CHÚ PHẠM TUÂN BẮN MÁY BAY B-52
(Anh kể các em nghe)
Các em (tuổi còn nhỏ; hoặc đã lớn, nhưng là gái) thân mến,
Mặc dù thằng gì Phạm Vũ Luận bộ trưởng Giáo dục của các em đã khẳng định chắc như đinh đóng cột là các em nếu có dốt, thậm chí cực kỳ dốt, môn Lịch Sử thì cũng hoàn toàn không có vấn đề gì cả, nhưng những người Việt Nam có văn hóa như anh của các em đây, thì tự đáy lòng, hoàn toàn, tuyệt đối, thật sự, chân tình, rất không muốn các em cũng sẽ có một suy nghĩ cùng cực ngu xuẩn giống như thằng Lợn... à thằng Luận này.
Cho nên hôm nay, anh sẽ kể các em nghe chuyện chú Phạm Tuân của chúng mình đã lái một chiếc máy bay MIG-21 nhỏ và bắn rơi một pháo đài bay B-52 rất to như thể nào.
Tối ngày 27 tháng 12 năm 1972, bọn giặc mĩ lại chuẩn bị một cuộc ném bom rải thảm xuống Thủ đô Hà Nội thân yêu "lắng hồn núi sông ngàn năm" — (cho nên) tất nhiên không tính Hà Đông đâu nhá — của chúng ta.
Vào lúc mười giờ tối, lũ máy bay ném bom của kẻ thù đã bắt đầu ném những quả bom đầu tiên xuống những sân bay của không quân ta. Bọn máy bay tiêm kích hộ tống của giặc thì điên cuồng hoạt động trong phạm vi bay bỏ bom của những chiếc máy bay ném bom, khiến cho những chiếc máy bay chiến đấu của các chiến sĩ không quân ta rất khó mà có thể cất cánh.
Khoảng 15 phút sau thì trên màn hình ra-đa theo dõi của các chú bộ đội phòng không bắt đầu xuất hiện một số những điểm sáng bạc: từ phía tây những chiếc máy bay ném bom chiến lược của mĩ — pháo đài bay B-52 — xuất hiện và lừ lừ tiến lại gần Thủ đô. Các chiến sĩ phi công của chúng ta được lệnh cất cánh.
Đêm đó là đêm mà chú Phạm Tuân trực chiến. Từ buổi chiều, chú đã được chuyển đến một trong những sân bay dã chiến nằm ở phía bắc, nếu anh nhớ không sai thì là ở Yên Bái. Nhiệm vụ của chú là phải ngăn chặn những chiếc máy bay của kẻ thù trước khi chúng có thể phóng đi những quả tên lửa.
Đúng 10 giờ 22 phút tối, chú Phạm Tuân bay vào bầu trời, cùng với chiếc MIG-21 bé nhỏ mang số hiệu 5121 của mình lao vào một trận đánh không hề cân sức. Trời đầy mây. Nhìn đồng hồ, chú Tuân hướng máy bay về phía tây và bắt đầu lấy độ cao. Tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn. Chú chăm chú nhìn vào khoảng không màu hoa vi-ô-lét đang bị xáo trộn ở trước mắt mình. Chú không bật máy định vị, để không làm lộ mình trước mắt kẻ thù quá sớm, giữ cho mình ưu thế tấn công bất ngờ.
Đồng đội từ dưới mặt đất thông báo cho chú Phạm Tuân biết là kẻ thù đã không còn xa nữa, chú chỉ còn cách những chiếc máy bay mĩ khoảng 14 cây số nữa mà thôi, và máy bay B-52 thì bay cao hơn chú Tuân những 4 cây số.
Âm thầm chuẩn bị tinh thần, chú Tuân căng thẳng quan sát bầu trời sao, trông giống như một màn hình ra-đa rất to, ý nghĩ của chú rất tập trung và rõ ràng:
"Sao mà đến tận lúc này vẫn không thấy bọn mĩ đâu cả nhỉ?"
"Chả nhẽ đêm nay chúng đã tắt hết đèn?"
"Nếu mà mình không thể trông thấy chúng, thì buộc phải bảo các bạn ở dưới đất cho phép mình bật máy định vị thôi."
"Lạ thật đấy, thường thường bay ban đêm bọn ăng-ki này đều bật đèn chiếu sáng hết cỡ. Vì chúng bay rất dày và rất sợ va quệt vào nhau. Chúng cảm thấy tự tin, vì chúng cho rằng những chiếc MIG bé nhỏ, như máy bay của mình, thì không thể mà động tới chúng được."
Bỗng một điểm sáng chói lòa vút qua. Một vòng cung lửa lóa mắt bùng lên rồi tắt ngấm. Cái này tuyệt không giống như một vì sao sa... — "À, phải rồi, một thằng tiêm kích hộ tống đã phát hiện ra mình và vừa bắn mình bằng tên lửa đấy mà."
Mặc dù vừa mới cách cái chết chỉ một sợi tóc, nhưng chú Tuân chẳng sợ gì cả, ngược lại, chú còn cảm thấy hân hoan trong lòng: "Giờ thì mình sẽ không đi đâu cả! Mình đã nắm được đuôi thằng B-52 ngay giữa trời đêm rồi. Tốt nhất là nó đừng có cuống lên vì quả tên lửa hụt của thằng "con ma" tiêm kích vừa mới bắn mình. Mình không có nhiều thời gian đâu, nhưng cũng đủ: bọn ăng-ki này còn phải thông báo với nhau là MIG vừa xuất hiện."
— Đã phát hiện mục tiêu! — Chú Tuân nói to, và bật máy định vị.
Máy bay của chú đang bay ở độ cao trung bình — 6 cây số cách mặt đất. Những chiếc B-52 thì bay cách đất 10 cây số. Lúc này, ngay cả nếu có chiếc "con ma" nào bổ nhào xuống và bám được vào đuôi chú Tuân, thì nó cũng không thể kịp ngăn cản chú tấn công máy bay B-52, — đường bay chiến thuật lão luyện này được gọi là "đi thấp kéo cao".
Vài giây trôi qua, chú Tuân đã nhận ra một vết sáng tương đối mơ hồ từ phía bên trái, đấy là ánh sáng từ một trong những chiếc B-52, — "Chỉ có buồng lái mới sáng kiểu như vậy."
Đấy quả thật là chiếc B-52 thứ hai, đang bay ở giữa tốp máy bay đúng là đã tắt hết đèn chiếu sáng, — "Chắc là nó đã bay "tối om" như vậy từ đầu, nhưng lại vừa bật đèn lên, khi được báo là có máy bay MIG. Đúng thằng ngu!"
Giờ thì chú Tuân đã nhìn thấy rõ, những chiếc B-52 bay theo đội hình "bậc thang" — chúng sợ va vào nhau.
Chú tiếp tục thông báo:
— Em các bác nhìn thấy rõ ba thằng pháo đài bay. Cho phép em tấn công thằng thứ hai, thằng ngu ăng-ki này bật đèn, thành cái bia bắn rất rõ.
Buồng lái, nơi chú Phạm Tuân đã ngồi và bắn rơi pháo đài bay B-52 |
Chú Tuân đột ngột bay vút lên, tới vị trí thuận lợi cho việc phóng tên lửa. Chú thậm chí không thèm để ý đến chuyện, chính vào lúc đó, một chiếc "con ma" đã bám lấy đuôi mình, rất có thể là nó đã định hướng theo chiếc đuôi lửa, giống như đuôi sao chổi, ở đằng sau chiếc MIG đang tăng tốc.
Chiếc máy bay tiêm kích bé nhỏ của chú Tuân bay với tốc độ cực lớn, lướt qua ngay bên cạnh chiếc B-52 đang bay "tối om" ở cuối hàng. Chú Tuân chỉ còn cách mục tiêu có 2 cây số. Chú bèn bám theo đuôi chiếc pháo đài bay của kẻ thù, và, sau một khoảnh khắc, chú nhấn cò.
Mục tiêu bị ăn đòn?!
Chú vội ngoặt rất gấp sang trái, cố thoát thật nhanh ra khỏi vùng nguy hiểm. Chiếc MIG bé nhỏ cắm đầu lao xuống gần như theo phương thẳng đứng. Mắt chú Tuân bị tối sầm hết cả lại vì áp lực, dù chú vốn là một chú phi công rất khỏe. Nhưng ý nghĩ của chú thì vẫn linh hoạt và rõ ràng như cũ: "Èo, mình rơi kinh quá, thêm chút nữa, thì cắm thẳng xuống đất mất, nếu như mà mình không đủ sức nhoai ra khỏi quả bổ nhào quỷ khốc thần sầu kinh thế hãi tục này!"
Nhận thấy mình đang vùn vụt mất độ cao một cách vô vọng, chú Tuân bèn cố tập trung hết tất cả sức lực để kéo cần lái về phía mình.
Khi chiếc máy bay tiêm kích thoát ra khỏi đường bổ nhào thẳng đứng, chú Tuân chợt thấy mình đang nhìn mặt trời lặn. Ánh sáng màu đỏ rực rỡ soi sáng khắp chung quanh. Dưới cánh máy bay hiện ra rõ ràng những khu làng, những cánh đồng, những con đường...
Ngước mắt lên, chú nhìn thấy một biển lửa đang bùng bùng ở phía trên đầu mình.
Chiếc B-52 đang cháy!
Từ phía Hà Nội vang lên những loạt cao xạ, — "May quá, là mình đã giải quyết bọn ăng-ki này rất kịp thời. Chỉ thêm chút nữa, là chính mình lại sẽ tự rơi vào lưới lửa cao xạ bảo vệ Thủ đô thân yêu của mình."
Cuộc chiến ban đêm vẫn đang tiếp diễn.
Chú Tuân hạ độ cao, bay tới gần sân bay dã chiến, và thấy nó đang được chiếu sáng trưng như ban ngày. Chú xin phép hạ cánh.
Chẳng hiểu vì sao mà những đốm lửa nhỏ chiếu sáng đường băng, những ngọn đèn nhỏ màu vàng, màu tím, màu đỏ, vẫn thường nháy mắt thân thiện với chú Tuân mỗi lần chú hạ cánh... lại đều không thấy đâu cả.
Chú Tuân không biết, là nửa giờ trước máy bay mĩ đã bỏ bom trúng trạm biến thế, và làm sân bay mất điện, — "Hạ cánh ngay đi, khi ánh lửa còn chiếu sáng đường băng!" — Một giọng nói vang lên trong tai nghe hét-phôn.
Thế là thắng rồi, chiến thắng đã được mong đợi từ lâu!
Chiếc máy bay tiêm kích bé nhỏ nhẹ nhàng chạm bánh xuống mặt đất. Bàn tay đang nắm chặt cần lái, giống như đã bị đóng băng lại, đến nỗi chú Tuân không thể bỏ chiếc cần lái ra ngay.
Đồng đội chạy tới máy bay, ôm lấy, và lôi chú Tuân ra khỏi buồng lái. Đúng lúc đó, đám cháy ở trên trời tắt lịm, và bóng tối — chỉ bị xé rách bởi những ánh lửa lóe lên phía chân trời, nơi có những người đang chiến đấu bảo vệ Thủ đô thân yêu (không tính Hà Đông đâu nhá) — lại bao phủ sân bay.
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...