
VÊ-RƠ-TRỜ-KA (A. P. Trê-khốp) I-van A-lếch-xê-ê-vích A-gờ-nhép còn nhớ chiều tối hôm đó một ngày tháng tám, anh đẩy mạnh cánh cửa kính và bước ra ngoài hiên. Anh khoác một chiếc áo choàng mỏng rộng, đội chiếc mũ rơm rộng vành, chiếc mũ mà giờ đây đang nằm lăn lóc trong đám bụi dưới gầm giường cùng với đôi ủng cao cổ. Một tay anh ôm bọc sách vở lớn, còn tay kia cầm một chiếc gậy to, nhiều mấu. Đứng đằng sau cửa soi đèn cho anh đi là ông chủ nhà Ku-dờ-nhét-xốp, một ông già đầu hói, có bộ râu trắng dài và mặc một chiếc áo vét-xtông vải trắng muốt như tuyết. Ông già cười đôn hậu và gật gật đầu. — Tạm biệt cụ! — A-gờ-nhép nói to với ông già. Ông già Ku-dờ-nhét-xốp đặt chiếc đèn lên cái bàn nhỏ rồi đi ra ngoài hiên. Hai cái bóng dài và hẹp chạy qua mấy bậc thềm tới gần những bồn hoa, chao qua chao lại rồi tựa đầu lên những thân cây già. — Tạm biệt và một lần nữa xin cảm ơn cụ?— I-van A-lếch-xê-ê-vích nói. — Cảm ơn cụ đã đối xử với cháu rất niềm nở, dịu dàng và đầy tình thương... Không bao giờ, mãi mãi không bao giờ cháu quên được lòng mến khách của cụ. Cụ là người rất tốt, con gái cụ cũng là người rất tốt, cả gia đình cụ đều là những người hảo tâm, vui tính, hào hiệp... Toàn là những người tất tuyệt diệu, không còn biết nói thế nào nữa. Do...
(Đọc tiếp)