
Nhất thời chưa thể hình dung chuyện gì thực sự đang xảy ra, còn đang hồ đồ, thì tôi thấy bốn bề có nhiều người đang chạy vượt lên, nhiều trong số họ đều cầm vật gì đó nho nhỏ trên tay. Nhà Trắng và khách sạn — hình như là — năm sao U-krai-in-na, một trong bảy tòa "Đỉnh cao Xta-lin" (cùng một loạt với tòa nhà Đại học Tổng hợp Lô-mô-nô-xốp) kỳ vĩ của Thủ đô, nằm ngắm nhau qua dòng sông Mát-xcơ-va. Cứ theo ngoại hình cũng như thuộc tính chức năng mà ví von thì khách sạn giống gái, còn Nhà Trắng giống giai hơn; có điều ở đây cô gái thì lại ngắm nhìn chàng trai một cách thẳng thắn trực diện, còn chàng trai thì lại nhìn cô gái bằng kiểu nhìn xeo xéo qua phải, và chiếc xe tăng mà tôi đang nói nằm lấn vào tầm nhìn đó, cho nên lúc tôi tới gần — trong lúc đó đã có những người khác nữa vội vàng leo thêm lên xe tăng, giờ đến hơn chục người cả thảy, ở gần giữa nhóm này có một người giơ hai tay trương lên một lá cờ ba vệt màu trắng, xanh da trời, đỏ — thì chiếc tăng và nhóm người đứng ở trên đó đang tạo nên một cận cảnh rất đẹp trên nền hậu cảnh là khách sạn U-krai-in-na cao vút trong khung trời. Nhưng chỉ có hai người đứng quay về phía tôi, vẻ như đang canh chừng, còn lại họ đều đứng quay mặt ra bờ sông, cho nên tôi vội vàng chen ngay về phía ấy. Tôi len được đến gần sát...
(Đọc tiếp)