Lập Trình Viên II (24)

Nên tôi thuận nước đẩy thuyền, chìa tờ A4 ra trước mặt nó:


— Để dịp khác đi. — Tôi nhún vai, cố giữ cho giọng nói đều đều và vô cảm. — Đang phải tập bài mới của anh Mác-tin.






PHI LONG






"Ùm!"


Tôi vội vàng quay lại thì nước vẫn đang bắn tung tóe.


Còn nó đứng đấy, ướt sũng từ đầu đến ngực, từ ngực trở xuống thì dầm trong nước; tóc xõa bị ướt, bết vào nhau; áo bà ba đen, cổ lá trầu; tóc và áo đều là một màu đen hết cỡ, nên da nó trắng lắm; môi nó đỏ hơn, vì cười và hò hét nhiều; giờ nó cũng đang cười, nụ cười "khăn quàng đỏ" vui tươi và nghịch ngợm, hai hàm răng trắng đẹp vẫn cắn vào nhau, môi và mép nhếch lên, mũi nhăn lại.


Cánh tay trái nó đang co hết cỡ về phía sau, bàn tay dựng lên, rồi đẩy mạnh ra.


Chờ cho bàn tay nó vừa chạm nước, tôi mới chuồi nhanh xuống, nhưng không "Ùm!" một cái như nó, mà ngược lại, cố sao cho thật nhẹ.


Tôi đã đến sát ngay sau lưng, nó vẫn liên tục té nước. Nhưng đầu nó đã hơi nghiêng nghiêng, — không nghe thấy tôi phản ứng gì, chắc nó đang nghi ngờ.


Đúng ra, tôi định cốc cho nó một cái vào đầu; nhưng vừa đối diện đủ gần với hai bờ vai nó mềm mại, dưới làn vải mỏng, sũng nước, sợi nịt áo hằn lên ở bên trong, thì có một cảm giác rất dễ chịu, rất thích, bỗng ùa đến rất nhanh, và tràn ngập ngay hết cả con người tôi.


Tôi không phân biệt được đấy là nó giật mình, hay đấy là thân thể nó đang hiếu động thì đột nhiên chùng lại, vô lực, lúc cánh tay tôi từ đằng sau bất ngờ vòng qua ôm lấy vùng eo nó. Cánh tay đang té nước của nó dừng ngay lại giữa chừng, lơ lửng trên không, còn bàn tay kia của nó — cũng gần như ngay lập tức — nhẹ nhàng đặt ngay lên mu bàn tay tôi; đầu nó hơi ngửa ra sau, thân thể nó mềm mại dựa cả vào người tôi, tự nhiên, như đã quen.


Suốt mấy năm liền hầu như luôn ở bên nhau, hai anh em tôi tất nhiên thân thiết lắm, tôi từng khoác chặt vai nó, cụng đầu vào đầu nó, thơm vào trán, vào má nó, nhưng tôi chưa từng hôn môi, cũng chưa bao giờ ôm nó cả.


Đột ngột sửa sai, thì phô lắm; cho nên tôi cố gắng sao cho tự nhiên nhất, — cố gắng thôi, chứ tim tôi đang đập to thế này, tôi gần như tin chắc là nó đang nghe thấy rất rõ, — nhè nhẹ tì cằm lên bên vai phải của nó, cà cà, cố giữ cho giọng nói thật tự nhiên (và cũng là cố thôi):


— Bắt hết cua rồi, giong buồm về thôi.


Mặt nó hơi nghểnh sang bên phải, giọng nó háo hức:


— Thế là mấy con?


— Mười, mười dập, ăn cả mười! — Lúc này thì giọng tôi đã không thể tự nhiên được nữa. Nói gì thì nói, cả đời, tôi chưa từng được bắt, chưa từng bắt được, một con cua bể nào, chứ đừng nói mười con liền tù tì một lúc, mà con nào cũng to cồ cộ.


Mọi người đều biết "Thả con săn sắt, bắt con cá rô", nhưng chắc ít ai biết là thả con cá rô có thể bắt được hai con cua bể.


Tôi cũng chỉ vừa biết được chuyện này, sau khi đã chặt đôi — chém ngang thân — năm con rô phi, móc vào mười cái dập cua, và vừa mới bắt được mười con cua bể to.


Cái dập cua là một cái vó nhỏ, làm bằng hai gọng tre cong hình cánh cung buộc vuông góc với nhau ở giữa, dưới là một tấm lưới thưa, hình vuông, mỗi cạnh chỉ chừng hơn hai gang tay tôi; nửa con rô phi được xỏ vào một sợi dây thép giữ ở ngay bên dưới chỗ hai gọng vó vuông góc; một sợi dây cũng buộc vào chỗ này, dẫn lên mặt nước, và ở trên đó được buộc vào một cái phao — cũng là cái tay nắm, cầm vào để giật vó lên — nổi lềnh phềnh.


Cua đang ăn rô phi, người giật vó lên, cua rơi xuống lưới, vùng vẫy, càng vẫy lại càng vướng.


Cách dập cua thì tôi hình dung được ngay, nhưng cái mà tôi đã không thể hình dung được, là ở đây cua lại nhiều đến như vậy.


Hồi bé đi câu cá xin xít bằng giun, hay câu cá rô — rô ron thôi — bằng châu chấu hoặc nhện, so với bọn trẻ con khác, thì tôi cũng là đứa sát cá ra phết; nhưng đấy là xin xít với rô ron, còn mười con cua bể, — đây là một chuyện khác hẳn, khác hoàn toàn.


Ngay cả mơ, tôi cũng chưa bao giờ mơ đến, chứ đừng nói tự tay bắt được thật.


Tôi với Mai Phương đang ở ngón chân cái bê bết bùn đất của tổ quốc.


Lần trước tôi đột nhiên bị ngất ở khách sạn và tỉnh lại ở bệnh viện, vừa đến — bằng xe cấp cứu — thì tỉnh luôn; các bác sĩ đã xem ảnh chụp cắt lớp đầu tôi — chụp ngay tại trận, hình như cắt thành tám lớp, — và bảo là không có vấn đề gì.


Đêm hôm ấy tôi vẫn ngủ như bình thường, — ý tôi là chỉ nói về trạng thái sức khỏe của giấc ngủ.


Hôm sau họ mời thêm đến một bác sĩ già; bác nhìn tôi, cười hiền hậu như một ông tiên — dù không có râu, — bác nói giọng Bắc, bảo trông tôi chẳng có chút gì giống với một người bệnh cả; bác lấy tay gõ cốc cốc — gõ mạnh lắm — vào mấy chỗ trên đầu tôi, nhất là từ hai phía hai bên; lại cười, lần này thì cười vui vẻ, bảo "Không sao đâu!", rồi đi.


Nhưng tôi vẫn phải nằm thêm hai hôm nữa để theo dõi, rồi mới được xuất viện.


Vị bác sĩ già đã gõ cồng cộc vào đầu tôi, theo tôi hiểu, là một bác sĩ rất giỏi. Bác bảo "Không sao đâu!", mặc dù tôi vẫn hình dung là một cách lô-gích thì bác sĩ nhiều khi không thể nói thật với người bệnh, nhưng tôi thấy tin bác, và thấy trong lòng có một cảm giác nhẹ nhõm rất rõ ràng. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, dù bác là một chuyên gia trong lĩnh vực của mình, và bác có thể làm rất tốt công việc bác đang làm, nhưng chuyện mà tôi đang biết, và ở đây tôi nghĩ chắc chắn có liên quan đến "bệnh tình" của tôi, thì bác lại không thể nào biết.


Tôi đã nghĩ — hay là đã tự xác định — là mình sẽ không sợ chuyện này, nhưng có vẻ như không thế.


Cho nên lúc mọi người, dưới sự chỉ đạo chung của cô Lan, cùng thống nhất là tôi đã làm việc quá tải, và cần phải nghỉ ngơi, thì tôi gần như đã không có ý kiến ý kò, không phản đối gì cả.


Không phải vì tôi đồng ý với mọi người, mà thật sự tôi đang không ở trong tâm trạng muốn chấp thuận hay phản đối cái gì cả, nên tôi cứ mặc kệ.


Ở bệnh viện, tôi đã kể với Mai Phương và anh Ngạn về chuyện xảy ra tối hôm đó. Ở trên ô-tô, lúc hai người họ đưa tôi ở bệnh viện về, anh Ngạn bảo tôi cô gái ấy là gái điếm, tên là Ngô Kỳ Thanh... — cách anh Ngạn nói giống như đang đọc một bản lý lịch trích ngang.


Lúc đấy cảm giác đầu tiên của tôi là rất ái ngại, nhưng tôi cũng hình dung được ngay, là loại chuyện như thế, nếu như đã bị người khác hiểu không đúng, thì có thanh minh thanh nga cũng chả ích gì. Nên tôi im.


Nhưng cảm giác thì vẫn thế. Cho nên tôi vẫn lưu tâm để ý đến thái độ của mọi người. Nhưng anh Ngạn, Mai Phương, rồi sau đó là cô Lan, chú Cao, bác Bang, tôi thấy họ, khi nói về tất cả chuyện này, cứ nhắc đến cô gái ấy một cách tự nhiên, còn khen tên cô hay. Tôi quan sát Mai Phương thêm một ít, — vì quan sát nó là dễ nhất, — và thấy yên tâm, và vui — hay là cảm kích — nữa.


Chú Cao nhìn tôi, cười bảo:


— Nghỉ cái đã!


Rồi nhìn anh Ngạn:


— Ba anh em dẫn nhau đi chơi.


Anh Ngạn còn chưa kịp nói gì, thì Mai Phương đã giòn giã:


— Đi! Đi Cà Mau đi!


(Còn nữa)



Truyện "Lập Trình Viên II" (Phần II — Chương 2):
http://philong58.blogspot.com/2012/03/lap-trinh-vien-ii-chuong-2-ban-ep-ay-u.html

Truyện "Lập Trình Viên II" (Phần II — Chương 1):

http://philong58.blogspot.com/2011/12/lap-trinh-vien-ii-chuong-1-ban-ep-ay-u.html


Truyện "LẬP TRÌNH VIÊN" (Phần I — Cả bộ đầy đủ):

http://philong58.blogspot.com/2012/02/lap-trinh-vien-ca-bo-ay-u.html

Đã có 3 nỗi niềm tâm tư (không tính facebook),

Đim-ma bi bô...

"Tôi không phân biệt được đấy là nó giật mình, hay đấy là thân thể nó đang hiếu động thì đột nhiên chùng lại, vô lực, lúc cánh tay tôi từ đằng sau bất ngờ vòng qua ôm lấy vùng eo nó. Cánh tay đang té nước của nó dừng ngay lại giữa chừng, lơ lửng trên không, còn bàn tay kia của nó — cũng gần như ngay lập tức — nhẹ nhàng đặt ngay lên mu bàn tay tôi; đầu nó hơi ngửa ra sau, thân thể nó mềm mại dựa cả vào người tôi, tự nhiên, như đã quen."

Về sau có yêu nhau không Nhật Linh ơi?

Thực ra thế hợp lý, nhưng thế thì chán.

Unknown bi bô...

Yêu thì không chắc, nhưng theo thực tế mà nói, thì rất dễ lầm lỡ.

PS: Thiếu gì chỗ đi nghỉ, chả phải tự nhiên mà lại kéo nhau vào rừng đước, ở đấy dễ "sa ngã" hơn.

Nhật Linh nhở?!

Nhật Linh bi bô...

Về sau có yêu nhau không Nhật Linh ơi? - Về chuyện này thì không thể nói được đâu.

@Bác Đào Phò: Đừng có đem dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử đi!

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...