Chuyện người tình Trung Hoa (2)

— Kim Bình Mai. — Anh Lãn ngoan ngoãn nhắc lại.

Cười rụt rè và thở phì phò, mất mười phút thì anh Lãn phát âm chuẩn được ba chữ Kim Bình Mai — nhất là chữ Kim — bằng tiếng Tàu. Tiếp tục như vậy thêm một lúc thì Trung Anh có vẻ mệt mỏi. Cô trả lời những câu hỏi của anh một cách uể oải, nhầm lẫn luôn; có vẻ cô không hiểu người học trò này lắm, và cũng chẳng có ý muốn hiểu. Anh Lãn vừa hỏi, vừa nghĩ: "Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, hình dạng cô này thì rõ là Thủy tướng, không hiểu sao da lại trắng thế không biết?", rồi anh nhìn những sợi tóc hơi lượn sóng của cô: "Tóc này hình như cũng có bị uốn, chứ đâu phải ngoằn ngoèo một cách tự nhiên. Bọn con gái này quấy thật! Vất vả đi làm để kiếm sống thế, mà còn có thì giờ đi uốn tóc."
Đúng mười giờ, Trung Anh đứng dậy và nói một cách khô khan:
— Txai đgien.
Rồi ra về, — vẫn để lại một mùi hương dễ chịu na ná như hôm trước. Và để lại người học trò còn tiếp tục ngồi lại bên bàn học rất lâu, — cứ ngồi im, và nghĩ ngợi.

*

Vào những ngày sau, anh Lãn hiểu rằng, cô giáo mình là một cô gái đáng yêu, dù mặc quần soóc nhưng tính tình nghiêm nghị và cẩn thận, chỉ có điều trình độ học vấn của người chiến sĩ văn hóa lớn lên trong chiếc nôi quê hương Việt Nam này tương đối thấp, và cô không biết cách dạy người lớn. Anh quyết định thôi không tiêu phí thời gian một cách vô ích thêm nữa. Anh chờ cô dạy cho đủ một tuần, vào buổi học thứ bảy, anh rút trong túi ra một chiếc phong bì, thở một cách khó nhọc, ngượng ngùng nói:
— Trung Anh, anh xin lỗi em, nhưng mà... có lẽ là...
Nhìn chiếc phong bì, cô gái đoán ngay ra việc gì phải xảy ra, và lần đầu tiên trong suốt những buổi tối đến đây dạy học, trên gương mặt cô có những nét lo lắng; vẻ lạnh lùng biến mất, và môi cô hình như khẽ rung rung. Mặt cô hơi đỏ, mắt cô nhìn xuống, mấy ngón tay lúng túng nắm lộn xộn vào nhau, thậm chí hai đùi cô bất giác dang ra, rồi lại khép vào. Anh Lãn thấy cô rất lúng túng, và hình dung là khoản thu nhập từ những buổi cô dạy anh học tiếng Trung Hoa này, đối với cô cũng cần thiết ra phết; đầy khả năng là sau khi bắt đầu có nguồn thu từ anh, cô đã sắp xếp lại phần nào cuộc sống của mình, và đã có những dự định liên quan đến cả khoảng thời gian phía trước; nếu bây giờ tự dưng lại hụt béng mất khoản này, cô sẽ buồn, buồn một cách không hề đơn giản.
— Anh xin lỗi... — Anh Lãn cười rụt rè, vẻ biết lỗi. — Là anh quên khuấy đi mất. Sắp có người bạn sẽ ghé qua đây để lấy cái này, — anh giơ chiếc phong bì, — để anh đưa cho Lan Cải, dặn chị ấy luôn, rồi mình sẽ có thể học luôn một lèo, không bị gián đoạn. Việc học, rất quan trọng là không gián đoạn.
Anh qua phòng bên cạnh; Lan Cải đang nằm quay mặt vào tường đọc "Tội ác và trừng phạt" bằng tiếng Nga, nhả khói thuốc Lạc Đà khen khét, và liên tục thò tay bốc phát minh mới của mình là cốm rang ngào đường, đựng trong một cái âu thủy tinh to và dày và nặng. Anh Lãn đẩy bớt Lan Cải vào, ngồi xuống bên cạnh, cầm tay cô đặt vào mồm mình, rít nhờ một hơi thuốc dài — sau rất nhiều năm cai thuốc, — ngồi thừ ra, thở sườn sượt, rồi đổ người xuống cạnh cô. Lan Cải vừa nhai cốm rang rào rạo, vừa với tay ra đằng sau xoa đầu anh, vẻ hiểu và thông cảm.
Lúc quay trở lại, anh Lãn rất thiếu tự nhiên; anh đinh ninh là Trung Anh thể nào cũng đã biết tường tận tất cả những chuyện chạy làng và lấp liếm của anh; và anh cảm thấy lúng túng.
Buổi học lại bắt đầu.
Nhưng từ buổi học đó trở đi, anh Lãn để mặc Trung Anh muốn giảng gì thì giảng, đọc gì thì đọc, dịch gì thì dịch, anh không hỏi cô một điều gì cả, chẳng hề ngắt lời cô nữa.
Anh âm thầm lên mạng, đao-lốt được một quyển "Tam Tự Kinh" điện tử, đao-lốt từ điển "Hán — Nga — Anh — Việt", và một chương trình dạy phát âm và một chương trình dạy viết tiếng Trung Hoa, dành cho máy tính chạy Windows; thêm một chương trình có thể tự động đọc tiếng Tàu (thành tiếng) và tra nghĩa của từ cùng với bính âm, dành cho hệ Android, đem cài lên cái điện thoại quà tặng mà Lan Cải mới mua cho.
Kiếm được đủ đồ — với loại người như anh Lãn, việc đao-lốt và cài đặt sử dụng thoải mái được những chương trình mình muốn, mà không phải trả tiền, luôn là một nguồn cảm hứng vô cùng lớn lao, có thể khiến cho họ lập tức vui tươi, ngay cả trong những tình cảnh buồn bã nhất, — một lần nữa, anh lại háo hức trở lại với sở thích, vẫn luôn được tự đánh giá là năng khiếu bẩm sinh của mình, là sở thích tự học.
Mỗi buổi tối, Trung Anh đến, giảng dạy tùy thích, — những gì cô truyền đạt, anh Lãn đều bỏ hết ngoài tai. Anh ngồi, có lúc thở khó nhọc; chẳng biết làm gì, anh ngắm nhìn những sợi tóc — vẫn không rõ vì sao lại — hơi lượn sóng của cô; rồi anh nhìn cổ cô, cố đoán xem liệu cái ngấn ở dưới cùng có vòng ra tận sau gáy không; nhìn bàn tay hơi mũm, nhưng trắng, nghĩ có khi nó to hơn tay mình thật; rồi phân tích mùi cô...
Một lần anh bắt quả tang mình đang ngắm đùi cô và hình dung cô trong một vài bối cảnh tương đối phi sư phạm. Lúc ấy anh đã tự xấu hổ một cách thật thà. Nhưng cô về được chừng hơn một tiếng thì anh tìm thấy cô trên facebook, — tức là không phải cô, mà là ảnh cô, — đúng là cô, chụp ảnh chen chúc và cùng nhau cười (nếu ở đấy mà nghe thì chắc) rất to, với một người bạn gái và ba người bạn trai, trong một phòng hát ka-ra-ô-kê có tường loang lổ (loại người như anh Lãn, nếu như muốn tìm cái gì ở trên Internet, thì chỉ trừ phi nó không có ở trên đấy thật, nếu không, nói chung họ sẽ tìm được); người bạn gái cũng mặc quần soóc, nhưng đùi nhỏ hơn cô, và "da màu" hơn; ba người bạn trai, hai người trông giống sinh viên dân lập, còn một người hình như trong lực lượng vũ trang, đều là trẻ trâu, cả bộ dạng lẫn màu sắc đều đang xuất thần ít nhiều, vì bia và sự phấn khích có phần thái quá.
Anh không tìm cô trên facebook nữa, nhưng trong những buổi học sau, anh thấy mình nhìn đùi cô giáo nhiều và trắng trợn hơn, hình dung phi sư phạm cũng phong phú hẳn lên.
Và chẳng có chút xấu hổ quái nào.
Một hôm, vào đầu giờ sáng, đang đi bộ trên vỉa hè rộng lát gạch bát quái màu anh đào héo để đến trường (anh Lãn đi làm ở trường đại học), anh Lãn đi ngang qua một cây bàng lá đỏ. Bàng cũng là loại cây có quả; quả bàng, nếu chín, sẽ rụng; nhưng quả bàng rụng thì khác với lá bàng rụng: quả, chủ yếu sẽ rụng không sai lệch nhiều so với phương thẳng đứng, còn lá, thì hoàn toàn có thể rụng theo một quỹ đạo khó xác định, còn tùy thuộc vào tình hình gió. Vậy là, anh Lãn đang đi ngang qua cây bàng lá đỏ, thì có một chiếc lá bàng to và vàng một sắc vàng nhợt nhạt, rụng trúng vào bẹn anh. Một người tuyệt không có một chút hứng thú nào với các vấn đề hôn nhân và hạnh phúc bìu díu của gia đình, như anh Lãn, thì hẳn phải có một đời sống tâm linh phong phú lắm, nên anh dễ để ý đến những dấu hiệu, nhất là dấu hiệu lạ lẫm. Vì vậy mặc dù người vẫn đi đầu không ngoảnh lại, — dù sau lưng thềm nắng có một chiếc lá vừa rơi trúng bẹn, — nhưng người lại sinh nghĩ ngợi. Đến cổng trường, nhận thấy sự trơ tráo của mình bây giờ có khi còn vượt cả hồi còn phổ thông choai choai, anh Lãn bèn quyết định là dù thế nào thì cũng đã đến lúc phải đặt dấu chấm hết cho cả câu chuyện sư đồ dở ương này.
"Nhưng nếu bạn ấy lại như lần trước, mà chắc sẽ lại như trước thôi," — anh Lãn thấy trong người không thoải mái, và xuýt dẫm vào một cô sinh viên đang mặc quần đùi nhắn tin, — "thì mười phần chắc chín là mình sẽ lại bị bất lực mất. Thế thì còn làm ăn gì?
"Nếu mối liên hệ giữa mình và bạn ấy cứ chỉ có nhõn mỗi chuyện "ăn bánh..." à "học bài — giả tiền", thì bạn ấy thể nào cũng lại rất lúng túng như lần trước, và mình sẽ lại chả biết phải diễn đạt tiếp như thế nào; đến phải lấp liếm tiếp mất.
"Ờ... Xem nào... Bây giờ hai người có giới tính rất khác nhau, mà lại muốn diễn đạt với nhau những chuyện, mà về những chuyện ấy, mỗi người lại nghĩ đến một thứ lợi ích rất khác nhau, thì sẽ phải làm sao chứ?..
"Kể mà bạn Trung Anh này có chồng rồi, có phải cái gì cũng sẽ dễ hơn nhiều không! Gái có chồng thì giống cái nhà có thằng lao công. Có thằng lao công dọn rác và lau rửa bồn cầu, thì người văn minh vào ở mới được. Đằng này cái nhà... chẳng ai dọn dẹp cả thế, động chỗ nào mà chẳng có thể dẫm phải cái gì trơn trượt, hay là bị những thứ lủng củng gì đó xếp chênh vênh ở trên cao bất ngờ rơi tin đầu?..
"Gái có chồng thì hiểu chuyện hơn..."
Vào giữa buổi học lần sau, anh Lãn thở khó nhọc, xin phép cô giáo, rồi đứng dậy, tự đi rót cho mình một ly nhỏ rượu vang đỏ, — đáp lại sự mời mọc rụt rè của anh, Trung Anh chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Buổi học kết thúc, anh theo cô ra đến cửa.
— Trung Anh này. — Anh cẩn thận lựa từ ngữ. — Hai cô trò mình học hành chăm chỉ cũng được kha khá thời gian rồi. Có thể... hay là... ngày mai đi, anh muốn mời em đi ăn tối...
Trên gương mặt nghiêm trang của cô gái có nét gì đó giống như một bóng tối thoáng qua... anh Lãn vội vàng:
— Xong rồi... có thể xem có chỗ nào... vui vui, thì mình đi giải trí một chút. Học tập, cũng rất cần nghỉ ngơi.
Bóng tối lại thoáng qua... Trung Anh cúi xuống nhìn những ngón chân với bộ móng mộc mạc không sơn, lồng trong mớ quai guốc rắc rối lẫn lộn hai màu cá vàng và nước dưa, lúc cô ngẩng đầu lên, thì bóng tối vẫn ở đó, nhưng đã có lẫn cả sắc đỏ.
— Em không... không được đâu. — Cô cắn môi, sắc đỏ đậm lên, cô lại cúi xuống. — Anh... đừng rủ thế. — Cô nói nhanh, bàn tay, có lẽ bất giác, ít nhiều bị lập cập nhưng lại duyên dáng theo một kiểu cách thuần bản năng, đưa lên vén vội một bên tóc mai; vẫn không ngẩng lên, cô vội vã quay người bỏ đi, những bước đi gấp gáp và ít nhiều có dấu hiệu chuệch choạc; hình như cô đã nói gì đó nữa, lí nhí, lẫn lộn vào những cử động, nhưng anh Lãn — và chắc là cả chính cô cũng — không phân biệt được là cô đã nói gì.
Còn lại một mình, — không tính Lan Cải, với (hôm nay là) "Hai vụ xì-căng-đan" của An-tôn Páp-lô-vích Trê-khốp, cũng bằng tiếng Nga, và một bát mứt xoài, cũng là phát minh mới, — anh Lãn túa mồ hôi lạnh khắp người.
"Thế này thì, rốt cuộc, thì là được, hay là mất đây?!" — Anh hốt hoảng. — "Chuyện học thì, ơn giời, thế là xong. Cơ mà, giời ạ, thế này thì, trước mắt bạn Trung Anh này mình thành... thằng mất dạy à?!" Anh nao lòng nhớ lại cử chỉ vén tóc mai của cô. "Cơ khổ! Hiểu lầm đến thế thì!.. Thôi," — anh quyết định, — "thế này thì phải lên facebook tìm, rồi gửi cho bạn ấy một cái i-meo xin lỗi mới được. Mà phải viết thư bằng tay, chụp ảnh cái thư, rồi gửi, có khi bạn ấy mới chịu tin. Ơ mà... học phí tuần này mình đã gửi bạn ấy đâu, hờ... nếu thế thì... mà chắc chẳng được, bạn ấy đời nào còn chịu gặp lại mình nữa chứ! Sẽ phải tìm cách nào đấy, chắc phải nhờ vả mấy cậu trẻ trâu kia, để gửi tiền cho bạn ấy vậy..."
Nhưng cuối cùng anh Lãn không viết thư, cũng không tìm cách gửi tiền. Hôm sau Trung Anh vẫn đến đúng vào lúc bảy giờ kém năm tối. Lúc đầu, cô có vẻ lúng túng; nhưng sau đó cô mở sách ra, bắt đầu đọc và dịch đều đều và nghiêm túc như mọi khi:

"— Nhưng còn chuyện này, y là một kẻ háo sắc, tính tình không đứng đắn, thường lai vãng ăn nằm với những bọn liễu ngõ hoa tường, ai cũng biết, cháu về làm vợ nó chẳng biết rồi sẽ ra sao.
— Cái đó thì không hề gì. Người ta còn trong tuổi thanh niên, có theo bạn bè chơi bời đây đó thì cũng là chuyện thường tình, có gì mà phải lo. Vả lại chuyện nhân duyên là số phận tiền định, xin cữu cữu khỏi nhọc lòng để ý..."

*

Cho đến hôm nay, Trung Anh vẫn tiếp tục đến dạy học. "Kim Bình Mai" đã qua được mười mấy hồi, mà kiến thức "chính khóa" của anh Lãn vẫn không có gì hơn ngoài ba chữ "Kim Bình Mai".
Nhưng dù mỗi ngày bỏ ra tới ba giờ đồng hồ để ngồi ngắm nghía tóc, lông mày, lông mi, trán, lòng trắng, lòng đen, con ngươi, sống mũi, cánh mũi, môi, răng, gò má, quai hàm, cằm, ngấn cổ, và thân thể cô giáo, anh Lãn vẫn tìm thêm cho mình được một thú vui mới: anh tìm cách lấy dữ liệu từ những chương trình ăn cắp được ở trên mạng, đem trộn với nhau, và đã cốt-đinh gần hoàn thiện được cho mình một cái chương trình máy tính biết cách tra nhanh từ điển, dạy cách viết, và phát âm các từ ngữ, trực tiếp từ văn bản tiếng Trung Hoa, và anh đã bắt đầu tập tọe đọc được một ít sách Thánh Hiền trực tiếp bằng thứ tiếng đó, vừa đọc vừa nghĩ ngợi về những ý nghĩa sâu xa nằm bên dưới các mặt chữ tượng hình, cao hứng thì anh đứng dậy, chắp tay sau đít, đi đi lại lại, và nhìn ra cửa sổ, — việc này có vẻ thích hẳn hơn so với chọc lá cho rơi, và thường được kết thúc bằng một câu cảm thán:

"O, phờ o pho huyền phò, — chữ quốc ngữ đúng là như phò!"

Có một nhà thơ Anh, hoặc Ai-len, nổi tiếng, hình như là Ốt-xca Oai, từ thế kỷ mười chín đã tuyên bố:

"Cần phải bắt mấy thằng độc thân đóng thuế!"

Tuyên bố này hẳn không phải nhất thời cao hứng, mà chắc đã phải dựa trên những sở cứ nhất định.

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...