ĐỖ NAM TRUNG VỪA HỌP GIA ĐÌNH
Tối nay Đỗ Nam Trung họp gia đình.
- Tình hình kết quả bầu cử đến giờ phút này là tôi hết hi vọng nắm quyền thêm một nhiệm kì nữa. Qua bầu cử thì thấy rõ là gia đình ta có nhiều thế lực thù địch. Vì vậy hôm nay tôi họp để cùng bàn bạc xem ta sẽ định cư ở nước nào.
Cả nhà lặng phăng phắc. Mọi người cùng suy nghĩ.
Bà vợ lên tiếng:
- Định cư ở châu Âu thì không thể. Vì châu Âu khi hết chức vụ quyền hạn là coi như hết sạch. Ở Trung Đông chiến tranh liên miên. Nga, Trung quốc & Cu Ba là đối thủ. Các nước khác đa nguyên đa đảng cãi nhau chí choé không ổn định chính trị.
Người con gái xinh đẹp của bà vợ thứ hai có ý kiến:
- Theo con ta nên định cư tại Việt Nam. Con theo Ba sang Việt Nam rồi con biết. Ở Việt Nam là nơi đáng sống nhất. Hơn nữa đất nước đó họ quí trọng lãnh đạo. Dù về hưu rồi nhưng có việc gì đều được mời. Được xin ý kiến. Ai ai cũng cố gắng giữ cho mình chữ Nguyên. Mất chữ Nguyên là coi như mất hết. Thậm chí nhiều người về hưu còn có xe phục vụ riêng, bác sĩ riêng, bảo vệ riêng. Một đất nước phải nói là rất nhân văn.
Cậu con trai vợ đầu góp thêm:
- Con cũng đồng ý là định cư tại Việt Nam. Người Việt Nam rất yêu quí Ba. Đợt bầu cử vừa qua trên mạng xã hội có đến 98% người Việt mong muốn Ba đắc cử. Ba sang đó định cư thỉnh thoảng đi đây đi đó có khi còn được giới thiệu là Nguyên Tổng thống Hợp Chủng quốc Hoa Kỳ.
Vợ Đỗ Nam Trung ái ngại:
- Sang Việt Nam tôi sợ nhất là cái tính cách của ông. Ăn nói phát biểu thì vô tội vạ. Tính khí thất thường coi ai chả ra gì. Thích gì cứ thế làm. Việt Nam người ta dân chủ. Mọi việc dân biết dân bàn dân kiểm tra. Ông không thay đổi người ta sẽ ghét.
Đỗ Nam Trung ngắt lời vợ:
- Bà không phải lo. Tôi sẽ gắng làm người tử tế. Việt Nam về hưu rồi họ cũng dặn dò nhau về gắng làm người tử tế đó sao?
Cô con gái xinh đẹp quyến rũ người luôn được mệnh danh là cố vấn của Đỗ Nam Trung ở nhà Trắng lên tiếng:
- Gia đình ta thống nhất sẽ định cư ở Việt Nam. Nhưng vấn đề quan trọng là bây giờ chưa ai có Quốc tịch.
Cả nhà oà lên. Bà vợ mỉa mai Đỗ Nam Trung:
- Tôi dặn ông rồi phải lo đi cái quốc tịch khi thất cơ lỡ vận. Ở Việt Nam chỉ mới ông Nghị quèn thôi mà họ đã biết lo xa. Ông chủ quan khi nước sôi lửa bỏng mới nhảy.
Đỗ Nam Trung trầm ngâm.