31
Mar

Thiên tượng (25)

8 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Lúc anh tỉnh dậy, cảm giác tổng quát ngay lập tức đã là mỏi bã người, mỏi đến nỗi kỳ lạ. Anh muốn nằm xoay người đi cho bớt mỏi thì lại thấy gần như hoàn toàn không thể nhúc nhích được. Nhưng vẫn nhúc nhích được con ngươi, nên một tí thì anh nhìn thấy cô, và hiểu được tình trạng không nhúc nhích được của mình. Cô - chắc cũng như anh, khác là mắt vẫn nhắm, nhưng anh vừa thấy cánh mũi hơi hồng hồng của cô động đậy - đang bị những vòng dây thừng chắc chắn quận kín, quận luôn cả túi ngủ xộc xệch, y hệt bó giò. Có tấm gì đó cứng, thô tháp, chẹn vào lưng anh, vì vậy mà không thể lăn người để nhìn về phía sau, nhưng từ phía ấy, ở ngay gần cạnh, anh nghe rõ những tiếng người nói... - Thì biết thế, nhưng cần phải nhìn thấy nó cụ thể như lòng bàn tay, không thì không thể khởi sự được. Tôi đã làm thì phải làm cẩn thận. Tôi có đồ đây, có ai dám vào làng với tôi không? - Một giọng cứng cỏi, đầy bản sắc “đầu lĩnh”. - Em... em sẽ đi với anh! - Một giọng nhanh nhảu, thanh thanh giống như giọng trẻ con, hấp tấp. - Cậu chả phải đi đâu hết, - một giọng khác khàn khàn, thong thả hơn hai giọng kia, - còn cậu này thì tôi chả đời nào để cho đi như thế. - Hay nhỉ! - Giọng trẻ con gần như hét lên. - Sao em lại không được đi? - À... anh thứ lỗi, vì tôi sẽ đi, thế thôi. - Anh cho em đi theo chứ? - Chứ sao... - Không ai được đi! - Giọng khàn khàn nghiêm khắc. - Trận này đã có phương án. Chấm hết! Ở đây tôi là chỉ huy. - Thằng này ở đây lâu chưa? - Đã lặng im một...

29
Mar

Khi người ngủ thức dậy (3)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Chương II. Hôn mê Trạng thái cứng nhắc của chứng bệnh giữ nguyên tư thế mà người này đã rơi vào, đã kéo dài trong một độ dài thời gian chưa từng có tiền lệ, và sau đấy anh ta đã chuyển qua một cách chầm chậm tới trạng thái ẻo lả, tới một thái độ lỏng lẻo gợi nhớ đến sự ngơi nghỉ uyên thâm. Lúc đó những con mắt anh ta đã có thể khép lại. Anh ta đã rời đi từ khách sạn tới phòng khám Boscastle, và từ phòng khám, sau vài tuần, tới Luân-đôn. Nhưng anh ta vẫn còn kháng cự lại mỗi cố gắng để sinh động trở lại. Sau một thời gian, vì những nguyên nhân cái đấy sẽ xuất hiện sau đấy, những cố gắng này đã bị gián đoạn. Trong một khoảng thời gian lớn anh ta nằm trong điều kiện lạ lùng đấy, trì trệ và vẫn còn không chết hoặc không sống nhưng, như cái đấy đã là, đã tạm ngưng, treo giữa đường giữa hư không và sự tồn tại. Của anh ấy đã là một bóng tối không bị phá vỡ bởi một tia suy nghĩ hoặc cảm giác, một sự trống rỗng không một giấc mơ, một không gian rất lớn của sự yên lặng. Sự om sòm của trí não của anh ấy đã nổi to lên và đã trở dậy tới một đỉnh điểm bất ngờ của sự im lặng. Người ấy đã ở đâu? Một người sẽ ở đâu khi sự hôn mê tóm lấy anh ta? "Nó dường như chỉ hôm qua," Isbister nói. "Tôi nhớ tất cả chuyện đấy dường như cái đấy mới xảy ra ngày hôm qua - còn rõ ràng hơn có lẽ, hơn là nếu nó đã xảy ra ngày hôm qua." Đấy đã là Isbister trong chương trước, nhưng ông đã không còn là một người trẻ tuổi. Mái tóc đã từng nâu và bềnh bồng trong sự dày dặn của một chiều dài...

26
Mar

Chim cu

3 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Песен еще ненаписанных, сколько? Скажи, кукушка, пропой. В городе мне жить или на выселках, Камнем лежать или гореть звездой? Звездой. Солнце мое - взгляни на меня, Моя ладонь превратилась в кулак, И если есть порох - дай огня. Вот так... Кто пойдет по следу одинокому? Сильные да смелые Головы сложили в поле в бою. Мало кто остался в светлой памяти, В трезвом уме да с твердой рукой в строю, в строю. Солнце мое - взгляни на меня, Моя ладонь превратилась в кулак, И если есть порох - дай огня. Вот так... Где же ты теперь, воля вольная? С кем же ты сейчас Ласковый рассвет встречаешь? Ответь. Хорошо с тобой, да плохо без тебя, Голову да плечи терпеливые под плеть, под плеть. Солнце мое - взгляни на меня, Моя ладонь превратилась в кулак, И если есть порох - дай огня. Вот так... Những bài hát còn chưa được viết, bao nhiêu? Hãy nói xem, chim cu ơi, hát thử xem. Tôi sống trong thành phố hay ở bản làng, Hòn đá nằm hay vì sao cháy? Vì sao cháy. Mặt trời của tôi - hãy nhìn tôi, Bàn tay tôi đã nắm thành quả đấm, Và nếu có thuốc súng - thì đưa lửa đây. Thế đấy... Ai sẽ đi theo dấu vết đơn độc? Những cái đầu mạnh mẽ và dũng cảm Đã chất đống trên cánh đồng trong trận đánh. Ít người còn đủ trí nhớ sáng suốt, Trí não tỉnh táo và cả cánh tay cứng cáp ở trong hàng ngũ, Ở trong hàng ngũ Mặt trời của tôi - hãy nhìn tôi, Bàn tay tôi đã nắm thành quả đấm, Và nếu có thuốc súng - thì đưa lửa đây. Thế đấy... Ngươi bây giờ...

24
Mar

Động cơ vĩnh cửu (3)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Sáng chủ nhật tôi ở hiệu sách về thì ngửi thấy một mùi sực nức nhưng cứng và thiếu tự nhiên - cà phê tan G7 Trung Nguyên, và nghe thấy tiếng cắn lách tách, cứng và tự nhiên - hạt dẻ cười. Nàng đang có khách: một cô bạn gái, học cùng phổ thông, giờ đang làm phó giám đốc trung tâm tin học ở sở công nghệ hay là gì đó kiểu thế, của tỉnh. Lúc đó tôi đã chào hỏi, còn kể vắn tắt một cái gì đó vui vui mà tôi vừa gặp ở hiệu sách, rồi định bỏ vào trong; nhưng nàng đã hào hứng mang tôi ra khoe - chả là tôi cũng ít nhiều “công nghệ”. Cho nên tôi cũng phải ngồi lại, nhâm nhi cà phê G7 đựng trong cốc sứ có quai và thành dày, quét men màu đỏ sẫm; cắn hạt dẻ cười - cái này thì tôi thích; và tiếp chuyện bạn nàng. Bạn nàng là một trí thức Việt Nam điển hình. Gà gáy sau lũy tre làng, làm người ta thức. Cô đang chủ trì một đề tài khoa học cấp ngành, chắc cô thấy tôi “công nghệ” thật, chắc các nàng thân nhau thật, chắc các nàng ganh nhau một chút thật... và cô mời tôi đến tham gia hội thảo đề tài. Ở hội thảo tôi đã gặp toàn trí thức, một số thuộc hàng cha chú. Mọi người bàn luận tương đối sôi nổi về những mô hình kinh doanh gì đấy trong thế giới siêu phẳng, môi trường điều khiển... tóm lại là trên Internet. Tôi không hứng thú những chuyện tán nhảm này, nhưng ngồi nghe rất chăm chú. Tức là nếu ai đó nhìn từ ngoài vào thì sẽ thấy tôi rất chăm chú. Đấy là một thói quen tốt tôi luyện được từ hồi còn là sinh viên - tôi có thể thậm chí ngồi “chăm chú” ngay...

22
Mar

Ô-ten-lô

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

"Nàng đã vụng trộm làm chuyện dâm đãng, nhưng nào ta có cảm thấy gì đâu? Ta đã không trông thấy, không nghĩ đến và cái đó không làm ta đau khổ. Đêm qua, ta vẫn ngủ ngon, ta vẫn thoải mái vui vẻ. Ta không hề thấy dấu vết những cái hôn của Caxiô trên môi nàng. Khi kẻ mất cắp mà không cần đến cái mình bị mất thì tức là không mất gì hết, miễn là đừng để cho anh ta biết. Giả sử như toàn quân, từ những tên lính tiền trạm cho đến tất cả mọi người đều đã ôm ấp tấm thân nõn nà của nàng mà ta không hay biết gì hết, thì ta vẫn là người sung sướng. Ôi, giờ đây thế là vĩnh biệt tâm trí thanh thản, vĩnh biệt lòng yên vui! Vĩnh biệt những đoàn quân nhung y rực rỡ, vĩnh biệt những cuộc chinh chiến lớn lao biến khát vọng thành một đức hạnh! Ôi! Vĩnh biệt! Vĩnh biệt những con chiến mã hí vang trời, tiếng kèn đồng lanh lảnh, tiếng trống giục giã lòng nguời, tiếng tiêu thổi chói tai, những lá cờ huy hoàng và tất cả tính chất cao quý, niềm kiêu hãnh, vẻ tráng lệ và khung cảnh của những cuộc chinh chiến đầy vinh quang. Và, ôi, những chiến cụ chết người mà cổ họng mạnh mẽ bắt chước y hệt tiếng thét khủng khiếp của thần Jupite bất tử, xin vĩnh biệt các ngươi! Sự nghiệp của Ôtenlô đến đây là hết..." Download: Othello - bản đẹp pdf...

19
Mar

Động cơ vĩnh cửu (2)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Cũng không có gì nhiều để nói về nàng; như tôi đã nói, chỉ từ năm ngoái qua năm nay, thì tôi đã quên mặt nàng; nhưng như thế về bản chất cũng không phải là quên - anh Phi Long bảo tôi là não người không có khả năng quên, nó không quên gì cả, chỉ cất vào đâu đó, mặc dù có thể rất kín, - một lúc nào đó, bất chợt gặp nàng, hoặc bắt gặp ai đó dẫm vào cứt, không chừng tôi lại sẽ nhận ngay, hoặc nhớ ngay, ra nàng. Hơn nữa, kể cả không nhớ chi tiết, thì vẫn luôn còn một vùng nhớ mang tính khái niệm. Tôi nhớ rõ trong nàng có ba đứa điển hình: Một đứa Việt Nam điển hình. Đứa này luôn cảm nhận được sâu xa trong mình tố chất của một ông Trạng, một vị Thần Đồng. Đứa này khôn vặt và có khả năng tự sướng rất cao. Nó thích nhất được nói về mình, thích được khen, bất kể là khen đúng hay khen biết chắc là sai. Nó thích tỏ ra khiêm tốn trong các bối cảnh được khen - vì nó còn muốn cả được khen là khiêm tốn. Trong những ước mơ của nó luôn có một buổi truyền hình trực tiếp. Ở đó người ta đang vinh danh nó - một con người tài năng, thành đạt. Còn nó, trí tuệ, từ tốn, điềm đạm, sẽ bảo với họ là ở đây chỉ có một phần trăm là tài năng thôi, chín mươi chín phần trăm còn lại là mồ hôi nước mắt, là lao động nhọc nhằn, là quyết tâm, là nghị lực vượt lên nghịch cảnh, vượt lên chính mình... Một đứa phụ nữ điển hình. Đứa này chỉ muốn tìm được một đứa khác phái mà đứa sau chỉ muốn tần tảo chăm sóc đứa này và những đứa mà đứa này đẻ ra. Và ở chỗ này nó bị tự mâu...

17
Mar

Khi người ngủ thức dậy (2)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

"Thế là vô lý," Isbister nói, giật mình vì cơn kích động cảm xúc của người này. "Những viên thuốc tốt hơn là cái đấy." "Ở đó trong mọi trường hợp là giấc ngủ," người lạ đã lặp lại, không chú ý đến anh. Isbister đã nhìn vào anh ta và đã tò mò nhất thời là Định mệnh phức tạp nào đó quả thực là đã mang họ lại với nhau trong buổi chiều đấy. "Đấy không phải một sự chắc chắn tuyệt đối, anh biết không," anh lưu ý. "Có một vách đá như thế ở Vịnh Lulworth - cao như thế, đại khái - và một cô gái nhỏ đã rơi từ đỉnh tới đáy. Và hôm nay vẫn sống - lành lặn và khỏe mạnh." "Nhưng những hòn đá ấy có ở đó?" "Một người có thể nằm trên chúng một cách không mấy vui vẻ qua một đêm lạnh, những cái xương gãy nghiến kèn kẹt lúc người đó bị đập nát, nước lạnh lẽo bắn toé qua anh. Nhở? ". Những con mắt họ đã gặp nhau. "Thật tiếc phải đảo lộn những tưởng tượng của anh," Isbister nói với một cảm giác rực rỡ khiến ma quỷ có thể hơi quan tâm. "Nhưng một pha tự vẫn trên vách đá ấy (hoặc vách đá bất kỳ theo kiểu đấy), thật sự, giống như một nghệ sĩ..." anh cười. "nghiệp dư đến mức đáng nguyền rủa." "Nhưng còn chuyện khác," người mất ngủ cáu kỉnh nói, "chuyện khác. Không ai có thể giữ sảng khoái nếu hết đêm này tới đêm khác... ". "Anh đã đi bộ dọc bờ biển này một mình?" "Ừ." "Thứ ngờ nghệch để làm. Nếu anh sẽ tha thứ cho việc tôi nói như vậy. Một mình! Như anh nói; sự mệt nhọc thân thể không phải cách chữa bệnh cho sự suy nhược não bộ. Ai đã...

16
Mar

Cuốn sách hình ảnh

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Hãy chụp hình mình khi em đang già đi, Ngồi bên lò sưởi với một vẻ trầm tư. Cuốn sách hình ảnh, những tấm hình của mẹ em Được chụp bởi ba em một thời gian dài trước đó. Cuốn sách hình ảnh, của mọi người với nhau, Để minh chứng họ yêu nhau một thời gian dài trước đó. Ná na na na na nà Ná na na na na nà Cuốn sách hình ảnh Cuốn sách hình ảnh Một tấm hình của em trong trang phục da người, Em ngồi dưới ánh mặt trời trong một chiều nóng bức. Cuốn sách hình ảnh, mẹ em với ba em Cùng bác Charlie già béo ra ngoài biển với bạn bè của họ. Cuốn sách hình ảnh, một ngày lễ tháng Tám, Bên ngoài giường với bữa sáng ở Southend ngập nắng. Cuốn sách hình ảnh, khi em chỉ là một bé con, Những ngày đó em đã hạnh phúc, một thời gian dài trước đó. Ná na na na na nà Ná na na na na nà Cuốn sách hình ảnh Cuốn sách hình ảnh Cuốn sách hình ảnh Cuốn sách hình ảnh Cuốn sách hình ảnh Ná na na na na nà Ná na na na na nà Ơ-xờ-cu-bi-đu-bi-đu ... The Kinks...

14
Mar

Thiên tượng (24)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

- Nếu là anh, anh có để con ngựa lại không? - Trước... - anh nhăn mũi, - chắc không, giờ chắc có... mà anh sẽ để lại đúng cái con... - Thấy cô phì cười, anh dừng ở đấy, cũng cười, mắt nhìn vào đống lửa nhỏ. Theo lộ trình thì họ phải bay đến một cái sân bay khác, không phải cái kia, rồi đi tiếp theo hướng máy bay để đến chỗ núi lửa đã tắt thành cái giếng to. Cũng theo lộ trình thì chàng bắn tỉa cũng đến đấy, rồi sẽ đi ngược lại hướng máy bay, để đến đích của chàng ta. Hơi lo lắng, nhưng cũng phần nào bắt đầu có lòng tin ở anh, thêm nữa theo thông tin chính thức của trinh sát “người nhà” thì quãng đường tiếp theo là “làn sóng xanh”, vả lại rất vội, nên sau khi nhất định dành cho họ hai con ngựa - không có con “sứt gối” - và dặn dò kỹ càng những điều cần hết sức lưu ý, đôi đặc nhiệm cùng ngồi trên lưng con ngựa mông to nhưng mất dậy, hình như là nhìn theo cho đến khi họ đi khuất rồi mới rẽ ngang theo đường của mình; cũng có thể đấy chỉ là ý nghĩ của anh đã tưởng như thế khi nó tự động liên kết tới những bối cảnh chia ly, trong đó có nhiều tình tiết nó đã tự động ghi lại lúc đọc truyện “Tam Quốc”. Chia tay đôi đặc nhiệm, họ cứ mải miết đi, giờ là theo một con đường đất đá lổng chổng, hằn rõ hai vệt bánh xe to, chắc đều là xe quân sự; hai bên đường là rừng thưa với đa phần là một loại cây gì đó không phải thông nhưng vẫn còn nhiều lá xanh; nhưng trước khi hai bên vệ đường chạm đến chỗ cây rừng, thì chúng dốc thoải hẳn xuống, có cỏ và những cây thân thảo gần mặt...