Lập Trình Viên II (16)

Giê-nhi-a là "Cậu Bé Vàng" ở trường tôi.


Cậu Bé Vàng, dù là vàng ở đâu, thì trước hết đều phải đẹp trai.


Giê-nhi-a có mái tóc vàng óng mượt mà, xõa đến vai, và một khuôn mặt rất là khả ái, với một lúm đồng tiền xinh xinh bên má phải, khóe miệng có duyên, hay cười, nụ cười hồn nhiên và cuốn hút, — cái này, những sự duyên dáng này, đúng là danh phó kỳ thực, vì "Giê-nhi-a" vốn là một cái tên chung, có thể đặt cho cả con trai và con gái.


Gặp một thiếu niên như vậy, quả thật rất khó mà không có thiện cảm.


Nhưng nếu chỉ xét về đẹp trai, thì tôi cũng thừa sức có thể là Cậu Bé Vàng ở đây; và đấy chính là điểm khác biệt ở trường này so với nhiều trường khác, nhất là cái trường cũ của tôi.


Cậu Bé Vàng ở đây là phải học giỏi, — giỏi nhất hoặc thuộc loại giỏi nhất. Và giỏi ở trường này thì mặc định gần như đồng nghĩa với giỏi Toán.


Và Giê-nhi-a là đứa giỏi Toán nhất ở đây. Nhất lớp, nhất khóa, và — hầu như — nhất (nếu so sánh tương đương) trong mọi mối tương quan khác: lịch sử của trường, năm trên, năm dưới...


Nhưng nếu chỉ xét về đẹp trai và học giỏi, thì thằng Phê-đi-a hoàn toàn cũng có thể là Cậu Bé Vàng được.


Tuy không giỏi "ngắt hẳn ra một quãng" như thằng Giê-nhi-a, nhưng Phê-đi-a cũng là một thằng cứng cựa, — bảo là cứng cựa nhất trong số những thằng "tốp 2" chắc cũng không ngoa.


Nhưng ngay cả sự đần độn cũng có rất nhiều kiểu, thì sự thông minh chắc còn phải đa dạng hơn. Và thông minh theo một phong vị nhẹ nhàng, duyên dáng, tự tại, giống như thằng Giê-nhi-a, thì tôi nghĩ là cực hiếm.


Nhưng tất cả những cái rất là cao nhã đó, thế nào đó, lại cùng nhau gây ra một cảm giác mong manh rất rõ ràng, mong manh đến độ có thể gây lo lắng — ít ra là — cho những ai mà quan tâm.


Hay là tất cả những gì đích thực đẹp đều phải như vậy?!


Tôi tuyệt đối sẽ không "chọn", nhưng nếu có một thằng bạn như thằng Phê-đi-a thì quả thật là sẽ thấy thoải mái hẳn hơn trong mối quan hệ bạn bè đó...


Thằng Giê-nhi-a nhoẻn cười, và tôi lắng tai nghe; giọng thày I-go giống như lúc người nói đang nói đến một chuyện vui:


Tiếng Chuông Đầu Tiên, hôm nay quả thật sẽ chỉ có tiếng chuông đầu tiên! Sẽ không có tiếng chuông thứ hai, thứ ba... Giờ học sẽ bắt đầu và kết thúc theo thời gian của các cô, các thày, và các em.


Bọn ở dưới sân đua nhau ồ lên.


Không, không phải chúng ta muốn thay đổi gì trong phương pháp dạy và học ở trường ta. Thật sự chúng ta đang cùng nhau làm rất tốt. Mà liên quan đến chuyện này, ngày hôm nay tôi sẽ có một tin vui, và một tin chắc là vừa vui vừa hơi buồn một chút: vui với đa phần những người ở đây, tôi đoán vậy, và buồn... cho bác Bô-rít!


Bác Bô-rít làm bảo vệ ở trường tôi.


Bọn ở dưới lại láo nháo.


Trước hết là tin vui: Trường ta mới được trang bị, vừa kịp chuyển giao xong, và đã đưa vào vận hành một trung tâm máy tính điều hành hiện đại nhất so với các trường khác ở thủ đô.


Theo như tiếng ồn ở dưới, thật sự cũng khó phân biệt sắc thái vui buồn trong phản ứng của những người nghe.


Còn đây là tin tiếp theo: Do một lỗi nhỏ mới phát sinh trong phần mềm hệ thống ở trung tâm máy tính mới, hệ thống chuông của trường ta hiện không hoạt động được...


Thằng Phê-đi-a lại còng người xuống, vịn một tay lên sàn, ôm bụng cười. Thằng Mê-chi-a, và nhiều đứa khác ở dưới sân, thì cười thành tiếng; có đứa, nghe giọng thì là con trai, lớp bé, hưng phấn không kìm được, còn cười thành tiếng hét: "Ha ha..."


Tôi vừa nói là "nếu", bởi vì quan hệ giữa tôi với cả hai thằng Giê-nhi-a và Phê-đi-a đều không ở mức để nói được là "có một thằng bạn", — cả với Cla-ra cũng vậy.


Chuyển về học ở trường này, thì tôi bị lép vế nặng. Rất nặng!


Nhập trường phát, tôi biết ngay mình là thằng dốt nổi bật ở đây. Lúc chuyển trường, tôi đã ý thức rất rõ là nếu vẫn tiếp tục học ở trường cũ, thì tôi sẽ rất khó mà vào được trường đại học của các anh chị tôi, nhưng đến trường mới được ba hôm, đi học về, tôi gần như đã khóc.


Anh Xéc-giô đã rất ngạc nhiên — tò mò nữa, — nhướng mắt nhìn tôi, gãi đầu, bĩu môi:


— Hồi trước anh đi học lúc nào cũng quanh quẩn ở cuối lớp... — Nhìn nhìn anh A-li-ô-sa, cười nhạt. — À... giờ vẫn thế.


Còn anh A-li-ô-sa đặt một bàn tay lên vai tôi, bóp mạnh một cái, bảo:


— Họ có lập trường của họ, ta có chủ trương của ta. Đứng một mình, đi một thân, mới là hảo hán.


Anh Kốt-xchi-a thì đang ngồi trước một bàn đầy sách, chỉ ngoái cổ lại:


— Cứ học hết sức thôi em, lo gì!


A-nhi-a không nói gì, chỉ vuốt vuốt tóc tôi, rồi nhìn Phi Long. Phi Long đang nằm hút thuốc trên giường, nhổm người ngồi dậy, nheo nheo mắt như đang đọc gì đó ở trong mắt tôi, rồi cười, không thành tiếng nhưng tương đối rộng:


— Anh ôn thi đại học, hì hục ngồi học thuộc lòng hết cả quyển sách giáo khoa, — anh giơ tay, ngón trỏ và ngón cái duỗi thẳng song song, điều chỉnh, tả độ dày quyển sách; bất giác cau mày, nuốt nước bọt, vẻ vô cùng khó chịu, — đỗ rồi vẫn còn thấy nhục, một nỗi nhục nhân văn. Nhưng qua đây, vừa bước chân vào lớp, nhìn thấy chị A-nhi-a đang ngồi chơ lơ ở hàng cuối, một mình một bàn, đúng là cái gì... à "ngồi một mình, chơ lơ một thân" đấy, thì anh lập tức tin là trên đời có cả Chúa lẫn Phật, hốt nhiên đại giác đại ngộ, muôn nỗi nhục ê chề phút chốc tiêu tan, còn tiếc ngày xưa đã không được học thuộc lòng thêm vài quyển nữa...


— Tối nay ăn gì nhỉ, Xéc-giô ơi? — A-nhi-a đã đứng lên, vừa ngoái nhìn cái tủ lạnh, vừa hỏi cắt ngang, vừa cười, nghe thấy câu cuối, quay lại cau mày, nhưng vẫn cười.


Nhốn nháo như là vô ưu như vậy, nhưng kể từ hôm sau, cứ ban ngày tôi đi học về, thì ban đêm Phi Long lại lôi sách vở của tôi ra, rồi tự ngồi "học" một mình. Khoảng hơn một tuần, thì anh bảo tôi:


— Anh đã vẽ được một cái lưu đồ liên quan đến việc học ở trường của em, em thử theo đó mà làm xem, và từng chỗ tự thấy thế nào thì bảo anh để cùng sửa. Trước hết cứ phải tìm cách để có điểm số tốt đã, phải tập giải thật nhiều bài tập để luyện kỹ năng, chị A-nhi-a đang tìm thêm sách bài tập cho em.


Nhưng người đầu tiên đưa thêm sách bài tập cho tôi là thằng Phê-đi-a.


Thằng Phê-đi-a có khuôn mặt trắng hơn mức bình thường, có lẽ do hai nguyên nhân chính: thứ nhất là bẩm sinh da nó đã trắng và mịn màng như da con gái, và thứ hai là nó cớm nắng rất nặng.


Tóc, lông mày, lông mi, và mắt nó đều có màu hạt dẻ, tương đối sẫm. Tóc dày, mềm, không xõa thoải mái đến vai như thằng Giê-nhi-a, chỉ cợp gáy và phủ kín tai, rẽ ngôi lệch hơi nhiều, ở bên trái; mái lượn sóng, bồng bềnh; lông mày đậm như vẽ, mâu thuẫn với nước da; mi dài nhưng thẳng, hơi đơn giản; mắt rất trong, "trắng — hạt dẻ" phân minh, quầng thâm thường trực, và nó nhìn cái gì cũng có vẻ như vừa nhìn vừa nghĩ ngợi.


Cả hai thằng Giê-nhi-a và Phê-đi-a đều thuộc loại dài rộng, nhưng thằng Giê-nhi-a thanh thoát, còn thằng Phê-đi-a — dù cớm nắng như thế — trông như một cái khung chắc chắn.


Và vẻ ngoài ấy đồng thuận với tính cách của nó.


Hai thằng này học với nhau từ bé; theo những ghi chú bạ đâu viết đấy bằng — chắc thế — bất kỳ loại bút nào đang ở gần tay, với nội dung cả "chuyên môn" lẫn trêu chọc, trong quyển sách bài tập, thì hai thằng dùng chung sách, và chắc chúng còn nhiều quyển như thế nữa.


Cla-ra thì — khởi đầu — chơi với Phê-đi-a và duy trì một mối quan hệ "mày — tao" rất là bình đẳng.


Còn thằng Mê-chi-a thì hệt như phải lòng hai thằng kia, và cam tâm tình nguyện làm nô tỳ cho chúng.


Cách xử sự đơn giản và rõ ràng, đầy chất chuyên môn, của thằng Phê-đi-a, cùng với những chi tiết tế nhị rất tự nhiên ở thằng Giê-nhi-a, đã khiến tôi trở nên gần gũi với bọn nó hơn là với những đứa khác. Nhưng ngay cả thế, thì giữa chúng tôi vẫn tồn tại một khoảng cách có thể là không hề rộng, hẹp thôi, nhưng cảm nhận lại rất hiện hữu.


Và chuyện này không khó hình dung.


Vì ở đây tôi là thằng dốt, và là một thằng dốt muốn vươn lên.


Cảnh huống như vậy thì khó kiểu gì hòa hợp được một cách tự nhiên với xung quanh, nhất là tất cả chúng tôi đều không phải người lớn, — tôi không nghĩ người lớn ít mặc cảm hơn, nhưng cái gì quen hơn thì cũng sẽ quen ứng phó hơn...


— Tiếng Chuông Đầu đấy, Đim-ma! — Thằng Giê-nhi-a nhìn tôi, mắt sáng lên, nghiêng ngón tay chỉ chỉ về phía cửa sổ...


(Còn nữa)

Mới có mỗi một bạn phát biểu (không tính facebook),

Nhật Linh bi bô...

Minh họa: Đào Phò

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...