Lập Trình Viên II (15)

Chắc là bọn lớp một sắp được giáo viên chủ nhiệm dắt ra.


Thằng Phê-đi-a đưa tay sờ sờ các túi áo, rồi chỉ chỉ vào cái ba-lô đang nằm cạnh tôi ra hiệu; tôi đẩy cái ba-lô trượt trên sàn qua chỗ nó; nó mở ra lục lọi, móc ra một bao thuốc lá vuông và bẹt, màu đỏ sậm cổ kính, — là thuốc Đân-hin.


— Lấy của bố. — Nó nói, giơ bao thuốc lên, nhìn Cla-ra; thấy không bị phản đối, nó xé viền giấy bóng, mở ra, rứt mảnh giấy bạc, vo viên cả giấy bạc và giấy bóng, nhìn quanh, vứt vào trong ba-lô, rồi chìa bao thuốc về phía tôi.


Tôi nghiêng bàn tay trái về phía nó, lắc đầu. Thằng Giê-nhi-a thì đã tự động đặt sẵn một ngón tay trỏ trước môi.


Thằng Phê-đi-a cắn một điếu, lại lục ba-lô, lần này lấy ra một cái bật lửa màu vàng nhàn nhạt nhưng hắt ra những tia lấp lánh rất trong, phấn khởi khoe:


— Díp-pô xịn đấy.


Nó bật một cái, có lửa ngay; nó cầm cái bật lửa đang cháy khua loạn lên trong không khí, lại khoe:


— Bật quạt cũng không tắt.


Rồi mới châm thuốc.


Thấy nó gày hẳn đi, và hơi tái, tôi định chờ cho nó hút xong hơi thuốc, rồi sẽ hỏi về "vụ hè" của nó; nhưng có lẽ nó đã đọc được cái cách tôi nhìn, nên nó vừa phun khói mù mịt, vừa nhìn xuống, quẹt quẹt lưng mấy ngón tay trái dọc theo người mình, cười tự trào, rồi nghểnh cổ lên, hơi nghiêng qua phải, ngón trỏ tay trái búng khe khẽ vào bên cổ, chỗ gần dưới quai hàm, rồi bảo:


— Đợt rồi uống kinh quá! — Nó nhăn mặt, lắc lắc đầu. — Căn bản về một cái làng. Ở mấy chỗ đấy bây giờ đít-xcô-tếch mọc như nấm, bọn như... còn bé hơn mình đêm nào cũng đến đông như kiến, đú đởn, rượu bia bét nhè. — Nó liếc mắt. — Giê-nhi-a, mày mà về đấy thì thành "nữ tu sĩ".


— Không có công an à? — Cla-ra đang bóc thỏi kẹo sô-cô-la, hỏi.


— Thi thoảng. Mỗi lần lại lùa một mớ về đồn; toàn choai choai chưa đến tuổi; có lần có thằng ôn... mới mười một tuổi, nôn be bét ra cả đồn công an, khai là cháu uống có hơn ba lít bia...


Cla-ra cười thành tiếng; thằng Phê-đi-a nhìn thỏi sô-cô-la, thở dài:


— Cla-ra lại làm tốn thời gian và tiền bạc của Đim-ma rồi.


Cla-ra lườm nó, nhưng không nói gì; nó tiếp:


— Bọn doanh nhân bảo "Thời gian là tiền". Cla-ra là "tiền" bình phương. Bọn hiền triết bảo "Tiền là căn nguyên của mọi sự xấu xa". Cla-ra là "căn của sự xấu xa" bình phương. Cla-ra chính là "sự xấu xa".


Nó phì ra cười hụ hụ... Cả bọn — cả Cla-ra — cười theo, nhất là thằng Mê-chi-a (đã quay lại hóng chuyện), nên thằng Phê-đi-a lại chỉ ra cửa sổ, nghiêm giọng nhắc nó:


— Mày, trực nhật đi chứ!!


Nó nhắc thằng kia thế, chắc chủ yếu là để đánh trống lảng, tránh phản ứng trực tiếp của Cla-ra; Cla-ra chỉ bình luận:


— Đúng là văn hóa đít-xcô làng!


Thằng Giê-nhi-a chợt hỏi tôi:


— Đim-ma, trường chị A-nhi-a có sinh viên Bun không?


— Có, sao?


— À, vừa kiếm được cả bộ mười mấy tập "Trên từng cây số"... Đê-a-nốp ấy, nhưng toàn tiếng Bun.


— Sao lại mười mấy, cả bộ phải hai mươi mấy... hai mươi sáu tập chứ? — Cla-ra xen vào.


— Hai phần. Chỉ có phần một, mà... hình như phần này mới hay. — Giê-nhi-a bảo; rồi như chợt nhớ ra, nó hỏi. — À này, Cla-ra, Đê-a-nốp với A-lanh Đê-lông ai đẹp trai hơn?


— Không ai đẹp bằng A-lanh Đê-lông hết! — Cla-ra gần như không nghĩ ngợi, lắc đầu tuyên bố luôn.


Nhưng cũng đắn đo:


— Đê-a-nốp... — Nó đắn đo thêm một tí, rồi lại lắc đầu. — Không, không bằng A-lanh Đê-lông được!


Thằng Phê-đi-a nhả một hơi thuốc, rồi khẽ lẩm nhẩm theo lời một bài hát:


A-lanh Đê-lông nói bằng tiếng Pháp...


Còn thằng Giê-nhi-a cúi đầu, đưa tay trái lên, ngón cái tì vào thái dương, ngón út hơi vểnh lên, mấy ngón kia miết nhè nhẹ vào trán (động tác quen thuộc của nó), và nói như tự nói với mình:


— Sao nhỉ?.. Mình lại thấy Đê-a-nốp đẹp hơn.


Thấy Cla-ra chỉ nhún vai, tôi xen vào:


— Đại ca A-lanh Đê-lông đẹp giai, nhưng toàn ăn cắp, với cướp, giết... Còn thiếu tá Đê-a-nốp thì lý tưởng, chính nghĩa...


Thằng Giê-nhi-a vừa gật gật, thì thằng Phê-đi-a đã bắt ngay lấy lời tôi:


— Ừ, A-lanh Đê-lông toàn cướp hiếp giết, thế mà... — Nó cười nửa miệng, đưa mắt xeo xéo nhòm Cla-ra.


Cla-ra nhìn lại nó, hình như định nói gì, rồi lại thôi, chắc chưa tìm ra lý lẽ; nên tôi đỡ hộ:


— A-lanh Đê-lông đẹp giai như thế, nhưng nếu lại vào những vai thuần tốt, thì sẽ không thật hấp dẫn, nhất là với khán giả nữ. Cứ phải đẹp, phải dễ thương, phải ga-lăng... nhưng lại phản diện, cướp, giết... nội tâm xung đột... lại... bị bắn chết...


Đúng lúc ấy thằng Mê-chi-a — đang ngoan ngoãn "trực nhật" theo chỉ đạo của thằng Phê-đi-a — hớn hở reo lên:


— Thày I-go đấy!


— Mở hẳn cửa ra! — Thằng Phê-đi-a lại "chỉ đạo", mặc dù nó cũng đang ngồi ngay đấy.


Thằng Mê-chi-a vội vàng — nhưng rất cẩn thận — đặt cái ống nhòm xuống sàn, rồi xăng xái đứng lên mở rộng cả hai lần cửa kính trong và ngoài vẫn đang mở he hé. Ở ngoài vẳng vào — rõ hẳn hơn — một giọng nói dễ làm liên tưởng đến hình ảnh một sĩ quan quân đội với gương mặt sạm khói súng, quân phục cũ bạc màu nhưng tề chỉnh, thân hình gày guộc và dong dỏng cao, đang ít nhiều thọ thương, hoặc thọ bệnh vì gian khổ, đang trực tiếp chỉ huy đánh giặc trên chiến trường khói lửa, — như có thể gặp trong những bộ phim kinh điển về Chiến tranh Vệ Quốc.


Các em thân yêu, các thày cô đáng kính, các bậc phụ huynh, và các vị khách thân mến. Hôm nay là ngày tuyệt vời. Chúng ta lại ở đây, cùng nhau, trên mảnh sân nhỏ thân thuộc của trường chúng ta. Những ngày hè vô tư lự và nhiều âm hưởng đã ở lại sau lưng rồi, giờ các em đến đây, đã được nghỉ ngơi, tươi mới, cháy nắng, và đã lớn lên một năm nữa...


Thằng Giê-nhi-a đưa mắt nhìn tôi; trong đôi mắt màu dưa chuột muối — giống mắt Cla-ra, nhưng nhiều màu xanh hơn — trông như mắt trẻ con của nó ánh lên những tia sáng lấp lánh.


Giê-nhi-a là "Cậu Bé Vàng" ở trường tôi...


(Còn nữa)

Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...