Lúc anh tỉnh dậy, cảm giác tổng quát ngay lập tức đã là mỏi bã người, mỏi đến nỗi kỳ lạ. Anh muốn nằm xoay người đi cho bớt mỏi thì lại thấy gần như hoàn toàn không thể nhúc nhích được. Nhưng vẫn nhúc nhích được con ngươi, nên một tí thì anh nhìn thấy cô, và hiểu được tình trạng không nhúc nhích được của mình.
Cô - chắc cũng như anh, khác là mắt vẫn nhắm, nhưng anh vừa thấy cánh mũi hơi hồng hồng của cô động đậy - đang bị những vòng dây thừng chắc chắn quận kín, quận luôn cả túi ngủ xộc xệch, y hệt bó giò. Có tấm gì đó cứng, thô tháp, chẹn vào lưng anh, vì vậy mà không thể lăn người để nhìn về phía sau, nhưng từ phía ấy, ở ngay gần cạnh, anh nghe rõ những tiếng người nói...
- Thì biết thế, nhưng cần phải nhìn thấy nó cụ thể như lòng bàn tay, không thì không thể khởi sự được. Tôi đã làm thì phải làm cẩn thận. Tôi có đồ đây, có ai dám vào làng với tôi không? - Một giọng cứng cỏi, đầy bản sắc “đầu lĩnh”.
- Em... em sẽ đi với anh! - Một giọng nhanh nhảu, thanh thanh giống như giọng trẻ con, hấp tấp.
- Cậu chả phải đi đâu hết, - một giọng khác khàn khàn, thong thả hơn hai giọng kia, - còn cậu này thì tôi chả đời nào để cho đi như thế.
- Hay nhỉ! - Giọng trẻ con gần như hét lên. - Sao em lại không được đi?
- À... anh thứ lỗi, vì tôi sẽ đi, thế thôi.
- Anh cho em đi theo chứ?
- Chứ sao...
- Không ai được đi! - Giọng khàn khàn nghiêm khắc. - Trận này đã có phương án. Chấm hết! Ở đây tôi là chỉ huy.
- Thằng này ở đây lâu chưa? - Đã lặng im một lát, rồi giọng “đầu lĩnh”, hóa ra không phải đầu lĩnh thật, hỏi.
- Tóm được trận trước, nhưng nó chả biết gì, chỉ là trẻ con, và... nó lại biết nấu ăn rất ngon, nên tớ để nó ở cùng.
- Còn những đứa khác?
- Tù binh, có biên lai hẳn hoi... - Giọng khàn khàn bỗng quát lên. - Mà cậu thôi đi!
- Hừ, biên lai hẳn hoi, đã có phương án hẳn hoi... phương án cái khỉ gì? - Giọng “đầu lĩnh” giễu cợt. - Lấy mười chọi một, đem hỏa lực giã nát ra, không cho chúng nó lấy một cơ hội để đánh lại... Thế gọi là đánh nhau à?! Rồi lại nhân đạo, tù binh, biên lai... Anh thế nào, chứ tôi nhục... Tôi ở nhờ anh tối nay, sáng sớm tôi đi. Trận này, miễn cho tôi...
- Ờ... Cậu cao thượng thế, sao phải dùng ba trò bùa ngải mê hương của bọn ăn cắp để bắt người về đây? Sao không cho họ một cơ hội để... đánh lại? - Chỉ huy cười khẽ, tiếng cười cũng khàn.
- Họ đông hơn tôi...
- Đàn bà cậu cũng tính à?
- Sao không, đây là chỗ đánh nhau chết người, có phải hàng rượu đâu, gái không giết được người à? Mà... anh chàng kia, anh ta đi kiếm củi, một tay bẻ nhẹ cái, đã gẫy cả một thân to. Tôi đã nhìn rõ, cụ thể như lòng bàn tay. Tôi đã làm thì phải làm cẩn thận.
- Ừ... cẩn thận lắm, nên mới bó giò hết cả đàn em của thượng cấp... - có tiếng giấy tờ loạt xoạt.
- Cái đấy biết làm sao được... mà... cô ta tỉnh rồi kìa.
Cô đã thôi vặn người sang bên này, bên kia, nhưng vẫn tiếp tục tự nắn bóp hai cánh tay; gặp ánh mắt anh lo lắng, cô cười nhăn nhó. Họ đang ngồi trong một gian nhà hẹp, tường ghép ngang bằng những thân gỗ to vừa vừa, gần đều nhau, tròn nguyên, có thân vẫn còn đầy đủ cả vỏ sần sùi; họ ngồi trên mấy cái hòm gỗ thấp không thật đều, kê liền vào nhau thành một thứ như kiểu ghế băng lùn; cậu lính trẻ - người có giọng nói trẻ con, - trẻ lắm, môi trên nhìn nghiêng thấy rõ lông tơ, đang ngồi sán bên cạnh cô, vừa giúp cô nắn cánh tay một cách hoàn toàn hồn nhiên, vừa cố vui vẻ bắt chuyện - dường như cậu ta cảm thấy chính mình là người có lỗi trong vụ “bó giò” vừa rồi. Cái bàn thấp - hình như lấy tấm cánh cửa hỏng xếp lên hòm gỗ rồi trải một tấm chăn len cũ màu xám đã mòn xác xơ và thủng lỗ lên trên; trên mặt có một cái chai to nút lá chuối khô, trông dáng điệu thì chắc là đựng rượu trắng, nhưng bản thân chai thì được thổi bằng thủy tinh xấu, màu hơi xanh không đều và đầy bọt; một ổ bánh mì hình dạng như cái bánh bao to, nâu và trắng xỉn xỉn, trông tịt tịt như thiếu bột nở, một phần đã được cắt thành những khoanh vụng về; và mấy súc thịt rán to, còn đang bốc hơi thơm tho, để trên lá chuối tươi, sống lá dày dặn mới cắt còn ướt thâm thâm và ngửi rõ mùi nhựa; cạnh một bãi muối hột to, trắng tinh.
Anh ngoái cổ nhòm lại chỗ mới ban nãy mình còn bị quẳng nằm đấy như khúc thịt, rồi ngoảnh lại, chùi mấy ngón tay nhầy nhụa mỡ lên chăn trải bàn, hỏi người ngồi đối diện, một người đứng tuổi, có mái tóc đen cứng quào, đã điểm tương đối những sợi bạc ánh lên, khuôn mặt sạch sẽ thư sinh giống như một công chức điển hình đang ngồi ở bàn giấy trong văn phòng, nhưng những nét nhăn nheo và khắc khổ trên khuôn mặt ấy thì đậm, thô, tự nhiên, và dễ gây cảm tình hơn là nét khắc khổ trên mặt công chức:
- Vậy... bọn em buộc phải ở đây đến lúc đánh nhau xong?
- Ừ. - Chỉ huy gật đầu, thoáng một nét giễu cợt trên môi, ngoảnh nhìn sang người ngồi cạnh, bên trái, rồi thêm, - mà thế là may đấy.
“Thủ lĩnh” - một người tầm vóc vừa phải nhưng có dáng, nên nếu không đứng gần thì dễ nhận nhầm là người to cao, khuôn mặt giai phố vui vẻ, thông minh, với một hàm ria vênh váo, và cặp mắt, nếu chịu quan sát một chút thì sẽ nhận thấy có những nét trì đọng và can trường, chứ không đơn giản như biểu hiện vô tư lự bên ngoài, - đang cắn ngập răng vào tảng thịt béo mỡ, vội rút thịt ra, cười toe toét, xo vai một chút, không thấy nhắc gì đến chuyện “bó giò”, rồi với tay lấy cái chai, rót đều thêm rượu vào tất cả các cốc, vừa rót vừa thủng thẳng:
- Hai vị yên tâm đi, ngày mai đại quân sẽ đến, tham chiến kiểu này anh dũng... mà an toàn lắm. - Anh cười, khẽ hích cùi tay vào sườn chỉ huy.
Có cái gì mềm mềm chạm vào lòng bàn tay anh; cô vừa bỏ vào đấy một nhúm nho khô có màu sẫm đen, và để bàn tay mình lại đấy một lát; tay bên kia, cô đang còn một vốc nho như thế - là cậu lính trẻ vừa mới cho.
Dường như đã có tiếng động gì đó rất to.
Huỵch! Huỵch!.. Anh mở choàng mắt thì lông mi bị chạm vào sàn đất, mùi đất tanh tanh xộc vào mũi, có cái gì đằn mạnh trên lưng và hai cánh tay đều bị kéo giật ra phía sau. Tích tắc sau, đủ tỉnh táo khỏi giấc ngủ bị gián đoạn bất ngờ và bắt đầu tin được vào thị giác thì anh hiểu căn lán đang sáng trưng, lấp loáng, và trên mặt đất lố nhố những bóng người. Đây là chiến tranh, ở đây có súng, súng bắn đạn thật, những người khác có thể đang bị dí súng vào đầu...
Có cái gì đấy đập vào đầu anh, không mạnh, kiểu va chạm không chủ ý, ở phía mà mắt anh không thể nhìn thấy. Anh nhúc nhắc cố ngẩng đầu lên để nhìn thì cả người đã bị lôi dậy, hai cánh tay bị buộc cứng đằng sau. Thứ vừa đập, đúng là đạp, vào đầu anh là cẳng chân, chân không, của cậu lính trẻ. Cậu ta đang nằm úp sấp trên mặt đất, người hơi vặn vặn, chân tay nhúc nhắc thiếu tự nhiên, có vẻ như muốn đứng dậy mà không đứng được.
Cậu ta cứ nằm đấy, còn những người khác, cả cô, đều bị trói giật cánh khuỷu rồi để ngồi xếp bằng trên mặt đất. Ở chỗ mà chỉ huy vừa ngồi lúc ăn tối bây giờ có một người ngồi im lặng, cả mắt cũng không chớp, tăm tối và bất động đến nỗi như một đồ vật. Có một người nhanh nhẹn xách súng bước vào cửa, đến bên cạnh, ghé vào tai người này nói khẽ gì đó, y vẫn lặng im, chỉ làm mấy dấu hiệu gì đó bằng bàn tay, chắc là mệnh lệnh, và người kia lễ phép gật gật đầu, vội lui ra. Anh ta vừa ra khỏi, người đang ngồi liền đưa mắt, lạnh lùng nhìn xếch qua phải, khẽ hất hàm. Một người lực lưỡng đang đứng cạnh tường bước mấy bước dứt khoát đến bên cạnh chỉ huy - chỉ huy bị bắt, - chẳng nói chẳng rằng giơ tay giáng xuống một cái tát nặng như đấm. Thêm một phát nữa theo chiều ngược lại.
- Nói! Chủ lực ở đâu?
- Chúng tôi bị lạc... - Giọng nói khàn khàn, tội nghiệp. Ngay bên cạnh, anh nhìn rõ những bọt bong bóng màu đỏ xủi lên ở kẽ răng chỉ huy.
Chát! Chát! Chát!.. Đầu chỉ huy rũ xuống, mái tóc điểm bạc bừa bộn trông như ngái ngủ.
- Đủ rồi. - Tiếng nói cũng khàn khàn, nhưng trầm thấp hẳn, và âm âm nhiều âm mũi. Người đang tát ngoảnh lại nhìn chỉ huy của mình, rồi rút xoẹt ra một lưỡi dao màu đen đen, có sống dày, và lưỡi rộng, bước về phía cô. Ngay lúc đó có một âm thanh kỳ lạ phát ra, giống như tiếng hộc lên của một con thú, gần như ngay tức thì bị bịt lại giữa chừng bởi một âm thanh khác, chắc, gọn, cũng bị tịt lại. “Thủ lĩnh” vừa chồm dậy lao mình về phía người cầm dao thì ngay lập tức, một cái báng súng nặng nề đã lạnh lùng, đơn giản và chính xác dộng thẳng xuống đầu anh ta, hơi chếch từ phía bên phải; “thủ lĩnh” hơi nhao đi, mu bàn chân trái khẽ quệt lên mặt đất, rồi cả thân hình đổ gục xuống, bất động. Chuyên nghiệp, đơn giản và ngắn gọn quá, nhưng căn bản vẫn đã thu hút được sự chú ý... Đến lúc rồi! Anh vận hết sức vào hai cánh tay.
Một cảm giác đau như gãy, ít nhiều quen thuộc dội lên; những vòng dây trói không hề suy suyển; mặt anh đột ngột có một cảm giác tê bại, chắc là phải tái lắm.
Chết rồi!
Sao anh lại không từng nghĩ đến chuyện này?! Cánh tay trái của anh bây giờ hóa ra chỉ còn là một cánh tay bình thường, làm gì còn lực để rứt dây trói? “Trừ phi...” nhưng trí não anh thì toàn bộ vẫn y như cũ, và nó đang nghĩ rất nhanh “miễn là đừng bị ngất đi...” Anh ngầm vận hết sức lực và tinh thần, chuẩn bị để tự làm gãy cánh tay trái...
- Đại quân của chúng tao...
Đúng lúc ấy anh nghe có tiếng nói thều thào nhưng vẫn nghe rõ vẳng đến từ sau lưng. Thoáng có nét kinh ngạc trong ánh mắt người đang ngồi trên ghế chỉ huy. Y vụt giơ cánh tay trái, làm hiệu để dừng ngay một thuộc hạ vừa dợm bước lên: “Kệ nó!”
Anh cố xoay đầu lại. Cậu lính trẻ, đã đứng dậy, đang nhúc nhắc bước đến, động tác gượng gạo, rất giống người máy trong phim; chiếc áo đông xuân trắng mặc đã lâu máu nhuộm đỏ ối ổ bụng, ướt sũng hết cả quần bộ đội chỗ dưới thắt lưng và chảy xuống cả một bên ống quần, đến quá đầu gối. Kệ nó! Phải rồi, máu nó sẽ chảy đến chết, mà chết đến nơi rồi, bây giờ mà ngã xuống, là chết.
Huỵch!
Bỗng nhiên có tiếng ngựa hí. Không phải, là người hí. Chỉ huy, ở bên cạnh anh, đang phát ra thứ âm thanh kỳ lạ đó. Anh càng ngạc nhiên hơn, lúc ngoảnh lại, và nhìn thấy anh ta đang khóc te tua như trẻ con. Đủ lung tung... Lúc này, hoặc là không còn lúc nữa. Anh nghiến răng...
Nhưng cánh tay phải anh còn chưa kịp nhích động thì đã có cái gì cắt vào nó.
Không, không phải cắt tay, chỉ là một cái lưỡi sắt mỏng, cọ vào nó. Anh chợt hiểu...
- Xin ngài cho tôi nói một câu... - Miệng anh lảm nhảm hèn hạ. - Tôi không phải lính, chỉ là du lịch ba lô, chẳng may bị họ bắt về đây... - Khóe mắt anh thấy cô vụt ngẩng nhìn, sửng sốt. Anh gập người sang trái, về phía chỉ huy mình, khóc nức lên, bù lu bù loa. - Đã đến nước này, ông làm ơn, chứng thực cho tôi với chứ...
- Họ quả thật...
Chát! Chát! Chát!.. Mái đầu có những sợi bạc lại rũ xuống, một giọt máu nhỏ từ chót mũi xuống mặt đất; chỉ huy mệt mỏi lắc đầu, thong thả nhổ thêm xuống đấy một cái răng lẫn trong đám nước bọt màu đỏ.
Tên thuộc hạ lực lưỡng ném xuống chỗ người, máu, răng ấy một cái nhìn im lặng, chuyển con dao về tay phải, rồi lừ lừ bước đến, quỳ một gối xuống hơi chếch chếch phía trước mặt cô, hướng vào cô một cái nhìn chăm chú không biểu cảm; chắc chỉ một chút, nhưng bối cảnh như thế luôn làm mọi thứ đọng lại, và ai, kể cả bọn đang khống chế kia, cũng đều cảm thấy chút ấy là một lúc; mà cũng có thể đấy đúng là một lúc thật, những lúc như thế không thể biết chính xác được. Cô chỉ nhìn hắn, mím môi lại, không nói gì, cũng không khóc, nhưng mặt cô trắng bệch, và anh thấy chỗ gân ở góc quai hàm cô rung rung và cánh mũi cô khẽ phập phồng. Thằng kia đặt bàn tay trái lên đầu cô, như người lớn xoa đầu trẻ con, túm lấy tóc, bẻ ngửa ra phía sau: cằm cô hớt lên, và cần cổ phía trước phơi ra; anh thấy có tiếng giống như tiếng xịt mũi nhẹ, và thấy người cô khẽ giật một cái.
- Xin ông... cô ấy... - Giọng anh run rẩy, rồi anh gào lên. - Xin các ông!..
Có tiếng như tiếng cười khẩy từ thằng nào đó đứng gần tường, bên trái; thằng kia, giống như không biết có anh ở đấy, đã đưa cánh tay cầm dao lên; anh thấy động tác tay của nó không tự nhiên - không tự nhiên theo cách thông thường. Cánh tay nó hơi xo xo, bàn tay cầm dao ngửa ra, cổ tay ưỡn về bên trái - như vậy trông hơi bất tiện, nhưng là động tác thuần thục, nếu cầm dao để chọc tiết người. Lưỡi dao rộng kia sẽ cắm ngọt xớt vào cần cổ, chắc là chỗ ngay gần cạnh yết hầu, rồi cổ tay đang ưỡn ra kia sẽ gập nhẹ một cái, lưỡi dao xoay đi, rút ra, và vết đâm sẽ rộng hoác...
Lưỡi dao đâm lút vào cần cổ, làm phát ra một tiếng “ọc” rất nhỏ.
(Còn nữa)