Ôi, THIÊN NGA!
Chiều qua có việc đi trên đường Nguyễn Du, liếc sang hồ Thiền Quang, thấy khá đông người dạo chơi, ngắm đàn Thiên nga, gợi lên cái gì đó thật mới mẻ, thú vị. Thế là mình liền “ghé dô”, hòa vào không khí thanh bình nơi đây.
Hồ Thiền Quang, nhiều người Hà nội “cũ” vẫn gọi là Hồ Ha- le, đó là do thời Pháp thuộc, con đường này, người Pháp đặt là rue Halais, nên Hồ gọi theo tên phố. Nay đường Nguyễn Du càng trở nên thơ mộng bởi Hồ Thiền Quang xinh đẹp có đàn Thiên nga bồng bềnh và thoang thoảng mùi hoa sữa mỗi khi se lạnh mùa Thu - Đông tới...
Mình đi nhiều nước châu Âu, đến các sông, hồ vào mùa hè thường thấy rất nhiều Thiên Nga, Vịt trời, Hải âu... tự nhiên, rất thích thú. Mùa đông khi tuyết băng bao phủ, chúng thường di trú về nơi ấm áp, khiến cảnh càng thêm lạnh lẽo, vắng lặng...
Nhớ buổi tối tháng 5, đi dạo cùng ông bạn ra bờ sông Du-Nau ở Viên (Áo) thấy Vịt trời, Thiên Nga cứ nằm ngủ la liệt trên bờ sông, liền tò mò đến gần xem đám Thiên nga ngủ nghê thế nào, thế là bị nó đuổi. Hóa ra ban ngày rất thân thiện với người, nhưng lúc ngủ nó không muốn bị quấy rầy, hay cũng cảnh giác...
Nhìn ra thì thấy có người đang đi xuồng máy lùa bọn chúng. Mình hỏi một bác ngồi câu cá, bác bảo:
- Hết giờ rồi thì bảo vệ phải lùa về chuồng thì mới trông được chứ. Ối dào, có mấy con ngỗng trời, nghe đâu mua mãi bên Tây về nuôi, tốn kém bỏ mẹ. Hồi mới đầu, phải mấy chục người canh gác suốt ngày đêm, nay thì, đâu chỉ còn hai bảo vệ ngày, hai bảo vệ đêm...
- Bảo vệ khỏi bị kẻ xấu bắt trộm, nhưng bảo vệ sao được, khi nó bay đi mất?
- Ô hay, người ta phải có biện pháp khóa cánh để nó vỗ cánh mà không bay lên được, chứ để nó tự do thì có mà giống anh đi mua vịt giời à?
Chắc đàn Thiên nga đã được huấn luyện quen rồi, nên người bảo vệ cứ cho xuồng chạy chầm chậm phía sau là chúng ngoan ngoãn bơi về phía “chuồng”. Khi chúng qua “cổng”, người bảo vệ kéo “cổng” lên và chúng bị nhốt trong đó.