Khi người ngủ thức dậy (7)

— Hơn cả mười hai tá năm.


Ông đã phát cáu với từ ngữ lạ. "Hơn cả một cái gì?"


Hai người trong bọn họ đã cùng nói. Những sự lưu ý nhanh nào đó đã được làm về "thập phân" ông đã không bắt kịp.


— Các anh đã nói bao lâu? — Graham hỏi. — Bao lâu? Đừng nhìn như thế. Hãy nói với tôi.


Giữa những sự lưu ý bằng một giọng nói nhỏ, tai ông đã bắt kịp sáu từ: "Hơn là một đôi thế kỷ."


— Cái gì? — ông kêu lên, quay về phía chàng thanh niên người ông nghĩ đã nói. — Ai nói..? Thế là cái gì? Một đôi thế kỷ!


— Vâng, — người có râu đỏ nói. — Hai trăm năm.


Graham đã lặp lại những từ ngữ. Ông đã chuẩn bị để nghe về một giấc ngủ rất lớn, và mặc dầu vậy những thế kỷ cụ thể này vẫn đánh bại ông.


— Hai trăm năm, — ông đã nói một lần nữa, cùng với sự mường tượng về một vực thẳm vãi linh hồn đang mở ra một cách vô cùng chậm chạp trong trí não ông; và rồi, — Ồ.., nhưng..!


Họ đã không nói gì.


— Các anh... các anh đã nói..?


— Hai trăm năm. Hai thế kỷ của các năm, — người có râu đỏ nói.


Đã có một sự tạm dừng. Graham đã nhìn vào những khuôn mặt của họ và đã thấy là cái ông đã nghe đã quả thực là sự thực.


— Nhưng nó không thể thế, — ông nói một cách càu nhàu. — Tôi đang nằm mơ. Những sự hôn mê. Những sự hôn mê không kéo dài. Chuyện đấy không đúng... đây là một chuyện đùa các anh đã giở ra với tôi! Hãy nói với tôi... vài hôm trước, chắc thế, tôi đang đi bộ dọc theo bờ biển của Cornwall..?


Giọng nói của ông không đủ cho ông.


Người có râu hoe hoe đã lưỡng lự. "Tôi không giỏi lịch sử lắm, thưa ngài," anh ta nói yếu ớt, và đã nhìn thoáng qua vào những người khác.


— Nó là thế, thưa ngài, — cậu trai trẻ nói. — Boscastle, ở Đất phong tước công cũ của Cornwall — nó ở địa hạt phía tây nam tận bên kia những đồng cỏ nuôi bò sữa. Có một căn nhà vẫn còn ở đó. Tôi đã ở đó.


— Boscastle! — Graham đã hướng những con mắt ông về phía chàng trai trẻ. — Đúng là nó... Boscastle. Boscastle bé nhỏ. Tôi đã rơi vào giấc ngủ... ở đâu đó ở đó. Tôi không nhớ chính xác. Tôi không nhớ chính xác.


Ông ấn ấn lông mày ông và thì thầm, "Hơn hai trăm năm!"


Ông đã bắt đầu nói nhanh cùng với một gương mặt co rúm, nhưng trái tim ông đã lạnh ở bên trong ông. "Nhưng nếu nó là hai năm trăm, mỗi người tôi biết, mỗi một con người mà tôi đã từng thấy hoặc đã nói chuyện trước khi tôi đã đi ngủ, phải đã chết."


Họ đã không trả lời ông.


— Nữ Hoàng và Hoàng Gia, các Bộ Trưởng của bà, của Giáo Hội và Quốc Gia. Cao và thấp, giàu và nghèo, cái này và cái khác... Có còn Nước Anh không?.. Nó thật dễ chịu! Luân-đôn còn không? Hả... Đây là Luân-đôn, hả? Và anh là trợ-lý-chăm-sóc của tôi; trợ-lý-chăm-sóc. Và những người này..? Hả? Cũng là các trợ-lý-chăm-sóc?


Ông đã ngồi cùng với một cái nhìn chằm chằm hốc hác trên gương mặt ông. "Nhưng sao tôi ở đây? Không! Đừng nói. Hãy yên lặng. Để tôi..."


Ông ngồi im lặng, dụi mắt ông, và, hé chúng ra, thấy một chiếc ly thủy tinh nhỏ nữa chứa chất lỏng hơi hồng hồng đã được giữ về phía ông. Ông uống liều thuốc. Nó đã hầu như ngay lập tức có tác dụng. Ngay khi uống nó ông bắt đầu khóc một cách tự nhiên và tỉnh táo.


Ngay sau đó ông đã nhìn vào những khuôn mặt họ, bất ngờ cười qua những giọt lệ của ông, một cách hơi ngây ngô. "Nhưng — hai — trăm — năm!" ông nói. Ông nhăn nhó một cách cuồng loạn và lại che mặt mình một lần nữa.


Sau một khoảng thời gian ông đã trở nên bình tĩnh. Ông ngồi lên, những bàn tay ông vắt qua đầu gối ông trong hầu như chính xác cùng một dáng dấp trong đó Isbister đã tìm thấy ông ở trên vách đá tại Pentargen. Sự chú ý của ông đã bị thu hút bởi một giọng nói độc đoán nặng nề, những bước chân của một nhân vật đang tiến đến. "Các anh đang làm gì vậy? Vì sao tôi không được thông báo? Có chắc các anh nói được không? Một ai đó sẽ phải bị xử lý vì việc này. Người này phải được giữ yên lặng. Những khung cửa đã đóng chưa? Tất cả cửa? Ông ấy phải được giữ yên lặng một cách hoàn hảo. Không được nói với ông ấy. Ông ấy có nói gì không?"


Người có râu vàng hoe đã làm một sự lưu ý không thể nghe thấy nào đó, và Graham nhìn qua bờ vai anh ta thấy một người rất lùn, béo tốt, và không có râu rậm, với cái mũi chim ưng và cổ và cằm nặng nề, đang lại gần. Cặp lông mày rất đen dày và hơi xếch, hầu như gặp nhau ở trên mũi và trên cặp mắt sâu màu xám lồi ra của y, làm cho gương mặt y có một vẻ ghê gớm một cách kỳ cục. Y lập tức quắc mắt nhìn Graham và rồi sự lưu ý của y đã quay lại tới người có bộ râu hoe hoe. "Những người khác này," y nói bằng giọng cáu kỉnh hết mức. "Các anh tốt nhất nên đi."


— Đi? — người râu đỏ nói.


— Tất nhiên... đi ngay bây giờ. Nhưng hãy thấy cửa đã được đóng lúc các anh đi.


Hai người được nói đến đã quay đi một cách ngoan ngoãn, sau một cái nhìn thoáng qua miễn cưỡng vào Graham, và thay vì đi qua cổng tò vò như ông đã nghĩ, đã đi bộ thẳng tới bức tường kín của căn hộ đối diện với cổng tò vò. Và lúc đó đã xảy ra một thứ lạ lùng; một mảnh dài của bức tường trông bề ngoài rắn chắc này đã cuộn lên với tiếng tách tách, đã treo phía trên hai người đang rút lui và đã rơi xuống một lần nữa, và ngay lập tức Graham đã ở một mình cùng với người mới đến và người mặc áo choàng tía có bộ râu hoe hoe.


Trong một lúc người thấp đậm đã không thể hiện một sự nhận biết nhẹ nhất nào về Graham, mà đã tiếp tục hỏi dò người kia — có thể nhận thấy là thuộc hạ của y — về việc giải quyết phí tổn của họ. Y nói một cách rõ ràng, nhưng trong các cụm từ chỉ một phần dễ hiểu được với Graham. Việc tỉnh dậy đã dường như không chỉ là một chuyện gây bất ngờ mà còn khiếp đảm và khó chịu đối với y. Y hiển nhiên một cách sâu sắc đã bị kích động.


— Anh không cần làm xáo trộn đầu óc ông ấy bằng cách nói với ông ấy mọi thứ, — y lặp đi lặp lại. — Anh không cần làm xáo trộn đầu óc ông ấy.


Những câu hỏi của y đã được trả lời, y đã quay nhanh lại và nhìn chằm chằm vào người ngủ đã thức dậy cùng với một sự biểu hiện tối nghĩa.


— Cảm thấy lạ kỳ? — y hỏi.


— Rất lạ kỳ.


— Thế giới, cái ông thấy trong nó, hóa ra kỳ lạ đối với ông?


— Tôi cho là tôi phải sống trong nó, kỳ lạ như nó là.


— Tôi cho là như vậy, ngay bây giờ.


— Trước hết, tôi có nên có vài thứ quần áo?


— Họ... — người thấp đậm nói và ngừng lại, và người có râu hoe hoe đã gặp mắt y nhìn và đã đi xa ra. — Ông sẽ rất nhanh chóng có quần áo, — người thấp đậm nói.


— Cái đấy thực sự quả thực là, là tôi đã ngủ hai trăm..? — Graham hỏi.


— Họ đã nói với ông thế, họ có nói không? Hai trăm linh ba năm, đúng như thực tế.


Graham đã chấp nhận cái không còn gì để bàn cãi bây giờ bằng những hàng lông mày dướn lên và cái miệng mím xuống. Ông đã ngồi im lặng trong một khoảnh khắc, và rồi đã hỏi một câu, "Có một cái cối xay hoặc đi-na-mô ở gần đây không?" Ông đã không chờ một câu trả lời. “Mọi thứ đã thay đổi một cách kinh khủng, tôi cho là thế?" ông nói.


— Tiếng la hét ấy là cái gì? — ông hỏi đột ngột.


(to be cont.)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...