Tàn ác hơn thời Trung Cổ

Bản tin độc quyền: Trải nghiệm của y sinh thực tập 
tại Tổng viện Quân y Lục quân tỉnh Thẩm Dương 
về hoạt động mổ cướp nội tạng sống
George, người đang sống lưu vong tại Canada,
từng là thực tập sinh tại Tổng viện Lục quân Thẩm Dương,
gần đây đã tiết lộ với Đại Kỷ Nguyên một sự thật động trời
vào thập niên 90 mà anh ta từng trải nghiệm qua.
Lời của người thực hiện cuộc phỏng vấn: Lúc phóng viên Đại Kỷ Nguyên Y Linh đến địa điểm hẹn gặp,  George biểu hiện rất bất an khiến cho người khác không khỏi kinh ngạc. Đó là một loại giày vò xuất phát từ rất sâu trong nội tâm, một cảm giác thống khổ dồn nén từ rất lâu. Biểu hiện ấy xuất hiện rất nhiều lần trong suốt quá trình phỏng vấn; không chỉ có một lần, nỗi đau này liên tục khiến George phải dừng lại, rất nhiều lần vẻ mặt của anh lộ hẳn nét hoảng sợ trong quá trình tường thuật câu chuyện, vì lý do an toàn, bài viết này sẽ không công bố thời gian và địa điểm cũng như các tình tiết liên quan đến người được phỏng vấn.
Người tường thuật: George
Phụ trách phỏng vấn và biên tập: Y Linh.
Sự việc phát sinh vào thập niên 90 của thế kỷ trước. Lúc đó tôi là một sinh viên sắp tốt nghiệp trường quân y, đang thực tập tại khoa Tiết niệu thuộc Tổng viện quân y Lục quân Thẩm Dương. Có một ngày, bệnh viện đột nhiên nhận một cuộc gọi từ quân khu Thẩm Dương, họ nói đó là một mệnh lệnh quân sự, yêu cầu các nhân viên y tế lập tức lên xe chấp hành.
Nhiệm vụ quân sự bí mật
Lúc đó là thời gian vào buổi chiều, tôi nhớ là vừa sau bữa ăn trưa xong. Chủ nhiệm Khoa bắt đầu điểm danh, những bác sĩ và y tá không có tên được yêu cầu lập tức rời đi, chỉ những người có tên mới ở lại, tôi cũng nằm trong danh sách ấy. Sau đó Chủ nhiệm Khoa ra lệnh: tất cả những người còn lại, ngay từ giờ phút điểm danh phải cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, kể cả với người thân hay bạn bè; bất cứ ai cũng không được chạm đến phương tiện liên lạc đại loại như điện thoại chẳng hạn.
Lúc xuất phát, trong đầu tôi cứ rối bời, không biết là mình sẽ đi đâu hay làm gì. Nhóm chúng tôi được điểm danh gồm cả bác sĩ lẫn y tá là 6 người, trong đó có 2 nữ y tá (một y tá trưởng và 1 y tá), 4 người còn lại là nam (3 bác sĩ quân y và một thực tập sinh nữa là tôi). Chúng tôi nhanh chóng tập hợp ngay sau đó, và bước lên một chiếc xe đã được ngụy trang thành xe chở bánh mì.
Sau khi lên xe, tôi mới phát hiện là bệnh viện cũng đã điều động 2 chiếc xe và cũng được ngụy trang thành xe bánh mì giống y như vậy, chúng tôi bước lên một chiếc, còn tình trạng của chiếc kia thì không rõ. Chúng tôi còn nhìn thấy trước mặt có xe quân sự, cửa xe không đóng, bên trong có lính cầm súng trên tay.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động. Trước mặt có xe quân sự dẫn đường, sau khi ra khỏi Tổng viện Lục quân liền tiến ra đường cao tốc, xe phóng rất nhanh. Chiếc xe quân sự dẫn đường bật đèn cảnh báo, còi hú vang, tất cả các xe cộ trên đường cao tốc đều nhường đường cho chúng tôi.
Bên trong chiếc xe mà chúng tôi ngồi được che kín bằng một lớp vải màu xanh dương nhạt, trên suốt quãng đường đi không nhìn được quang cảnh xung quanh.  Thông qua khe hở của tấm vải, tôi thấy được người ngồi ở vị trí phụ lái là một binh sĩ có mang súng.
Đến nơi, chiếc xe dừng lại, chúng tôi bước xuống, phát hiện rằng nơi đây bốn bề đều là núi cao, xung quanh các công trình đều có binh lính vũ trang canh gác. Có một sĩ quan đến tiếp chúng tôi, theo lời sĩ quan đó nói, nơi này vốn là một nhà tù quân sự rất gần Đại Liên.
Mổ cắp thận sống
Trong đêm hôm đó, chúng tôi trú tại nơi tiếp đãi của quân đội, bên ngoài phòng có lính canh. Buổi sáng thức dậy, một y tá cùng với 2 quân nhân đến khu giam giữ lấy mẫu máu, xét nghiệm nhóm máu. Lấy máu xong, toàn bộ chúng tôi lên xe, chiếc xe nhanh chóng khởi động, cũng không biết sẽ đi đến nơi nào. Khi chiếc xe dừng lại, tôi nhìn qua khe cửa mới hay rằng, hóa ra xung quanh xe chúng tôi đều là những binh sĩ tay cầm súng tiểu liên gác giữ, tất cả bọn họ đều hướng mặt ra ngoài, lưng xoay vào trong.
Chúng tôi cứ ngồi trên xe mà đợi, không được có bất cứ động tĩnh gì. Cánh cửa đằng sau chiếc xe ngụy trang vẫn chưa khóa chặt, vẫn có thể mở được, chỉ khép hờ vậy thôi. Không lâu sau đó, đột nhiên có người gõ cửa. Sau khi mở cửa, chỉ thấy 4 binh sĩ có thân hình lực lưỡng đang áp giải một người tiến vào.
Áp giải vào xong, họ liền đặt người đó lên trên một bao nhựa lớn màu đen. Trên xe hình như đã bày sẵn một bao nhựa lớn dài khoảng 2 mét, rất rộng rãi, vừa nhìn đã biết là hàng đặc chế. Tôi nhìn thấy hai chân người đó bị trói chặt bởi một sợi dây đặc biệt, rất mảnh, giống như dây thép, động một tí là bị cứa vào da thịt. Hai tay anh ta bị trói ngược đằng sau, trên cổ là một sợi dây thừng nối với hai tay quặt ra sau. Chỉ cần đạp lên sợi dây thừng thì người đó không ngồi dậy được. Bởi vì vừa động đậy thì đã bị siết ở cổ, nên không thể dậy được, cứ thế dày vò không dứt.
Sau khi áp giải vào rồi, vị bác sĩ đối diện bảo tôi đạp chặt anh ta, không để cho anh ta động đậy. Lúc tôi ấn chặt lên chân anh ta, tôi cảm giác được sức nóng từ cơ thể tỏa ra.
Tôi nhìn thấy yết hầu anh ta đều là máu, máu đỏ tươi cứ trào ra, cả cái cổ máu chảy bê bết, nhìn không rõ hình trạng của miệng vết thương, nhưng khẳng định là có vết thương.
Lúc này, tất cả các bác sĩ và y tá thực hiện ca mổ đã nhanh chóng mặc áo phẫu thuật, kể cả mũ, khẩu trang, bao tay, chỉ để hở hai con mắt. Lúc đó tôi đóng vai trò trợ lý, phụ trách cắt đứt các động mạch, tĩnh mạch, thông ống tiểu. Y tá trưởng nhanh chóng dùng kéo cắt bỏ quần áo trên người anh ta, sau đó dùng dung dịch sát khuẩn tiến hành sát khuẩn toàn bộ phần bụng và ngực của anh ta 3 lần.
Lúc này, có một bác sĩ cầm dao phẫu thuật bắt đầu rạch một vết cắt lớn từ dưới xương sườn đến rốn, lúc ấy chân của anh ta đang co giật, cổ họng đã không phát ra tiếng. Sau đó, bác sĩ banh rộng khoang bụng. Lúc đó, cả máu, cả ruột đều trồi ra ngoài. Một bác sĩ khác đẩy mớ ruột đó qua một phía, rất nhanh đã lấy được một bên thận; vị bác sĩ kia phụ trách cắt bên còn lại.
Chỉ nghe thấy tiếng bác sĩ bảo tôi đi cắt các động và tĩnh mạch. Lúc đó có yêu cầu tôi lưu lại một đoạn để xét nghiệm đối chứng. Tôi vừa đưa dao ra cắt xuống, máu liền phun ra, trên người, trên tay tôi đều là máu. Huyết dịch vẫn đang vận chuyển, biểu thị người này vẫn còn sống.
Động tác của bác sĩ vô cùng thuần thục, tốc độ cực kỳ nhanh.  Lúc đó hai bên thận trái và thận phải đã được lấy ra, quả thận đã nằm trong tay bác sĩ. Một y tá đem đến một chiếc hộp giữ nhiệt, những quả thận được đặt vào trong chiếc hộp.
Mổ lấy nhãn cầu sống
Đồng thời, vị bác sĩ ở phía đối diện bảo tôi đi mổ nhãn cầu. Tôi lúc ấy ngồi ở đó, nhìn sang gương mặt của nạn nhân…. Tôi nhìn thấy đôi mắt trợn ngược của anh ta vô cùng sợ hãi, không từ ngữ nào có thể diễn tả được ánh mắt ấy, nhìn tôi mà… sợ hãi! Không ngôn ngữ nào nói được về nỗi sợ ấy. Anh ta thật là có nhìn tôi, mí mắt vẫn còn động đậy, anh ta vẫn còn sống.
Trong đầu óc tôi trống rỗng, toàn thân run rẩy, bủn rủn bất lực, tất cả đều không động đậy được. Thật là đáng sợ!
Tôi nhớ lại trước đó, khi đón tiếp chúng tôi, vị sĩ quan kia có nói với người phụ trách: không đến 18 tuổi, đây là một cơ thể sống rất khỏe mạnh, chẳng lẽ là anh ta? Mổ lấy nội tạng sống, thật đáng sợ!
Tôi nói với vị bác sĩ nọ, tôi làm không nổi.
Lúc này, vị bác sĩ kia dùng bàn tay trái ấn đầu anh ta xuống sàn một cách đầy hung hãn, hai ngón tay giữ chặt mí mắt, tay phải cầm kềm cắt một cái, nguyên cái nhãn cầu được lấy ra ngoài.
Lúc đó, tôi không thể làm được gì nữa, tôi đang run rẩy, mồ hôi ướt đầm, trạng thái rất suy sụp…
Chờ đợi nội tạng sống
Xong đâu đấy, một vị bác sĩ gõ gõ vào tấm vách ngăn, người lính phụ xe dùng bộ đàm hô gọi, sau đó phía sau cửa xe tiến lại 4 binh sĩ, họ sử dụng một chiếc túi nhựa 2 mét khác để bỏ xác người vào trong. Lúc này, thân thể ấy đã không còn động đậy rồi, bọn họ kéo cái xác lên một chiếc xe quân dụng khác đã chờ sẵn bên ngoài.
Xe chúng tôi lập tức đóng cửa, khởi động. Tất cả những quần áo phẫu thuật, mũ, găng tay cao su đều vứt dồn lại một chỗ, đợi đến lúc về sẽ tiêu hủy. Chiếc xe đi theo sau xe quân dụng, nổ máy trở về rất nhanh.
Về đến nơi, chúng tôi đem nội tạng gửi đến bệnh viện. Ở đó đã có một đội bác sĩ phẫu thuật đứng đợi  sẵn, bọn họ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ tiến hành ca cấy ghép…
Tôi vốn đã không còn làm nổi một việc gì nữa, toàn thân bủn rủn vô lực. Chủ nhiệm thấy tôi như vậy, bèn để tôi nghỉ ngơi. Trong phòng nghỉ bên cạnh, tôi vẫn nhìn thấy được cảnh bọn họ đang làm phẫu thuật.
Tinh thần gần như sụp đổ
Bởi vì quá sợ hãi và hoảng hốt, tôi trở về nhà trong tình trạng toàn thân vô lực, bắt đầu phát sốt. Lúc mẹ tôi hỏi, tôi chỉ nói bừa một vài lý do đơn giản, mẹ tôi cứ tưởng chỉ là một ca phẫu thuật ngoại khoa phổ thông, nên cũng không thắc mắc gì. Tôi không dám nói điều này với ai, những người khác trong nhà đều không biết. Từ lúc ấy, tôi liền rời khỏi Tổng viện Lục quân Thẩm Dương.
Nhưng những dày vò ấy vẫn không thể nào chấm dứt. Một mặt, sự việc ấy là vô cùng đáng sợ, tôi chịu đựng không nổi sự chấn động ấy, tôi cũng không dám nhắc tới. Bản thân tôi cũng sợ bị Đảng Cộng sản Trung Quốc truy sát để diệt khẩu; lại thêm việc tận mắt chứng kiến một mạng sống bị giết dã man, nội tâm tôi bất an cực độ. Loại áp lực tinh thần vô hình này, khiến tôi đau đớn không dứt.
Trong một thời gian rất lâu, bất kể là ngày hay đêm, trước mắt tôi đều là cảnh tượng khủng khiếp ấy: bên trong chiếc xe bánh mì, tất cả các nhân viên y tế đều mặc một bộ đồ phẫu thuật màu trắng, găng tay cao su trắng, mũ trắng, khẩu trang trắng, chỉ để lộ đôi mắt. Trên đỉnh xe là ánh đèn cường quang chiếu xuống, dưới đó là một người đang bị mổ cắp nội tạng, là đồng loại của chúng ta, một sinh mệnh vẫn còn sống… đôi mắt của anh ta, đó là một sự thống khổ không lời lẽ nào nói hết được, ánh mắt sợ hãi, rất sợ hãi mà nhìn tôi…
Nội tâm tôi không thể chịu đựng được, nếu chưa từng trải qua thì không thể hiểu hết được. Trong một đoạn thời gian tôi cảm giác như mình bị điên, toàn bộ con người sụp đổ. Bao nhiêu năm trôi qua, là bao nhiêu năm tôi phải chịu giày vò từ nội tâm, nhưng cái ký ức khủng khiếp đó vẫn không phai mờ. Bao nhiêu năm nay, tôi không muốn đề cập, hay cố ý nhớ lại. Bởi vì vừa nhắc tới việc này tôi không thể khống chế chính mình, cảm giác như mình sắp đổ sụp.
Khi các kênh truyền thông nước ngoài tiết lộ về ân mưu mổ cắp nội tạng, tôi lập tức hiểu ra rằng: những sự việc này đều là thật, mà còn tồn tại rất sớm trong hệ thống quân đội của chính quyền Trung Quốc. Chẳng qua là, đến lúc Pháp Luân Công bị trấn áp, bọn họ đã có thêm một nguồn cung cấp nội tạng dồi dào nữa mà thôi.

Y Linh | Dịch giả: Daniel Nguyen/Đaikynguyen

(Bài viết của tác giả Bùi Văn Bồng)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...