và nói dối là cảm nhận hết sức đơn giản và tự nhiên, vào thời điểm mà số đông các em liên kết với nhau để chuẩn bị nói dối, các bạn sẽ thế nào? Sẽ trở thành kẻ thù chung của các em, hay là sao?! Các bạn sẽ phải xử sự như thế nào? Phải tự biện minh, hay là phải xin lỗi, vì đã "phản bội" các em? Các em có nghĩ đến chuyện đó không?! Những người nói dối sẽ tha lỗi cho những người nói thật, có đúng vậy không?!.
— Cô Ma-ri-a Va-xi-lép-na... — Một giọng nói rụt rè cất lên. Là cái Đi-na. Cả tôi cũng thấy mình có một cảm giác giống như thở phào; vào lúc này, "búp bê" ngây thơ có lẽ sẽ đúng là lựa chọn thích hợp nhất xét từ mọi góc độ. — Cô tha lỗi cho chúng em. Quả thực chúng em đã không nghĩ là chuyện này lại thật sự khiến cô phải để tâm đến như vậy ạ.
— Chuyện này là rất đáng để tâm, nhưng là với các em, nhiều hơn là với tôi. Ai luôn thích tuyên bố với tất cả mọi người rằng mình đã là người lớn? Nhưng lúc "người lớn" phạm lỗi thì sao? Đơn giản "Hãy tha lỗi cho chúng tôi, từ sau chúng tôi sẽ không thế nữa" à? — Cô Ma-ri-a vừa nói vừa đi về phía bàn giáo viên. — Không, các em, các em thật sự đã lớn rồi, hãy học cách chịu trách nhiệm về những hành vi của mình.
Cô ngồi xuống, sửa lại gọng kính, cầm bút, nhìn xuống sách vở trên mặt bàn, chăm chú như đang ngồi soạn bài:
— Các em có thể cho rằng tôi vô lý, tôi ác, tôi thiếu công bằng. Nhưng những người hôm nay đã trả lời sai sự thật, sẽ phải nhận điểm một!
Đáp lại những tiếng ồ lên khe khẽ trong lớp, cô Ma-ri-a ngẩng đầu lên, nghiêm khắc nhìn chúng tôi:
— Đang là giờ học. Ai có ý kiến?
— Cô Ma-ri-a Va-xi-lép-na. Như vậy là... tất cả đều có tội, còn bọn em sẽ bị xử như những con tin ạ? — Lại là giọng thằng Lu-ka.
Cô Ma-ri-a nhìn nó, ánh mắt cô giống như đọng lại một chút, rồi cô lắc đầu:
— Con tin vô tội, Lu-ka ạ.
(Còn nữa)
Truyện "LẬP TRÌNH VIÊN" (Phần I — Cả bộ đầy đủ)
http://philong58.blogspot.com/2012/02/lap-trinh-vien-ca-bo-ay-u.html
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...