Hay gì mà hay? Truyện sửa tùy tay, Có gì hay nữa? |
Tấm và Cám là hai chị em cùng cha khác mẹ. Mẹ Tấm chết từ hồi Tấm mới biết đi. Vài năm sau, người cha cũng chết, Tấm ở với dì ghẻ là mẹ của Cám. Tấm phải làm lụng quần quật suốt ngày, còn Cám được mẹ nuông chiều, chơi dông dài hết ngày này qua ngày khác.
Nhưng Tấm học hành giỏi giang, còn Cám chểnh mảng dốt nát. Khoa thi năm ấy Tấm đậu thủ khoa trường Đại Học Y Hà Nội, còn Cám thi vào Đại Học Kiến Trúc Hà Nội, nhưng không đủ điểm sàn.
Nhưng dì ghẻ không muốn cho Tấm đi học; một hôm, mụ đưa cho Tấm và Cám mỗi người một cái giỏ, bảo ra đồng hớt tôm tép, ai đầy giỏ thì sẽ được cho tiền đi học.
Tấm ra đồng, không quản trời nắng, mải miết hớt được đầy một giỏ vừa tôm vừa tép. Còn Cám nhởn nhơ hết bờ này bụi nọ, hái hoa, bắt bướm; trời đã về chiều mà giỏ của Cám vẫn chưa có gì.
Thấy giỏ Tấm đầy, Cám bảo chị:
— Chị Tấm ơi, đầu chị lấm, chị hụp cho sâu, kẻo về mẹ mắng!
Tấm tin là thật, mới xuống ao, ra tận chỗ sâu tắm rửa. Tắm xong, Tấm lên bờ, sờ đến giỏ tép thì ôi thôi, chỉ còn giỏ không. Cám đã trút hết tôm tép sang giỏ mình và bỏ về mất rồi.
Tấm ngồi xuống bờ ruộng, bưng mặt khóc nức nở. Thốt nhiên, Tấm thấy sáng ngời trước mắt...
Bụt hiện lên hỏi:
— Vì sao con khóc?
Tấm kể sự tình cho Bụt nghe. Bụt nghe xong bảo:
— Con thử xem trong giỏ có còn gì không?
Tấm nhìn vào giỏ và thưa:
— Dạ, chỉ còn có mỗi một con cá bống.
Bụt bảo Tấm:
— Con đem Bống về thả xuống giếng mà nuôi. Mỗi bữa, đáng lẽ ăn ba bát thì con chỉ ăn hai thôi, còn một bát thì đem cho Bống. Mỗi lần cho Bống ăn, con nhớ gọi:
"Bống bống bang bang,
Bống ăn cơm vàng, cơm bạc nhà ta,
Chớ ăn cơm hẩm, cháo hoa nhà người."
Dứt lời, Bụt biến mất.
Tấm theo đúng lời Bụt dặn, mỗi bữa, Tấm bớt một bát cơm, giấu đi đem cho Bống. Mỗi lần nghe Tấm gọi, là Bống lại ngoi lên mặt nước, đớp kỳ hết cơm rồi mới lặn xuống.
Nhưng thế là Tấm không được đi học đại học, phải ở nhà chăn trâu cắt cỏ, còn Cám được mẹ cho tiền vào học đại học dân lập.
Thấy sau bữa ăn nào Tấm cũng ra giếng, dì ghẻ sinh nghi, bèn sai con đi rình. Một lần, ăn xong, Cám ra nấp sau bụi cây ở gần giếng; nghe Tấm gọi Bống, Cám bèn cố nhẩm cho thuộc, rồi về kể cho mẹ nghe.
Sáng hôm sau, dì ghẻ nắm sẵn một nắm cơm, gọi Tấm đến đưa cho, và dặn rằng:
— Con ơi, hôm nay con đi chăn trâu thì chăn đồng xa, chớ chăn đồng nhà, làng bắt mất trâu!
Tấm vâng lời dì, cho trâu đi ăn thật xa. Ở nhà, ăn cơm xong, hai mẹ con Cám đem bát cơm ra giếng, cũng gọi Bống như Tấm đã gọi. Bống nổi lên mặt nước, hai mẹ con Cám vội vàng bắt lấy rồi đem về làm thịt.
Buổi chiều Tấm dắt trâu về. Cũng như mọi lần, ăn xong, Tấm lại đem cơm cho Bống.
Nhưng Tấm đứng bên bờ giếng gọi mãi, mà mặt nước vẫn phẳng lặng như tờ, không thấy Bống đâu cả. Một lúc lâu sau, mới thấy có một cục máu nổi lên. Tấm bưng mặt òa khóc.
Bụt hiện lên hỏi:
— Vì sao con khóc?
Tấm kể hết sự tình, Bụt nghe xong bảo:
— Con cá bống của con bị người ta ăn thịt mất rồi. Con về nhà nhặt lấy xương Bống, tìm lấy bốn cái lọ đựng vào, rồi đem chôn ở bốn chân giường.
Về nhà, Tấm tìm mãi mà không thấy xương Bống, con gà thấy thế, kêu:
"Cục ta cục tác,
Cho ta nắm thóc,
Ta bới xương cho!"
Tấm bốc cho gà nắm thóc, gà vào bếp bới một lúc thì thấy xương Bống phơi cả lên mặt tro, Tấm nhặt lấy bỏ vào bốn cái lọ, rồi đem chôn ở bốn chân giường.
Dì ghẻ bắt Tấm làm việc mỗi ngày một nhiều hơn, còn con hai mẹ con mụ thì ăn trắng mặc trơn, chẳng hề nhúng tay vào một việc gì.
Được ít lâu, có tin Bộ Giao thông Vận tải tổ chức Giải Golf Mở Rộng, cả nhà vua cũng sẽ đến đánh. Hai mẹ con Cám hí hửng sắm sửa quần đẹp, áo tốt, để đi xem vua đánh golf.
Đến ngày đánh golf, dì ghẻ lấy một đấu gạo đem trộn lẫn với một đấu thóc, rồi bảo Tấm rằng:
— Phải nhặt cho xong chỗ gạo lẫn thóc này, mới được đi xem đánh golf!
Rồi hai mẹ con mụ tất tả đi ngay.
Tấm ngồi nhặt thóc, tủi thân, òa lên khóc.
Bụt hiện lên hỏi:
— Vì sao con khóc?
Tấm thưa:
— Hôm nay là ngày Bộ Giao thông Vận tải tổ chức đánh golf, cả nhà vua cũng đến đánh, dì con đem trộn thóc với gạo, bắt con nhặt hết thóc mới được đi xem.
Bụt bảo Tấm:
— Để ta sai một đàn chim sẻ xuống nhặt giúp con.
Đàn chim sẻ bay xuống kêu ríu rít, nhặt thóc ra đằng thóc, gạo ra đằng gạo, chỉ nháy mắt đã xong.
Nhưng nhìn đến bộ áo quần rách nát tiều tụy như xơ mướp của mình, Tấm lại tủi thân muốn khóc.
Bụt lại bảo Tấm:
— Con hãy đào bốn cái lọ ở dưới chân giường lên, sẽ có quần áo đẹp.
Tấm đào lọ lên, thì thấy có đủ cả quần áo, khăn, giày đẹp đẽ. Một bộ áo mới ba màu, màu quan lục, màu hoa đào, màu hoàng yến; một cái yếm màu hoa hiên; một cái quần nhiễu điều; rồi nào thắt lưng hoa đào, khăn nhiễu tam giang, đến đôi giày văn hài thì thật là xinh xẻo.
Trong một lọ Tấm còn tìm thấy hai miếng mút.
Tấm thử ngược thử xuôi mất một lúc, đến khi ướm vào ngực thì thấy hai miếng mút vừa như in.
Tấm mặc thử quần áo, nòng chân vào giày, thì thấy thứ nào cũng đều vừa cả. Tấm lại lấy ở trong một lọ ra được một chiếc ô-tô bé tí tẹo, sơn màu vàng và màu đỏ.
Tấm ngồi tần ngần ngắm chiếc xe một lát, mới chợt hiểu.
Vui sướng quá, Tấm tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới vào, rồi ra chờ xe buýt để đi xem vua đánh golf.
(Còn nữa)
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...