Những cuộc dạo chơi trên nước

1 ý kiến, và ý kiến từ facebook


Музыка: Вячеслав Бутусов. (Nhạc: Vi-a-trét-xláp Bu-tu-xốp)
Слова: Илья Кормильцев. (Lời: I-li-a Kor-min-txép)





С причала рыбачил апостол Андрей,
А Спаситель ходил по воде.
И Андрей доставал из воды пескарей,
А Спаситель погибших людей.

И Андрей закричал: "Я покину причал,
Если ты мне откроешь секрет!"
А Спаситель ответил: "Спокойно, Андрей!
Никакого секрета здесь нет...

Видишь, там на горе
Возвышается крест:
Под ним - десяток солдат,
Повиси-ка на не - ем...
А когда надоест,
Возвращайся назад
Гулять по воде, гулять по воде,
Гулять по воде со мно - ой..."

Но Учитель, на касках блистают рога
Черный ворон кружит над крестом
Объясни мне сейчас пожалей дурака
А распятье оставь на потом

Онемел Спаситель и топнул в сердцах
По водной глади ногой
- Ты и верно дурак! - и Андрей в слезах
Побрел с пескарями домой

"Видишь, там на горе
Возвышается крест:
Под ним - десяток солдат,
Повиси-ка на не - ем...
А когда надоест,
Возвращайся назад
Гулять по воде, гулять по воде,
Гулять по воде со мно - ой..."
Tín đồ An-đờ-rây đánh cá từ trên bến,
Còn Đấng Cứu Thế đi trên mặt nước.
Và An-đờ-rây lấy được từ dưới nước những con cá bống,
Còn Đấng Cứu Thế - những người chết.

Và An-đờ-rây kêu lên: “Con sẽ rời khỏi bến sông,
Nếu Người hé mở cho con điều bí mật!”
Còn Đấng Cứu Thế trả lời: “Hãy bình tâm, An-đờ-rây!
Chả có bí mật nào ở đây cả…

Ngươi thấy đấy, trên ngọn núi đằng kia
Vươn lên một cây thánh giá:
Ở dưới nó - có chục thằng lính,
Hãy treo mình lên đó…
Và lúc nào chán,
Thì hãy quay trở lại
Để đi chơi trên mặt nước, để đi chơi trên mặt nước,
Để đi chơi trên mặt nước cùng ta…”

Nhưng thưa Thầy, trên những chiếc mũ sắt ánh lên những chiếc sừng
Con quạ đen lượn vòng ở phía trên cây thánh giá
Hãy giải thích cho con bây giờ hãy thương hại một thằng ngốc
Còn cây thập ác hãy để sau hẵng hay

Đấng Cứu Thế lặng thinh và bước đi nặng nề
Trên mặt nước
- Ngươi quả thật là một thằng ngốc! - và An-đờ-rây nước mắt giàn giụa
Lê bước đem những con cá bống về nhà.

"Ngươi thấy đấy, trên ngọn núi đằng kia
Vươn lên một cây thánh giá:
Ở dưới nó - có chục thằng lính,
Hãy treo mình lên đó…
Và lúc nào chán,
Thì hãy quay trở lại
Để đi chơi trên mặt nước, để đi chơi trên mặt nước,
Để đi chơi trên mặt nước cùng ta…"


Những giai điệu không thể nghe thấy

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook



Những chiện thần tiên tầm tầm,
Những giếng kim cương bé tẹo,
Những cơn cuồng phong to béo,
Những cái tên riêng nhút nhát...
Ôi, những lối tắt có thể làm bạn chậm,

Và cuối cùng chúng ta chắc là
Bật ra khỏi chúng ta.

Nào, hãy rũ bụi những cái đầu suy nghĩ của bạn,
Những cái cây nhựa chạy bằng năng lượng mặt trời,
Những tấm ảnh xinh xắn của những thứ ta đã ăn...
Ta chỉ là thứ mình ghét bỏ,
Nhưng trên đường chạy dài ta từng thấy
Những bộ phim câm có đủ âm thanh
Tự do theo cách không thể nghe thấy.

Chậm lại, mọi người,
Bạn đang di chiển nhanh quá.
Các khung hình không thể bắt kịp bạn,
Khi bạn đang di chiển như thế.

Những giai điệu không thể nghe thấy
Phục vụ những chiến lược tường thuật,
Những âm sắc không gây phiền nhiễu
Giúp chú ý không gì hơn khu vực
Của sự thích ứng thị giác,
Những ô khung hình bảo tôi điều để thấy
Đang bổ như một cái rìu và
Có lẽ Ây-sen-xtanh chỉ nên thư giãn.

Chậm lại, mọi người,
Bạn đang di chiển nhanh quá.
Các khung hình không thể bắt kịp bạn,
Khi bạn đang di chiển như thế.

Nào, cái hang của Pla-tô đầy những thứ kỳ quái,
Đang yêu cầu đền bù cho những thứ họ đã thấy,
Tôi mong họ đã có thể tin
Vào mọi thứ mà chưa bao giờ từng làm ra màn ảnh.

Và chỉ là chậm lại, mọi người,
Bạn đang di chiển nhanh quá.
Các khung hình không thể bắt kịp bạn,
Khi bạn đang di chiển như thế...


Jack Johnson


---------------
* Chú giải:

"Bạn đang di chiển nhanh quá": "Tôi đã xem một nguồn tài liệu về việc làm phim của Bruce Lee (Lý Tiểu Long) và tay đạo diễn đã bảo anh ta ‘Chậm lại, Bruce, bạn đang di chiển nhanh quá’ bởi vì chiển động của Lee có vẻ như quá nhanh để máy quay bắt kịp. Tôi đã thấy cái đấy như một ẩn dụ cho cuộc sống hiện đại.” - Jack Johnson.

"Có lẽ Ây-sen-xtanh chỉ nên thư giãn": Eisenstein đã là đạo diễn đầu tiên dùng một cái phương thức được gọi là montage mà bao gồm việc ghép một chùm những đoạn phin ngắn lại với nhau để chiếu cho một chuyển đoạn nhanh. Điều này làm tăng tốc độ của phin.

Hoa cỏ chân ngỗng

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook


Em có thật sự là một người yêu hoa không? Em rất thích chụp ảnh những bông hoa, em thấy chúng thật là xinh xắn, và em rất thích những bức ảnh chụp chúng, thường là những bức mà em tâm đắc nhất. Nhưng sự thật thì em lại hiểu rất ít về chúng. Trừ phi đấy là một trong những thứ hoa "chính" như hoa hồng hoặc hoa cúc, còn lại thì em ít khi biết đấy là hoa gì. (Và lúc không biết hoặc ngờ ngợ, em thường quy nó về một loại "chính" nào đấy có vẻ giống hơn cả.)

Bông này em cũng không biết là bông gì, Lan Cải bảo là "hoa cỏ chân ngỗng". Em không tin lắm, nhưng dù là hoa gì, nó cũng thật là xinh xắn.

Phúc Âm - Chương 7

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

PHÚC ÂM

Chương 7

1 Đừng phán xét, thì các người không bị phán xét.

2 Vì bằng phán quyết mà các người phán xét, các người sẽ bị phán xét: và bằng cái thước mà các người đo, nó sẽ lại được dùng để đo các người.

3 Và vì sao các người trông thấy hạt bụi mà ở trong con mắt người anh em của các người, mà không để ý đến cái xà nhà mà ở trong con mắt của chính các người?

4 Hoặc các người sẽ nói như thế nào với người anh em của các người, Hãy để ta lấy hạt bụi ra khỏi mắt ngươi; và, hãy nhìn xem, một cái xà nhà ở trong con mắt của chính các người?

5 Các người những kẻ giả nhân giả nghĩa, trước tiên hãy quẳng cái xà nhà ra khỏi con mắt của chính các người; và sau đó các người sẽ nhìn thấy rõ ràng để quẳng hạt bụi ra khỏi con mắt người anh em của các người.

6 ¶ Đừng đưa cái mà là thần thánh cho những con chó, các người cũng đừng quẳng những viên ngọc trai của các người trước con lợn, kẻo chúng giẫm đạp nó dưới chân chúng, và quay lại và cắn xé các người.

7 ¶ Hãy hỏi xin, và nó sẽ được đưa cho các người; hãy tìm kiếm, và các người sẽ tìm thấy; hãy gõ, và nó sẽ được mở cho các người:

8 Vì mỗi người mà hỏi xin thì nhận; và người mà tìm thì thấy; và với người mà gõ cái đấy sẽ được mở ra.

9 Hay là có người nào trong các người, người mà nếu con trai của anh ta hỏi xin bánh mì, anh ta sẽ đưa cho nó một hòn đá?

10 Hay nếu nó hỏi xin một con cá, anh ta sẽ đưa cho nó một con rắn?

11 Nếu các người lúc mà, đang là xấu, cũng biết cách đưa những quà tặng tốt đẹp cho con cái của các người, thì còn hơn thế bao nhiêu Cha của các người Người ở trên thiên đường sẽ đưa những thứ tốt đẹp cho những kẻ mà hỏi xin Người?

12 Vì vậy tất cả mọi thứ bất cứ thứ gì các người muốn là mọi người sẽ làm với các người, các người hãy làm đúng như thế với họ: vì đây là luật lệ và những nhà tiên tri.

13 ¶ Các người hãy đi vào tại cổng chật chội: vì rộng rãi là cổng, và thênh thang là con đường, mà dẫn tới sự diệt vong, và có nhiều người mà đi vào chỗ đó:

14 Vì chật chội là cổng, và nhỏ hẹp là con đường, mà dẫn tới sự sống, và có ít người mà tìm thấy nó.

15 ¶ Hãy đề phòng những nhà tiên tri giả, mà đến với các người trong y phục của con cừu, nhưng ở bên trong, họ là những con chó sói đói khát.

16 Các người sẽ nhận biết họ nhờ những quả cây của họ. Người ta có hái những quả nho từ những bụi gai, hay những quả vả từ những cây ké không?

17 Dù sao thì mỗi cái cây tốt lành sinh ra quả cây tốt lành; nhưng một cái cây mục nát sinh ra quả cây xấu xa.

18 Một cái cây tốt lành không thể sinh ra quả cây xấu xa, mà một cái cây mục nát cũng không thể sinh ra quả cây tốt lành.

19 Mỗi cái cây mà không sinh ra quả cây tốt lành thì bị chặt xuống, và quăng vào ngọn lửa.

20 Do đó nhờ những quả cây của họ các người sẽ nhận biết họ.

21 ¶ Không phải mỗi người mà nói với ta, Chúa Trời, Chúa Trời, sẽ bước vào thiên đường; mà là người mà thực hiện ý muốn của Cha ta Người ở trên thiên đường.

22 Nhiều người sẽ nói với ta vào ngày đấy, Chúa Trời, Chúa Trời, chúng tôi có tiên tri nhân danh Người không? và nhân danh Người mà xua đuổi ma quỷ? Và nhân danh Người mà đã làm nhiều việc phi thường?

23 Và khi đó ta sẽ tuyên bố với họ, ta chưa bao giờ biết các người: hãy tránh ra khỏi ta, các người những kẻ làm điều trái đạo lý.

24 ¶ Cho nên bất cứ một ai nghe những lời nói này của ta, và thực hiện chúng, ta sẽ xem người ấy như là một người khôn ngoan, mà đã xây căn nhà của anh ta ở trên một tảng đá:

25 Và mưa đã rơi xuống, và những trận lũ đã tới, và những cơn gió đã thổi, và đập lên trên căn nhà ấy; và nó đã không đổ: vì nó đã được xây ở trên một tảng đá.

26 Và mỗi người mà nghe những lời nói này của ta, và không thực hiện chúng, sẽ bị xem như một người ngốc nghếch, mà đã xây căn nhà của anh ta ở trên cát:

27 Và mưa đã rơi xuống, và những trận lũ đã tới, và những cơn gió đã thổi, và đập lên trên căn nhà ấy; và nó đã đổ: và sự đổ vỡ của nó là to lớn.

28 Và cái đấy đã xảy ra, khi Chúa Giê-xu đã kết thúc những lời nói này, mọi người đã lấy làm ngạc nhiên về sự giáo huấn của Người:

29 Vì Người đã dạy bảo họ như một đấng có uy quyền, và không như những kẻ sao chép.

"Thiên tượng" Tháng Hai 23, 2010

5 ý kiến, và ý kiến từ facebook


Chàng xạ thủ vừa ngoảnh lại, cau mày, hình như định nói gì đó thì “hịch”, một quả đấm chắc nịch đã lập tức giáng mạnh xuống bờ vai chàng ta; người vừa đến đã nhẹ nhàng vụt ra xa…

Nhanh như cắt, chàng xạ thủ vọt dậy, và mặc dù rất nhanh như vậy, nhưng mọi cử động của chàng đều mang một dáng vẻ nhẹ nhàng và hết sức đàn hồi, hầu như không gây cảm giác có những chỗ giật cục; xuất phát sau nhưng tới trước, thoáng cái, chàng đã đứng im bất động, chắn đầu người đã đánh mình.

- Sao biết anh ở đây? - Tiếng “ở” vẫn còn một nửa trong miệng thì một cú thôi sơn áp diện đã tung ra; cú đấm bằng tay phải.

Đối thủ, rõ ràng không phải tay vừa, đã nhẹ nhàng ngả người một chút về phía sau, hơi xoay mình về bên trái, bàn tay trái thủ thế chênh chếch phía bên má phải, tay phải đưa lên gạt quả đấm sang bên trái…


Download: Thiên tượng - design mới, đẹp vô ngần.

Hòn đảo của bác sĩ Moreau (pdf, song ngữ)

8 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Khi tôi đã mặc xong quần áo, tôi bắt đầu hỏi anh ấy vài câu hỏi về đích đến của con tàu. Anh ấy bảo con tàu hướng tới Ha-oai, nhưng nó cần phải đổ bộ anh ấy trước đã.


"Ở đâu?" Tôi hỏi.


"Đấy là một hòn đảo, chỗ tôi sống. Như tôi được biết, chỗ đấy không có tên."


Anh ấy đã nhìn chằm chằm vào tôi cùng với bờ môi dưới trễ xuống, và trông hết sức ngoan cố một cách bất ngờ đến nỗi trong đầu tôi xuất hiện ý nghĩ là anh ấy đã muốn lảng tránh những câu hỏi của tôi. Tôi đã có sự suy xét khôn ngoan để không hỏi thêm nữa.


...


Qua độ nghiêng lan can sau khoang lái một hình dáng đen im lặng, theo dõi những ngôi sao. Đấy đã là người hầu không quen biết của Montgomery. Y đã nhìn nhanh qua bờ vai mình cùng với vận động của tôi, sau đấy lại nhìn ra xa một lần nữa.


Cái đấy có thể hóa ra là chuyện nhỏ đối với bạn, có lẽ thế, nhưng cái đấy đã đến như một ngọn gió bất ngờ đối với tôi. Ánh sáng duy nhất gần chúng tôi đã là một đèn xách tại bánh xe lái. Gương mặt của sinh vật đã quay trong một chốc lát vắn tắt ở ngoài khoảng tối của đuôi tàu về phía sự chiếu sáng này, và tôi đã thấy là những con mắt nhìn về phía tôi đã tỏa sáng cùng với một ánh sáng xanh xanh xám. Tôi đã không biết lúc đấy là một độ sáng hơi đo đỏ, ít nhất, là không phải khác thường trong những con mắt người. Thứ đã đến tới tôi như một sự dã man khắc nghiệt. Là hình dáng đen cùng với những con mắt bốc lửa của nó đã đánh xuống qua tất cả những ý nghĩ và những cảm giác trưởng thành của tôi, và trong một khoảnh khắc những nỗi kinh hoàng đã bị lãng quên của tuổi thơ đã trở lại tới trí não tôi. Rồi hiệu ứng đã trôi qua giống như khi nó đã đến. Một hình dáng đen chưa văn minh của một con người, một hình dáng không thể hiểu khác đi được, đã treo qua lan can sau khoang lái hướng về ánh sáng sao...


Dịch:
Đim-ma
Hiệu chỉnh: Chim Xanh


Download: Hòn đảo của bác sĩ Moreau (pdf, song ngữ)

Du đông

1 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Năm mới papa cho em đi chu du cùng, hôm trước đi qua một “địa điểm lịch sử” em nhớ có liên quan đến một thiên tùng xẻo ngày xưa của Đào Phò nhà mình, em gú lại ít tư liệu, cóp-bết vào đây để bác Phi Long xem, có khi có chuyện hay để đọc.

mgr1: Độ bóng đá thì cứ theo trái tim mách bảo, nó mới sướng. Đội mình được thì niềm vui tăng gấp ba gấp năm, mà thua thì cũng như là một sự góp phần chia sẻ, thế khi xem nó mới cảm hứng. Chứ còn nếu mục đích chỉ là đánh bạc kiếm chác thì em giới thiệu các bác sang mẹ môn đua ngựa, nhoằng phát xong, tiền về ngay mà đỡ lăn tăn.

Đợt này em bắt Nga ngay từ trước giải, 42/1. Lý trí thì bảo đéu thể nào mà ăn được đâu, nhưng mà cứ đặt thôi. Chỉ cần nghe quốc ca Nga cử lên, xem các bạn tung hoành trên sân như thấy lại hình ảnh của CCCP hoành tráng ngày xưa, thế là thấy ấm lòng rồi. Tiền chỉ là chuyện lẻ tẻ.


Đào Phò:
Em hoàn toàn đồng cảm bác mgr1 em cái chiện "có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu" ở trên, thế thì mới đúng là bằng hữu.


Cơ mà giờ chỉ có mỗi cái chiện là đè0 gì em bác lần này trót "góp phần chia sẻ" hơi bị cởi cbn mở quá, thành thử ra là giờ còn nhõn bộ quần áo đang mặc trên người cả chỗ ở đã trả xiền đến hết tuần này, đang online bằng một cái desktop công cộng tên là cái đé0 gì NEC to đé0 tả sợ nó có ki lốc ki liếc nên là đé0 dám dùng nick admin xịn, đăng ký tạm nick này vào chơi hoành tráng.


Ps - Quả này mà đồng bọn nó đé0 kíu nét kịp không khéo ra đường mẹ.


mgr1:
Hé hé, em cũng đi Wien xem 1 trận vòng bảng, tiếc là trận này lại không đi chứ không thì cho bác Đào bám càng. Mà nói thế thôi chứ nghe bác Đào nói mấy câu là thấy có vẻ không kết bóng đá lắm. Có nhẽ đâu lại cuồng đến mức còn mỗi bộ quần áo thế?


Đào Phò:
Thì bác bảo, giờ gái bác mê say gắn bó mà nó lại đé0 xinh lắm, xong rồi tự nhiên, thế đé0 nào, bụp phát, nó bèn lọt mẹ vào trung kết hoa hậu hoàn vũ, hỏi bác có còn nghĩ ngợi gì nữa không?


Nga luộc hộ Đức nhợn thằng Villa mà lực TBN vẫn khủng quá, em cũng thiên về giả thiết là thằng này sẽ vô địch.


Ps - Kiểu này chung kết xong mẹ rồi mà xiền chưa tới, đến phải lẹo xã giao con admin để nó cho ở dấn.


Dme... cái Windows này chữ nó cứ lởm chà lởm chởm nhức mắt đé0 tả.


Nắng sớm:
Khỉ, bác Đào em thế nào mà nick kia đâu sao phải dùng con nick Đào mới nhìn bựa thế


Đào Phò:
Mác fò em các anh Páp li tren ko cả A sha vin làm mất mẹ rồi, giờ đang dùng một con NEC công cộng sợ có ki lốc nên đé0 dám dùng nick kia vừa mới phải rec con nick hoành tráng này.


...

Đào Phò:
Hờ hờ... hôm nay sớm tinh mơ em đang ngủ mê say bỗng thấy mặt bị buồn buồn bèn tỉnh dậy thì thấy bạn admin bạn đang ngồi cạnh cúi xuống để mấy sợi tóc vàng cù cù vào mặt em, bên cạnh thì có một khay cà fê cả bánh mứt anh đào thơm phưng phức, em bèn độn gối ngồi dậy xong rồi em ví bạn vừa chén vừa chiện trò hết sức là vui vẻ. Em bảo bạn là ấy ơi tớ bi giờ thì lại rủng cbn rỉnh rồi ấy yên tâm lớn đê. Bạn bảo là chơi với người tử tế thì có gì đâu mà không yên tâm. Bạn này lớn hơn em gần 02 tuổi hồi "trẻ dại" đã trót lấy chồng xong lại bỏ ngay chưa con cái gì bạn bảo là em với bạn hợp chiện bạn thích người "nhiều nội dung" như em...


Lúc bạn bẹo má em xong rồi dọn cà fê bạn hỏi em lúc nào thì té, em bảo giờ rủng rỉnh rồi thì cứ thong thả xả hơi thêm tí chắc khoảng tuần gì đó rồi thì chiển nước, bạn chỉ cái laptop ở trên bàn bảo em là máy bạn mang ở nhà đến còn ở đây thì lấy mà dùng chứ dùng NEC công cộng trông nó tồi tội. Em hỏi là "tê" bao nhiêu đấy, bạn bảo 43 em bảo hay quá...


Bạn bưng khay cà fê mở cửa định bước ra thì bỗng dừng lại, quay lại phía em, nhưng mà mắt thì nhìn xuống đất, bạn diễn đạt hơi trúc trắc một chút, là tuần tới nếu như mà có ngủ với nhau thì bạn có một yêu cầu nho nhỏ là đừng dùng bao cao su...


Em chưa kịp nói gì thì bạn đã đi ra. Có máy IBM nguồn đáng tin cậy em lại thoải mái dùng nick admin xịn.

Trò chuyện của thị trấn

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook



Tôi muốn ở nơi mà cuộc trò chiện của thị trấn
Là về buổi đêm qua khi mặt trời đã lặn,
Và tất cả cái cây khiêu vũ,
Và làn gió ấm thổi trong cùng một âm thanh xưa cũ đấy.

Và hồ nước bên dưới tặng một món quà tới bầu trời,
Và những đám mây tặng lại vào mỗi khi chúng khóc,
Và làm cho bãi cỏ trở nên xanh dưới những ngón chân tôi,
Và nếu mặt trời xuất hiện, tôi sẽ sơn một bức tranh về tất cả
Những sắc màu tôi đã đang mơ ước,
Hàng giờ chỉ dường như là không đủ
Để gắn cái đấy xong,
Có lẽ cái đấy kỳ lạ như nó có vẻ là.

Và vấn đề tôi tìm thấy ra là vấn đề tìm thấy tôi,
Nó là một phần tâm trí tôi, nó bắt đầu bằng một giấc mơ,
Và một cảm nhận tôi có được khi tôi nhìn và tôi thấy
Ra là thế giới này là một trò xếp hình,
Tôi sẽ tìm thấy tất cả mảnh ghép, và gắn nó xong,
Và khi đấy tôi sẽ sắp nó lại, tôi sẽ theo nó mãi,
Luôn luôn là kỳ lạ như nó có vẻ là.

Chả ai từng bảo tôi là đừng cố gắng.

Và hồ nước bên dưới tặng một món quà tới bầu trời,
Và những đám mây tặng lại vào mỗi khi chúng khóc,
Và làm đám cỏ trở nên xanh dưới những ngón chân tôi,
...

Jack Johnson

"Tôi đã yêu nàng..." - Yêu như thế

5 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Tôi đã yêu nàng...


Tôi đã yêu nàng: tình yêu, có lẽ,

Vẫn còn đang âm ỉ trong lòng;

Nhưng để tình tôi không bất an nàng nữa;

Tôi không muốn nàng buồn, một chút cũng không.


Tôi đã yêu nàng âm thầm, vô vọng,

Mỏi mòn vì e ngại, ghen tuông;

Tôi đã yêu nàng thật chân thành, êm dịu,

Như cầu Chúa nàng được yêu bởi hiện hữu khác tôi.


(dao_hoa_daochu dịch)


Trong một chùm các bài báo về Pushkin, Belinsky đã viết: "Luôn có một cái gì đó đặc biệt quý tộc, nhẹ nhàng, lịch thiệp, ngát hương và thanh nhã trong mọi cảm xúc của Pushkin. Vì vậy, đọc những tác phẩm của ông là một cách tuyệt vời để giáo dục trong mỗi chúng ta một con người..."


Những lời này trực tiếp liên quan đến bài thơ "Tôi đã yêu nàng..."


Bằng một cách vô cùng trữ tình, cả bài thơ đã nói về một tình cảm lớn lao và cao quý đối với người phụ nữ. Trong tình cảm này, có sự chân thành và dịu dàng, có sự trân trọng gìn giữ và sự thanh nhã, có sự quan tâm đến người mình yêu. Những dòng cuối cùng của bài thơ đã bộc lộ tâm hồn cao thượng của nhân vật:


Я вас любил так искренно, так нежно, (Tôi đã yêu nàng chân thành thế, nhẹ nhàng thế,)

Как дай вам Бог любимой быть другим. (Như cầu chúa để nàng được yêu bởi một người khác.)


Mong cho người đàn bà mà mình vẫn đắm say "được yêu bởi một người khác" - chuyện đó không đơn giản. Nó đòi hỏi phải biết quên mình.


Trong một chuyên khảo về thi ca của Pushkin, có đoạn viết: "Bài thơ ra đời trong một khoảnh khắc buồn, và không bất ngờ, như tất cả nội dung của nó, và một cách rất tường minh đã chỉ nói về một điều: tình yêu - đã tắt".


Và còn nữa: "Nỗi buồn của một tình cảm đang bỏ ra đi, nhưng sự ra đi ấy không phá phách: tình yêu đã khắc sâu trong tim của thi sĩ và hồi ức về nó không nặng nề, mà tốt lành." (S. A. Fomitchev).


Vậy hóa ra, bài thơ chỉ mang trong nó một ý nghĩa tầm thường: tình yêu đã đi qua, nhưng "hồi ức về nó... tốt lành". Có phải thế? Chúng ta hãy cùng chú ý đến những dòng thơ đầu tiên:


Я вас любил: любовь еще, быть может, (Tôi đã yêu nàng: tình yêu vẫn, có thể,)

В душе моей угасла не совсем. (Trong lòng tôi, còn chưa tắt hẳn.)


Bên cạnh sự thừa nhận cởi mở: "tình yêu... vẫn còn chưa tắt hẳn", đã được làm êm ả đi một chút bằng những từ "vẫn, có thể" - mọi thứ trong bài thơ đều nói lên, là tác giả không cúi mình chào tạm biệt những gì mình đã thừa nhận. Không phải một cách tình cờ mà một từ "любил" ("đã yêu") được nhắc lại ba lần trong tám câu thơ. Một người đọc giàu suy tư sẽ cảm nhận được tình yêu không hề tắt của nhân vật. Không lẽ một người, đã xa rời những tình cảm cũ, lại có thể nói:


Я не хочу печалить вас ничем. (Tôi không muốn làm nàng buồn vì bất cứ điều gì.)


Với tất cả sự cao thượng của mình, nhân vật không thể không cảm thấy ít nhiều mếch lòng trước thái độ dửng dưng của người mình yêu.


Quả thật, người đàn bà cùng với trực giác tinh tế của nàng phải cảm thấy cái gì đang diễn ra trong tâm hồn chàng. Và chỉ có một tình yêu đích thực mới có thể giúp chàng vượt qua được lòng tự tôn bị thương tổn. Khổ thơ đầu tiên đã kiềm chế, gìn giữ, bình tâm. Nhưng đến khổ thứ hai, sự kiềm chế đã nhường chỗ cho sức nóng của những chịu đựng về tình cảm. Trong một khổ thơ đã hai lần lặp lại "Tôi đã yêu nàng". Ở câu thơ đầu tiên và câu thơ thứ hai, tất cả những nét khuất của sự vật vã nội tâm của nhân vật đã được chuyển tải:


Я вас любил безмолвно, безнадежно, (Tôi đã yêu nàng âm thầm, vô vọng,)

То робостью, то ревностью томим... (Mòn mỏi vì ngại ngùng, vì ghen tuông...)


Ở đây có sự biểu hiện những cảm xúc của một người đích thực đang yêu, và không muốn cho những người khác biết tình cảm của mình. Ở câu thơ thứ ba bằng một từ tiếp tục lặp lại, tất cả chiều sâu sự thừa nhận tình cảm chân thành của nhân vật có thể cảm nhận thật rõ ràng:


Я вас любил так искренно, так нежно... (Tôi đã yêu nàng chân thành thế, dịu dàng thế...)


Nếu tác giả đã hết yêu người đàn bà này, thì trong lời chia tay của mình, chắc chàng khó có thể cầu mong cho nàng được hạnh phúc cùng với một người khác.


"Sự thăng hoa của tâm hồn, sẵn sàng rời bỏ những đòi hỏi của chính mình chính là tình yêu chân chính nhất, đấy là sự đắm say, được nhận thức bây giờ như là tình yêu. Nó phải mang đến chỉ có niềm vui và hạnh phúc cho người được yêu, và nó nâng cao và làm cho người đang yêu trở nên trong sáng". (N. K. Gây)


Nhiều người hẳn còn nhớ, nghệ sĩ Slichenko, khi hát bản tình ca do Glinka phổ nhạc bài thơ này, đã hát những lời trong câu thơ cuối cùng theo một cách rất riêng của mình. Những lời "любимой быть другим" ("được yêu bởi một người khác") hầu như đã được thầm thì. Thừa nhận là người đàn bà mà mình yêu tha thiết sẽ được yêu thương bởi một người khác, - thật khó nói thành tiếng! Không, nhân vật đã không chia tay với tình cảm của mình, và trong sự thừa nhận "я вас любил" ("tôi đã yêu nàng") chỉ ẩn chứa: tôi vẫn yêu nàng như xưa. Người đàn bà mà chàng đang tâm tình, là vô cùng quý giá đối với chàng, đến nỗi chỉ trong vài câu thơ, chàng đã sáu lần thành kính gọi người ấy là "Nàng".


D. Lihachev đã viết: "Pushkin là một thiên tài ngợi ca, một thiên tài, đã tìm kiếm và tạo ra trong thi ca những sự biểu thị cao nhất: về tình yêu, về tình bạn, về nỗi buồn và niềm vui, về lòng dũng cảm trên chiến trường. Về tất cả, ông đã đã tạo ra một áp lực sáng tạo, mà chỉ cuộc sống mới có thể".


Nhiều huyền thoại đã được dựng lên về những cuộc phiêu lưu tình ái của Pushkin. Thậm chí người ta đã viết cả những cuốn sách về "danh sách đông-gioăng" của nhà thơ. Theo ý kiến của nhà phê bình văn chương B. Meilakha, danh sách này đã được viết bởi chính nhà thơ "trong lúc chơi một trò theo cách của nó, cùng với chị em nhà Usakova, để họ cố đoán tên những người quen của ông". Các nghệ sĩ hậu bối đã nhấn mạnh tính cao nhã trong những mối quan hệ của nhà thơ với phụ nữ. Và những hình tượng nghệ thuật mà họ tạo nên cũng nói về điều đó. Các nữ nhân vật trong những tác phẩm của ông đã được thể hiện cùng với một sự sâu sắc và nhiệt thành như vậy: Tatyana Larina, Masha Troekurova và Masha Mironova.


Trong bài thơ, sự kìm nén và sự tinh tế đã tìm thấy khả năng biểu hiện của mình trong sự đơn giản và ngắn gọn của ngôn ngữ. Tất cả chỉ có một ý (любовь угасла - tình yêu đã tắt) và bốn từ (угасла - đã tắt, безмолвно - âm thầm, безнадежно - vô vọng, томим - mòn mỏi). Thi sĩ cũng không tránh những cách dẫn dắt câu chuyện trong ngôn ngữ giao tiếp thông thường: "пусть она вас больше не тревожит" ("để nó không làm nàng bất an thêm nữa") (волнует - lo lắng, беспокоит - bất an); "не хочу печалить (огорчать) вас ничем" ("tôi không muốn làm nàng buồn (đau khổ) vì bất cứ điều gì"; "как дай вам Бог..." ("Như cầu Chúa cho nàng...")


Sẽ có vẻ như, kịch tính của nhân vật có thể được biểu hiện bằng một sự dồi dào những câu cảm thán, những biểu hiện lửng lơ, ẩn ý. Nhưng trong bài thơ, mỗi câu đều rất rõ ràng về cú pháp, cấu trúc của các cụm từ đều rất đơn giản.


Và cả vần điệu cũng đơn giản: может - тревожит (môgiét - trêvôgiứt); совсем - ничем (cavxem - nhitrem); томим - другим (tômim - đrúcghim). Nhưng có một quy luật xác định trong cách gieo vần: những câu thơ số lẻ được phối trên âm "ж" ("gi") (может - тревожит, безнадежно - нежно); những câu số chẵn - trên âm "м" ("m") (совсем - ничем, томим - другим).


V. Briusov đã chú ý đến một điểm đặc biệt đặc trưng trong cách gieo vần của Pushkin, theo chiều sâu của câu thơ: "Trong những trường hợp, khi Pushkin, bề ngoài, có vẻ hài lòng với cách hòa âm "nghèo nàn", đã không tìm kiếm sự hòa hợp của những âm thanh gieo vần, thì việc đấy phải với điều kiện, là những âm thanh gieo vần này của những từ ngữ được gieo vần đã tuân theo dòng chảy âm thanh của câu thơ, mà chúng tham gia".


Trở lại với bài thơ của chúng ta:


Я вас любил БЕЗмолвНО, БЕЗнадежНО,

ТО робосТью, ТО ревносТью ТОмим:

Я вас любил так искреННО, так нежНО,

Как дай вам Бог любИМой быть другИМ...


Khổ thơ này được nhấn mạnh biểu cảm bằng cách lặp lại những sự diễn đạt đồng điệu (так искренно, так нежно). Việc lặp lại hai lần "Я вас любил" làm tăng tính trữ tình của nó. Bài thơ được kết cấu một cách hoàn hảo về nhịp điệu. Trong mỗi câu thơ, trừ câu thứ tư, sau âm tiết thứ tư - đều có một dấu lặng:


Я вас любил: / любовь еще, быть может.

В душе моей / угасла не совсем;

Но пусть она / вас больше не тревожит;

Я не хочу печалить вас ничем.


Và trong khổ thơ thứ hai, ở mỗi câu, sau âm tiết thứ tư - cũng đều có một dấu lặng. Những dấu lặng - sự tạm dừng - này có đem đến một sự chuyển tải ngữ nghĩa nào? Xúc cảm và những giằn vặt của nhân vật đã được gói gọn trong những từ ngữ ở trước "dấu lặng", chàng cần phải dừng lại, nghỉ một chút, để rồi tiếp tục một sự thừa nhận tình cảm đầy trữ tình. Chúng ta hãy chú ý đến câu đầu tiên:


Я вас любил: / любовь еще, быть может...


Những từ ngữ trước dấu lặng - nói về cảm xúc lớn đang bỏ ra đi. Và quãng nghỉ nối tiếp theo, khi rốt cuộc mọi chuyện vẫn còn chưa hoàn toàn sáng tỏ với chính mình. Không phải tình cờ mà tiếp theo đó, chuyện đó đã được nói đến:


... любовь еще, быть может, / В душе моей /...


Và một lần nữa - tạm dừng. Cần phải tìm từ ngữ chính xác để xác định cảm xúc của mình. Và từ ngữ đã được tìm thấy: "còn chưa tắt hẳn".


Những câu cuối của bài thơ:


Я вас любил / так искренно, так нежно...


Nhân vật không phải ngay lập tức tìm được những từ ngữ để biểu hiện sự thừa nhận tình cảm với người mình yêu. Tạm ngừng - và chúng đã được tìm thấy: "chân thành thế, dịu dàng thế",


Как дай вам Бог / любимой быть другим.


Cầu chúc cho người đàn bà mình đắm say "được yêu bởi một người khác" - mới không đơn giản làm sao! Dấu lặng trong câu thơ này liên quan đến sự chín muồi của tình cảm vị tha.


Những "dấu lặng" trong bài thơ đem đến cảm giác tự nhiên trong lời nói của nhân vật, tiết lộ chiều sâu những đấu tranh nội tâm của chàng.


Giá trị của bài thơ - ở sự khẳng định ý nghĩa và những cảm xúc cao đẹp của tình yêu, được biểu lộ với tất cả sự phức tạp của nó và dưới một hình thức "nghệ thuật" khéo léo đến mức hoàn hảo, ở đó, như Belinsky đã viết về thi ca của Pushkin, "Tất cả đều có chừng mực, mọi thứ đều ở đúng chỗ của mình, kết thúc hài hòa với khởi đầu - và, đọc xong đoạn thơ của ông, bạn sẽ cảm thấy, là không có gì có thể bớt đi, cũng như không có gì có thể thêm vào." Cảm xúc nhân văn của bài thơ, sự hoàn chỉnh của phong cách làm cho nó trở thành một hiện tượng đáng nhớ trong thi ca Nga.

Tôi đã yêu nàng...

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Tôi đã yêu nàng...
(Alếchxanđr Xergâyêvich Pútskin)

Tôi đã yêu nàng: tình yêu, có lẽ,
Vẫn còn đang âm ỉ trong lòng;
Nhưng để tình tôi không bất an nàng nữa;
Tôi không muốn nàng buồn, một chút cũng không.

Tôi đã yêu nàng âm thầm, vô vọng,
Mỏi mòn vì e ngại, ghen tuông;
Tôi đã yêu nàng thật chân thành, êm dịu,
Như cầu Chúa nàng được yêu bởi hiện hữu khác tôi.



Я вас любил...
(А. С. Пушкин)

Я вас любил: любовь еще, быть может,
В душе моей угасла не совсем;
Но пусть она вас больше не тревожит;
Я не хочу печалить вас ничем.

Я вас любил безмолвно, безнадежно,
То робостью, то ревностью томим;
Я вас любил так искренно, так нежно,
Как дай вам бог любимой быть другим.

1829






Tôi yêu em

Tôi yêu em: đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa,
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.

(Bản dịch của Thúy Toàn)

Vua Lia

5 ý kiến, và ý kiến từ facebook

- Bây giờ ta muốn nói ra những điều bấy nay ta giữ kín. Truyền lấy bản đồ! Đây, ta đã chia đất nước làm ba phần. Ta quyết định cất khỏi tuổi già này bao nỗi lo toan cùng công việc nước, đem gánh nặng đặt lên sức vóc trẻ trung hơn, để cho ta được thênh thang bước vào cõi thọ. Hiền tế của ta, Cornơuôn, và con ta nữa, hỡi Anbani mà lòng ta thương chẳng kém, giờ đây ta tuyên bố rõ ràng về từng phần đất đai chia cho mỗi nàng công chúa của ta để tránh về sau mọi điều xích mích. Hai vương công nước Pháp và xứ Bơcgơnđi, hai vị giai tế cao sang cùng rắp ranh công chúa út của ta, hai người qua chơi đây ướm hỏi cũng đã khá lâu, ta nên trả lời dứt khoát. Vậy, ta hỏi các con gái của ta, ngày nay ta đã từ thoái mọi phần: quyền lợi, đất đai, cũng như quan tâm việc nước; vậy thì trong các con, kẻ yêu ta nhất là ai, để cho ân trạch của ta biết mưa đổ xuống tấm lòng nào là nơi xứng đáng nhất. Gônơrin, công chúa đầu lòng của ta, cho con nói trước.


- Thưa phụ vương, lòng con yêu phụ vương thực không lời nào tả xiết, con yêu phụ vương thiết tha hơn cả yêu ánh sáng, yêu vũ trụ, yêu tự do: yêu trên hết mọi vật quý giá nhất đời; yêu như yêu sự sống đầy duyên, đầy sức, đầy nhan sắc, đầy vinh quang; yêu như chưa có con yêu cha nào bằng, yêu như chưa có cha nào được con yêu đến thế; yêu tới mức không còn hơi sức nữa và yêu tới độ lời lẽ hóa nghèo nàn; con yêu cha thực vượt xa mọi bờ bến.


Corđêlia: "Corđêlia thì sao đây? Yêu mà im tiếng!"


- Cả cõi đất này, từ đây đến đấy, với bao nhiêu rừng cây bóng cả và đồng ruộng phì nhiêu, với bao nhiêu sông cá đầy nguồn cùng bãi bờ bát ngát, ta cho con làm nữ chủ. Đó là sở hữu của con và Anbani, truyền cho con cháu đời đời. Nào, đến thứ nữ của ta thì nói sao? Rêgan, con rất yêu quý của ta, vợ của Cornơuôn, con nói đi.


- Con với chị con đều đúc nên cùng một chất và so với chị, con biết mình con nào có kém chị? Nghe trong trái tim chân thật của con, con thấy lời chị con vừa thốt ra chính là tiếng của lòng con yêu kính đó; có điều lời ấy còn xa mới đạt tới độ nồng nàn. Con nói thực, con thù ghét mọi sinh thú ở đời, duy nhất chỉ thấy được hạnh phúc trong tấm tình con yêu đấng phụ vương rất tôn kính.


Corđelia: "Hẩm hiu thay cho Corđêlia này! Không! Đâu đến nỗi vậy? Tình ta dào dạt còn phong phú hơn lời lẽ ta nhiều."


- Thuộc về con và dòng dõi của con hưởng thụ đời đời là cả một phần ba phong tục đất nước đẹp tươi này, cũng rộng lớn, cũng hữu tình chẳng kém chi phần dành cho Gônơrin. Còn bây giờ, nào hòn ngọc báu rất nâng niu tuy út ít của ta, trang thục nữ thanh tân mà cả vườn nho nước Pháp và cả đồng cỏ sữa Bơcgơđin đang cùng ganh nhau để chiếm được trái tim: con nói sao đây để đáng được hưởng phần ba đất nước còn trù phú hơn cả phần của hai chị con? Con nói đi.


- Thưa phụ vương, con chẳng có gì đáng nói.


- Chẳng có gì?


- Con chẳng có gì.


- Chẳng có gì thì chẳng được gì hết. Nói đi nào!


- Tội thay cho con! Trái tim con, con không sao nâng nó lên đầu lưỡi được. Con yêu cha đúng theo đạo nghĩa kẻ làm con. Vậy đó thôi, không hơn không kém.


- Thế nào, thế nào? Corđêlia? Con nên lựa lại lời mà nói, kẻo nữa con sẽ phải thiệt thòi nhiều!


- Thưa phụ vương của con, phụ vương đã sinh ra con, nuôi nấng con, thương yêu con; nghĩa nặng đó con xin đền đáp lại sao cho phải đạo; con vâng lời cha, yêu quý cha và hơn nữa, làm rỡ ràng công đức phụ vương. Hai chị con nói là yêu cha đến trọn hết cả tấm tình yêu; nếu thực thế thì sao hai chị lại lấy chồng? Một ngày kia mà con lấy chồng thì vị phu tướng nào đưa tay ra đón lấy tâm nguyện của con cũng sẽ đón theo về phân nửa tấm tình con, phần nửa công phụng dưỡng với phần nửa bổn phận của con. Chắc chắn là con phải đừng lấy chồng như hai chị con mới có thể toàn tâm toàn ý dâng trọn tình con cho cha con được.


- Cô nói đúng theo lòng cô đấy chứ?


- Thưa phụ vương, vâng.


- Ít tuổi thế mà đã vô tình đến thế sao?


- Thưa phụ vương, ít tuổi thế nhưng mà chân thực.


- Được lắm. Đem cái chân thực ấy đi mà làm của hồi môn. Vì rằng, thề với ánh sáng thần thiêng mặt trời, thề với bầu bí mật của Hêcat và của trời đêm, thề với các tinh cầu có quyền năng cho ta được sống hay phải chết; tại đây, ta gạt bỏ hẳn mọi ân tình phụ tử, mọi quan hệ huyết mạch tông môn và từ đây ta coi mi vĩnh viễn là người dưng: đối với ta không vương, không bận. Đối với cái giống man rợ phải ăn thịt con mới đủ thỏa cơn thèm lòng ta gớm ghét như thế nào thì đối với mi, lòng ta cũng thế, hỡi kẻ trước đây đã từng là con gái của ta.



Download: Vua Lia - bản đẹp pdf

Thiên tượng (22)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Rời khỏi Lũng Sương, sau nhiều ngày nói theo kiểu vui vẻ trẻ khỏe thì là “dã ngoại”, còn nói theo thực chất thì là “vô gia cư”, hai người họ mới tới được sân bay quân sự này; mệt mỏi, gày rộc, và đen đúa, - nhất là cô; nhưng trong lòng dễ chịu, vì mọi việc như vậy là đúng theo kế hoạch.


Duy chỉ có một chuyện đã không theo kế hoạch, là ở đây vừa bắt đầu đánh nhau to. Việc lộ trình của họ may mắn đã từ một hướng không bị dính dáng gì đến chiến sự cũng chỉ là hoàn toàn ngẫu nhiên. Nhưng cứ mỗi bước đi thêm về phía sân bay quân sự này, thì lại bớt đi một phần may mắn, và thêm vào một phần dính dáng.


Dường như cái mà chúng ta vẫn gọi bằng danh từ “sự may mắn” bản thân nó cũng là một thực thể sống, nó có đời sống riêng của nó, và giống như nhiều những thứ sống khác, nó cũng bùng phát lên trước khi sắp sửa chấm dứt, - cũng giống như một người đàn bà lúc sắp sửa trở thành chỉ còn đơn giản là một người lao động; và nếu như thế thật, thì lần này nó đã bùng phát xong.


Không bị rơi cùng, “bẹp” phát, với máy bay đã là thật sự quá may. Nhưng so với lộ trình “kế hoạch”, thì họ đã bay bằng máy bay đến một điểm ở cách tương đối xa cái điểm mà lẽ ra họ phải bay bằng máy bay đến.


“Chỗ tròn đen đen này là ngọn núi lửa to nhất hành tinh…


“Núi lửa sao lại đen?..


“Đã là ngọn núi lửa to nhất hành tinh. Tắt lâu rồi, còn bị tụt hẳn xuống, giờ thành cái giếng to nhất trong các loại giếng trên đời. Ở sâu bên dưới, ngầm bên dưới, vẫn còn âm ỉ, có thể một lúc nào đó sẽ lại phun lên. Muốn “thẳng tuyệt đối” thì phải xuống giếng, trèo xuống phía bên này, rồi trèo lên phía bên kia.


“Liệu nó có… sắp phun lại?..


“Không biết, không thể nói chắc.


“…


Lẽ ra họ phải đến cách chỗ đấy không quá xa.


Đối với những người đang muốn đến được một chỗ nào đấy thì “quá xa” bản thân nó đã dở. Nếu vừa quá xa, lại vừa thiếu phương tiện, thì rất dở. Còn nếu vừa quá xa, vừa thiếu phương tiện, lại vừa hoàn toàn có thể bị rơi vào những chỗ đang đánh nhau, và đánh nhau chết người thật, thì sẽ hết sức dở.


Có một số, ít, tình trạng dở có thể thoát ra được bằng cách lần lượt làm ngược lại những gì đã làm và đã dẫn đến tình trạng đó.


Còn đa phần các tình trạng dở chỉ có thể thoát ra được bằng cách giải quyết hết những cái dở.


Như hiện trạng của họ bây giờ, về nguyên tắc, có thể làm theo cách thứ nhất - nếu như không xác định “làm ngược lại” là theo một cách hoàn toàn máy móc, tất nhiên.


“Có lẽ nên làm ngược lại thật…” anh nghĩ, mặt mũi lúc lúc lại có chỗ nhăn, “bây giờ phải nói thế nào đó…”


Anh đang ngồi xổm trên khoảng đất trống rộng rãi hầu như không có cỏ mọc ở trước một căn nhà thùng sĩ quan trông hơi giống như một cái thùng phi ngoại cỡ bị vần đổ ngang ra rồi đè phía trên cho bẹp xuống thành hình bầu bầu, có hai ô cửa sổ kính nhỏ với các góc ô kính cũng bầu bầu nằm cạnh nhau và cạnh đấy là khuôn cửa ra vào cũng nhỏ và bầu góc, ở phía dưới có một cái hòm gỗ xiêu vẹo làm bậc lên xuống; trên đầu, căng trùm qua cả “nóc nhà” và phủ hết cả khoảng đất trước cửa này là một tấm lưới ngụy trang to, te tua, và loang lổ. Cô đang ngồi bệt, bó gối, xoay ngang ra ở phía trước mặt anh, quay lại, nhìn chăm chú xuống hình vẽ nguệch ngoạc ở trên mặt đất, ở giữa họ. Hình một cái tam giác có một góc nhọn hoắt với hai cạnh dài, một cạnh bằng khoảng hơn ba phần tư cạnh kia. Anh thở dài, với tay ra, chỉ vào đầu góc đối diện với góc nhọn đấy ở trên cạnh dài hơn…


- Gian nan quá, lẽ ra đến đấy, rồi chỉ việc đi ngược lại một chút. - Bóng râm viền viền đột ngột che hết cả bàn tay anh và hơn nửa hình tam giác. Không quay lại, nhưng anh đã nhận ra giọng nói của người vừa mới đến đứng sau lưng anh.


- Còn bây giờ? - Anh hỏi, chỉ là hỏi theo đà, để mà hỏi.


Bóng râm biến mất, rồi trên mặt đất xuất hiện hai ngón tay, ngón trỏ và ngón giữa, tay phải, trông vừa gân guốc, cứng cỏi lại vừa thanh tú, làm động tác giống như hai cẳng chân đang đi; chàng xạ thủ đã ngồi xuống bên cạnh.


Anh cười nhăn nhó, cố bắt chéo hai cánh tay, xo người lại, cụp các ngón tay, chỉ để lại hai ngón út ở sát cạnh nhau, chống xuống đất, cũng bắt chước, nhích nhích. Chàng xạ thủ khẽ phì cười, nhìn thoáng qua phía cô, rồi lại nhìn xuống hai ngón tay mình vẫn đang chống trên mặt đất, khẽ động đậy chúng, cắn môi…


Chàng ta lại vừa khẽ động đậy hai ngón tay, thì trên mặt đất bỗng xuất hiện thêm hai ngón tay nữa, cũng là ngón trỏ và ngón giữa, cũng tay phải, cũng gân guốc, cứng cỏi, nhưng thanh tú hơn nhiều, và bẩn hơn nhiều; cánh tay luồn xuống phía dưới, và hai ngón tay chống về phía sau hai ngón tay đang chống sẵn trên mặt đất, làm thành “bốn chân”, rồi ngón tay giữa hơi ghếch lên, đá vào “chân trước”. Chàng xạ thủ vừa ngoảnh lại, cau mày, hình như định nói gì đó thì “hịch”, một quả đấm chắc nịch đã lập tức giáng mạnh xuống bờ vai chàng ta; người vừa đến đã nhẹ nhàng vụt ra xa…


Nhanh như cắt, chàng xạ thủ vọt dậy, và mặc dù rất nhanh như vậy, nhưng mọi cử động của chàng đều mang một dáng vẻ nhẹ nhàng và hết sức đàn hồi, hầu như không gây cảm giác có những chỗ giật cục; xuất phát sau nhưng tới trước, thoáng cái, chàng đã đứng im bất động, chắn đầu người đã đánh mình.


- Sao biết anh ở đây? - Tiếng “ở” vẫn còn một nửa trong miệng thì một cú thôi sơn áp diện đã tung ra; cú đấm bằng tay phải.


Đối thủ, rõ ràng không phải tay vừa, đã nhẹ nhàng ngả người một chút về phía sau, hơi xoay mình về bên trái, bàn tay trái thủ thế chênh chếch phía bên má phải, tay phải đưa lên gạt quả đấm sang bên trái…


Nhưng quả đấm còn chưa tới thì đã được thâu lại, rồi gần như ngay lập tức lại được tung ra, vẫn y như cũ.


Cánh tay phải lại đưa lên, lần này nửa như gạt sang phải, nửa như gánh lấy quả đấm…


Tay vừa chạm nhau thì gần như ngay lập tức, chàng xạ thủ đã lại trở lại đứng im bất động như lúc đầu, lắc lắc đầu, không cười: “Trông xấu quá!”


Gần như đồng thời với câu nói, thì thêm một quả thôi sơn nữa đã được tung ra, cũng là áp diện, nhưng theo chiều ngược lại, lần này là thẳng vào mặt chàng…


Trái ngược với những gì vừa nhìn thấy, lần này thân thể chàng vụng về chúi về phía trước, giống như bị vấp, quả đấm sượt qua mặt, rồi cả cánh tay cứ thế sượt tiếp qua mặt, vai chàng đã gánh vào nách người đấm, tay phải vỗ nhẹ vào bụng cô.


- Nhìn này. - Chàng giữ cánh tay cô gái, một cô gái mặc quân phục, đội mũ lưỡi trai, tóc ngắn thò ra lởm chởm; rồi chầm chậm làm lại động tác: thì ra trong lúc “vấp chân”, tay phải chàng đã vẩy nhẹ lên, một tí thôi, kiểu như tiện tay vẩy thông thường chứ không phải vẩy tay đánh nhau, động nhẹ vào đúng cùi chỏ cánh tay đang đấm tới của cô gái, theo chiều hơi chênh chếch từ dưới lên, và hơi xuôi theo hướng chuyển động của cánh tay.


Cô gái đứng nghiêm lại, chăm chú, có vẻ ngẫm nghĩ, đầu gật gật, rồi bắt chước làm lại động tác vẩy tay vừa rồi. Cô đang làm lại thêm một lần thì chàng xạ thủ thò tay giữ vai cô lại:


- Thủ như thế... - Chàng lấy tư thế giống như cô.


- …


- Thôi sơn ít thôi… - Vừa nói, chàng vừa hơi nhún nhún người, hai tay thủ thế lỏng lỏng, hơi thâm thấp phía trước, hai vai nhúc nhích, nhúc nhíc, rồi, lại giống như tiện tay, nhưng nhanh lắm, cánh tay phải vẩy từ dưới lên, từ trong ra, theo một đường vòng vòng về phía trước, nắm tay dừng lại trước hốc mắt bên trái đối thủ; hai lần thoăn thoắt gần như không kịp nhận ra như thế, rồi nắm tay hơi ngửa ra, khớp ngón tay trỏ dúi nhẹ vào mắt trái, - đơn giản, hiệu quả, căn bản phải thật nhanh.


Lúc hai người họ quay trở lại, cô bộ đội kia vừa đi vừa giơ tay chào theo kiểu quân đội, rồi hướng cái nhìn vào cô, có vẻ vui, và pha chút tò mò; cô đang chăm chú nhìn họ khi anh ngoảnh lại, môi cô hơi mím và trên gương mặt cô lúc ấy có một nét “cương quyết”, hay là “quyết định”… hơi khó chọn một từ để mô tả, thế nào đó, làm anh có cảm giác lạ lạ, nhưng chỉ một chút thôi, và cũng thoáng qua thôi.


“Cô ấy biết tin có máy bay rơi xuống đây, nên đã phi ngựa đến...” cô gái vừa đến đã dẫn cô đi đâu đó, “mộ đã chôn tập thể, máy bay phải chờ bộ phận thay thế, không biết bao giờ xong, chậm nhất là chiều mai sẽ có ngựa. Lính trinh sát đấy. Gái trinh sát, đúng là độc nhất vô nhị.” Chàng xạ thủ cười, đầu lắc lắc.


Anh cắn mẩu lương khô, lưỡng lự chút, rồi hỏi: “Đặc nhiệm không lẽ… được huấn luyện Ai-ki-đô?”


Chàng xạ thủ hơi nhướng mày, nhìn thoáng anh, rồi bảo: “Là Ai-ki-đô vào bộ đội bắn súng.”






Hóa ra trong cả bốn người, anh là dốt ngựa nhất.


Nói thế là chính xác về phương diện toán học, nhưng lại kém cỏi về phương diện văn học, tại vì căn bản anh chưa bao giờ cưỡi ngựa. Hồi nhỏ, chả hiểu thế nào, cô lại đã từng học cưỡi ngựa, và cưỡi rất thạo. Bây giờ cô gặp ngựa như gặp lại một người bạn cũ, thân thiết, đến nỗi anh lúc đấy đã có cảm giác rất rõ ràng, là trên đời chỉ có “ngựa” thôi, chứ không phân biệt các con khác nhau.


Ưu thế rất vượt trội, cho nên cô đã rất phấn khởi và tận tình giảng dạy cho anh về cách cưỡi ngựa. Bình thường, nhập một môn mới, thuộc loại đòi hỏi kỹ năng thân thể khéo léo, anh vốn có khiếu. Nhưng lần này, cộng thêm chuyện cô cưỡi ngựa giỏi, thì tổng thể bối cảnh chắc đã tiềm ẩn nhiều yếu tố tác động dễ gây “cóng cơ”, thành thử ngựa đối với anh bỗng trở thành một thứ gì đó rất cồng kềnh, vướng víu, lạ lùng và liên tục phát sinh. Chật vật loay hoay tương đối lâu với con ngựa mà cô nữ trinh sát đã cưỡi đến đây, vẫn hoàn toàn không nản chí, mặc dù bị các cô cười, nhưng căn bản không thấy có tí gì tiến triển, anh bắt đầu thấy cả ý nghĩ và động tác của mình, theo một cơ chế tự động và hình như độc lập, đã tự tùy tiện xoay sang kiểu kỹ năng học theo cách của con chuột trí tuệ nhân tạo trong thí nghiệm của Shannon. Con này, để tìm được đường đi đến một điểm trong một mê cung, sẽ đâm lung tung cho đến lúc bắt gặp một điểm trên một con đường nào đó mà nó đã từng đi và đi được đến đích.


Cái điểm trên con đường đã đi của anh ngay lập tức đã là “ô-tô”.


Cảm giác và ý nghĩ của anh tự thấy anh đang lái một chiếc ô-tô mà kể cả là anh không lái, nó vẫn có thể tự chạy theo ý nó, và hoàn toàn không có một “lớp” những cơ chế điều khiển thật sự đáng tin cậy để có thể sử dụng chúng để “giao tiếp” với nó và “bảo” nó chạy theo đúng ý mình.


“Còn không bằng người,” vẫn ý thức được chắc là một cách mặc định công năng chính của con ngựa, anh thấy mình nghĩ, “người thì nói nó còn hiểu, chứ thế này…”


“Khuyển mã chi tình, nói thế là để khen chúng, nhưng thực ra, tình đấy là thứ tình nô lệ, có gì mà đáng khen?” thêm một lúc, anh thấy mình bắt đầu chuyển sang chê bai loài ngựa, “Ngựa và chó chính là hai con động vật hèn hạ nhất, giàu bản tính nô lệ nhất. Còn không bằng cả lợn. Lợn chúng nó ngã xuống, hết lớp này đến lớp khác, mà tuyệt vẫn không có một con nào làm trò tấp tểnh đứng bằng hai chân và rối rít vẫy đuôi hết…”


Anh vẫn đang thật sự lúng túng, càng lúc càng lúng túng hơn, không làm sao khớp được cái khả năng giao tiếp mới và lạ lẫm này theo kiểu so sánh với những “lớp” cơ chế điều khiển mà anh đã biết, thì chàng xạ thủ đến, nhìn anh khổ sở loay hoay với con ngựa một tí, rồi bảo: “Hai điểm quan trọng nhất: một, đạp gót chân xuống; hai, ngồi thẳng lưng, có thể hơi ngửa ra sau.”


Hình như đúng là khẩu quyết, nên lập tức hiệu quả ngay. Chẳng mấy chốc, anh đã hoàn toàn cảm thấy vững bụng ngồi trên con ngựa đang - thậm chí - chạy.


Nhưng đúng lúc anh hí hửng định quay nhìn về phía các cô gái thì con ngựa cắm cổ lao về phía những đám cây gầy, cao, và thưa, có vỏ sần sùi, mọc lố nhố. Đầu tiên anh hoảng, nhưng thấy mình vẫn ngồi chắc chắn, hoàn toàn không có nguy cơ rơi ngã, nên không những hết hoảng ngay mà còn tự thấy đắc chí hẳn hơn. Nhưng đắc chí thì phản ứng bị chậm chạp đi, nên lúc anh nhận ra nguy cơ thì đã muộn, lại chưa quen tình huống, nên không còn kịp xoay xở nữa.


Con ngựa đi sát, gần như cọ mình vào một thân cây.


Đầu gối bên phải của anh bị đập, cà, và ép mạnh vào vỏ cây sần sùi, hình như còn trúng ngay phải một chỗ chân cành gãy cụt, hơi lòi ra - đau, rát, và nhói.


“Còn không bằng cả chó!..” Anh làu bàu chửi con ngựa; cô vừa xuýt xoa vừa lắc đầu vừa thò tay nắn nắn quanh chỗ sứt chảy máu ở đầu gối anh, may là chỉ sứt có một tí; còn đôi “đặc nhiệm” kia thì - cũng không hiểu là chủ ý muốn trêu chọc hay là thiện ý muốn an ủi - đang cùng xắn quần xắn áo lên để khoe sẹo với nhau và với anh. Anh bất giác đỏ mặt, kéo quần xuống, nhưng cố làm ra vẻ thong thả, lúc nhìn thấy một vệt màu sô-cô-la to cộ, kéo dài suốt dọc bắp chân chàng bắn tỉa.






Cũng may là họ không phải đi theo đường xá gì cả... (Còn nữa)

Hòn đảo của bác sĩ Moreau (39)

2 ý kiến, và ý kiến từ facebook

XXII. Một người trơ trọi.


Vào lúc chiều tối tôi đã xuất phát, và đã hướng ra biển trước một cơn gió lịch thiệp từ hướng tây nam, một cách chậm chạp, vững vàng; và hòn đảo đã trở nên ngày càng nhỏ hơn, và đường xoắn ốc gầy và cao của khói đã thu nhỏ lại thành một đường thẳng mịn hơn và mịn hơn tương phản với quang cảnh xế chiều nóng nực. Đại dương đã dậy lên quanh tôi, che khuất mảnh đất thấp, tối đó khỏi những con mắt tôi. Ánh sáng ban ngày, vầng hào quang kéo dài của mặt trời, đã chảy thành dòng ra khỏi bầu trời, bị làm trệch sang một bên như một bức màn dạ quang nào đó, và rốt cuộc tôi đã nhìn vào vịnh biển màu xanh mênh mông mà ánh nắng che khuất, và đã thấy những đám lềnh bềnh những ngôi sao. Biển đã yên lặng, bầu trời đã yên lặng. Tôi đang một mình cùng với đêm và sự yên lặng.


Như vậy tôi đã trôi trong ba ngày, ăn và uống một cách tằn tiện, và suy ngẫm tất cả những gì đã xảy ra với tôi, - không mong muốn thật nhiều lắm sau đấy để trông thấy người một lần nữa. Một mớ giẻ rách bẩn thỉu trên người tôi, tóc tôi một đám rối bù màu đen: không có nghi ngờ những người tìm thấy tôi sẽ nghĩ tôi là một người điên.


Cái đấy là kỳ lạ, nhưng tôi cảm thấy không có mong muốn để trở lại với loài người. Tôi đã chỉ vui mừng để bỏ đi khỏi tình trạng dơ bẩn của những Người-Thú. Và đến ngày thứ ba tôi đã được vớt lên bởi một chiếc thuyền hai buồm từ Apia tới San Francisco. Cả thuyền trưởng lẫn thuyền phó đều không tin câu chuyện của tôi, xét đoán là sự cô độc và mối nguy hiểm đã khiến tôi phát điên; và sợ rằng quan điểm của họ có thể cũng là của những người khác, tôi đã cố nhịn không kể về cuộc phiêu lưu của tôi thêm nữa, và tự nhận là không còn nhớ những gì đã xảy ra với tôi trong khoảng thời gian từ cuộc mất mát của Lady Vain cho tới lúc tôi được vớt lên một lần nữa, - khoảng thời gian một năm.


Tôi đã phải hành động cùng với sự thận trọng cực độ để tự bảo vệ mình khỏi sự ngờ vực về bệnh điên. Trí nhớ của tôi về Luật, về hai thủy thủ chết, về những cuộc mai phục trong bóng tối, về xác chết trong bãi lau sậy, đã thường lui tới với tôi; và, một cách trái tự nhiên như cái đấy hóa ra là, cùng với sự trở lại của tôi tới loài người, đã đến, thay vì sự tin tưởng và sự đồng cảm mà tôi đã mong đợi, một sự tăng lên lạ lùng của sự bất định và nỗi kinh sợ tôi đã trải nghiệm trong thời gian lưu lại của tôi ở trên hòn đảo. Không ai sẽ tin tôi; tôi đã hầu như khó chịu với những người khác giống như tôi đã như thế với những Người-Thú. Tôi có thể đã nhiễm một cái gì đó của tình trạng hoang dã tự nhiên của những người bạn tôi. Người ta nói sự kinh hoàng là một căn bệnh, và dù thế nào đi nữa tôi có thể làm chứng là trong vài năm hiện tại một sự sợ hãi không ngừng đã cư ngụ ở trong trí óc tôi, - đúng một sự sợ hãi liên miên như một con sư tử non đã bị thuần hoá một nửa có thể cảm thấy.


Sự phiền toái của tôi đã lấy bộ dạng lạ lùng nhất. Tôi không thể tự thuyết phục mình là những người đàn ông và những người đàn bà tôi gặp đã không phải cũng là những Người-Thú khác, những động vật đã in dấu một nửa vào trong hình dạng bề ngoài của những tâm hồn con người, và là họ sẽ chẳng mấy chốc bắt đầu chuyển đổi trở lại, - để biểu hiện lúc đầu là dấu hiệu súc vật này và sau đó là cái đấy. Nhưng tôi đã giãi bày tâm sự trường hợp của tôi với một người lạ có đủ khả năng, - một người đã biết Moreau, và đã hóa ra là hầu như tin tưởng câu chuyện của tôi; một chuyên gia tâm lý học, - và người ấy đã hết sức giúp đỡ tôi, mặc dù tôi không mong đợi là nỗi kinh hoàng về hòn đảo đấy sẽ đến một lúc nào đó hoàn toàn rời bỏ tôi. Phần lớn thời gian cái đấy nằm xa tận đằng sau trí não của tôi, một đám mây cách ra một chút, một ký ức, và một sự ngờ vực yếu ớt; nhưng có những lúc khi đám mây nhỏ trải ra đến khi cái đấy làm mờ mịt cả bầu trời. Khi đó tôi nhìn quanh tôi vào những đồng bạn của tôi; và tôi đi vào nỗi sợ. Tôi thấy những khuôn mặt, chói và sáng; những khuôn mặt khác ụ ị hoặc nguy hiểm; những khuôn mặt khác, thất thường, giả dối, - không khuôn mặt nào có uy tín điềm tĩnh của một tâm hồn có lý trí. Tôi cảm thấy dường như con động vật đã dấy lên trong họ; là chẳng mấy chốc sự thoái hóa của các Cư dân đảo sẽ được diễn rộng khắp một lần nữa trên một tỷ lệ rộng lớn hơn. Tôi biết cái này là một ảo giác; là những người có vẻ như đàn ông và đàn bà này chung quanh tôi là quả thực là những người đàn ông và đàn bà, - những người đàn ông và đàn bà đến mãi mãi, những sinh vật có lý trí một cách hoàn hảo, đầy đủ những mong muốn của con người và sự ước ao dịu dàng, đã được giải phóng khỏi bản năng và khỏi những nô lệ của Luật lệ không tưởng, - những sinh vật hoàn toàn khác biệt với Người-Thú. Nhưng tôi vẫn còn chùn lại từ họ, từ những cái nhìn thoáng qua hiếu kỳ của họ, những thắc mắc và sự giúp đỡ của họ, và nóng lòng để rời xa khỏi họ và ở một mình. Vì lý do đấy tôi sống gần vùng đất thấp tự do rộng rãi, và có thể trốn tới đó khi sự tăm tối này bao phủ tâm hồn tôi; và lúc đó vùng đất thấp trống không là rất ngọt ngào, dưới bầu trời lộng gió.


Khi tôi sống ở Luân-đôn sự khủng khiếp đã là hầu như không thể chịu được. Tôi đã không thể tránh khỏi mọi người: những giọng nói của họ đã đến qua những cửa sổ; những cánh cửa khóa đã là những cái để bảo vệ mỏng manh. Tôi sẽ đi ra tới những đường phố để đấu tranh với ảo giác của tôi, và những người đàn bà ăn sương sẽ meo meo sau tôi; những người đàn ông lén lút, thèm muốn nhìn thoáng qua một cách ganh tị vào tôi; những người lao động mệt mỏi, tái nhợt vừa đi vừa ho bên cạnh tôi với những con mắt mệt mỏi và những cước chân hăng hái, như con hươu bị thương đang nhỏ máu; những người già, đã còng xuống và trì độn, vừa đi qua vừa thì thầm với chính mình; và, tất cả đều không chú ý đến, một cái đuôi rách rưới những đứa trẻ đang chế nhạo. Rồi tôi sẽ rẽ ngang vào một buổi lễ ở nhà thờ nhỏ nào đó, - và thậm chí ở đó, sự bất ổn của tôi cũng vẫn thế, nó đã có vẻ như là người thuyết pháp đã nói lắp bắp "Suy nghĩ Lớn," đúng như chàng Người-Khỉ đã nói; hoặc vào thư viện nào đó, và ở đó những khuôn mặt chăm chú trên những cuốn sách đã có vẻ chỉ là những con vật kiên nhẫn chờ con mồi. Một cách đặc biệt gây buồn nôn đã là những khuôn mặt trống rỗng, đờ đẫn của những người trên những chuyến tàu hỏa và những chiếc xe ô tô hai tầng; họ đã có vẻ là những sinh vật đồng bạn của tôi không hơn là những xác chết sẽ là, vì vậy tôi đã không dám đi đây đi đó trừ phi tôi được cam đoan là được ở một mình. Và thậm chí nó đã có vẻ như là tôi đã rất không phải một sinh vật có lý trí, mà chỉ là một động vật đã bị giày vò với sự lộn xộn lạ lùng nào đó trong bộ não của nó cái đấy đã đuổi nó đi lăng nhăng một mình, như một con cừu bị tác động mạnh vì say nắng.


Đây là một tâm trạng, dù bằng cách nào, nó đến với tôi bây giờ, ơn Chúa, hiếm hơn. Tôi tự rút lui khỏi sự hỗn loạn của các thành phố và những đám đông, và trải qua những ngày tháng của tôi được bao quanh bởi những quyển sách uyên bác, - những khung cửa sổ rực rỡ trong cuộc đời này của chúng ta, đã được chiếu sáng bởi những tâm hồn tỏa sáng của con người. Tôi gặp vài người lạ, và có mấy người hầu. Những ngày tháng của tôi tôi dành hết cho việc đọc và cho những cuộc thí nghiệm hoá học, và tôi dành nhiều những đêm trời quang đãng vào việc nghiên cứu thiên văn. Có - mặc dù tôi không biết như thế nào có hay vì sao có - một cảm giác yên bình và che chở vô tận ở các vì sao trên bầu trời. Ở đó nó phải là, tôi nghĩ, ở trong những quy luật lớn lao và vĩnh cửu của vật chất, và không ở trong những lo lắng và những tội lỗi và những sự phiền muộn thường nhật của con người, cái đấy, dù như thế nào cũng hơn thứ động vật ở bên trong chúng ta, phải tìm được sự khuây khỏa và hy vọng của nó. Tôi hy vọng, hoặc tôi không thể sống.


Và như vậy, trong hy vọng và hiu quạnh, câu chuyện của tôi kết thúc.


Edward Prendick.


LƯU Ý. Nội dung của chương có đầu đề "Bác sĩ Moreau giải thích", chương chứa khái niệm bản chất về câu chuyện, đã xuất hiện như một đề mục ở giữa trong Điểm Tin Thứ Bảy vào Tháng một, 1895. Đấy là phần duy nhất của câu chuyện này mà đã được xuất bản trước đây, và nó đã được viết lại toàn bộ để phù hợp với hình thức chuyện kể.


HẾT

Hòn đảo của bác sĩ Moreau (38)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

XXI. Sự trở ngược của Người-Thú.


Theo cách này tôi đã trở thành một “con” giữa những Người-Thú trên Hòn đảo của Bác sĩ Moreau. Khi tôi đã tỉnh giấc, đã là bóng tối quanh tôi. Cánh tay tôi đã nhức nhối trong những tấm băng của nó. Tôi đã ngồi lên, lúc đầu tò mò là ở đâu tôi đã có thể là. Tôi đã nghe những giọng nói tồi tàn nói ở bên ngoài. Rồi tôi đã thấy là chướng ngại vật của tôi đã ra đi, và lối vào mở của căn lều tạm đã trở nên quang đãng. Khẩu súng lục của tôi vẫn còn trong tay tôi.


Tôi đã nghe một cái gì đó thở, đã thấy một cái gì đó đã nấp cùng nhau gần ở bên cạnh tôi. Tôi đã giữ hơi thở của tôi, cố nhìn xem cái đấy là gì. Cái đấy đã bắt đầu xê dịch một cách chầm chậm, không ngừng. Rồi một cái gì đó mềm và ấm áp và ẩm ướt đã chuyển qua tay tôi. Tất cả những bắp thịt của tôi đã co lại. Tôi đã giật tay tôi ra. Một tiếng kêu báo động đã bắt đầu và đã bị nghẹt trong cổ họng của tôi. Rồi tôi chỉ hình dung cái đã xảy ra một cách thích đáng để kiềm chế những ngón tay tôi trên khẩu súng.


"Ai đấy?" Tôi đã nói bằng một tiếng nói thầm khàn khàn, súng lục ổ quay vẫn còn chĩa.


"Tôi - Chủ nhân."


"Mày là ai?"


"Họ bảo không có Chủ nhân bây giờ. Nhưng tôi biết, tôi biết. Tôi đã mang những thân thể xuống biển, ồ Người đi ở Biển! những thân thể của những người ông đã giết. Tôi là nô lệ của ông, Chủ nhân."


"Mày là một “người” mà ta đã gặp trên bãi biển?" tôi đã hỏi.


"Như thế, Chủ nhân."


Thứ Này đã là một cách rành rành đủ trung thực, vì nó đã có thể nhào lên tôi khi tôi ngủ. "Cái đấy là tốt," Tôi đã nói, mở rộng tay tôi cho một cái hôn liếm nữa. Tôi đã bắt đầu thực hiện cái mà sự hiện diện của nó đã gợi ý, và dòng thủy triều can đảm của tôi đã chảy. "Những “người” khác ở đâu?" tôi đã hỏi.


"Họ bị điên; họ là những thằng ngốc," Người-Chó nói." Ngay lúc này họ nói chuyện với nhau ở tận đằng kia. Họ nói, “Chủ nhân chết rồi. Người khác cùng với Roi Da chết rồi. Người khác đã đi bộ vào Biển kia thì cũng như chúng ta. Chúng ta không có Chủ nhân, không có những Roi Da, không có Ngôi nhà Đau đớn nữa. Có một kết thúc. Chúng ta yêu Luật, và sẽ giữ cái đấy; nhưng không có Đau đớn, không có Chủ nhân, không có những Roi Da vĩnh viễn một lần nữa.” Họ nói thế. Nhưng tôi biết, Chủ nhân, tôi biết."


Tôi đã cảm thấy trong bóng tối, và đã vỗ nhẹ vào đầu Người-Chó. "Thế là tốt," tôi lại nói.


"Ngay bây giờ ông sẽ tàn sát tất cả bọn họ," Người-Chó nói.


"Ngay bây giờ," tôi đã trả lời, "Ta sẽ tàn sát tất cả bọn chúng, - sau ít ngày và một số thứ đã đến để vượt qua. Mỗi “người” trong số chúng cất giữ những cái mà ngươi dự phòng, mỗi “người” trong chúng sẽ bị tàn sát."


"Cái mà Chủ nhân mong muốn để giết chết, Chủ nhân giết chết," Người-Chó đã nói cùng với một sự thỏa mãn chắc chắn trong giọng nói của y.


"Và vì những tội lỗi của chúng có thể lớn lên," tôi nói, "hãy để chúng nó sống trong lời nói dại dột của chúng đến khi thời gian của chúng là chín muồi. Hãy để cho chúng không biết là ta là Chủ nhân."


"Ý muốn của Chủ nhân là ngọt ngào," Người-Chó đã nói, cùng với sự khéo xử sẵn có trong máu loài chó của y.


"Nhưng một “người” đã phạm tội," tôi nói. "ta sẽ giết chết nó, bất kỳ khi nào ta có thể gặp nó. Khi ta nói với ngươi, “Nó đấy,” hãy thấy là ngươi nhào vào nó. Và bây giờ ta sẽ đi tới chỗ những người đàn ông và những người đàn bà mà đã được tập hợp lại cùng nhau."


Trong một thời điểm lối vào của căn lều tạm đã bị làm tối đi bởi việc đi ra của Người-Chó. Rồi tôi đã đi theo và đã đứng lên, hầu như trong dấu vết chính xác ở chỗ tôi đã ở khi tôi đã nghe Moreau và chó săn hươu của ông ấy đeo đuổi tôi. Nhưng bây giờ đã là đêm, và tất cả hẻm núi đầy chướng khí quanh tôi đã tối đen; và tận bên kia, thay vì một chỗ dốc xanh lá cây, chan hoà ánh nắng, tôi đã thấy một ngọn lửa màu đỏ, ở trước mặt những hình dáng bị khom xuống, kỳ cục đang đi tới đi lui. Xa hơn đã là những cái cây dày, một băng của bóng tối, đã viền quanh phía trên cùng với dải buộc đen của những nhánh cao hơn. Mặt trăng đã vừa mới cưỡi lên trên cạnh sắc của hẻm núi, và như một vạch xuyên qua gương mặt của nó đã cuộn lên đường xoắn ốc của hơi cái đấy vĩnh viễn tuôn ra từ những lỗ phun khí của hòn đảo.


"Đi cạnh ta," tôi nói, tự lấy lại can đảm; và sát cánh bên nhau chúng tôi đã đi bộ xuống lối hẹp, lấy sự chú ý nhỏ của Những Thứ lờ mờ cái đấy đã chăm chú vào chúng tôi ở bên ngoài những căn lều tạm.


Không có “ai” xung quanh ngọn lửa đã cố gắng để chào đón tôi. Phần lớn chúng đã không đếm xỉa đến tôi, một cách phô trương. Tôi đã nhìn quanh tìm con Lợn-Linh-Cẩu, nhưng nó đã không ở đó. Cả thảy, có lẽ là hai mươi trong số những Người-Thú đã ngồi xổm, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa hoặc nói chuyện với nhau.


"Ông ấy chết rồi, ông ấy chết rồi! Chủ nhân chết rồi!" đã nói giọng nói của chàng Người-Khỉ ở bên phải tôi. "Ngôi nhà Đau đớn - không có Ngôi nhà Đau đớn!"


"Ông ấy không chết," tôi nói, bằng một giọng nói ầm ĩ. "Ngay lúc này ông ấy theo dõi chúng ta!"


Cái này đã làm chúng giật mình. Hai mươi cặp mắt đã đánh giá tôi.


"Căn nhà Đau đớn đã ra đi," tôi nói. "Nó sẽ đến một lần nữa. Các người không thể trông thấy Chủ nhân; còn ngay lúc này ông ấy đang nghe giữa các người."


"Đúng thế, đúng thế!" Người-Chó nói.


Chúng đã dao động tại sự quả quyết của tôi. Một động vật có thể là đủ hung ác và xảo quyệt, nhưng cần một con người thật sự để nói một điều dối trá.


"Người với Cánh tay Băng bó nói một thứ lạ lùng," một trong số Người-Thú đã nói.


"Ta nói với chúng mày nó là như vậy," tôi đã nói. "Chủ nhân và Ngôi nhà Đau đớn sẽ đến một lần nữa. Nỗi thống khổ là cho kẻ phạm Luật!"


Chúng đã nhìn một cách tò mò lẫn nhau. Cùng với một vẻ không tự nhiên của sự lãnh đạm tôi đã bắt đầu chặt chặt một cách biếng nhác trên nền đất ở trước mặt tôi bằng cái rìu nhỏ của tôi. Chúng đã nhìn, tôi nhận ra, vào những nhát cắt sâu tôi đã làm trên lớp đất mặt.


Rồi con Đười Ươi đã đưa lên một sự nghi ngờ. Tôi đã trả lời nó. Rồi một trong số những con chấm lốm đốm đã phản đối, và một cuộc tranh luận sống động đã nhảy lên xung quanh ngọn lửa. Mỗi khoảnh khắc tôi đã bắt đầu cảm thấy thuyết phục hơn về sự an toàn hiện tại của tôi. Tôi đã nói bây giờ không có sự hồi hộp trong hơi thở của tôi, vì cường độ của sự kích động, cái đã làm phiền tôi lúc ban đầu. Trong tiến trình khoảng một giờ tôi thực sự đã thuyết phục vài trong số những Người-Thú về sự thật của những sự khẳng định của tôi, và đã nói cho phần lớn những con khác rơi vào một trạng thái tù mù. Tôi đã giữ một con mắt sắc nhọn cho kẻ thù của tôi con Lợn-Linh-Cẩu, nhưng nó không hề xuất hiện. Mỗi lúc này lúc khác một vận động khả nghi sẽ làm giật thột tôi, nhưng sự tin tưởng của tôi đã lớn lên một cách mau lẹ. Rồi khi mặt trăng đã bò trườn xuống từ tột đỉnh, hết kẻ này đến kẻ khác những “người” nghe đã bắt đầu ngáp (phô ra những cái răng kỳ quặc nhất trong ánh sáng của ngọn lửa chìm), và một “người” đầu tiên và rồi một “người” khác đã lui về phía những xào huyệt trên khe núi; và tôi, kinh sợ sự im lặng và bóng tối, đã đi cùng với chúng, biết rằng tôi đã là an toàn hơn cùng với vài trong số chúng hơn là với một “người” đơn độc.


Theo cách này đã bắt đầu phần dài hơn của sự ở lại ít lâu của tôi ở trên Hòn đảo này của Bác sĩ Moreau. Nhưng từ đêm hôm ấy cho đến khi sự kết thúc đã đến, đã có không phải một thứ đã xảy ra để nói là an toàn cả một dãy của các chi tiết khó chịu nhỏ không đếm xuể và việc bực dọc về một sự lo lắng không dứt. Cho nên tôi thiên vị việc không làm những ghi chép trong lỗ hổng đấy của thời gian, để nói chỉ một việc xảy ra cốt yếu trong mười tháng tôi đã trải qua như một sự thân mật của những súc vật có một nửa tính người này. Có nhiều cái gài trong trí nhớ của tôi mà tôi đã có thể viết, - những thứ mà tôi sẽ vui vẻ đưa tay phải của tôi để quên; nhưng chúng không giúp kể lại câu chuyện.


Trong sự nhìn lại dĩ vãng nó là kỳ lạ để nhớ một cách nhanh chóng như thế nào tôi đã hòa hợp với những cách thức của những quái vật này, và đã giành được sự tin tưởng của tôi một lần nữa. Tôi đã có những sự gây chuyện của tôi cùng với chúng tất nhiên, và vẫn có thể chỉ ra vài vết răng của chúng; nhưng chúng một cách nhanh chóng đã giành được một sự kính trọng lành mạnh đối với thủ đoạn của tôi trong việc ném đá và cắn bằng rìu nhỏ của tôi. Và lòng trung thành với Người-Thánh-Bênát của tôi đã vô cùng có ích cho tôi. Tôi đã thấy mức độ kính trọng đơn giản của họ đã dựa vào chủ yếu trên khả năng nện những vết thương sắc bén. Quả thực là, tôi có thể nói - không hợm mình, tôi hy vọng - là tôi đã giữ một cái gì đó như tính hơn hẳn giữa chúng. Một hoặc hai, “người” mà trong một sự truy cập hiếm hoi của trạng thái xuất thần tôi đã để lại vết sẹo còn hơn là tồi, buồn bực một mối hận thù với tôi; nhưng chúng đã tự trút giận chủ yếu là ở sau lưng tôi, và tại một khoảng cách an toàn từ những thứ có thể phóng ra của tôi, trong những bộ điệu nhăn nhó.


Con Lợn-Linh-Cẩu đã tránh mặt tôi, và tôi đã luôn ở trong sự báo động về nó. Chàng Người-Chó như hình với bóng của tôi đã căm ghét và đã khiếp sợ nó một cách mãnh liệt. Tôi thật sự tin cái đấy đã là tại gốc rễ của sự gắn bó của thú vật với tôi. Nó đã nhanh chóng rõ ràng đối với tôi là con quái vật cũ đã nếm máu, và đã theo bước Người-Báo. Nó đã tạo nên một cái hang ổ thú rừng ở một nơi nào đó trong khu rừng, và đã trở thành cô độc. Một lần tôi đã thử xui Người-Thú đi săn nó, nhưng tôi đã thiếu uy tín để làm cho chúng hợp tác cho đến một kết cục. Hết lần này tới lần khác tôi đã cố tiếp cận xào huyệt của nó và bất ngờ tấn công mà nó không biết; nhưng nó luôn luôn đã quá bén nhạy đối với tôi, và đã thấy hoặc đã đánh hơi được tôi và đã trốn thoát. Nó quả thực đã làm cho mỗi lối mòn trong rừng thành nguy hiểm đối với tôi và bạn đồng minh của tôi cùng với sự mai phục kín đáo của nó. Người-Chó đã rất sợ phải rời khỏi tôi.


Trong tháng đầu tiên gì đó Người-Thú, đã so sánh với điều kiện về sau của chúng, đã đủ chất người, và đối với một hoặc hai “người” ngoài anh bạn chó của tôi tôi thậm chí đã nhận thấy một sự khoan dung thân thiện. Sinh vật con-lười màu hồng nhỏ đã biểu lộ một tình cảm thương mến kỳ quặc với tôi, và đã tiến tới việc đi theo quanh tôi. Người-Khỉ đã làm tôi chán, thế nào đó; nó đã cho rằng, với sức mạnh của năm ngón chân của nó, nó đã là thứ ngang hàng với tôi, và mãi mãi nói luyên thuyên với tôi, - luyên thuyên những chuyện nhố nhăng thậm đại nhất. Một thứ về nó đã giải trí cho tôi một chút: nó đã có một mẹo mực trên cả tuyệt vời để đúc ra những từ ngữ mới. Nó đã có một ý nghĩ, tôi tin, là nói nhanh và không rõ ràng về những cái tên vô nghĩa tức là sử dụng đúng cách việc nói. Nó đã gọi nó là "Những suy nghĩ lớn" để phân biệt nó với "Những suy nghĩ nhỏ," những niềm ham thích sảng khoái mỗi ngày của cuộc sống. Nếu lúc nào tôi đã làm một sự lưu ý mà nó không hiểu, nó sẽ tán dương cái đấy rất nhiều, hỏi tôi để nói cái đấy một lần nữa, học cái đấy bằng cả tấm lòng, và bắt đầu lặp lại cái đấy, cùng với một từ ngữ sai ở chỗ này hay chỗ khác, với tất cả phần những Người-Thú hòa nhã hơn. Nó đã không nghĩ gì về cái rõ ràng và có thể hiểu. Tôi đã phát minh vài “Suy nghĩ lớn” rất kỳ dị cho việc sử dụng đặc biệt của nó. Tôi nghĩ bây giờ là nó đã là sinh vật ngờ nghệch nhất tôi từng gặp; nó đã phát triển theo cách đáng ngạc nhiên nhất tính ngờ nghệch đặc biệt của con người mà không đánh mất một tí tẹo nào sự dại dột tự nhiên của một con khỉ.


Cái này, tôi nói, đã ở vào các tuần đầu của sự tịch mịch của tôi giữa những súc vật này. Trong thời gian đấy chúng đã kính trọng thói quen đã được thiết lập bởi Luật, và đã cư xử cùng với sự lịch thiệp tổng thể. Một lần tôi đã tìm được một con thỏ khác nữa đã bị xé rách thành từng mảnh, - bởi con Lợn-Linh-Cẩu, tôi đã quả quyết, - nhưng đấy đã là tất cả. Đấy đã là khoảng Tháng năm khi tôi lần đầu tiên đã nhận thức một cách rành mạch một sự khác biệt lớn trong lời nói và dáng dấp của chúng, một cái sự thô lỗ ngày càng tăng trong cách phát âm, một sự miễn cưỡng ngày càng tăng để nói chuyện. Việc luyên thuyên của chàng Người-Khỉ của tôi đã tăng lên về âm lượng nhưng đã trở nên ít hơn và khó có thể hiểu hơn, càng ngày càng giống khỉ. Vài trong số những con khác đã hóa ra là hoàn toàn rời bỏ những gì đã nắm bắt được của chúng trong việc nói, mặc dù chúng vẫn còn hiểu cái tôi nói với chúng vào lúc ấy. (Bạn có thể hình dung ngôn ngữ, đã từng rõ ràng và chính xác, mềm mại và trôi chảy, đang đánh mất khuôn dạng và ý nghĩa, trở thành chỉ là những mớ tiếng động một lần nữa?) Và chúng đã đi bộ đứng thẳng cùng với một khó khăn ngày càng tăng. Mặc dù chúng một cách hiển nhiên đã cảm thấy ngượng về chính mình, mỗi lúc này lúc khác tôi lại sẽ bắt gặp “con” này hoặc “con” khác đang chạy trên những ngón chân và những đầu ngón tay, và hoàn toàn không có khả năng khôi phục lại tư thế đứng. Chúng đã cầm các thứ một cách lóng ngóng hơn; uống bằng cách hút, ăn bằng cách gặm, trở nên phổ biến hơn mỗi ngày. Tôi đã hình dung sắc sảo hơn bao giờ cái Moreau đã nói với tôi về "xác thịt thú vật ngoan cố." Chúng đã trở lại, và trở lại rất nhanh chóng.


Vài trong số chúng - những kẻ tiên phong trong chuyện này, tôi đã nhận ra cùng với một chút bất ngờ, đã là toàn những con cái - đã bắt đầu coi thường lệnh huấn thị của phép lịch sự, một cách chủ tâm đối với đa số. Những con khác thậm chí đã cố thử những sự vi phạm công khai trên thể chế hôn nhân một vợ một chồng. Truyền thống của Luật rõ ràng đã mất sức mạnh của nó. Tôi không thể đeo đuổi chủ đề khó chịu này.


Chàng Người-Chó của tôi một cách vô tri đã trượt chở lại thành chó một lần nữa; ngày lại ngày nó đã trở nên câm nín, bốn chân, rậm lông. Tôi một cách vừa vặn đã nhận ra sự quá độ từ người bạn trung thành của tôi tới con chó lảo đảo ở ngay cạnh tôi.


Khi sự cẩu thả và vô tổ chức đã tăng hết ngày này tới ngày khác, lối hẻm ở những chỗ cư ngụ, vốn chưa từng rất ngọt ngào, đã trở thành rất ghê tởm đến nỗi tôi đã bỏ lại nó, và đi xuyên qua hòn đảo tự làm cho mình một mái che bằng những cành cây giữa những sự tan hoang màu đen ở khu có hàng rào của Moreau. Trí nhớ nào đó về sự đau đớn, tôi nhận thấy, vẫn còn làm cho chỗ này thành chỗ an toàn nhất khỏi những Người-Thú.


Sẽ là bất khả thi để chi tiết hóa mỗi bước suy đồi của những quái vật này, - để nói như thế nào, ngày qua ngày, dáng vẻ con người đã bỏ chúng mà đi; như thế nào chúng đã từ bỏ những mảnh vải băng bó và những tấm áo choàng, đã ruồng bỏ rốt cuộc mọi mảnh y phục; như thế nào lông lá đã bắt đầu trải ra khắp tứ chi trần trụi; như thế nào những vầng trán của chúng đã thu hẹp lại và những khuôn mặt của chúng đã nhô ra; như thế nào sự thân mật gần giống như người mà tôi đã tự cho phép cùng với một số trong số chúng vào tháng đầu tiên đơn độc của tôi đã trở thành một sự khủng khiếp rùng mình để hồi tưởng.


Việc thay đổi đã là chậm chạp và không thể tránh được. Với chúng và với tôi nó đã đến không có một cú sốc rõ ràng nào. Tôi vẫn còn đi giữa chúng trong sự an toàn, vì không có cú xóc nào trong sự xuống cấp đã phóng thích gánh nặng ngày càng tăng của thú tính dễ bùng nổ cái đấy đã trục xuất tính người ngày lại ngày. Nhưng tôi đã bắt đầu sợ là ngay bây giờ cú sốc đấy phải đến. Súc-Vật-Thánh-Bernard của tôi đã đi theo tôi tới khu vực hàng rào mỗi đêm, và sự cảnh giác của nó đã cho phép tôi ngủ đôi khi trong một cái gì đó giống như sự yên bình. Con lười màu hồng nhỏ đã trở nên bẽn lẽn và đã bỏ lại tôi, để lê lết trở lại tới cuộc sống tự nhiên của nó thêm một lần nữa giữa những nhánh cây. Chúng tôi đã ở trong đúng trạng thái của sự cân bằng cái đấy sẽ còn lại trong một trong số những cái cũi "Gia đình Hạnh phúc" mà những người nuôi dạy thú phô bày, nếu như người dạy thú đã bỏ lại cái đấy vĩnh viễn.


Tất nhiên những sinh vật này đã không suy tàn thành các thú vật như vậy như người đọc đã thấy ở trong những khu vườn bách thú, - thành những con gấu thông thường, những con sói, những con cọp, thú nuôi có sừng, con lợn, và những con khỉ không đuôi. Vẫn còn một cái gì đó lạ lùng với mỗi con; trong mỗi thứ Moreau đã pha trộn động vật này cùng với cái đấy. Một con có lẽ đã là gấu một cách chủ yếu, con khác chủ yếu là giống mèo, con khác nữa nhiều phần giống như bò; nhưng mỗi thứ đã bị làm hư hỏng cùng với những sinh vật khác, - một kiểu thú tính bị tổng quát hoá xuất hiện qua những sự sắp đặt đặc trưng riêng. Và những mảnh vụn đang thoái hóa của loài người vẫn còn làm tôi giật mình mỗi lúc này lúc khác, - một sự tái hiện thoáng qua của lời nói, có lẽ thế, một sự khéo léo đột xuất của chân trước, một sự cố gắng đáng thương để đi thẳng người.


Tôi cũng phải chịu những thay đổi kỳ lạ. Quần áo của tôi đã treo quanh tôi như những mảnh vụn màu vàng, qua những kẽ hở của nó đã hở ra làn da bị sạm đi. Tóc của tôi đã mọc dài, và đã trở thành kết lại với nhau. Tôi đã được bảo là ngay cả bây giờ những con mắt tôi vẫn có một sự sáng ngời lạ lùng, một sự hoạt bát mau lẹ trong chuyển động.


Lúc đầu tiên tôi đã bỏ những giờ đồng hồ thanh thiên bạch nhật trên bãi biển phía nam, chờ đón một con tàu, hy vọng và cầu nguyện có một con tàu. Tôi đã mong mỏi Ipecacuanha trở lại khi một năm trời chầm chậm kéo dài; nhưng nó chưa bao giờ đến. Năm lần tôi đã thấy những cánh buồm, và ba lần đốt khói; nhưng không có gì đã từng chạm vào hòn đảo. Tôi luôn luôn đã có một ngọn lửa hiệu sẵn sàng, nhưng không nghi ngờ gì nữa là danh tiếng núi lửa của hòn đảo đã được lấy để giải thích chuyện đấy.


Đấy đã là chỉ vào khoảng tháng Chín hoặc tháng Mười là tôi bắt đầu nghĩ về việc làm một cái bè. Đến lúc ấy cánh tay tôi đã lành, và cả hai tay tôi đã là trong khả năng phục vụ tôi một lần nữa. Lúc đầu, tôi đã thấy tình trạng không tự lo liệu được của tôi là kinh hoảng. Tôi chưa bao giờ làm một nghề thợ mộc bất kỳ hoặc một công việc kiểu như thế trong đời tôi, và tôi đã bỏ hết ngày này đến ngày khác trong thực nghiệm chặt và chằng buộc giữa những cái cây. Tôi đã không có những sợi dây chão, và đã không thể bắt gặp cái gì để với cái đó làm những sợi dây chão; không có gì trong những loài bò leo dư dật đã hóa ra là đủ mềm dẻo hoặc bền chắc, và cùng với tất cả bãi rác bừa bãi của vốn kiến thức khoa học của tôi tôi đã không thể sáng chế ra cách nào để làm chúng thành như thế. Tôi đã bỏ ra hơn hai tuần đào bới giữa bãi tan hoang màu đen của khoảng sân hàng rào và trên bãi biển ở chỗ những chiếc thuyền đã bị cháy, tìm kiếm những cái đinh và những mẩu rải rác khác của kim loại cái đấy đã có thể tỏ ra hữu ích. Lúc này lúc khác vài Sinh-vật-Thú theo dõi tôi, và nhảy đi mất khi tôi đã gọi tới nó. Đã đến mùa của những trận mưa bão sấm sét và mưa nặng hạt, cái đấy đã làm chậm trễ công việc của tôi rất nhiều; nhưng rốt cuộc cái bè đã được hoàn thành.


Tôi đã mừng rỡ cùng với nó. Nhưng cùng với một sự thiếu nào đó của cảm giác thực tế cái đấy đã luôn luôn là tai ương của tôi, tôi đã làm nó ở cách biển một dặm hoặc hơn; và trước khi tôi kéo được nó xuống tới bãi biển thì nó đã rời ra từng mảnh. Có lẽ cái đấy cũng không sao vì tôi đã tránh khỏi việc hạ thủy nó; nhưng vào lúc đấy sự khốn khổ của tôi tại thất bại của tôi đã là rất bén nhạy là trong vài ngày tôi đã đơn giản là rầu rĩ ở trên bãi biển, và đã nhìn chằm chằm vào mặt nước và suy nghĩ về cái chết.


Tôi đã không, dù bằng cách nào, có ý muốn chết, và một việc bất ngờ đã xảy ra cái đấy đã cảnh báo tôi một cách không thể lầm lẫn về hành động dại dột của việc để nhiều ngày trôi qua như vậy, - vì mỗi ngày mới đã bị xếp đầy thêm mối nguy hiểm đang tăng lên từ phía những Người-Thú.


Tôi đang nằm trong bóng râm của bức tường khu hàng rào, nhìn chằm chằm ra ra biển, khi tôi đã bị giật mình bởi một cái gì đó lạnh động vào làn da gót chân tôi, và bắt đầu loanh quanh và đã thấy con lười uể oải mầu hồng nhỏ chớp mắt vào mặt tôi. Nó đã dài ra từ khi đánh mất lời nói và vận động tích cực, và lớp lông thẳng và mềm của súc vật nhỏ đã trở nên dày dặn hơn mỗi ngày và những móng vuốt lùn mập của nó nghiêng hơn. Nó đã làm một tiếng than vãn khi nó thấy nó đã thu hút sự chú ý của tôi, đã đi theo lối nhỏ về phía những bụi rậm và đã nhìn lại vào tôi.


Lúc đầu tôi đã không hiểu, nhưng ngay sau đó cái đấy đã nảy đến với tôi là nó đã mong muốn tôi đi theo nó; và cái này rốt cuộc tôi đã làm, - chầm chậm, vì ngày đã nóng bức. Khi chúng tôi đã đến được chỗ những cái cây nó đã leo trèo vào trong chúng, vì nó có thể du hành tốt hơn giữa những loài dây leo đung đưa của chúng hơn là trên mặt đất. Và bất ngờ trong một không gian bị giẫm nát tôi đã bắt gặp một nhóm rùng rợn. Sinh-vật-Thánh-Bernard của tôi nằm trên mặt đất, chết; và con Lợn-Linh-Cẩu đang cúi mình ở gần thân thể nó, kẹp chặt xác thịt run run cùng với những móng vuốt chả ra hình thù của nó, gặm vào nó, và gầm gừ với niềm khoái cảm. Lúc tôi tiếp cận, quái vật đã giương những con mắt sáng lòa của nó nhìn vào mắt tôi, những bờ môi của nó đã run run vén lên khỏi những chiếc răng đã bị những vết bẩn màu đỏ của nó, và nó đã gầm gừ vẻ đe doạ. Nó đã không sợ và không hổ thẹn; vết tích cuối cùng của sự bại hoại tính người đã biến mất. Tôi đã tiến lên thêm một bước, dừng lại, và đã rút súng lục của tôi ra. Rốt cuộc tôi đã có nó, mặt đối mặt.


Súc vật đã không tỏ dấu hiệu của sự rút lui; nhưng những vành tai của nó đã cụp lại, lông của nó dựng lên, và thân thể của nó thu lại. Tôi đã ngắm giữa hai mắt và nổ súng. Lúc tôi làm như vậy, nó đã chồm thẳng vào tôi trong một cú nhảy lao tới, và tôi đã bị đập phải như một con ky. Nó đã bám chặt vào tôi bằng tay què của nó, và đã đánh tôi vào mặt. Cú nhảy của nó đã mang nó đè lên tôi. Tôi đã ngã ở dưới phần nửa sau thân thể của nó; nhưng may mắn tôi đã bắn trúng như tôi đã định, và nó đã chết vừa đúng lúc nó nhảy. Tôi đã bò toài ra từ dưới trọng lượng bẩn thỉu của nó và đứng lên run rẩy, nhìn chằm chằm vào thân thể rung rung của nó. Sự nguy hiểm đấy ít nhất là đã qua rồi; nhưng cái này, tôi biết đã chỉ là cái đầu tiên trong cả dãy của những sự bộc phát trở lại cái đấy phải đến.


Tôi đã đốt cả hai xác chết trên một giàn thiêu làm từ bụi cây; nhưng sau chuyện đấy tôi đã thấy là trừ phi tôi bỏ lại hòn đảo, cái chết của tôi chỉ là một câu hỏi về thời gian. Những Người-Thú trong lúc đấy đã, với một hoặc hai biệt lệ, bỏ lại khe núi và tự làm cho mình những hang ổ theo khẩu vị của chúng giữa những bụi cây của hòn đảo. Vài con đã đi vơ vẩn vào ban ngày, đa số chúng đã ngủ, và hòn đảo có thể có vẻ hoang vắng đối với một người mới đến; nhưng vào ban đêm bầu không gian đã là gớm ghiếc cùng với những tiếng gọi và tiếng hú lên của chúng. Tôi đã có nửa phần nghĩ ngợi để làm một cuộc tàn sát chúng; để dựng nên những cái bẫy, hoặc đánh nhau với chúng bằng con dao của tôi. Giá mà tôi đã có những băng đầy đạn, tôi sẽ không ngập ngừng bắt đầu việc giết chóc. Có thể bây giờ còn lại không tới hai chục con từ những loài ăn thịt nguy hiểm; con can đảm hơn trong bọn này đã chết rồi. Sau cái chết của con chó tội nghiệp này của tôi, người bạn cuối cùng của tôi, tôi cũng đã chấp nhận tới phạm vi nào đó thực tiễn của việc ngủ vào ban ngày với mục đích để ở trên sự đề phòng của tôi vào ban đêm. Tôi đã xây dựng lại sào huyệt của tôi trong những bức tường của khu hàng rào, cùng với một lối ra vào hẹp như vậy đến nỗi bất cứ thứ gì cố gắng bước vào phải nhất thiết gây ra một tiếng ồn đáng kể. Những sinh vật cũng đã đánh mất kỹ năng về lửa, và đã khôi phục lại sự sợ hãi của chúng đối với nó. Tôi đã quay lại thêm một lần nữa, hầu như nồng nhiệt bây giờ, tới việc đóng vào với nhau những chiếc cọc và những cành cây để tạo thành một cái bè lớn cho việc đào tẩu của tôi.


Tôi đã tìm được cả nghìn sự khó khăn. Tôi là một người cực độ vụng về (sự giáo dục nhà trường của tôi đã qua trước những ngày […lỗi trong nguyên bản…]); nhưng phần lớn những đòi hỏi của một cái bè lớn tôi đã đáp ứng rốt cuộc bằng một cách vụng về, loanh quanh nào đó thế này hoặc thế khác, và lần này tôi đã lấy sự chú ý về độ bền. Sự trở ngại duy nhất không thể vượt qua được đã là tôi đã không có thùng lớn để chứa nước mà tôi sẽ phải cần nếu tôi trôi lềnh bềnh về phía trước ở trên những vùng biển ít người biết tới này. Tôi sẽ thậm chí thử làm đồ gốm, nhưng hòn đảo không chứa đất sét. Tôi thường đi và ủ rũ quanh hòn đảo và cố gắng với tất cả năng lực của tôi để giải quyết một khó khăn cuối cùng này. Thỉnh thoảng tôi mở lối cho những cơn bột phát hoang dã của sự cuồng nhiệt, chặt chém và bổ vỡ cái cây không may mắn nào đó trong sự bực mình quá quắt của tôi. Nhưng tôi đã không thể nghĩ được gì.


Và rồi đã đến một ngày, một ngày đáng ngạc nhiên, ngày tôi đã trải qua trong trạng thái xuất thần. Tôi đã nhìn thấy một cánh buồm về hướng tây nam, một cánh buồm nhỏ như buồm của thuyền buồm dọc nhỏ; và ngay lập tức tôi đã đốt lên một đống bụi cây vĩ đại, và đứng bên cạnh nó trong sức nóng của nó, và sức nóng của mặt trời buổi trưa, và quan sát. Suốt cả ngày tôi đã theo dõi cánh buồm đó, không ăn hay uống gì cả, vậy nên đầu tôi đã quay cuồng; và bọn Thú vật đã đến và đã nhìn trừng trừng vào tôi, và có vẻ tò mò, và đã bỏ đi. Nó vẫn còn cách xa khi đêm đã xuống và đã nuốt hẳn nó; và suốt cả đêm tôi đã làm công việc vất vả giữ ánh sáng rực rỡ của tôi sáng ngời và bốc cao, và những con mắt của bọn Thú vật đã sáng lên từ trong bóng tối, lấy làm lạ. Vào lúc bình minh cánh buồm đã gần hơn, và tôi thấy nó là cánh buồm hình thang dơ dáy của một chiếc thuyền nhỏ. Nhưng nó đã trôi đi một cách lạ lẫm. Những con mắt tôi đã mệt mỏi với việc theo dõi, và tôi đã chăm chú và không thể tin vào chúng. Hai người đã ở trong chiếc thuyền, ngồi thấp xuống, - một ở gần mũi thuyền, người kia ở bánh lái. Đầu thuyền không được giữ theo hướng gió; nó đã đi trệch đường và bỏ đi.


Lúc ngày đã trở nên sáng hơn, tôi bắt đầu vung vẩy mảnh giẻ cuối cùng của chiếc áo vét của tôi về phía họ; nhưng họ đã không nhận ra tôi, và vẫn ngồi yên lặng, đối mặt nhau. Tôi đã đi tới điểm thấp nhất của mũi đất thấp, và đã khoa chân múa tay và la hét. Đã không có sự phản hồi, và chiếc thuyền đã tiếp tục lộ trình vu vơ của nó, đi từ từ, rất từ từ, ra vịnh. Bất ngờ một con chim trắng rất to đã bay lên khỏi chiếc thuyền, và không ai trong những người đấy đã nhích động hay nhận ra nó; nó đã lượn vòng xung quanh, và rồi đã bay đi chệch phía trên đầu với những chiếc cánh mạnh mẽ của nó trải rộng ra.


Lúc đó tôi đã ngừng la hét, và đã ngồi xuống trên mũi đất và tựa cằm lên những bàn tay tôi và nhìn chằm chằm. Từ từ, từ từ, chiếc thuyền đã giạt quá về hướng tây. Tôi sẽ phải bơi ra tới đấy, nhưng một cái gì đó - một sự sợ hãi lạnh lùng, mơ hồ đã giữ tôi lại. Vào buổi chiều thủy triều đã làm chiếc thuyền mắc cạn, và đã bỏ nó lại trăm thước Anh gì đó về hướng tây của bãi đổ nát ở khu có hàng rào. Những người ở đó đã chết, đã chết từ rất lâu đến nỗi họ đã rã thành từng mảnh lúc tôi nghiêng chiếc thuyền lên mạn của nó và kéo họ ra. Một người đã có một mớ tóc đỏ bù xù, giống như thuyền trưởng của “Ipecacuanha”, và một chiếc mũ trắng bẩn thỉu nằm ở đáy chiếc thuyền.


Lúc tôi đã đứng ở bên cạnh chiếc thuyền, ba trong số những Thú vật đã lẻn đến từ những bụi rậm và khụt khịt mũi về phía tôi. Một trong những sự bộc phát của sự ghê tởm của tôi đã ập lên tôi. Tôi xô đẩy chiếc thuyền nhỏ xuống bãi biển và đã trèo trên mạn nó. Hai trong số bọn súc vật đã là thú-chó-sói, và đã tiến về phía trước cùng với những lỗ mũi rung rung và những con mắt nhấp nháy; con thứ ba đã là thứ không có đặc tính rõ rệt kinh khủng giữa gấu và bò. Khi tôi thấy chúng tiếp cận những tàn tích bất hạnh đấy, nghe thấy chúng gầm gừ với nhau và bắt gặp tia sáng le lói từ những cái răng của chúng, một nỗi khủng khiếp điên rồ đã nối tiếp sự ghê tởm của tôi. Tôi đã quay lưng về phía chúng, hạ buồm và bắt đầu chèo ra biển. Tôi đã không thể bắt mình nhìn lại phía sau tôi.


Tôi nằm, thế nào đó, giữa dải đá ngầm và hòn đảo đêm ấy, và sáng hôm sau đã đi vòng tới dòng suối và đã đổ đầy nước thùng chứa trống không trên thuyền. Rồi, với sự kiên nhẫn như thế, như tôi đã có thể chế ngự, tôi đã thu thập một số lượng trái cây, và đã mai phục và giết chết hai con thỏ với ba viên đạn cuối cùng của tôi. Khi tôi làm việc này tôi đã bỏ lại chiếc thuyền đã thả neo ở một chỗ nhô ra phía bên trong của dải đá ngầm, vì nỗi sợ về những Người-Thú.



(to be cont.)