Nếu chị em có mắng, tôi đành chịu và xin lỗi bởi đã hàm hồ.
Tôi hỏi một đứa cháu họ đang du học ở Canada, thế mi có thấy không khí náo nức chào mừng ngày quốc tế phụ nữ “mùng 8 tháng 3” không, chắc lớn lắm nhỉ. Nó cười bảo, dân bên này (tức Canada) họ mải làm việc và đi chơi, ai rỗi hơi mà 8 với chả 3, đàn bà cũng như đàn ông, không có ngày riêng gì sất, nhưng đàn ông tôn trọng đàn bà cả 365 ngày trong năm.
Như đã nói, phần lớn các nước trên thế giới, nhất là những nước giàu có, văn minh, phụ nữ được tôn trọng, bình đẳng trong xã hội, không quan tâm đến ngày “nữ quốc tế”. Chỉ những anh từng là xã hội chủ nghĩa, hoặc bây giờ còn tàn dư xã hội chủ nghĩa, và những anh nhắm mắt nhắm mũi đâm đầu vào “thiên đường” thì mới rình rang kỷ niệm ngày 8 tháng 3. Tô vẽ ra chủ yếu để tự đánh bóng mình là chính, chứ cũng chả nhằm mục đích tốt đẹp gì cho phụ nữ.
Nhiều quốc gia không có ngày phụ nữ, không phụ nữ quốc tế quốc tiếc, không tồn tại hội phụ nữ phụ niếc nhưng người phụ nữ được tôn trọng. Phụ nữ không cần đòi hỏi bình quyền, không cần đấu tranh, lại càng không cần ai ban ơn cho giới mình ngày nọ ngày kia. Muốn tặng hoa, cứ việc tặng, ngày nào cũng được, đâu cần đợi tới “mùng 8 tháng 3”. Xứ người ta không có cái thói lâu lâu các quan lớn hoặc báo chí mậu dịch, tivi quốc doanh lại nức nở khen đã đạt tỷ lệ nữ bao nhiêu trong bộ máy lãnh đạo, giống như dạng ban phát, cho đến thế là tốt lắm rồi. Giỏi thì làm, cả tổng thống, thủ tướng, không phân biệt nam nữ. Không tin, cứ thử nhìn ra thế giới.
Tôi cho rằng (chỉ mong mình nói sai) là ngay cả bản thân phụ nữ cũng không thích gì ngày 8.3. Thà được tôn trọng quanh năm còn hơn rình rang một ngày tặng nhau vài lời có cánh cùng bông kia hoa nọ. Tôn vinh đâu chả thấy, chỉ thấy ngầm sự thương hại, coi thường, “tôn nhau thì lại bằng mười khinh nhau”.
Ngoài lễ này lễ nọ, có lẽ đã đến lúc dẹp bớt hoặc dẹp hẳn những tàn dư hình thức vẽ vời của chủ nghĩa xã hội. Để chúng dây dưa, vừa tốn kém, vừa vướng víu, mất thì giờ, vô bổ. Những con đẻ màu mè hoa hòe hoa sói của chủ nghĩa xã hội, như mặt trận tổ quốc, hội phụ nữ, đoàn thanh niên, công đoàn quốc doanh… có cần cho dân không? Nếu không, dẹp, để dân đỡ nặng gánh cần lao.
Hôm nay là ngày 8 tháng 3. Đã từ lâu ở xứ này, nhà cai trị cũng như bộ máy của nó luôn tuyên truyền đó là ngày lễ, lễ của phụ nữ quốc tế, của toàn thế giới. Thời còn tồn tại phe xã hội chủ nghĩa - phe cộng sản, người sống ở những nước trong phe mặc nhiên coi phe mình là thế giới, phe mình có thứ gì thì cả thế giới phải có thứ đó. Sau này, khi cộng sản bị đẩy lùi, bị cô lập, phe phái tan rã thoi thóp, người dân chợt hiểu rằng té ra không phải vậy.
Cộng sản là chúa hình thức, giỏi vẽ vời. Không thể chế nào lắm lễ lạt, ngày kỷ niệm như chế độ xã hội chủ nghĩa. Đủ các kiểu, để cuốn dân chúng vào những cơn say giả tạo mà quên đi thực tại. Tôi còn nghe nói bên Triều Tiên, chính quyền bắt buộc dân chúng phải tham gia những buổi lễ, ai trốn sẽ bị phạt, giống kiểu “tinh thần thể dục” xứ An Nam ta thuở đầu thế kỷ 20. Rồi họ còn buộc dân chúng ngoài giờ lao động phải sinh hoạt ca hát nhảy múa, vừa để tô vẽ bộ mặt xã hội có vẻ đẹp đẽ, vừa không cho dân thì giờ rảnh rỗi mà nghĩ ngợi, điều có thể dẫn đến sự chống đối.
Tôi hỏi một đứa cháu họ đang du học ở Canada, thế mi có thấy không khí náo nức chào mừng ngày quốc tế phụ nữ “mùng 8 tháng 3” không, chắc lớn lắm nhỉ. Nó cười bảo, dân bên này (tức Canada) họ mải làm việc và đi chơi, ai rỗi hơi mà 8 với chả 3, đàn bà cũng như đàn ông, không có ngày riêng gì sất, nhưng đàn ông tôn trọng đàn bà cả 365 ngày trong năm.
Như đã nói, phần lớn các nước trên thế giới, nhất là những nước giàu có, văn minh, phụ nữ được tôn trọng, bình đẳng trong xã hội, không quan tâm đến ngày “nữ quốc tế”. Chỉ những anh từng là xã hội chủ nghĩa, hoặc bây giờ còn tàn dư xã hội chủ nghĩa, và những anh nhắm mắt nhắm mũi đâm đầu vào “thiên đường” thì mới rình rang kỷ niệm ngày 8 tháng 3. Tô vẽ ra chủ yếu để tự đánh bóng mình là chính, chứ cũng chả nhằm mục đích tốt đẹp gì cho phụ nữ.
Nhiều quốc gia không có ngày phụ nữ, không phụ nữ quốc tế quốc tiếc, không tồn tại hội phụ nữ phụ niếc nhưng người phụ nữ được tôn trọng. Phụ nữ không cần đòi hỏi bình quyền, không cần đấu tranh, lại càng không cần ai ban ơn cho giới mình ngày nọ ngày kia. Muốn tặng hoa, cứ việc tặng, ngày nào cũng được, đâu cần đợi tới “mùng 8 tháng 3”. Xứ người ta không có cái thói lâu lâu các quan lớn hoặc báo chí mậu dịch, tivi quốc doanh lại nức nở khen đã đạt tỷ lệ nữ bao nhiêu trong bộ máy lãnh đạo, giống như dạng ban phát, cho đến thế là tốt lắm rồi. Giỏi thì làm, cả tổng thống, thủ tướng, không phân biệt nam nữ. Không tin, cứ thử nhìn ra thế giới.
Tôi cho rằng (chỉ mong mình nói sai) là ngay cả bản thân phụ nữ cũng không thích gì ngày 8.3. Thà được tôn trọng quanh năm còn hơn rình rang một ngày tặng nhau vài lời có cánh cùng bông kia hoa nọ. Tôn vinh đâu chả thấy, chỉ thấy ngầm sự thương hại, coi thường, “tôn nhau thì lại bằng mười khinh nhau”.
Ngoài lễ này lễ nọ, có lẽ đã đến lúc dẹp bớt hoặc dẹp hẳn những tàn dư hình thức vẽ vời của chủ nghĩa xã hội. Để chúng dây dưa, vừa tốn kém, vừa vướng víu, mất thì giờ, vô bổ. Những con đẻ màu mè hoa hòe hoa sói của chủ nghĩa xã hội, như mặt trận tổ quốc, hội phụ nữ, đoàn thanh niên, công đoàn quốc doanh… có cần cho dân không? Nếu không, dẹp, để dân đỡ nặng gánh cần lao.
Nguyễn Thông
Ảnh: Bà cụ bán rau trên đường, chắc cụ không có ngày 8 tháng 3 (ảnh tư liệu, internet)
(Bài viết của tác giả Nguyễn Thông)
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...