27
Feb

Phim "Trời sập" 2012 - (Điệp viên 007, phụ đề tiếng Việt, download được)

3 ý kiến, và ý kiến từ facebook

SKYFALL Đạo diễn: Sam Mendes Sản xuất: Michael G. Wilson, Barbara Broccoli Dựa theo James Bond của Ian Fleming Diễn viên: Daniel Craig, Javier Bardem, Ralph Fiennes, Naomie Harris, Bérénice Marlohe, Albert, Finney, Judi Dench Âm nhạc: Thomas Newman Xưởng phim: Eon Productions Phân phối: Metro-Goldwyn-Mayer, Columbia Pictures Ngày phát hành: 23 October 2012 (Luân-đôn, công chiếu), 26 October 2012 (Anh), 9 November 2012 (Mĩ) Thời lượng: 143 phút Nước sản xuất: Anh, Mĩ Chi phí: 150−200 triệu đô Lòng trung thành của Giêmx Bôn đối với cấp trên M của mình được thử thách khi quá khứ của bà này trở lại để săn tìm bà. Tổng cục 6 Tình báo Quân đội MI6 đang bị tấn công, điệp viên 007 phải tìm bằng được và vô hiệu hóa mối đe dọa, không quan trọng là chính mình sẽ phải trả giá như thế nào... Phim có phụ đề tiếng Việt. Địa chỉ download (chia thành 11 đoạn): 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11...

18
Feb

Ăn nhiều thịt - Xu hướng hung hăng của nước Việt

1 ý kiến, và ý kiến từ facebook

ĂN NHIỀU THỊT — XU HƯỚNG HUNG HĂNG CỦA NƯỚC VIỆT (Joel Brinkley — Giáo sư báo chí tại Đại học Stanford, cựu phóng viên ở nước ngoài được giải thưởng Pulitzer, tờ New York Times) Chó Bạn không phải mất nhiều thời gian ở Việt Nam trước khi bạn nhận ra một điều gì đó không bình thường. Bạn không nghe thấy có chim hót, không nhìn thấy có những con sóc bò lên những thân cây hay những chú chuột chạy vội chạy vàng trong đống rác. Không có những con chó ra ngoài dạo chơi. Trên thực tế, bạn hầu như không thấy có những động vật hoang hay động vật nuôi nào hết. Chúng đã đi đâu cả? Bạn có thể bị bất ngờ, biết rằng: Đa số đã bị ăn thịt. Tất nhiên, cũng như với phần lớn các quốc gia trong vùng, những con hổ, những con voi, những con tê giác và những động vật lớn khác đều bị buôn bán tới Trung Quốc. Trong việc này, tất nhiên, Việt Nam khó thể một mình một kiểu — mặc dù Quỹ Động vật hoang dã Thế giới mô tả nước này như kẻ ác hoang dã vĩ đại nhất thế giới. Các báo cáo khác nhau chỉ ra là người Việt Nam giết nhiều tê giác để lấy sừng hơn bất kỳ quốc gia nào khác. Người Trung Quốc quý những cái sừng ấy vì những phẩm chất y học huyền bí của chúng — cũng như rất nhiều các bộ phận thân thể các động vật ngoại lai. Việc buôn bán động vật giải thích sự khan hiếm những con hổ...

10
Feb

Lập Trình Viên II (45)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Thằng Phê-đi-a đứng ngay dậy... Lập tức tôi có một cảm giác vui vui, nhưng mới nhìn mặt nó, thì tôi phải vội vàng lên tiếng ngay, — nếu như cần phải "chơi cứng", thì tốt nhất nên để tôi: — Thưa thày Vích-to Xi-ghít-dmun-đô-vích, — đúng là tôi chẳng có cảm xúc gì cả, khi bắt đầu gọi tên lão này, — sao thày không hỏi em một cách đơn giản, đúng như một thày giáo, hỏi một học sinh, ạ? Lão Vích-to có vẻ như chỉ chờ có thế: — À, là tại sau sự kiện quen biết trực quan và ngắn ngủi vừa rồi, em đã gây cho tôi một ấn tượng không hề đơn giản. Tôi nhìn lão: — Tên họ em là Grút-skốp. — À, có phải em... là học sinh... ở chỗ khác chuyển về đây? — Dạ đúng, trước em học... — Tôi hiểu, tôi hiểu rồi... — Lão ngắt lời tôi. — Vậy là ở trường cũ, em đã quen tiêu khiển theo cách như vừa rồi? — Thưa thày, đấy không phải là tiêu khiển ạ. Lão dang hai tay: — Tôi hiểu, tôi hiểu... Nhưng chúng tôi ở đây không quen giải trí theo lối vô tổ chức như vậy. Em ngồi xuống... — Lão hướng ngón trỏ tay trái về phía thằng Phê-đi-a, rồi chúc ngón tay, nhấn một cái, chỉ xuống đất. — Xa-vít-xki, ngồi xuống. Tất cả những chuyện đứng lên ngồi xuống và đối đáp của tôi đều diễn ra trong sự quan hoài sâu xa của Cla-ra, — nó đã ngồi quay hẳn lại, dõi nhìn tôi chăm chú. Còn tôi đã phải cố không nhìn...

05
Feb

Lập Trình Viên II (44)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

— Hứ... — Nhắm tịt hai mắt, chân mày kéo lại thành một nét hoạt kê, bác Bô-rít vừa cười không thành tiếng nhưng hồng hết cả đôi má bụ bẫm, vừa lắc lắc đầu. Má vẫn còn hồng lên lúc mắt đã mở dần được ra, bác vừa cười vừa lắc lắc đầu y như thế lúc cánh cửa phòng thí nghiệm Sinh Vật khép lại sau lưng thằng Phê-đi-a — đúng là bác lại không nhịn được cười, chứ không phải bác cố tình "diễn", — và với một thái độ trịnh trọng phải (vì sự hoạt kê vẫn chưa thể hết hẳn) gia tăng thêm bằng một động tác tay chìa ra trước ngực (tay phải, vì tay trái còn xách đàn ghi-ta), bác cất lời, vẫn phải cố giữ để không thành vừa cười vừa nói: — Tha lỗi cho tôi, thưa thày Vích-to... ờ... Tức thì, cả bọn lớp tôi quay hết lại, và đồng thanh, cùng nhấn mạnh từng chữ một, kéo dài ra: — Xi-i-i ghi-i-ít dmu-u-un đô-ô-ô vi-i-ích! Bác Bô-rít thì chắc không phải một người hay quên, nhưng việc bác luôn bị ngắc ngứ khi phát âm phần phụ danh theo tên cha, của các thày cô trong trường, thì từ lâu đã trở thành một nét đặc trưng có lẽ đã không còn là của cá nhân bác, mà là của cả trường tôi, đến nỗi bây giờ chắc không phải chỉ có bọn nó, mà ngay cả chính bác Bô-rít cũng tự cảm thấy thích thú với trò xướng họa này. Nên bác có vẻ hài lòng: — Phải rồi! Vậy thày cho phép... Ở đây có bốn bạn học sinh...