Chuyện tình Hải hói

Mới đầu năm tới giờ mà Hải hói đã kịp thời yêu đến 5 cô. Oái oăm lắm.

Cô đầu tiên tên Mèo Hoang, tít mạn vùng sâu Phú Thọ. Cô này mặt xinh thôi rồi, tóc tai lại kiểu cách, mỗi tội chân tay lại rất gân và thô. Đúng dạng chân tay khô. Trông rất chán. Bù lại mặt rất mướt. Nếu cắt hết đi chân tay, thì chẳng chê cô được gì cả.
Khi yêu Hải hói, cô vẫn cặp kè với một thằng trẻ hơn. Hải hói biết, nhưng hắn không quan tâm. Bởi theo hắn, gái bây giờ tuyền loại điệp viên nhị trùng cả. Thậm chí tam tứ ngũ trùng. Với lại, hắn thích những đồn có địch, thậm chí là nhiều địch. Thế mới hay!
Mèo Hoang yêu Hải hói theo kiểu công nhân viên chức lãnh lương tháng. Nếu tháng nào không lương thì phải quy thành hiện vật. Tỉ như váy xống, son môi, các cuộc chơi và những bữa chén. Tháng nhiều đến 37 củ. Ít cũng mất 1,000 đô. Được 2 tháng thì Hải hói cắt. Lý do đơn giản là chán và dùng nhiều mà lại không chịu khấu hao. Nhưng cái chính là cô này không khéo trong chuyện lấy của thằng miền xuôi để nuôi thằng miền ngược. Làm Hải hói giận. Thế là thôi.

Cô thứ hai tên Meo Meo, gái Hà thành phố cổ ngõ hẹp. Cô trẻ măng, mới sinh viên năm nhất của một trường mạn Mai Dịch văn công đầu buồi. Cô này đẹp thôi rồi. Một vẻ đẹp nai tơ, hoàn mỹ và thánh thiện. Đặc biệt hơn cả, là cô cao kém Mai Phương Thúy chỉ 2 phân. Đẹp là thế, nhưng cô nền nếp, chỉn chu, ngoan đến mức tẻ nhạt. Ngoài giờ học, cô hay về phụ giúp chị bán hàng cơm công sở, gần khách sạn Hải hói.
Cô chị Meo Meo cũng rất đẹp, tuy có thấp hơn Meo Meo tí chút. Vẻ đẹp của cô chị là vẻ đẹp của người đàn bà trưởng thành, nhiều mưu toan và tính toán. Quán cơm công sở của cô chị đông từ tinh mơ đến mịt mờ. Người ta đến ăn là một chuyện. Đến ngắm nghía rồi bình phẩm xuýt xoa lại là chuyện khác. Hải hói biết Meo Meo là ở quán cơm này. Nhưng để đến với sự ngây thơ kia, thì phải qua sự trưởng thành một nhát. Thế nên cứ hở tí là lại ra ngồi đồng, tỉ tê với cô chị. Lắm hôm còn bù khú với cả chồng cô ta.
Meo Meo không để ý đến Hải hói lắm, lẳng lặng làm phận sự. Chỉ những khi cô chị bảo ngồi chơi với Hải hói thì mới khép nép ghé mông. Mồm cắn móng tay tí tách. Trông yêu cực!
Cô chị Meo Meo cuối tuần hay tổ chức tiệc tùng ở quán. Tuyền người nhà. Bận nào Hải hói cũng được mời và luôn được chào đón và coi như người thân thiết. Những lúc vui vẻ thế, họ hay tạo điều kiện cho hắn ngồi cạnh Meo Meo. Phần họ, ra sức pha trò tán dương, chắp mối. Mà phần hăng hái nhất luôn là cô chị. Phải nói rằng, trong công cuộc tán gái của Hải hói, chưa cơ hội nào rộng mở và rõ rệt đến thế. Meo Meo cũng cởi mở hơn trong quan hệ. Bằng chứng là đã giả nhời tin nhắn, thi thoảng đi kem vặt, xem xi nê. Tất nhiên là cùng Hải hói.
Mọi thứ đang trên đà thuận lợi thì bọp phát Hải hói cũng cắt tiệt. Gặng hỏi mãi mới tiết lộ nguyên do. Chả là cô chị Meo Meo tỉ tê vay hắn 1 tỷ, đầu tư thêm quán mới, hứa hẹn giả nay mai. Nhưng mãi mà không thấy sự phít-bách. Thì chuyện đó đâu lấy gì là to nhớn. Vay thì phải trả thôi, không nay thì mai. Nhưng vấn đề không nằm ở chỗ đó. Mà là ở chỗ cô chị đem Meo Meo ra làm mồi câu. Không chỉ riêng hắn, mà còn nhiều con cá khác.
Ngu! Thế này thì mất cả chì lẫn mồi là thấy rõ. Nhưng thôi, kệ mẹ. May là vẫn còn... cái cần.

Hắn lại lao vào cô thứ ba. Cô này người Thanh miền núi. Đẹp không chỗ nào chê, trừ giọng nói. Nghe nặng nhọc, oái oăm và đau tai. Báo hại Hải hói mấy lần mắc vạ. Tỉ như bảo anh nghỉ đi thì cô lại bảo là nghĩ đi. Làm hắn phân vân đéo biết nghĩ cái gì. Hay như bảo chở về nhà ở ngã tư Sở, thì cô lại cứ Ngả Ngả Sỡ Sỡ. Làm hắn chả định được lối lang.
Tuy có những khiếm khuyết về thanh âm, nhưng bù lại cô rất chỉn chu, chăm chỉ. Công ăn việc làm lại ổn định. Hải hói rất lấy làm hài lòng và đã quỳ rạp cầu hôn mong chuyện trăm năm. Cô cũng nhận lời chân thành và cầu thị. Một bữa, hắn cùng cô về quê Thanh ra mắt và thăm nhà thăm cửa. Trở ra hắn cắt béng luôn, dù mới nói lời cầu hôn hôm trước. Hóa ra song thân cô kia mắc một chứng bịnh rất ác, phong cùi. Lâu rồi nên tay chân cụt ngủn. Hắn bảo bịnh này di truyền và có cơ chế lây, mặc mẹ khoa học rát họng bảo là chữa được. Vài đứa bạn đểu tư vấn, thì cứ coi song thân cô kia là thương binh kháng chiến rồi tiến hành đón dâu thì đã chết đéo ai. Hắn không chịu. Cắt là cắt.

Lao vào cô thứ tư. Cô này tên Sáo Sậu, người vùng than. Trắng lắm, ngọc ngà thua xa. Làn da trắng cộng với cặp môi hồng làm cô luôn đậm đà và quyến rũ. Cô đến với hắn khi đã kịp thời đá đít một thằng người yêu trẻ con bạc nhược. Tuy vậy, cô vẫn thật thà khoe là còn con gái. Làm hắn há hốc mồm lắc đầu quầy quậy không tin. Hắn luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng, làm đéo gì có chuyện đó. Với hắn, yêu nhau mà không rên la là một sự viễn tưởng, bịa đặt và phi lý. Nhưng đời vẫn có những thứ vô lý thế. Như một hôm sau cơn say bét nhè của cô và hắn. Gay go là ở chỗ hắn không làm được gì vì mệt. Và cô kia mồm luôn lảm nhảm và thở ra thì chua lè. Nhiều lần, cô mời hắn về thăm nhà để gặp người lớn bàn chuyện mai sau. Hắn nhận lời và bao bận sắp đi thì con xe lại giở chứng, mặc dù là xe xịn.
Sau đêm say mà hắn không làm gì, cộng với sự lần khân thăm nom, mọi nhẽ, làm cô đổi ý. Cô quay lại với thằng người yêu trẻ nít, hiến đời con gái không suy tư. Kết quả, cô dính bầu và làm đám cưới. Hắn ngơ ngẩn mất mấy ngày, rồi chép miệng mà than rằng, tình non, duyên yểu.

Chán chường, hắn bập vào cô thứ năm, tên Mi Mi, gái Hà thành dốc Bác Cổ. Mi Mi đẹp thánh thiện mong manh như cô gì trong một phim của Đài Loan thời xa lắc. À phải, mùa thu lá bay. Hắn quen cô trong bữa tiệc ở một nhà hàng sang trọng và vật vã. Cô làm tổng quản lý ở đó. Cái vẻ đẹp mong manh dễ vỡ kia hút hồn hắn. Mà cũng không hẳn là vẻ đẹp kia, cái trên hết, theo hắn thú nhận là Mi Mi thông minh vui tính. Hắn có thể ngồi hàng giờ để nghe cô tâm tình chuyện đời. Nhiều chuyện rất nhố nhăng buồn cười, nhưng qua miệng cô thành nhân ái, nhân văn, thống thiết. Kể ra thế cũng tài.
Hai bên họ mạc gặp nhau vui tá lả. Coi như sự dạm ngõ uyên ương. Hải hói yêu chiều Mi Mi hơn em bé. Và xứng với những gì Mi Mi đáng được nhận. Chuyện tình ngày một nồng nàn, nồng nàn.
Bụp phát, lại phăng teo. Đéo mẹ, thật là sự lạ. Hải hói bơ phờ, bơ phờ. Hắn khóc rưng rức, kể lể. Hóa ra Mi Mi bịnh tim, giời ạ. Đâu như bị hẹp, mổ cũng đã được mấy năm. Bác sĩ bảo sau mươi, mười lăm năm lại phải mổ nhát nữa, để làm rộng cái van kia ra. Không là toi tắp lự. Nhưng hẵng là may phúc, chứ phải thay nguyên quả van nhân tạo thì còn nhọc nhằn hơn. Ừ thôi, bịnh tật thế cũng là sự thường, có sao đâu.
Nhưng oái oăm ở chỗ, hôm đẹp giời, chúng lên giường với nhau. Giời ạ, đang cao trào thì Mi Mi lăn quay bất động. Hải hói tá hỏa tam tinh vác viện cấp cứu. May còn kịp. Bác sĩ họ bảo, bịnh này, sướng quá cũng lăn quay, mà rầu rĩ quá cũng đi viện. Hết cả hồn.
Hắn bỏ tiền, thuê một bác sĩ tim. Chăm chú nghiêm túc nghe tư vấn nguyên ngày. Bịnh này, nếu lắp van giả thay van cơ học thì thọ kém, không đẻ đái được. Còn như cái sự rộng hẹp kia, thọ hơn tí và vẫn có thể có con. Nhưng là câu chuyện 50/50 thôi. Nghĩa là được mẹ thì mất con, được con thì mất mẹ. Còn như hoàn hảo 100% thì... mất hết. Thật là đau diều.

Mấy hôm nay, hắn rượu suốt. Cứ rượu xong là hắn khóc. Chẳng hiểu cho thân phận hay cho những người tình. Dù là cho ai, cũng thật là... kinh hãi.

Hải hói nhỉ?!

(Nguồn — www.photphet.info...)

Mới có mỗi một bạn phát biểu (không tính facebook),

Khuyến mại MobiFone bi bô...

MobiFone khuyến mại 50% giá trị thẻ nạp một ngày duy nhất 17/07/2015

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...