
Ở PA-RI (I-van Bu-nhin) Khi ông đội mũ, — lúc đi ngoài phố hay khi đứng trong tàu điện ngầm, — khi mái tóc hung đỏ cắt ngắn lởm chởm, lốm đốm bạc của ông không lộ ra ngoài, qua vẻ tươi tắn của khuôn mặt gầy cạo nhẵn, qua dáng đi ngay ngắn và vóc người dong dỏng trong chiếc áo bành-tô dài bằng vải không thấm nước, người ta cứ ngỡ ông chưa quá bốn mươi. Thế nhưng đôi mắt ông lại chứa đựng một nỗi buồn khô khan, và ông thường chuyện trò, cư xử như một người đã nếm trải nhiều điều cay đắng trong đời. Có thời, ông đã thuê một trang trại ở Prô-van-xơ và nghe nhàm tai vô số chuyện tiếu lâm của vùng này, nên đôi khi, trong những câu chuyện thường là ngắn gọn của mình, ông thích chêm vào đôi mẩu chuyện đùa Prô-van-xơ với giọng mai mỉa. Nhiều người biết chuyện ông bị vợ bỏ từ khi còn ở Kơn-xtan-chin-nô-pơn, và từ hồi ấy đến nay, ông vẫn sống với vết thương lòng đeo đẳng. Chưa bao giờ ông thổ lộ bí mật về vết thương lòng này với ai, nhưng thỉnh thoảng lại vô tình nhắc tới nó, — khi câu chuyện có liên quan đến phụ nữ, ông thường nói với giọng khó chịu: — Rien n’ést plus diffcile que de reconnaitre un bon melon et une femme de bien.[4] Một lần cuối thu, vào một chiều Pa-ri ẩm ướt, ông ghé vào một quán ăn Nga trong đoạn ngõ tăm tối gần phố Pa-xi. Trong quán này có một...
(Đọc tiếp)