Lúc anh tỉnh dậy, cảm giác tổng quát ngay lập tức đã là mỏi bã người, mỏi đến nỗi kỳ lạ. Anh muốn nằm xoay người đi cho bớt mỏi thì lại thấy gần như hoàn toàn không thể nhúc nhích được. Nhưng vẫn nhúc nhích được con ngươi, nên một tí thì anh nhìn thấy cô, và hiểu được tình trạng không nhúc nhích được của mình. Cô - chắc cũng như anh, khác là mắt vẫn nhắm, nhưng anh vừa thấy cánh mũi hơi hồng hồng của cô động đậy - đang bị những vòng dây thừng chắc chắn quận kín, quận luôn cả túi ngủ xộc xệch, y hệt bó giò. Có tấm gì đó cứng, thô tháp, chẹn vào lưng anh, vì vậy mà không thể lăn người để nhìn về phía sau, nhưng từ phía ấy, ở ngay gần cạnh, anh nghe rõ những tiếng người nói... - Thì biết thế, nhưng cần phải nhìn thấy nó cụ thể như lòng bàn tay, không thì không thể khởi sự được. Tôi đã làm thì phải làm cẩn thận. Tôi có đồ đây, có ai dám vào làng với tôi không? - Một giọng cứng cỏi, đầy bản sắc “đầu lĩnh”. - Em... em sẽ đi với anh! - Một giọng nhanh nhảu, thanh thanh giống như giọng trẻ con, hấp tấp. - Cậu chả phải đi đâu hết, - một giọng khác khàn khàn, thong thả hơn hai giọng kia, - còn cậu này thì tôi chả đời nào để cho đi như thế. - Hay nhỉ! - Giọng trẻ con gần như hét lên. - Sao em lại không được đi? - À... anh thứ lỗi, vì tôi sẽ đi, thế thôi. - Anh cho em đi theo chứ? - Chứ sao... - Không ai được đi! - Giọng khàn khàn nghiêm khắc. - Trận này đã có phương án. Chấm hết! Ở đây tôi là chỉ huy. - Thằng này ở đây lâu chưa? - Đã lặng im một...
(Đọc tiếp)