Thày Ra-đi-ôn dạy chúng tôi môn tiếng Anh.
*
* *Nếu như cô Ma-ri-a bằng tuổi và đang đi học cùng chúng tôi, thì trong những câu chuyện của đám con trai, cô sẽ "cận thị, tồ, và mồm đầy răng".
Nếu là giữa những người lớn với nhau, như vậy hẳn là nghe sẽ hơi nặng nề; nhưng với chúng tôi, thì đấy chẳng qua là cô luôn đeo kính trắng, có khuôn mặt bầu bầu, lành lành, và không thật duyên dáng mà thôi.
Cô Ma-ri-a để tóc ngắn, chỉ vừa chấm đến cổ áo, tóc cô màu hung nhạt, quăn nhiều nếp nhỏ, và ít nhiều có ánh kim, nên gây cảm giác cưng cứng — không chỉ là tóc cứng, — tóc mai cô đã có một ít sợi bạc, nhất là mai bên trái. Tuổi cô chắc cũng phải hơn năm mươi, và cô toàn đi dạy ở trường tôi; cô sống độc thân, không lấy chồng, và không có con cái.
Tôi không rõ là bây giờ những người lớn có còn say mê và nhiệt tình mãnh liệt đàm tiếu những chuyện như vậy ở người khác nữa hay không, còn bọn học sinh chúng tôi thì hình như không.
Và thế là phải.
Lúc nào rồi? Bây giờ ở Đức cả đàn ông lẫn đàn bà đều ngại kết hôn, mà kết rồi thì ngại đẻ; còn ở Nhật thì tỷ lệ đàn bà lựa chọn cuộc sống độc thân càng ngày càng cao.
Có cái gì đó đang mang hình dạng xu hướng.
Báo chí thì nói nhiều đến nếp sống công nghiệp, đến nam nữ bình quyền, đến vị trí và tầm quan trọng của sự nghiệp trong chân giá trị đời sống của những nữ nhân giàu nam tính...
Nhưng vì những điển hình ở đây là Đức và Nhật, cho nên tôi lại có một cảm giác khác, là xu hướng này tất phải có một mối liên hệ sâu sắc thế nào đó tới một bản chất phát xít.
Cô Ma-ri-a dạy Toán, là một trong những giáo viên có uy tín chuyên môn cao nhất ở đây, và là chủ nhiệm lớp tôi.
Và ở trường này, đấy là một vấn đề đẳng cấp!
Ngay cả hạng — một thời — đội sổ có số có má như tôi, ra khỏi cửa lớp — lúc ấy, — là vẫn hoàn toàn có quyền ngẩng cao đầu mục hạ vô nhân, nhìn bọn có giáo viên chủ nhiệm thuộc khối xã hội như một thứ công dân hạng hai. Được cái tôi không — và không muốn — lạm dụng cái quyền ấy một tị nào, thậm chí liên quan đến chuyện này, chuyện tôi vào học ở lớp này, tôi vẫn nghĩ là đã có một chút gì đó "tiêu cực" mà A-nhi-a phải dính líu vào, và tôi vẫn luôn có một cảm giác áy náy.
Mùa Đông.
Tuyết đầu mùa đã rơi, và tuyết cứ tiếp tục rơi nhiều hẳn hơn mưa — tháng này là tháng có cả tuyết lẫn mưa, và thường thì lẫn lộn gần như nhau, — nên trên mặt đất đã tạo thành được một lớp vỏ tuyết gần như ổn định.
Như thế thì đẹp và sạch sẽ tinh tươm.
Và trời lạnh cũng nhanh, tháng Mười Một mà đã âm đến gần mười độ; ở ngoài đường, má bọn con gái đã hơi hơi hồng trái táo. Ngày tương đối ngắn và không sáng sủa lắm, nhưng được cái trong trẻo; và trên cửa kính có tinh thể hoa băng.
Thứ Hai.
Giờ Toán.
Cô Ma-ri-a đứng nhìn hoa băng trên kính cửa sổ, hoặc nhìn tuyết ở ngoài sân, hoặc chỉ đơn giản là nhìn. Hôm nay cô vẫn mặc bộ áo váy màu xám nhạt quen thuộc nhưng lúc nào cũng trông như mới — nếu đây là trong phim Mĩ, tôi sẽ hình dung ngay là ở nhà cô có cả một tủ treo toàn một bộ này, — được cắt may rất vừa vặn và giản dị, áo có cổ bẻ trắng tinh, to hơn một chút so với kiểu cổ áo sơ-mi, măng-sết cùng phong cách, cùng màu và chất liệu với cổ áo, váy dài vừa quá đầu gối. Một tay vịn vào cái chốt cửa sổ, cô nói như khi đang bị người khác làm cho buồn cười:
— Tôi chưa báo trước là thế nào?
Yên tâm là cửa sổ được đóng cẩn thận, cô đi dọc theo tường lớp màu "cam — va-ni", đi ngang qua Léc-man-tốp — chân dung mặc quân phục sĩ quan cận vệ, treo trên tường, — tới chiếc cửa sổ tiếp theo, vừa đi cô vừa nói:
— Hôm Thứ Sáu, trước khi có chuông báo hết giờ, tôi đã dặn, tất cả đều nghe rõ, là hôm nay sẽ có bài kiểm tra...
Bọn lớp tôi nhao nhao lên, cô vội quay lại:
— Trật tự, trật tự nào... Tôi còn nhớ rất rõ. Giê-nhi-a, — chỗ thằng Giê-nhi-a ngồi nhìn ngay ra chiếc cửa sổ ấy, — cô nhớ lúc ấy cô đã vẽ đồ thị hàm ngược, đúng không.
— Dạ đúng ạ. — Thằng Giê-nhi-a hơi nhổm người dậy, xác nhận.
— Đúng rồi. — Cô Ma-ri-a nói, vẻ hài lòng. — Rồi ngay sau đó cô đã dặn là — cô nhấn mạnh từng tiếng — hôm nay sẽ có bài kiểm tra.
Nhưng bọn nó lại nhao nhao lên tiếp; cô Ma-ri-a đã cầm một tập giáo án ở trên bàn giáo viên lên và đang nhìn vào đấy — chắc là đề bài kiểm tra, — thì dừng lại; rồi hơi cúi đầu nhìn xuống, tay cầm tập giáo án, cô bước từng bước theo khoảng trống giữa hai dãy bàn học sinh, xuống giữa lớp, vừa đi cô vừa nói, chầm chậm theo từng bước chân:
— Nói một cách khác, tôi đã bị mất trí nhớ?
Bọn nó không nhao lên nữa, nhưng vẫn lào xào khe khẽ; cô Ma-ri-a gọi:
— Da-kha-rép.
Gô-sa Da-kha-rép là một thằng có mái tóc màu vàng nhạt, — nhạt đến mức nhợt nhạt, — to cao, xuề xòa và bốc đồng, học khá nhưng nếu bị điểm kém thì cũng không hề vì thế mà kém vui, có máu nghệ sĩ, thích làm thơ, nhưng cộng tất cả lại thì vẫn nhạt nhạt. Nó nhanh nhảu đứng lên, nụ cười tươi tỉnh và ít nhiều vô duyên thường trực trên môi; cô Ma-ri-a hỏi:
— Tôi đã dặn có bài kiểm tra, đúng không?
Nó nhún vai, hớn hở:
— Với cá nhân em thì không ạ.
— Sao cá nhân em lại ăn mặc một mình một kiểu như thế?
Thằng Gô-sa mặc một cái áo len thô, tuyềnh toàng, xù và hơi xơ xác, màu vàng bí ngô.
— Dạ, tư chất của em đúng là không đại chúng ạ.
Cô Ma-ri-a khẽ gật đầu cho phép nó ngồi xuống, nhưng vẫn nói thêm:
— Dù sao em vẫn phải đến trường học cùng các bạn khác. Va-rva-rin.
Thằng Mê-chi-a vội đứng lên ngay:
— Dạ.
— Tôi đã nói về bài kiểm tra, đúng không?
— Em nghĩ là không, cô Ma-ri-a Va-xi-lép-na.
— Tôi nghĩ là có...
— Vậy là không trùng hợp ạ.
Thằng Mê-chi-a vừa nói vừa nhăn nhó vẻ như đang gặp phải một vấn đề rất phức tạp, và ngồi xuống; xung quanh có mấy đứa cười khúc khích; giọng cô Ma-ri-a hơi gắt:
— Trật tự, trật tự đi, các em thấy vui lắm hay sao?
Rồi cô quay người lại, bước tới một bước, và nhìn tôi:
— Grút-skốp.
Một người sẽ phải làm gì nếu như mọi chuyện vì sao đó bỗng xảy ra hoàn toàn không như mình muốn?
"Và nếu như sự may mắn bỗng rơi đâu mất,
Thì hãy trở về và hãy đi theo những tầng gác yên tĩnh của trường cũ..."
Đấy là lời nhắn nhủ (ở trong một bài hát, bài ca của học đường, mà ai cũng biết, và đều thân thiết) dành cho quãng đời tiếp theo, — quãng đời sau "Tiếng Chuông Cuối Cùng".
Nhưng nếu bây giờ "sự may mắn bỗng rơi đâu mất" ngay giữa lúc còn đang học ở trường, thì sẽ phải làm sao?!
(Còn nữa)