Thế hệ này, rõ là khác nhiều so với chúng ông ngày xưa. Hai cô gái, một cô có vẻ lành lành, lúc ở sân ga, chỉ đứng nhìn nó cười cười, vẻ bịn rịn lắm, còn cô kia thì đã đeo cứng lấy cổ nó, chúng còn thơm nhau vào môi. Trên bìa ba tập sách vật lý được dùng làm tài liệu giảng dạy chính ở trường Phi Long và nhiều trường khác, ngay bên cạnh tên thày Đét-lam là tên "A-vôn-xki". Thày A-vôn-xki là chủ nhiệm khoa Vật lý trường Đại học Tổng hợp ở thành phố này. Thày A-vôn-xki rất tâm đắc với hệ thống thư viện ở trường bạn, nên đã sốt sắng đề xuất việc này với giám hiệu ở trường mình. Xét về thời gian, về xu thế, đây quả nhiên là một đề xuất đúng lúc, đúng chỗ, mặc dầu ít nhiều có vẻ mang tính ngẫu nhiên, cả về quá trình, cả về xuất phát điểm nơi đề xuất là khoa Vật lý. Khi vấn đề được nhà trường đặt ra một cách công khai, thì gần như đã chỉ có một phát sinh duy nhất: Không có lẽ nào lại đi bê nguyên giải pháp có sẵn của trường khác về? Cho nên hội thảo kiểu này, thực ra chỉ cần để một hai đứa, cùng lắm là cả nhóm học trò cứng cựa kia đi là được, nhưng thày A-vôn-xki ở đây, nên thày Đét-lam lại cũng không thể không đi. Đấy là lúc đầu ông đã nghĩ đơn giản thế, giờ ông mới hình dung rõ ràng hơn, là đã thực sự là may là ông đã ở đây... Trường lớn không phải cứ tự nhiên gọi là lớn. Người giỏi không phải cứ tự nhiên gọi là giỏi. Theo kiểu trên tàu của Phi Long, chắc nó sẽ bổ xung: "Gái đẹp không phải cứ tự nhiên gọi là đẹp". Và nếu đẹp thật, thì dù có muốn hay...
(Đọc tiếp)